Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 133: Đại kết cục (*********the end*********)

Lý Nhã Thuần trừng mắt nhìn Nam Cung Hạo Thiên lạnh lùng nói:

-Nam Cung Hạo Thiên thu hồi móng vuốt của anh ngay, hôm nay dì cả mẹ của tôi đến, tôi và Triều Hi chỉ là bạn bè mà thôi. Hôm nay cậu ấy chỉ giúp tôi đóng kịch, chúng tôi chẳng có gì cả?

-Nhưng rất tiếc dù giả hay thật tôi cũng phi thường tức giận, chỉ muốn trừng phạt em thôi. Cho nên em nhớ sao này có muốn trả thù thì cũng đừng nên lựa chọn cách ngu ngốc này nữa nha.

-Nam Cung Hạo Thiên anh ưm ưm

Môi cô bị môi anh phủ lên, không thể nói lên được một lời. Trong phòng tràn ngập ái muội khiến người ta nghe mà mặt đỏ, tim run.

Lý Nhã Thuần dì cả mẹ đến sao? Em cho rằng tôi ngu ngốc như thế à, cho em biết tôi còn rõ chu kỳ an toàn của em còn hơn em nữa đó.

****************************

Sáng hôm sau

Nam Cung Hạo Thiên nhìn con mèo lười còn đang rúc vào trong lòng mình. Mỉm cười vuốt tóc Nhã Thuần nói:

-Bà xã, mỗi lần anh tức giận, anh đều khiến em ba ngày ba đêm không xuống giường được. Nhưng sao anh thấy mỗi lần bà xa tức giận thì không có hành động gì cả, rốt cuộc em đã xả giận bằng cách nào vậy.

Nhã Thuần cọ cọ vào lòng ngực Nam Cung Hạo Thiên lười biếng trả lời:

-Chà bồn cầu.

Nam Cung Hạo Thiên nghi ngờ nói:

-Làm như thế, có thể xả giận được sao?

-Em dùng bàn chảy đánh răng của anh để chà bồn cầu.

-Cái gì?

Khuôn mặt đang mỉm cười của Nam Cung Hạo Thiên bỗng nhiên cứng đờ. Trên mặt nổi thêm vài đường hắc tuyến.

Cảm nhận được không khí lạnh băng được toát ra từ người Nam Cung Hạo Thiên, Nhã Thuần biết cô đã thành công chọc giận anh.

Ha ha cuối cùng cô cũng trả thù anh được rồi. Nhưng cô lại quên mất một điều quan trọng, là bây giờ cô vẫn còn đang nằm trong hang sói.

Nhận thấy những móng vuốt không yên phận của anh đang di chuyển trên người cô, Nhã Thuần khẽ nhíu mày. Nhã Thuần cảnh giác, nhích từ từ tránh xa anh ra.

Nhưng chưa kịp trốn thoát đã bị anh khóa chặt vào trong lòng ngực kiên cố.

-Nam Cung Hạo Thiên em chỉ là muốn chọc anh cười thôi, không lẽ anh không thấy vui sao? Với lại bây giờ là ban ngày nha.

-Vậy thì đã sao, em biết khi anh tức giận thì anh lại cứ muốn trừng phạt em. Với lại anh thấy cũng đã đến lúc Nhã Hàn nên có em rồi. Nên mình cũng nên làm việc tích cực đi.

-Ưm ưm…

Trong phòng tràn ngập một mảnh xuân sắc khôn cùng.

*****************Hết***********************