Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 56

Nhã Thuần muốn đẩy hắn ra, nhưng không thể được, cô muốn mở miệng trách anh, nhưng ngược lại tạo điều kiện cho anh thâm nhập sâu hơn. Anh như một vị vương dã, bá đạo mà chuyên chế, ép buột cô day dư, phối hợp cùng anh.

Nhã Thuần cắn đầu lưỡi của anh, mùi máu tươi truyền ra nhưng anh vẫn không buôn tha cô.

Cảm nhận vị tanh của máu truyền đến trong huyết quảng làm cô muốn nôn, nhưng không được. Anh vẫn không buôn cô ra, cô thật nghi ngờ có phải xúc giác của anh đã đến thời kỳ nghĩ hưu rồi không mà chả biết đau là gì.

Khi thấy khuôn mặt trắng bệt vì thiếu dưỡng khí của cô, dù không cam lòng anh vẫn buôn cô ra, nhưng trước lúc đó anh không kiên nể cắn  lấy cái lưỡi của cô, máu cô và máu anh như hòa chung cùng một chỗ.

Máu từ miệng Nhã Thuần chảy ra, anh đưa tay lên lau khóe môi dính máu của Nhã Thuần để vào miệng của mình khẽ liếm. Hình ảnh ấy trong thật ủy mị và quyến rũ. Nhìn anh như là một thiên thần sa ngã.

Nhã Thuần thất thần giây lát, nhưng sau đó ý thức mình vẫn còn trong vòng tay anh, Nhã Thuần vùng vẫy muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn giữ chặt lấy cô. Nhã Thuần quát vào mặt anh:

_ Anh buôn tôi ra, tôi nói …ọe ọe..ọe….anh buôn tôi ra anh nghe rõ không..ọe ọe..anh điếc rồi hả?, ọe ọe… – Nhã Thuần đưa tay bụm lấy miệng của mình.

Nhưng anh vẫn không trả lời, chỉ nhìn chầm chầm cô.

Nhã Thuần đã cố gắng kiềm nén nãy giờ, nhưng cổ mùi tanh ấy cứ như muốn sộc lên não cô rồi. Nhã Thuần nôn mửa cả lên người anh. Nôn một buổi trời cũng chả cho ra thứ gì, ngoài một ít chất lỏng sềnh sệt, nhưng điều đó không khiến cô thoải mái chỉ càng làm cô khó chịu hơn.

Nhìn xuống vết bẩn trên áo, rồi quay sang nhìn cô. Khuôn mặt anh biến sắc, buôn tay, quăng cô xuống giường.

Nhã Thuần sợ hãi nhắm mắt lại, chuyến này rớt xuống không chết, cũng tàn phế.

Nhưng không giống như những gì Nhã Thuần nghĩ, thân thể cô chỉ hơi ê ẩm một chút. Nhã Thuần thầm cảm tạ trời xanh: “Cũng may nhờ tấm niệm dày, nếu không xương cô không gãy mới lạ đó”.

Nhã Thuần giận dữ, chỉ tay vào mặt mặt hắn, nâng cao đềxiben nói:

_ Anh tính mưu sát tôi đấy à, đồ dã man, mọi rợ, không phải là người. Tôi đã cảnh cáo anh, kêu anh buôn tôi ra. Tại anh không nghe thôi, nên giờ thì đừng có lấy vẻ mặt đó ra mà nhìn tôi, cũng không có quyền trách cứ tôi…ưm..

 Nhìn thấy khuôn mặt đen như đáy nồi, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, khí thế như tula địa ngục của người đối diện. Nhã Thuần nhất thời im bặt, bao nhiêu lời muốn nói bị cô nuốt ngược trở vào trong.

Khẽ chớp chớp đôi mắt long lanh ngập nước nhìn anh, vẻ mặt như chú cún con làm sai chuyện, ngồi nhìn chủ nhân chờ trách phạt.

Anh đứng khoanh lại hai tay để trước ngực, nhìn thấy biểu hiện trẻ con của cô làm anh cảm thấy rất thú vị, anh đưa tay nâng lấy chiếc cầm của cô lên, bắt cô đối diện mình nói:

_ Sao tự nhiên lại câm như hến vậy. Nói nữa đi, cô giỏi nói lắm mà.

Tuy giọng nói của anh vẫn đều đều như bình thường. Nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy một cổ áp bức đến kinh người.

Nhã Thuần hất tay anh ra bò dậy, bước nhanh xuống giường, hướng về phía của chạy tới.

Vừa vươn tay tính mở cửa, nhưng bị một lực kéo mạnh về phía sau, cô ngã vào lòng ngực vững chãi của anh.

“Cạch”.

Tiếng khóa trái cửa vang lên, khuôn mặt vốn hồng hào của cô bỗng tái nhợt. Nhã Thuần thầm kêu không xong, chyến này chắc cô lành ít dữ nhiều. Nhã Thuần ngước mặt lên trần nhà, thầm cầu nguyện cho chính mình.

Một tay anh giữ chặt lấy người cô, tay kia anh khóa cánh cửa lại.

Nhã Thuần tiếp tục bị người quăn lên chiếc giường một cách thô bạo thêm lần nữa.

Nhã Thuần thấy anh tiến dần về phía mình, vội vàng rụt mình lại co thành một đoàn trốn ở trong góc. Chụp lấy cái mền kế bên, che lấy thân thể của mình, nói:

_ Anh uống lộn thuốc à. Hay anh bị chạm dây nào rồi. Tôi nhớ tôi đâu có đắc tội với anh.

_ Em còn dám nói là em không sai sao? – vừa nói, anh vừa đưa tay giật lấy cái mền phủ trên người cô quăng xuống đất.

Nhã Thuần hoản hốt đưa tay lên làm tư thế phòng thủ nói:

_ Anh bị tâm thần à, tôi sẽ la lên đấy.

_ Em cứ việc la đi. Xem tên nào đến cứu em. Nhưng tôi khuyên em hãy giữ sức cho mình đi, đừng phí công vô ích.

Nhã Thuần mới sực nhớ, các căn phòng trong biệt thự đều có hệ thống cách âm chuẩn quốc tế, cho nên dù cho cô có la khan cả cổ, hoặc dã anh có giết cô ở trong này thì người ở ngoài vẫn sẽ không hề nghe được mảy may chút gì.

Nhã Thuần cố gắng giữ lấy một ít bình tĩnh còn sót lại của mình, đối mặt thẳng với mặt anh, nói:

_ Tên khốn! Anh, anh muốn làm gì, xê ra, anh cút cho tôi,….. - nhưng âm thanh run run của cô làm sao che dấu nổi lòng cô bây giờ.

Anh nâng cầm của Nhã Thuần lên, kề sát vào mặt Nhã Thuần, hơi thở nóng rực của anh không ngừng phả vào mặt cô, anh nhếch môi nói:

_ Sợ à, em mà cũng biết sợ tôi sao?

_ Tôi xin anh đấy, buôn tha cho tôi đi

Anh đặt người xuống, ngồi đến kế bên cô, đưa tay nghịch mấy sợi tóc của cô nói:

_ Bây giờ xin tha, có quá sớm hay không?

Mặc dù nhìn thấy anh đang mỉm cười, nhưng không hiểu sao cô thấy vẻ mặt này của anh còn đáng sợ hơn rất nhiều lần.

“Bốp”

Âm thanh thanh thúy vang lên, xé tan bầu không khí yên tĩnh của căn phòng. Khuôn mặt vốn trắng, nên thấy rõ dấu ấn đỏ chói của cả năm ngón tay. Nên có thể dễ dàng nhận thấy người đánh có dùng sức nặng đến cỡ nào.