Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 49: Xúc động là ma quỷ

Nam Cung Hạo Thiên không nói thêm lời nào, anh cởi áo khoác ra, xoăn cánh tay áo và vén ống quần lên cao, cầm lên cây cuốc, cuốc đất một cách thành thạo. Nếu ai không biết còn có thể nghĩ anh là một tên nông dân thực thụ, lành nghề.

Nhã Thuần bây giờ mới biết hối hận, lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi lạnh một phen. Trúng kế, chỉ vì tức giận che mờ lý trí, mà rơi vào bẫy của hắn. “Thật đúng là xúc động là ma quỷ mà”

Không một ai ngờ một gã với dáng vẻ thư sinh như anh mà xách cùng một lúc hai xô nước. Rồi anh nhanh nhẹn mầm hết lũ cỏ mọc ngổn ngang.

Trước ánh mắt ngốc trệ của mọi người, chưa đầy hai mươi phút tất cả mọi công việc đã được thực hiện một cách nhanh chóng. Thửa ruộng tươi xốp, không còn cộng cỏ, trái cây rau củ không những được thu hoạch xong, ,mà còn được phân chia rất có thứ tự.

Mọi người  chớp chớp con mắt của mình, nhìn lại thật kỹ. Thật sự là đã thương lòng tự trong của No. 1 mà, họ mất cả giờ mà chưa được một phần tư thửa đất, mà hắn chỉ trong vòng khỏng thời gian ngắn không những hoàn thành xong, mà còn là xong một cách hoàn hảo.

Vì chứng tỏ mình cũng làm được, không thể mất sĩ diện như vậy nên thế là họ nỗ lực làm việc cứ như là đang ra trận không bằng, khí thế ngút trời

Khi về đến biệt thự trời đã ẩn ẩn tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ mọi người tiến vào phòng bếp, thức ăn đã được bày sẵn trên bàn, nhìn trong thật đẹp mắt.

Nhược Mai nhìn Chu Uyển Nhi đang mặt tạp về với ánh mắt không thể tin nói:

-Đừng nói với mình là cậu tự tay làm tất cả nhe.

Chu Uyển Nhi cất cao giọng cười, chóng nạnh nói:

-Không phải tớ thì còn là ai được nữa nè. Tại vì bổn tiểu thư không làm thôi, chứ một khi đã ra tay thì mọi việc ắc hẳn sẽ xong.

Mạc Ly Khanh nói:

-Có ăn được không đây?

Ch Uyển Nhi vẽ mặt phụng phĩu, đoạt lấy chén cơm trên tay của Mạc Ly Khanh lại nói:

-Không ăn thì nhịn, tớ không ép.

Mạc Ly Khanh cười cười:

-Chỉ là nói giỡn thôi, mình không mà.

Nhã Thuần gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, Chu Uyển Nhi vẽ mặt khẩn trương hỏi:

-Sao? Ngon không – suy nghĩ một chút vẫn thấy đối phương không trả lời, Uyển Nhi nói tiếp – Nhìn Nhã Thuần kìa, ăn ngon tới nổi không thốt nên lời luôn. Tiểu thư đây đúng là tài năng thiên phú mà hahahha…..

Nhã Thuần gật đầu:

-Ừm, những món này đúng là cự phẩm đấy, không chỗ nào chê luôn.

Mọi người nữa ngờ, nữa tin gắp thức ăn co vào miệng. Thức ăn vừa cho vào miệng, đã bị mọi người phun ra.

Mạc Ly Khanh nói:

-Nếu cậu có ghét tụi mình thì nói đại đi. Đừng có thuốc tụi mình như vậy chứ.

Chu Uyển Nhi tức giận, dùng đũa gắp thử miếng cá cho vào mồm, đã lập tức nhổ ra:

-Thật kinh khủng, hình như mình lộn giữa muối và đường rồi.

Lục Hân nói:

-Đâu những thế, cá này cậu mầm còn chưa sạch nè, vả lại trong rau của cậu còn có rễ cây đó, chứng tỏ chưa được rửa sạch.

Nhược Mai đưa ánh mắt phẩn uất về phía Nhã Thuần:

-Vậy tại sao khi nãy cậu còn khen ngon, cậu cố ý chơi tụi này có phải không.

Nhã Thuần vẻ mặt vô tội nhìn Nhược Mai nói:

-Không có à, mình chưa từng khen chúng ngon

Nhược Mai không phục nói:

-Hồi nãy rõ ràng cậu có nói, mọi người ở đây đều nghe thấy hết đó.

Nhã Thuần nói:

-Xin lỗi khi nãy , mình chỉ nói chúng là cực phẩm trong những món tệ nhất mà mình từng ăn thôi. Tại các cậu chưa nghe kỹ mà đã vội vã ăn thôi, còn trách ai được

-Cậu..

-Sao.

Chu Uyển Nhi thét lên:

-Thôi các cậu hãy im hết cho tớ đi.

Rồi xoay người lại, chạy ra khỏi phòng.

“Uyển Nhi cậu đi đâu đấy”, “Ở ngoài trời đang mưa mà”, “Uyển Nhi cậu đứng lại”, “Đừng đi mà, Uyển Nhi…”

Mặc kệ tất cả những lời kêu gọi của mọi người, cô vẫn chạy thật nhanh về phía trước, ngã rồi lại đứng, đứng lên rồi lại ngã xuống, dù vậy cô vẫn chạy về phía trước như không có điểm dừng.