Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 102: Đứa bé

Tập Đoàn Toàn Cầu

“Bốp”

Một tập hồ sơ được ném ngay và chuẩn vào khuôn mặt đầy góc cạnh trạm trổ cực kỳ soái khí của một gã mặt đồ tây trang vẫn đang đứng cuối đầu, một dòng chất lỏng màu đỏ cực kỳ chói mắt, theo trán anh chảy xuống. Nhưng gã vẫn lạnh lùng, không phản khán, không chóng cự.

Mặc dù hắn có thừa khả năng để đỡ lấy tập hồ sơ ấy. Nhưng gã biết nếu gã làm vậy, thì chỉ kích thích thêm vị tổng tài cao tại thương này mà thôi. Nếu thế gã thật sợ không biết tổng tài ác ma này sẽ có hành động trừng phạt nào biến thái hơn nữa.

Cả căn phòng như chìm xuống mãng băng âm cả ngàn độ, khí thế bức người, tạo áp lực làm cho người ta dường như hít thở không thông.

-Các người đúng là lũ ăn hại mà. Tôi nuôi các người để nghe được câu “Tìm không được à”, cần thêm thời gian sao? Có biết tôi đã cho mấy người cơ hội bao nhiêu lần rồi không. Một tuần, đây là hạn cuối nếu còn không có kết quả thì mấy người biết hết cho tôi. Còn bây giờ thì “Cút”. – chữ cút được gã nghiến răng nghiến lợi như thể muốn đánh chết tên vô dụng trước mặt này.

Như nhận được lệnh có thể đi ra ngoài, gã như được đặt xá thoát khỏi tội tử hình. Vội vàng gật đầu, đi nhanh ra ngoài cửa

*************************

Người đàn ông đứng lên từ ghế sofa, lại gần bàn mở ngăn tủ lấy một khung ảnh ra, khẽ đưa những ngón tay thon dài vuốt ve tấm hình, như thể vuốt ve một vật quý.

“Tí tách, tí tách…..”

Từng giọt nước mắt như trân châu chảy xuôi theo khung ảnh thủy tinh, hắn ôm khung ảnh vào lòng, xiết thật chặt vòng tay.

Người ta thường nói nam nhi thà đổ máu nhưng nhất quyết không rơi lệ. Hắn cũng thế, có lần bị ám sát, chỉ còn nữa cái mạng, vết thương hành hạ hắn đau đớn chết đi sống lại nhưng hắn vẫn cắn răn, không than, không khóc.

Nhưng kể từ khi biết tin cô mất tích, không biết đây là thứ n lần thứ mấy, hắn ôm khung hình mà trút bầu tâm sự.

Em thật nhẫn tâm bảy năm, bốn tháng, tám ngày, chín tiếng, sáu phút, em rời xa anh. Tại sao dù chỉ là một tin nhắn bình an em cũng không để lại, em cứ như biến mất khỏi thế giới này một cách hoàn hảo. Tại sao, tại sao em lại bỏ tôi ra đi?

“Nhã Thuần, em ở đâu, có biết rằng những ngày tháng không em tôi đã phải sống trong đau khổ như thế nào không. Lý Nhã Thuần tôi nhớ em.”

************************

Hoa Thương đứng ngoài cửa phòng, khuôn mặt nhăn thành đoàn như trái khổ qua, những ngón tay bị cô siết chặt trắng bệch.

Cửa phòng khép hờ, nên cô dễ dàng nhìn thấy, tấm lưng người đan ông run run lên vì khóc. Đây mà là Nam Cung Hạo Thiên cao cao tại thượng, là đấng quân vương lạnh lùng, đầy vẽ kiêu hãnh và khí chất của thân sĩ trước mặt cô sao.

Cô biết dù anh ở bên cô, nhưng lòng anh vẫn còn lưu luyến bóng hình người con gái khác. Cô luôn nhịn bởi cô tin rằng có một ngày anh sẽ nhận ra nét đẹp, điểm ưu việt của cô, còn ả ta chẳng qua chỉ là một con món đồ chơi qua đường mà thôi.

Nhưng không ngờ, đến bây giờ anh vẫn còn tâm niệm nó. Lý Nhã Thuần con tiện tỳ đáng chết.

Thứ mà Hoa Thương tôi muốn thì sẽ không bao giờ thoát khỏi tầm tay tôi, cô hãy đợi đấy. Tôi nhất định là làm cho anh ta quên cô hoàn toàn.

Còn cô cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, để xem khi tôi tìm được cô, tôi sẽ cho cô một món quà bất ngờ, không thể quên như thế nào.

-Mẹ chúng ta có vào không?

Một giọng nói non nớt của bé gái vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoa Thương, làm cô hoàn hồn.

Cô khép cánh cửa văn phòng lại một cách nhẹ nhàng, rồi quay sang nhìn bé gái mỉm cười:

-Ba con bận rồi, mẹ dẫn Mỹ Dao đi ăn trước được không. Khi nào ba rãnh, mẹ sẽ kêu ba dẫn cả mình đi công viên nước ngắm cá heo nha.

-Ừm. – bé gái mỉm cười gật đầu.

-Đúng là Dao Nhi ngoan của mẹ mà – Hoa Thương khẽ xoa đầu đứa bé.

Đứa bé mang tên Dao Nhi, tuy còn rất nhỏ nhưng bộ dáng rất thanh tú, cái mặt tròn tròn, phúng phính như muốn búng sẽ ra sữa, đôi mắt to long lanh ngập nước, đôi hàng mi dài cong vuốt, cái mũi cao cao. Rất có tìm ẩn trở thành một đại mĩ nhân trong tương lai.

************************