Thay Chị Gả Đại Gia

Chương 82

Edit: Đu đủ xanh 18 tuổi
Beta: Hoàng Lan
Thành tích tốt như vậy, ngoại trừ sự tương tác chân thực và ngọt ngào của Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu, còn phải kể đến màn "quay xe" trong tập "Đêm tỏ tình" của Lục Thâm và Vân Mạt Lỵ.


Trước kia không ít fan của Lục Thâm đã đồn đoán, anh trai trong nhà của các cô ấy đang thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp bỗng dưng tuyên bố kết hôn, mà đối tượng kết hôn còn là Vân Mạt Lỵ có hoàn cảnh gia đình vô cùng hùng mạnh.


Trước khi tuyên bố kết hôn, Lục Thâm và Vân Mạt Lỵ dường như cũng chưa từng bị chụp được ảnh qua lại.
Đây có phải là bị đồng tiền bức ép?
Nhưng rốt cuộc cũng không có chứng cứ, đành phải bỏ qua.


Đêm tỏ tình này, Lục Thâm bất thình lình tuyên bố ly hôn, nhóm fan hâm mộ bùng nổ hoàn toàn.
Trí tưởng tượng bay xa, đồn đoán nổi lên khắp nơi.


Tâm tình Vân Mạt Lỵ suy sụp, bắt đầu vu khống trên Weibo, dùng lời lẽ cay độc hãm hại Bạch Nhân, nói cô mồi chài Lục Thâm, Lục Thâm vì sao bị cô lừa dối, mới có thể đề nghị ly hôn.


Nhưng khán giả không phải không tinh mắt, ai cũng thấy được, Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu ngày nào cũng tương tác ngọt đến rơi cả răng.
Nói cô dụ dỗ Lục Thâm, hoàn toàn là lời lẽ hãm hại không có chứng cứ.


Lục Thâm vốn không định mang chuyện năm đó bị bức ép kết hôn ra nói, không muốn xé mặt với nhà họ Vân. Nhưng bởi vì Vân Mạt Lỵ lên Weibo nói lời điên khùng, cảm thấy vô cùng có lỗi với Bạch Nhân, vì vậy đã đăng một bài thật dài để làm sáng tỏ.


Bài viết dài, mang chuyện năm đó đã bị nhà họ Vân dùng quyền thế để ép hôn như thế nào kể ra, hơn nữa tỏ vẻ bản thân đã lên kế hoạch sẵn sàng rời khỏi giới giải trí.
Nếu nhà họ Vân muốn triệt hạ anh ta, ngăn cản anh ta, thì cứ muốn làm gì làm.
Việc ly hôn đã xác định.


Lục Thâm vốn là siêu sao được hâm mộ hàng đầu, bài viết kia vừa được đăng tải, nhóm fan hâm mộ nổi điên hoàn toàn, mắng Vân Mạt Lỵ đầu đầy máu chó (*)
(*) Đầu đầy máu chó: thành ngữ xuất phát từ mê tín tạt máu chó lên đầu quỷ để vô hiệu hóa, triệt hạ quỷ.


Vân Mạt Lỵ vô cùng tức giận, lại ầm ĩ ra một hồi uất ức rồi làm cả trò tự sát.
Nhưng cộng đồng mạng lại phát hiện vết cắt cổ tay trên ảnh của cô ta, cũng chỉ là một vết tích rất nhỏ, thậm chí còn không sâu bằng dấu mèo cào.


Một loạt sự kiện xâu chuỗi lại, Bạch Nhân cũng chưa để tâm đến.
Sau trận chiến này, truyền thông Xán Tinh mời Lục Thâm ký hợp đồng, lần nữa quy hoạch và nâng đỡ anh ta, cho anh ta tài nguyên vô cùng tốt.
Sự thật chứng minh, ánh mắt Trần Hoài Kiêu thật sự không tệ.


Sau khi Lục Thâm ký hợp đồng với truyền thông Xán Tinh, tựa như phượng hoàng tái sinh (*), phim nhận được đều liên tục bùng bổ, trở thành nghệ sĩ kiếm tiền nhiều nhất của truyền thông Xán Tinh.
(*) Gốc: Niết bàn tái sinh, có nghĩa là phượng hoàng trải qua sự dày vò và đau đớn của ngọn lửa, tái sinh và thăng hoa.


Anh ta và Bạch Nhân ôm nhiều hạng mục trong các giải thưởng điện ảnh và truyền hình lớn. Trong đêm trao giải cuối năm, hai người trở thành đối tượng dự đoán cho giải thưởng nam diễn viên và nữ diễn viên xuất sắc nhất.


Truyền thống Xán Tinh đạt đến thời kỳ phát triển thịnh vượng nhất từ trước đến nay. Trần Hoài Kiêu cũng leo lên vị trí hàng đầu trong bảng xếp hạng người giàu ở Trung Quốc, đứng vị trí thứ nhất trong danh sách người giàu trẻ tuổi.


Mỗi buổi lễ trao giải cuối năm, chỉ cần có Bạch Nhân lên sân khấu, Trần Hoài Kiêu dù bận cỡ nào vẫn sẽ tham gia, vỗ tay cho cô.
Nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ cực đẹp, thanh nhã, rực rỡ dưới ánh đèn rực rỡ của sân khấu, trong đầu Trần Hoài Kiêu lại hiện lên dáng vẻ của cô thời trẻ.


Cô bé con khi đó, mặc chiếc áo sam tập múa màu trắng rộng thùng thình, mái tóc thắt thành bím to, dưới ánh mặt trời rơi rụng bên giếng, như con bướm nhẹ nhàng muốn vỗ cánh bay, múa uyển chuyển.


Không biết là từ khi nào, bóng dáng gầy yếu như cọng cỏ non, từng bước trèo lên đỉnh núi rực rỡ ánh sáng, đã ăn sâu vào lòng anh.
Mỗi lúc Bạch Nhân lên sân khấu lĩnh giải, màn ảnh lại chiếu đến gương mặt Trần Hoài Kiêu.


Lần nào cũng bắt được cảnh anh vỗ tay, trên mặt là vẻ kiêu ngạo không thể che giấu.
Nhóm fan đu cặp vợ chồng sếp tổng trong "Mùa hè tình yêu" vẫn không mất đi, mỗi một lần lễ trao giải lại là một lần bắt họ ăn cơm chó______
"Sếp lớn cố gắng kiềm chế giương khóe miệng, cơ bản là kiềm không nổi á!


"Trần Hoài Kiêu: "Không uổng là người phụ nữ của tôi. [kiêu ngạo]"
"Ống kính lại quay nhiều chút nữa đi please!"
...


Sau khi lễ trao giải kết thúc, mỗi khi phóng viên phỏng vấn, hỏi Trần Hoài Kiêu có ý kiến gì đối với việc Bạch Nhân đối với việc Bạch Nhân đoạt được giải thưởng không, trước ống kính luôn là một Trần Hoài Kiêu khiêm tốn, trong mắt không giấu được vẻ tự hào: "Cô ấy xứng đáng."


Lúc Bạch Nhân đi ra khỏi sảnh lễ trao giải trong vòng vây người hâm mộ, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng của ông cụ Trần.
Ông ăn mặc rất đơn giản, được hai người bảo vệ che chở rời khỏi nơi đó, cũng không đánh động đến bất kỳ ai.


Bạch Nhân rất kinh ngạc, đang muốn đuổi theo lại bị không ít phóng viên kéo đến phỏng vấn. Chờ đến lúc cô quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng ông cụ Trần.
Mấy ngày sau, một cuối tuần đầy nắng.


Bạch Nhân mặc một chiếc sườn xám trắng tinh tươm, không son phấn, chuẩn bị nhẹ nhàng, xuất hiện ở biệt thự ven hồ.
Quản gia Mục Nghiêm đưa cô vào. Ở bên hồ, cô gặp được ông cụ.


Ông cụ đang ngồi câu cá bên mặt hồ gợn sóng lấp lánh. Nghe Mục Nghiêm nói cô Bạch đến, ông vẫn tiếp tục thả câu, đầu cũng không xoay lại.
Bạch Nhân lấy chiếc ghế dựa nhỏ lại, ngồi bầu bạn bên cạnh ông cụ. Sau khi ông kéo cần lên thì rành rẽ gắn mồi câu cho ông.


Một già một trẻ cứ yên lặng mà ngồi, một lời cũng không nói.
Đợi đến lúc chiều muộn, ông cụ thu cần, lúc này mới chậm rãi nói: "Hai đứa đi chơi chương trình thực tế cũng vui đáo để nhỉ."
"Chỉ cần có thể làm ông nội thấy vui, thậm chí tụi con cũng không cần lên tivi."


"Vui vẻ, hừ, ông mỗi ngày đều phải uống thuốc hạ huyết áp, con đoán xem là tại sao."
Bạch Nhân muốn cười, phải cố hết sức nhịn xuống.


"Đến tận bây giờ ông cũng không ngờ, thằng ba lại vì một đứa con gái mà làm được đến độ này. Lúc trước sớm biết, ông tuyệt sẽ không để nó quen biết con."


"Con đã từng oán trách ông vì tất cả những bồi dưỡng của ông đối với con đều có sự toan tính lợi dụng sâu kín. Nhưng chỉ có một chuyện duy nhất, lòng con vẫn luôn biết ơn, ông giao anh trai cho con, dù là bây giờ, con cũng cảm ơn ông."


"Cảm ơn là một chuyện, nghe lời lại là một chuyện khác, đúng không? Con sẽ không nghe theo con đường mà ông sắp đặt cho con."
Bạch Nhân gật đầu.
"Cái tính cứng đầu này của con, không khác gì trước đây cả."


"Ông nội từng nói_____ Bám chặt núi xanh không buông thả, rễ luồn ăn sâu trong lòng đá (*) Chỉ cần con có thể cắn chặt, cho dù là sinh trưởng trên tảng đá, cũng có thể đơm hoa."
*) Giảo định thanh sơn bất phóng tùng,
Lập căn nguyên tại phá nham trung.
(Trúc Thạch- Trịnh Bản Kiều)


"Con đã muốn bán chặt núi xanh, vậy lần này đến đây là vì chuyện gì?"
"Con có chuyện muốn nói với ông nội."
"Chuyện gì?"
"Đại loại là một chuyện có thể làm cho ông nội vui vẻ."
Vài phút sau, quản gia Mục Nghiêm đi đến, kính cẩn nói với ông: "Cậu ba đến rồi."


Tâm tình ông cụ Trần cũng không tệ lắm, liếc mắt nhìn Bạch Nhân một cái, cười nhạt nói: "Hai người tụi con đúng là vợ chồng đồng lòng, hoặc một người cũng không đến, hoặc là cùng lúc đến cả đây."


Bạch Nhân đứng lên, nói: "Anh ấy không biết con đến đây, ông nội muốn con tránh đi một chút không?"
"Đi xuống trước đã, ông nhìn xem nó có ý kiến gì."


Mục Nghiêm đưa Bạch Nhân đến vườn hoa ở phía sau, xuyên qua bức hàng rào của vườn hoa, Bạch Nhân có thể nhìn thấy Trần Hoài Kiêu mặc vest đi giày da đến bên cạnh ông cụ.


Dáng người anh vạm vỡ cao ngất ngưỡng, bước chân vững vàng, ở trước mặt ông cụ vẫn luôn duy trì tư thái như tác phong đàm phán bình thường, không có chút vẻ thân thiết của ông cháu nào.
Có lẽ cũng là vì ông cụ đã dành cho anh ấy sự giáo dục trong nhà quá khắc nghiệt.


Trong tất cả con cháu, chỉ mỗi Trần Hoài Kiêu là được ông đặt kỳ vọng cao.
Ông cụ đánh giá Trần Hoài Kiêu, nhiều năm không gặp, anh càng lúc càng chín chắn, bước vào thời kỳ thịnh vượng nhất của cuộc đời.
"Ông nội, gần đây có khỏe không?"
"Ông tưởng con quên có người ông này rồi."


"Sao có thể, ông mãi mãi là ông nội con."
Lúc Trần Hoài Kiêu nói những lời này, trên mặt vẫn không thay đổi chút nào, nhìn thấy được, trong lòng anh vẫn tồn tại khúc mắc với ông cụ.
Ông cụ Trần tức giận nói: "Con sang đây làm gì."
"Con mang đến một phần thỏa thuận, mời ông nội xem qua."


Nói xong, Trần Hoài Kiêu lấy một phần tài liệu trong túi hồ sơ màu gỗ, đưa đến trước mặt ông cụ Trần.
Ông cụ Trần nhìn thoáng qua, lại đặt phần tài liệu lên bài trong vườn hoa, hừ mạnh một tiếng.
Trên bài là một phần hồ sơ thỏa thuận từ chối quyền thừa kế.


"Ông nói rồi, gì cũng không cho con, con viết thỏa thuận gì chứ!" Tiếng nói của ông cụ mang theo sự tức giận rõ ràng.
Trần Hoài Kiêu lại bình tĩnh nói: "Con muốn để Bạch Nhân hết hy vọng."
"Như thế nào, nó ép con?"


"Cô ấy cảm thấy vì sự tồn tại của cô ấy, hại con phải vứt bỏ thứ vốn nên thuộc về con, cho nên không ngừng tự trách..." Trần Hoài Kiêu dừng một lúc, sửa miệng nói: "Con hy vọng hôn nhân của con và cô ấy mãi mãi đơn thuần. Ký thỏa thuận này, có lẽ cô ấy có thể hoàn toàn hết hy vọng."


"Người phụ nữ này nơi nơi đều tính kế cho con." Ánh mắt ông cụ Trần để lộ ra vài phần hoang đường: "Đây lại trùng hợp với ý đồ bồi dưỡng của ông dành cho con bé lúc đầu."


"Con không cần cô ấy mưu tính gì cho con cả." Trần Hoài Kiêu khăng khăng nói: "Ông nội, vẫn là câu nói kia: thứ gì con muốn thì tự con đi tranh giành, chém gϊếŧ, không cần người khác tặng cho, lại càng không để người phụ nữ của con nhân nhượng vì đại cuộc để tranh đoạt cho con."


Ông cụ tức giận đến mặt đỏ lên, ho khan kịch kiệt: "Trần Hoài Kiêu, tính cách con là thà ngọc nát chứ không chịu ngói lành, không khác gì so với mẹ con cả!"


Lời còn chưa dứt, Bạch Nhân vội vàng đi ra, hầu ông cụ uống một ngụm trà: "Trần Hoài Kiêu, ông nội lớn tuổi như vậy, anh đừng nói những lời này làm ông tức giận."
Trần Hoài Kiêu nhìn thấy Bạch Nhân, hơi ngạc nhiên.


Nhưng anh có thể đoán được mục đích Bạch Nhân đến đây lần này, hẳn là trái ngược hoàn toàn so với anh.
"Bạch Nhân, về sau không được anh cho phép, không được sang đây."
Ông cụ Trần tức giận dùng gậy đánh anh: "Mày... mày còn không cho cháu dâu ông sang thăm ông!"


"Ông nội, mục đích cô ấy đến tìm ông, không phải ông không biết, nếu đã vậy..."
Bạch Nhân chặn đứng lời anh: "Được rồi, Trần Hoài Kiêu, bớt tranh cãi, nhìn xem anh làm ông nội tức giận thành dáng vẻ gì rồi."


Trần Hoài Kiêu thấy Bạch Nhân và ông cụ Trần đã tiêu tán hết hiềm khích lúc trước, trong lòng anh hơi hơi cảm thấy không ổn.
Sợ là Bạch Nhân đã đồng ý điều kiện gì đó của ông cụ Trần, ông mới có thể dịu thái độ xuống.


Quả nhiên như anh liệu trước, Mục Nghiêu đã đi đến, đưa ra một phần thỏa thuận khác.


Đây là một phần thỏa thuận phân chia di sản. Ông cụ đã ký tên lên. Trên đó viết rõ giấy trắng mực đen, đợi ngày ông trăm tuổi, ngoài những gì những người khác đang được hưởng, cổ phần của tập đoàn nhà họ Trần đều thuộc về Trần Hoài Kiêu.


Ông cụ Trần uống một ngụm trà, sắc lạnh nói: "Lười nói cùng mấy đứa chuyện này, thích thế nào ra sao, ông chỉ muốn có vài ngày yên tĩnh."
...
Trần Hoài Kiêu kéo tay Bạch Nhân, sải bước rời khỏi căn biệt thự ven hồ, đi vào con đường đá nhỏ.


Tháng ba, cành xuân nảy lộc, trên cành đã điểm xuyết mấy bông hoa trắng. Đường Tạp đỗ chiếc xe có rèm che ven đường. Phía trên xe, vài cánh hoa hồng nhạt lả tả bay.
Anh ta kiên nhẫn chờ đợi vợ chồng sếp lớn nói chuyện.
"Sao lại thế này?"
"Gì mà sao lại thế này?"


"Vì sao bỗng dưng ông nội đổi ý?"
"Sao em biết được."
"Em không biết?"
Bạch Nhân nhìn thấy thái độ Trần Hoài Kiêu nghiêm túc, lấy tay che mặt, trợn mắt nhìn anh.
Dường như Trần Hoài Kiêu đoán được gì đó, rồi lại không dám xác định: "Không phải đâu."
"Cái gì không phải đâu."


"Em đừng nói em đã..."
"Em chưa nói gì hết à."
Trần Hoài Kiêu đã bước đến, bàn tay run rẩy khẽ chạm đến bụng cô, dáng vẻ như đang sờ thử xem là có hay không.
Bạch Nhân chụp lấy tay anh: "Anh có thể sờ được gì chứ?"
"Giống như chạm đến! So với trước kia lớn hơn một chút."


"Tại vì em ở nhà ông ăn no, cảm ơn."
Trần Hoài Kiêu không thể duy trì thái độ lạnh nhạt, anh đuổi theo Bạch Nhân hỏi: "Đừng có thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là phải hay không:"
"Không thèm nói cho anh."


Bạch Nhân xoay người đi ngay, Trần Hoài Kiêu giữ cổ tay mảnh khảnh của cô lại, nắm chặt, lòng bàn tay như có một lớp mồ hôi mỏng.
Cô thấy dáng vẻ anh căng thẳng như vậy, không đành lòng, rốt cuộc đến gần anh, trịnh trọng nói: "Trần Hoài Kiêu, chúc mừng anh, từ anh trai được lên chức làm cha."


Trần Hoài Kiêu như thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại bày ra vẻ mặt căng thẳng lần nữa, loại vẻ mặt đan xen vui sướng và bất an lại bắt đầu trào dâng trong đáy mắt đen láy của anh.
Lòng anh cực loạn.
"Anh không biết... là lúc nào?"


Bạch Nhân đi đến dưới nhành hoa đào, nhẹ nhàng hái một đóa hoa hồng nhạt, bâng quơ nói: "Còn có thể là lúc nào, anh cũng có năng lực thật, tỷ lệ trúng thưởng lại ổn như vậy."
Trần Hoài Kiêu nghĩ đến lần duy nhất không khống chế được: "Chuyện này không thể nào."


"Được rồi, em nói thật anh biết, đứa trẻ này là của Đường Tạp."
"..."
Thấy mặt anh tái cả đi rồi, Bạch Nhân nở nụ cười, chìa tay vỗ vỗ sau đầu anh: "Xin chào ba Trần ngốc xít."


Một lúc lâu sau, Trần Hoài Kiêu cầm lấy cổ tay cô, còn thật lòng nói: "Bạch Nhân, lúc này không phải là thời điểm tốt nhất để sinh con."
"Vậy khi nào mới là thời điểm tốt nhất?"
Trần Hoài Kiêu cũng không biết là khi nào, nhưng anh theo phản xạ cảm thấy sợ hãi.


Như chính năm đó, mẹ anh vì sinh anh ra mà buông bỏ sự nghiệp mà bà tha thiết nhất, hơn nữa còn không thể trở lại.
Đây là vực thẳm mà Trần Hoài Kiêu vẫn mãi không thể vượt qua, anh sợ để Bạch Nhân giẫm vào vết xe đổ.


Bạch Nhân nhìn ra sự sợ hãi của Trần Hoài Kiêu, xoay người dùng sức ôm lấy anh, dùng ánh mắt vô cùng vững tin và chắc chắn cho anh can đảm: "Anh trai, anh tin em, bây giờ là thời điểm tốt nhất, cục cưng đã đến đúng lúc."
"Cho nên em dùng con để đổi về quyền thừa kế sao?"


"Không phải đâu." Cô bĩu môi: "Thật ra quyết định phân chia di sản kia, ông cụ đã làm xong từ sớm. Lúc em nói tin tốt này cho ông, ông lại mang phần văn bản này ra. Đứa trẻ này cũng là cho ông một bậc thang danh chính ngôn thuận mà thôi."


Trần Hoài Kiêu hơi khó tin, ông cụ Trần nhất nhất cố chấp... đây liệu có phải là lần thỏa hiệp duy nhất đời ông ấy không?
Vậy mà lại thua trên tay cô nhóc nhỏ Bạch Nhân.
"Thật ra, ông nội làm vậy, em cũng không ngờ, thật xúc động."


Trần Hoài Kiêu nghĩ ngợi: "Có lẽ vì em là đứa trẻ một tay ông nuôi lớn. Mấy đứa cháu bọn anh, không có đứa nào là từ bé lớn lên bên người ông."


"Cho nên á. " Bạch Nhân đỡ bụng, dịu dàng nói với Trần Hoài Kiêu: "Lúc này là thời điểm tốt nhất. Con mang theo thật nhiều thật nhiều tình yêu đến thế giới, anh đừng cảm thấy oan uổng nó."
"Oan ức con?" Trần Hoài Kiêu lắc lắc đầu: "Em chưa bao giờ biết trong lòng anh thật sự để ý đến cái gì."


Khéo miện Bạch Nhân cong nhẹ lên, sự dịu dàng và yêu thương tràn lan ra: "Em biết á."
"Em thật sự biết?"
"Biết mà!"
Cánh hoa đào hồng nhạt bay lả tả rơi xuống đầy đất ở phía sau họ. Bạch Nhân nắm lấy bờ vai anh: "Anh để tâm nhất dĩ nhiên là bà xã đại nhân của anh rồi."


Trần Hoài Kiêu lạnh nhạt nói: "Anh thật để ý chuyện, đứa trẻ thật sự là của Đường Tạp?"
Bạch Nhân hung hăng đạp anh một cái, xoay người đi ngay.
Đường Táp sợ đến mức chân nhũn cả ra, chỉ thiếu không lấy chết chứng minh sự trong sạch: "Cậu chủ! Tôi đối với cậu trung thành không sai khác!"


Trần Hoài Kiêu giơ tay lên, ngăn anh ta nói tiếp, hô lớn về phía Bạch Nhân: "A Nhân, đi chậm một chút, kẻo ngã."
Lời anh còn chưa dứt, giày cao gót của Bạch Nhân đã trẹo một chút.


Trần Hoài Kiêu vội đuổi theo, bế bổng cô lên: "Đã muốn thành mẹ người ta rồi, có thể học đi đường chậm rãi được không."
Bạch Nhân kéo miệng Trần Hoài Kiêu, "Đã muốn thành cha người ta rồi, anh có thể câm miệng lại không, đừng bao giờ nói nữa."


Trần Hoài Kiêu cắn cánh môi mỏng, dùng sức gật đầu, ánh mắt ngập tràn vẻ yêu chiều.