Thay Chị Gả Đại Gia

Chương 87

Trans: La Hán
Beta: Hoàng Lan
Tám giờ tối, Trần Hoài Kiêu đưa Bạch Nhân đến khu trò chơi nhập vai suy luận phá án ở bên ngoài trường đại học Nam Thành.


Lưu Tô Ngộ, Kiều Nham và bốn năm người bạn mà họ hẹn tới đang đợi ở đó, trên bàn bày bừa các loại đồ ăn vặt và thức uống, đám nam nữ thanh niên đang cười đùa với nhau, bầu không khí thoải mái sôi nổi.


Trần Hoài Kiêu dẫn Bạch Nhân đi vào phòng, Lưu Tô Ngộ đứng dậy trước tiên, lên tiếng chào hỏi: “Anh Kiêu tới rồi, ngồi đi ngồi đi, ấy! Đây chính là em gái nhà cậu sao?”
“Ừm.”


Bạch Nhân có chút mất tự nhiên, theo kè kè bên người Trần Hoài Kiêu, không rời nửa bước: “Chào các anh chị.”
“Chào em, chào em.”
Đám người Lưu Tô Ngộ quan sát cô gái bên cạnh Trần Hoài Kiêu bằng ánh mắt hiếu kỳ.


Họ những tưởng cô gái có thể khiến Trần Hoài Kiêu bỏ thời gian săn sóc mỗi tuần hẳn là con gái nhà giàu có nào đó, vậy mà không ngờ... đó lại là một cô gái vừa giản dị vừa gầy nhom như thế này, trông đáng thương như con khỉ con, cử chỉ và thần thái đều toát ra vẻ sợ sệt rụt rè, khiến mấy anh chị đây phải nghiêm túc lại, ngay cả cười đùa cũng không dám tùy tiện.


“Hôm nay chúng ta chơi trò chơi có kịch bản hiện đại vui vẻ, nhẹ nhàng thôi.” Lưu Tô Ngộ thoải mái giới thiệu, “Vì có người mới gia nhập, nên chúng ta chơi trò đơn giản, không hại não mấy đâu.”
“Được.”
“Bớt nói xàm, mau triển đi!”


Mọi người đều không đợi được nữa, thế là Lưu Tô Ngộ gọi người dẫn trò chơi tới, bắt đầu trò chơi nhập vai.
Mỗi người đều tự nhận kịch bản của mình, hào hứng đọc kịch bản.


Bạch Nhân thò đầu qua nhìn kịch bản của Trần Hoài Kiêu, anh duỗi hai ngón tay ấn đầu cô trở lại, hờ hững nói bằng chất giọng trầm ấm: “Xem của anh làm gì, tự xem kịch bản của em đi.”


“Em không biết.” Bạch Nhân rất lo mình chơi dở sẽ ảnh hưởng đến những người khác, bèn cầu cứu anh: “Em phải làm thế nào đây? Anh dạy em với.”


“Tập trung đọc câu chuyện trong kịch bản của em.” Trần Hoài Kiêu chỉ vào kịch bản của cô, thấp giọng nói vào tai cô: “Cứ làm theo hướng dẫn là được.”
Bạch Nhân gật đầu, nghiêm túc đọc từng câu từng chữ trong kịch bản của mình.


Mười phút sau, người dẫn trò chơi hỏi mọi người: “Mọi người đã đọc xong hết chưa?”
“Đọc xong rồi, bắt đầu đi!”
Mọi người bỏ kịch bản xuống, dựa theo vai vế nhân vật trong câu chuyện, lần lượt tự giới thiệu bản thân.


“Hãy nói cho tôi biết cảnh ngộ thê thảm của mọi người nào.” Người dẫn trò chơi rút ra mấy tờ tiền giả, vẫy vẫy, cười nói: “Ai có thể làm tôi cảm động, có thể nhận được món tiền đầu tiên.”


Những cao thủ thường xuyên chơi trò nhập vai như Lưu Tô Ngộ và Kiều Nham tất nhiên sẽ biểu diễn một cách sinh động và khoa trương, thậm chí còn giả vờ khóc tu tu, khiến mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả.


Chỉ có mỗi Bạch Nhân vẫn đọc kịch bản một cách căng thẳng, không hề bị nhiễm cảm xúc vui vẻ xung quanh.
Cuối cùng, đến lượt Bạch Nhân tự giới thiệu mình.


Cô đỏ mặt, ánh mắt vẫn đặt trên tờ kịch bản, căng thẳng đến nỗi mồ hôi rịn ra từ má, “Em... tên trong kịch bản của em là Phương Hiểu Hiểu, à không, em chính là Phương Hiểu Hiểu, em... em là một... học sinh rất đáng thương, ở trường em bị người khác bắt nạt.”


Mọi người vừa nghe câu chuyện mà cô thuật lại, biết ngay đây là người mới chơi, cũng chẳng có kiên nhẫn và hứng thú nghe màn giới thiệu ngắc ngứ của cô, người thì ăn đồ ăn vặt, người thì tám chuyện...


Bạch Nhân rất cố gắng thuật lại hoàn cảnh bi thảm của mình, nhưng thấy người xung quanh dường như không có ai nghe cô nói.
Mặt cô càng đỏ hơn, tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên tiếp tục hay không.


Tiếp tục giới thiệu, hình như cũng chỉ làm chậm trễ thời gian của mọi người.
Nhưng nếu không nói nữa... như vậy có vẻ nhát chết quá.


Trần Hoài Kiêu cảm nhận được tình cảnh quẫn bách của cô gái, bỏ kịch bản trong tay xuống, nghiêng người qua đối mặt với cô, dịu dàng đáp lại lời trần thuật của cô: “Ừm, sau đó thế nào?”


“Sau đó em gặp được một người đàn ông đẹp trai, cứ tưởng anh ta là chân mệnh thiên tử của em, ai dè, em lại gặp phải “tay lùa gà”, bị lừa sạch tiền.”
Trần Hoài Kiêu khẽ cười, “Em dễ mắc bẫy quá.”


“Chẳng phải thế sao, không những vậy, em còn mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ sống được thêm ba tháng nữa thôi.”
“Em nói thế anh sắp khóc đến nơi rồi.”
“Thật ư?”
“Ừm.” Nói đoạn, anh còn giả vờ dùng tay áo lau nước mắt.


Cảm xúc lo lắng của Bạch Nhân cuối cùng cũng được thả lỏng, cũng tìm được chút tự tin.
Màn tương tác tự nhiên của hai người khiến mọi người có mặt ở đó trố mắt nhìn, kể cả Lưu Tô Ngộ đang ăn khoai tây chiên.


Anh ta đã nhìn thấy Trần Hoài Kiêu kiên nhẫn chơi cùng người khác như vậy bao giờ đâu!!
Lần nào chơi trò nhập vai trước đây, Trần Hoài Kiêu chả phải đã uể oải đối phó cho qua, không ngờ cậu ấy lại... phối hợp với cô gái này như vậy!
Đúng là kỳ lạ.


Mấy cô gái xung quanh đều nhìn Bạch Nhân bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị, có điều họ chỉ coi cô là đứa em gái trong nhà Trần Hoài Kiêu, không phải tình địch, vì thế thái độ đối với Bạch Nhân cũng bắt đầu chuyển biến, rối rít tung hô hùa theo cô.


Trái tim căng thẳng của Bạch Nhân cuối cùng cũng giãn ra rất nhiều, chăm chú làm theo yêu cầu của người dẫn trò chơi, hoàn thành nhiệm vụ.


Đến lúc rút thẻ, Bạch Nhân rút được một tấm thẻ biểu diễn, yêu cầu cô phải dùng giọng nói nũng nịu lừa gạt người dẫn trò chơi, dỗ cho anh ta vui vẻ để nhận được tấm thẻ tiết lộ tình tiết quan trọng.


Bạch Nhân chưa từng thử làm như vậy bao giờ, cô lại trở nên căng thẳng, bóp giọng, dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu thương lượng với người dẫn trò chơi.


Nhưng vì quá thiếu tự nhiên nên lần hành động này Bạch Nhân đã thất bại, người dẫn trò chơi từ chối cô rất thẳng thắn: “Không được, sức quyến rũ của cô không đủ để tôi giao thẻ manh mối ra, người tiếp theo.”


Bạch Nhân xấu hổ ngồi xuống ghế, nhìn các anh chị khác thể hiện hết bản lĩnh giao thiệp với người dẫn trò chơi, vô số mánh khóe hay ho xuất hiện, các kiểu làm nũng, chơi xấu...
Càng ngày càng làm nổi bật màn thể hiện cứng nhắc vô vị của cô ban nãy.


Bạch Nhân bị đả kích, buồn bã ngồi trên ghế, không còn thấy hào hứng.
Trần Hoài Kiêu chống một tay trên mặt bàn, đầu ngón tay thon dài cầm bút bi, lơ đãng xoay bút, “Em muốn kiếm sống trong giới giải trí thì phải chịu bỏ ra thứ gì đó.”


Bạch Nhân không hiểu nhìn về phía anh.


“Nếu không có cảm giác nghệ thuật, giống như một người gỗ cứng nhắc đứng trước gương, không đối đáp được màn hỏi vặn của người dẫn chương trình, không biết đùa, em lấy cái gì để khiến người khác thích em?”


Ánh mắt của Trần Hoài Kiêu tựa như cơn gió mùa hạ, thoang thoảng, không rõ tung tích, vô cùng vô tận, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được sự mát mẻ lướt qua da thịt.


Bạch Nhân rất không đồng tình với lời của anh, nghiêm túc nói: “Em... em dựa vào thực lực.”
Khóe môi chàng trai nở nụ cười bất cần đời, “Em quá khờ khạo, không hợp với giới giải trí, đổi ước mơ khác đi.”


Chẳng ai để ý, bàn tay đặt trên bàn của Bạch Nhân đã siết chặt thành nắm đấm.
Đến bước tiếp theo, Bạch Nhân lại rút được một nhiệm vụ.
Nhiệm vụ lần này yêu cầu cô dùng phong cách chị đại, uy hiếp người dẫn trò chơi, ép anh ta giao ra thẻ manh mối.


Thấy Bạch Nhân lặng im không nói, Lưu Tô Ngộ lo nhiệm vụ này quá khó cho một cô gái hay xấu hổ như này, thế là anh ta lên tiếng giải vây: “Như này đi, tôi thay em ấy làm nhiệm vụ này nhé. Một cô bé ngoan ngoãn thế này, sao biết uy hiếp người khác.”


“Không cần.” Dường như Bạch Nhân đã chuẩn bị xong, cô thuận tay cầm hộp thuốc lá trên bàn, rút một điếu đặt lên môi, đứng dây túm cổ áo người dẫn cách mặt bàn, gằn thấp giọng, lạnh lùng nói: “Đồ đâu, giao ra đây.”


Thanh niên dẫn trò chơi nhìn thấy đôi đồng tử đen láy của gái toát ra một luồng sức mạnh kiên cường, còn đâu dáng vẻ rụt rè sợ hãi ban nãy.
Tuy ngậm thuốc có vẻ “trẻ trâu” nhưng ánh mắt của cô quả thực có đủ sự uy hiếp.


Thế là anh ta nghe lời giao thẻ manh mối cho Bạch Nhân, “Sợ em rồi đấy, này, cầm lấy đi.”
Lúc Bạch Nhân buông cổ áo anh ta ra, còn không nể nang vỗ vỗ mặt anh ta, chẳng khác nào dân anh chị ngoài đường.


Động tác này tức khắc khiến mấy anh chàng ở đó trở nên phấn khích --
“Chà! Được đấy!”
“Ra dáng phết!”
“Anh Kiêu, cô em gái này của cậu rất có kỹ năng diễn xuất đấy.”


Cô gái ngồi trở lại ghế, hất cằm, nhìn Trần Hoài Kiêu ra vẻ không phục, giống như đang cố gắng chứng minh những lời nói của anh ban nãy đã sai.
Trần Hoài Kiêu nhìn sâu vào mắt cô, đuôi mắt hơi nhếch lên.


Cái bộ dạng bướng bỉnh không chịu nhận thua này lại khiến anh nhớ đến cô gái trong vườn bồ câu trắng.
Ánh mắt của cô... cũng là vẻ quyết tâm như thế này.


Nhớ lại chuyện xưa, cộng thêm hành động không từ mà biệt của cô, cảm xúc của Trần Hoài Kiêu đột nhiên có chút hỗn loạn, không những không công nhận khả năng của Bạch Nhân mà còn rút điếu thuốc cô ngậm trong miệng làm đạo cụ rồi nói: “Em giỏi nhỉ, còn biết hút thuốc...”


“Em có hút thuốc đâu, chỉ tạo nét tí thôi mà.”
“Vậy cũng không được.” Trần Hoài Kiêu ngậm điếu thuốc, “Có phải thứ hay ho gì đâu.”
Bạch Nhân nhìn đầu lọc thuốc từng bị mình ngậm qua, vậy mà anh lại ngậm lấy nó chẳng ngại ngần.


Đôi má của cô lại từ từ ửng hồng.
“Anh ơi, vừa nãy em diễn có giống không?” Bạch Nhân vẫn muốn nhận được sự công nhận của anh.
“Bình thường.”
“Vậy em có tư cách vào giới giải trí rồi chứ?”


“Còn sớm lắm, cứ học cách nâng cao thành tích trước đi.”
Bạch Nhân gật đầu thật mạnh.
Trần Hoài Kiêu nghiêng đầu liếc cô, cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào với anh, “Vậy em có giỏi không?”


“Có giỏi hay không em không cần hỏi anh.” Anh mất tự nhiên rời mắt đi, “Đừng quá nghe lời của anh.”
“Tại sao?”
“Vì đường là do em đi, không cần để tâm cách nhìn nhận của người khác.”


Bạch Nhân cố gắng nghiền ngẫm lời của anh, cô vẫn gật đầu một cách trịnh trọng như trước, “Dạ vâng!”
“Anh nói rồi em không cần phải nghe lời anh như thế.”
Bạch Nhân vẫn mỉm cười với anh, “Dạ được anh trai!”
“...”


Đây cũng là lần đầu tiên Trần Hoài Kiêu “bó tay toàn tập” với con gái, anh day day khóe mắt.
Kết thúc trò chơi nhập vai đã là mười giờ tối, mọi người đi ra khỏi khu trò chơi, bên ngoài đã mưa như trút nước.


Trần Hoài Kiêu tạm biệt cánh Lưu Tô Ngộ xong, nói với Bạch Nhân: “Đội mưa về hay ở lại đây một đêm?”
“Em... em không biết.” Bạch Nhân nhìn màn mưa rào rạt trên trời, “Em gọi điện thoại cho bà ngoại đã, em hơi lo.”


Trần Hoài Kiêu rút điện thoại ra đưa cho cô, Bạch Nhân lập tức gọi điện cho bà ngoại, giọng nói hiền từ của bà ngoại vang lên --
“Nhân Nhân đấy à? Lúc nào cháu về thế, bên ngoài mưa to quá, ở Nam Thành có mưa không?”


“Dạ, đang mưa to lắm ạ, bà ngoại đóng hết cửa sổ vào nhé!”
“Đóng rồi, anh Trần Hoài Kiêu có ở bên cạnh cháu không?”
“Anh ấy đang ở đây ạ.”


“Thế thì được rồi, cháu đưa điện thoại cho cậu ấy, để bà dặn cậu ấy vài câu.”
Bạch Nhân đưa điện thoại cho Trần Hoài Kiêu, anh nghe máy, trầm giọng đáp lại mấy tiếng, quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt hồn nhiên của cô gái.


“Bà Bạch nói là trời mưa to quá đi về nguy hiểm, không cho đi xe.”
“Vậy...”
Anh xoa mũi, không biết phải làm gì mới hay, đưa mắt nhìn vào màn mưa tí tách trong đêm, “Bà bảo anh... trông nom em cẩn thận.”
**


Thực ra Bạch Nhân không muốn ngủ lại ở Nam Thành lắm, không phải cô không tin tưởng Trần Hoài Kiêu, mà là... cô tiếc tiền thuê khách sạn.
Khách sạn ở Nam Thành chắc chắn rất đắt.
“Anh ơi, bây giờ còn xe quay về không?”


“Không còn tàu hỏa nữa, dùng app gọi xe chắc là có thể gọi được xe thuê riêng.” Trần Hoài Kiêu thấy cô gái có vẻ không muốn ngủ lại đây, lấy ngay điện thoại, mở phần mềm gọi xe, “Giờ anh gọi xe đưa em về nhà.”
“Anh về cùng em sao?”
“Tất nhiên.”


Sao anh có thể để một mình cô gái ngồi một mình trên taxi được, dĩ nhiên là phải về cùng với cô rồi.
Lúc Trần Hoài Kiêu đang gọi xe, Bạch Nhân ghé lại gần xem anh đặt xe, nhưng lại nhìn thấy cước xe dự tính trên màn hình là 145.


“Đắt quá đi!” Cô tức khắc kéo góc áo của Trần Hoài Kiêu, “Chờ... chờ chút.”
Trần Hoài Kiêu đang định bấm nút thanh toán thì khựng tay lại, “Hửm?”
“Khách sạn gần đây thuê mất bao nhiêu nhỉ, rẻ hơn hay đắt hơn thuê xe?”


“Là vì chuyện này à.” Trần Hoài Kiêu khẽ cười, nói: “Anh còn tưởng em không tin tưởng anh nên mới...”
Nhìn vào đôi mắt trong sáng đơn thuần của cô gái, anh kịp thời ngậm miệng lại, vẫy một chiếc taxi lại, nói: “Đến chung cư Tương Cảnh.”


Mười phút sau, Trần Hoài Kiêu dẫn Bạch Nhân đến tòa nhà penthouse sáu mươi lăm tầng ở khu trung tâm thương mại.
Đây là tòa nhà cao cấp có tầm nhìn đẹp nhất ở Nam Thành.


Bạch Nhân nhìn cách bài trí giản lược theo gam màu lạnh, các đồ gia dụng mang đậm cảm giác công nghệ, còn có cửa sổ sát đất có thể ngắm trọn cảnh đêm rực rỡ của Nam Thanh từ trên cao --
“Nơi này đẹp quá anh ơi!”
“Thích thì có thể đến chơi thường xuyên.”


“Đây là nhà của anh sao?”
“Ừ.”
Anh bình thản nói: “Giấc ngủ của anh không tốt, vì thế không ở trong ký túc xá, hồi nghỉ hè cấp ba anh đã làm một dự án trong tập đoàn, tích góp được khoản tiền đầu tiên để mua căn hộ này.”


Bạch Nhân mắt chữ o mồm chữ a, “ ́y vậy mà lại là căn nhà do anh tự kiếm tiền mua được!”
“Đúng vậy.”
Trần Hoài Kiêu không biết mình bị làm sao.


Anh không phải người nói nhiều, trước đây bạn bè đến nhà chơi, anh cũng chẳng nói mấy chuyện này. Vậy mà khi nói chuyện với cô nhóc này... chuyện gì anh cũng nói ra.


Vì đây là nhà của Trần Hoài Kiêu nên Bạch Nhân cũng thả lỏng, nhìn trái ngó phải, nói: “Anh ơi, đây là ghế mát xa sao?”
“Ừ.”


Trần Hoài Kiêu cắm phích ghế mát xa vào ổ điện, cô gái kia lại chạy vào phòng tắm, “Anh ơi, sao bồn tắm này to thế! Cứ như hồ bơi ấy! Em có thể... có thể thử không?”


Trần Hoài Kiêu đi vào phòng tắm, chuẩn bị xả nước cho cô tắm, vậy mà cô gái kia lại chạy tọt vào trong phòng chiếu phim gia đình, “Còn có thể xem phim chơi game nữa, anh ơi, mau mở lên cho em xem đi!”


Trần Hoài Kiêu bóc một hộp sữa tắm tạo bọt ngâm bồn, ra khỏi phòng tắm, “Muốn thử cũng được, nhưng thử từng cái một thôi, ok?”
Bạch Nhân ngại ngùng lè lưỡi, “Vậy em đi tắm trước vậy, dầm mưa nên đầu ngứa quá.”


Trần Hoài Kiêu nhẫn nại dạy cô cách sử dụng bồn tắm.
Nhân lúc cô đi tắm, anh ra ngoài ban công, gọi điện báo cáo tình hình cho ông nội.
Cũng là để cho ông cụ yên tâm.


Ông cụ Trần quở trách anh mấy câu, sau đó dặn anh sáng hôm sau đưa cô bé quay về, tránh để bà cụ Bạch nhớ mong.
Trần Hoài Kiêu đứng trên ban công, trầm ngâm giây lát, nói thẳng với ông cụ, “Ông ơi, sau này cháu không đến thị trấn vào mỗi tuần nữa đâu.”


“Hử?”
Trần Hoài Kiêu quay đầu nhìn cửa phòng tắm mờ mịt hơi nước, nói thẳng: “Cô bé kia đơn thuần quá, mục đích của ông với cô bé này, e là không hợp.”


Ông cụ Trần vẫn bình thản nói: “Ông thì có ý gì với con bé được, chẳng qua cứ coi như nhặt một con mèo về nuôi mà thôi.”
“Ông bồi dưỡng cô bé đó như vậy, mà chỉ coi như làm việc thiện thôi sao?” Đương nhiên anh không tin chuyện này.


“Nếu cháu đã biết, dựa vào tính cách của cháu, nếu quyết tâm không đếm xỉa tới con bé thì ngay từ đầu đã không ngó ngàng tới nó rồi. Đằng này hết tặng quà, lại đến đưa nó đi chơi.”
“Vì em ấy đáng thương quá.”


Ông cụ Trần hiểu đứa cháu này của mình, ngoài mặt thì lạnh lùng như sương giá, nhưng thực tế thì nội tâm rất lương thiện.
“Nếu cháu muốn làm một người anh tốt thì cứ tiếp tục đi, không cần báo cáo tình hình với ông.”


“Nếu vậy thì cháu sẽ coi em ấy là em gái thật đấy.” Trần Hoài Kiêu bình tĩnh nói: “Ông khỏi cần tính toán nữa, cháu chỉ nói trước cho ông biết một câu: Không đời nào.”


“Được.” Ông cụ Trần cười ung dung, “Đừng nghĩ rằng nhà họ Trần chỉ có một mình cháu. Nếu cháu không có ý này, tuần sau ông sẽ cho Trần Kinh Dã đến trấn, nó ham chơi hơn cháu, có thể sẽ hợp với con nhóc nhà họ Bạch kia hơn.”
“...”


Nửa tiếng sau, Bạch Nhân vừa lau mái tóc ướt vừa ra khỏi phòng tắm, “Nhà của anh trai tuyệt quá!”
“Em thích ở đây không?”
“Thích!”
“Vậy tuần sau lại tới nhé.”
“Dạ?”


Trần Hoài Kiêu lấy máy chơi game Switch đã lâu không chơi ở trong tủ, sau đó mở cửa phòng chiếu phim gia đình, nói: “Trong nhà anh có hơn một trăm đĩa chơi game các loại, chơi thoải mái.”