Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 100: Buổi sáng bình yên

7 năm sau

“Reng, reng…..”

“Bốp”

“Reng”

“Bốp”

………

Đây là cái đồng hồ thứ n trong tuần bị cô đập bể trong tháng. Có lẽ là vì sao chuyện đó thân thể của cô cực kỳ yếu và suy nhược.

Sau đợt thập tử nhất sinh lần đó, Nhã Dịch luôn ép cô phải nghĩ ngơi, không cho cô làm gì hết. Nhiệm vụ thiêng liêng và cao cả nhất của cô là ăn rồi ngũ, suốt trong một thời gian dài. Cho nên có thể vì thế mới dưỡng ra được một con sau lười như cô.

-Nhã Thuần thức dậy nhanh lên. Mặt trời đã rội đến mông rồi kìa.

“ Vèo” và thế là “Bốp”

Một cái gối được thưởng ngay vào mặt cái kẻ xấu số, không biết sống chết kia.

Trong cuộc đời của bổn tiểu thư ghét nhất là hai kẻ, một kẻ dám dành ăn với ta và kẻ còn lại chính là phá hoại giấc ngũ của ta.

Bổn tiểu thư ta trời sanh tính tình lạnh bạc, thú vui tao nhã chỉ có hai thứ đó, mà mi cũng dám động đúng là chê ngày dài mà.

Dường như tập mãi thành thói quen, nên người ngoài cửa nhanh chóng tránh được một kiếp. Nhưng khuôn mặt người nọ, bây giờ có thể dùng bốn chữ để miêu tả cực kỳ sinh động đó là đen như đáy nồi.

Người đó không có hành động gì tiếp theo, chỉ là đứng tựa cửa, khoanh lại hai tay, nở nụ cười nhìn người đang nằm nướng ngon lành trên chiếc giường như công chúa ngũ trong rừng kia, không nhanh không chậm nói:

-Lý Nhã Thuần, nếu còn không dậy nữa thì hãy ngũ tiếp đi đừng sợ bị làm ồn bởi vì tất cả những thứ có thể phát ra âm thanh, hoặc tiếng ồn, Đoạn Niệm sẽ thay Nhã Thuần xử lý điệu tất cả.

Trong mơ màng Nhã Thuần không ngừng nhìn thấy tiền, tiền của cô tuy không cánh nhưng nó cứ lần lượt chấp cánh nhau mà bay.

Nó điên rồi, nhưng cô còn chưa điên, những thứ mà nói toàn là những thứ cô phải đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm tiền mà mua được, vậy mà nó dám nói đập, xem cô không xử đẹp nó, uổng tên Lý Nhã Thuần.

Chưa đến một giây người đang nằm trên giường đã bật dậy hét lớn:

-Đoạn Niệm, con dám… Nếu con mà làm như vậy có tin ta lột quần con xuống, tấu đến khi thí thí con nở hoa mới lạ.

-Ngày mai Nhã Thuần, mẹ làm cơm nha.

-Ôi Đoạn Niệm ngoan, mẹ chỉ đùa thôi mà. Làm sao mẹ có thể nỡ ra tay được, con là bảo bối nhi của mẹ mà.. hihi….

Một vật thể màu trắng bay thẳng vào mặt Nhã Thuần, làm nụ cười ngây ngô của cô như muốn đong cứng lại.

-Đừng có quăn gối lung tung nữa, nếu dơ thì Nhã Thuần tự dùng tau mà giặc đi, chớ bỏ vào máy giặc, mắc công hư máy. À mà nếu Nhã Thuần không vệ sinh cá nhân nhanh lên đi rồi xuống ăn sáng, thì chỉ còn lại “cơm thừa canh cặn” thôi đó – bốn chữ cuối nó cố gắng kéo dài ra như thể nhấn mạnh, sợ người ta không nghe rõ không bằng.

************************