Thay Chị Gả Đại Gia

Chương 68

Edit: Chuối Táo Quạ
Beta: Hoàng Lan
Bạch Nhân luyện tập trượt tuyết bằng ván trượt ở đường đua gồm những con dốc thoải ở khu người mới trên sân trượt tuyết. Mặc dù có huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn nhưng cô vẫn ngã mạnh vài lần.


“Thật ra thì cô không cần phải khăng khăng học trượt tuyết cho bằng được.” Huấn luyện viên thấy cô quả thực đã ngã đủ thảm thì không đành lòng nói: “Cố Tình vốn cũng không giỏi trượt tuyết, nếu như cô trượt quá tốt thì trái lại, lại diễn không đúng.”


“Nhưng cũng không thể không biết bất kỳ một kĩ thuật nào.” Bạch Nhân trầm tư nói: “Cố Tình rất yêu Trình Niên, lần này sống lại, cô ấy nhất định sẽ nỗ lực đi tìm hiểu môn thể thao mà anh thật lòng yêu thích. Cho nên, khi diễn, không thể xuất hiện bằng dáng vẻ của tay mơ được.”


Hiển nhiên, suy ngẫm về nhân vật của huấn luyện viên trượt tuyết không sâu sắc như diễn viên, nếu người ta muốn học, anh ta sẽ kiên nhẫn dạy cô.


Sau khi Bạch Nhân ngã dập mông xuống đất, có tiếng cười sang sảng truyền đến từ phía xa: “Ha ha ha ha, chị gái nhỏ này đúng là có mới nới cũ, không chơi tennis, mà thích trượt tuyết à?”


Bạch Nhân nghe thấy giọng nói của một thanh niên quen thuộc, cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Lý Thuần Phong mặc một bộ áo lông màu trắng, đang đứng ở ngoài sân trượt tuyết, vẫy vẫy tay với cô.


Cậu ta đội mũ lưỡi trai màu đen thời trang trẻ trung, trên mặt là nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, trong khung cảnh trời xanh tuyết trắng ở đây, không hiểu sao cậu ta xuất hiện khiến tâm trạng của Bạch Nhân trở nên rất tốt.


Bạch Nhân phủi phủi mông đứng dậy từ trên nền tuyết, kinh ngạc vui vẻ hỏi: “Lý Thuần Phong! Sao cậu lại tới đây?”
“Đoàn phim mời tôi đến sáng tác ca khúc kết cho “Năm thứ ba sau khi anh rời đi”. Tôi cố ý tới đây xem các chị diễn xuất, tìm hiểu nội dung bộ phim một chút, tìm cảm hứng.”


“Ngày xưa sáng tác nhạc có thấy cậu cố tình chạy tới đoàn phim tìm cảm hứng đâu?”
“Ca khúc này khác.” Lý Thuần Phong nói sang sảng thẳng thắn: “Chị gái nhỏ là diễn viên chính, đương nhiên, bất kể thế nào tôi cũng phải tốn chút tâm tư.”


“Có vẻ đã nể mặt tôi rồi, cảm ơn nhé.”
“Đúng rồi, tôi đã nói với bên sản xuất âm nhạc rồi, ca khúc kết sẽ do chị hát.”
“Không thành vấn đề.”
Lý Thuần Phong nhìn ván trượt màu xanh nước biển trên tay Bạch Nhân, hỏi: “Chị còn có cảnh quay trượt tuyết à?”


“Chỉ có mấy cảnh thôi, phải học một chút cho quen.” Bạch Nhân thuận miệng hỏi: “Cậu biết trượt tuyết không?”
Lý Thuần Phong nhớ lại lý do quan trọng vì sao lại chọn nam số một là Trần Hoài Kiêu, chính là bởi vì anh ta trượt tuyết rất xuất sắc.


Cậu ta nói không chút do dự: “Đương nhiên là tôi biết! Tôi là người tinh thông thể thao đó. Đưa ván trượt cho tôi, tôi trình diễn cho chị xem một lượt.”


Bạch Nhân nghe thấy cậu ta nói bản thân là người tinh thông thể thao thì hơi hơi chần chừ. Lúc trước, thấy thỉnh thoảng cậu ta lại đăng bài chơi tennis lên vòng bạn bè, cô cứ tưởng cậu ta chơi tennis rất giỏi, ai ngờ kĩ thuật dở không chịu nổi.


“Thôi bỏ đi, cậu không mặc quần áo bảo vệ, ngã thì sẽ tệ lắm.”
Lý Thuần Phong nhận lấy ván trượt, giẫm chân lên giữ chắc: “Độ dốc có tí xíu như này, trẻ con còn chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn thế á á á á…”


Cậu ta còn chưa nói xong, ván trượt dưới chân cậu ta đã trượt ra ngoài.
Lý Thuần Phong đứng ở trên ván trượt, sợ tới mức mất hồn mất vía, ngã trái ngã phải trượt thẳng xuống dưới.
“Á á á á á!”


Bịch, tiếng hét chói tai của cậu ta đột nhiên im bặt, cả người ngã chổng vó lên trời.
Bạch Nhân vội vàng chạy xuống con dốc thoải: “Cậu không sao chứ?!”
Lý Thuần Phong đỡ eo mình, xua xua tay: “Không, không sao, vừa nãy không quen trượt cái ván này, lại lần nữa.”


“Thôi thôi, quần cậu đã bị mài rách rồi.”
“Không sao thật mà, người giỏi thể dục như tôi có thể có chuyện gì chứ.”
“Thứ cho tôi nói thẳng, cậu là người dốt thể dục nhất ấy!”
“Ơ! Con nhóc thối nhà chị.” Lý Thuần Phong hùng hục xoa đầu Bạch Nhân đầu.


Hai người đứng lên, lại nhìn bóng người cao lớn màu đen của Trần Hoài Kiêu đang đứng im ở trên nền tuyết, chỗ lối vào sân trượt tuyết.
Bạch Nhân nhìn thấy anh thì trong lòng có chút khó chịu, nói với Lý Thuần Phong: “Có muốn tới phòng nghỉ ngồi một lát không?”


Lý Thuần Phong nhìn ra vẻ mặt mất tự nhiên của cô, có lẽ đã đoán được điều gì.
“Được, dù sao tôi cũng là công cụ mà, cho chị mượn dùng tùy ý đó.”
Nói xong, cậu ta quả quyết ôm lấy bả vai thon gầy của Bạch Nhân, động tác thân mật, đi vào sân nghỉ ngơi với cô.


Sau khi vào nhà, Bạch Nhân lại quay đầu lại, thấy Trần Hoài Kiêu đã rời đi.
Tâm trạng buồn bực vô cùng của Bạch Nhân bởi vì anh và Tần Dao ban nãy lập tức trở nên thoải mái, có loại cảm giác đã báo được mối thù lớn, thuận tay đẩy Lý Thuần Phong ra: “Tự mình chơi đi.”


“Người phụ nữ này, vô tình quá.”
“Ờ, cậu mới biết à, Trần Hoài Kiêu đã được trải nghiệm từ lâu rồi.”
Lý Thuần Phong xách ván trượt, dùng khuỷu tay chọc chọc vào cô: “Bạch Nhân, thật ra thì chị thật sự rất thích Trần Hoài Kiêu nhỉ.”


“Sao có thể chứ.” Bạch Nhân bác bỏ ngay lập tức: “Tôi và anh ấy chỉ có quan hệ lợi ích, không có gì khác.”


“Chị không cần thừa nhận.” Lý Thuần Phong nhún nhún vai, hờ hững nói: “Cho dù có bị giấu đi, liều chết không nhận thì thích chính là thích, nó sẽ không mất đi chỉ bởi vì chị không thừa nhận.”


Bạch Nhân bị chọc trúng tâm sự, cúi đầu đạp đạp tuyết, rất lâu sau vẫn không nói gì, cũng không nghe thấy Lý Thuần Phong đang lải nhải cái gì.
Mấy phút sau, cô mới chậm lụt lẩm bẩm một câu: “Cậu từ người giỏi thể thao biến thành người giỏi yêu đương à.”


Lý Thuần Phong nhìn cô một cái đầy cạn lời: “Chị Bạch này, bây giờ tôi đang trao đổi chuyện âm nhạc với chị mà. Mạch não của chị có vẻ hơi rối đấy, vẫn còn đang nghĩ về chuyện kia à.”
“..”


Buổi tối, Bạch Nhân quay về khách sạn của khu nghỉ dưỡng, nghe mấy chị gái tám phét lúc trước ở trong đoàn phim nói, Tần Dao đã đi rồi.
Hơn nữa, lúc đi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Bạch Nhân đoán ra ngay, có lẽ cô đã hiểu nhầm chuyện buổi sáng ở quán cà phê.


Tần Dao vốn chỉ ước gì cô hiểu lầm nhiều hơn nữa, tốt nhất là tự mình làm mình tức chết luôn là tốt nhất, vì thế mới ra tay vào đúng điểm chủ chốt của cô.
Chắc là Trần Hoài Kiêu ngả bài với Tần Dao ở quán cà phê, thực hiện lời hứa với cô đêm đó.


Bạch Nhân thật sự không ngờ tới, anh có thể thoải mái buông tay Tần Dao như vậy.
Chẳng lẽ anh thật sự... lâu ngày sinh tình với cô à, thậm chí còn buông bỏ cả mối tình đầu ư?


Bạch Nhân nghĩ, chuyện mà ông cụ Trần kiêng kị thật sự cũng là việc này, nếu không, ông cụ cũng sẽ không đứng về phía Tần Dao, cho cô ta tài nguyên, nâng đỡ cô ta, để cô ta quay về cướp đi tất cả mọi thứ của Bạch Nhân.


Chẳng sự hôn nhân ở nhà giàu có quyền thế thật sự không thể có tình cảm ư?
Bạch Nhân bĩu môi.
Là tầm nhìn của cô hạn hẹp, thật sự không thể hiểu nổi trong đầu mấy kẻ có tiền này đang nghĩ cái gì.


Mẹ ruột của Trần Hoài Kiêu đã qua đời nhiều năm như vậy mà ông cụ vẫn không cho anh đi cúng bái, thậm chí còn không cho anh rơi một giọt nước mắt nào.
Đúng là không hay ho gì.
Trong lúc Bạch Nhân đang mải suy nghĩ, cửa thang máy “ting” một tiếng rồi mở ra.


Trần Hoài Kiêu thay một bộ quần áo thể thao thoải mái với áo hoodies đi xuống, khiến cho đường nét anh tuấn trên khuôn mặt anh càng thêm trẻ trung.
Bạch Nhân và anh trố mắt nhìn nhau, hai bên đều sững sờ mất mấy giây. Trần Hoài Kiêu bấm nút đóng cửa lại mà không hề do dự chút nào.


Vào khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Bạch Nhân nhanh chóng chui vào trong nhanh như một cơn gió.
Trần Hoài Kiêu vội vàng duỗi tay ra cản cửa thang máy lại giúp cô, giọng nói có chứa vài phần tức giận: “Nguy hiểm lắm, em chui vào làm gì!”


Bạch Nhân đứng sau lưng anh, buồn bực nói: “Nhìn thấy em, anh vội vội vàng vàng đóng cửa lại, còn mắng em à?”
Thang máy dừng ở quán cà phê trên tầng hai, Trần Hoài Kiêu cất bước muốn đi xuống nhưng Bạch Nhân lại níu lấy tay áo anh: “Không được đi.”
“Thả tay ra.”


“Không được đi, Trần Hoài Kiêu.” Nói xong, cô gái nhỏ nhảy phốc lên, nằm bò ở trên lưng anh: “Vừa nãy anh nhìn thấy em và Lý Thuần Phong trượt tuyết với nhau, vẻ mặt thối hoắc luôn.”
Trần Hoài Kiêu lạnh lùng nói: “Bạch Nhân, buông anh ra.”
“Không buông.”


Trần Hoài Kiêu nghe thấy có tiếng người nói chuyện truyền đến từ cách đó không xa, anh bấm ngay nút đóng cửa lại, ngoảnh đầu nhìn cô gái đang bám vào sau lưng mình giống như con nhện: “Không sợ bị người ta nhìn thấy à?”
“Em ôm chồng em, sợ cái gì?”


“Không sợ người ta đồn thổi, nói đại minh tinh nổi tiếng như bây giờ, toàn là do Trần Hoài Kiêu lăng-xê lên à?”


Bạch Nhân ôm anh càng chặt hơn: “Trước đây sợ, là vì chưa đủ nổi tiếng, Tô An Ninh cũng chưa bị báo ứng xứng đáng, em sợ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì thế mới cẩn thận từng bước một. Bây giờ em đã không cần dùng những điều này để chứng minh bản thân mình rất tài giỏi, em vốn đã rất giỏi rồi, cho nên không sợ.”


Sự kiên trì và tự tin của cô là thứ mà Trần Hoài Kiêu vô cùng yêu thích.
Lòng anh bỗng dần dần mềm đi: “Em không sợ, vậy anh công khai nhé?”
“Tùy anh, công khai thì tài nguyên của em càng tốt.”


Trần Hoài Kiêu kéo cô xuống khỏi người mình, ấn lên vách tường rồi hôn xuống, nụ hôn nóng bỏng triền miên này rất sâu rất rất sâu.


Trần Hoài Kiêu vứt hết toàn bộ sự kiềm chế nhẫn nhịn cùng cực khi đóng phim lên chín tầng mây, đè cô lên vách thang máy, liếʍ ɭáρ nhấm nháp sự mềm mại mà anh ngày nhớ đêm mong.
Bạch Nhân ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để mặc cho anh cạy hàm răng của mình ra, dây dưa trêu chọc ở đầu lưỡi mình.


Bị cuốn vào không thể tự chủ được.
“A Nhân, vì sao?”
“Vì sao là vì sao?”
“Vừa nãy em vừa dựng rạp diễn tuồng ở sân trượt tuyết với tên hầu nhỏ của mình cho anh xem, bây giờ lại chủ động trêu chọc, chẳng có ai có thể hiểu rõ lạt mềm buộc chặt hơn em.”


Bạch Nhân cắn cắn môi dưới của anh, khóe mắt cong lên lộ ra nụ cười quyến rũ: “Không phải anh rất thích kiểu này à?”
Trần Hoài Kiêu rất muốn đẩy cô ra, không bao giờ muốn cắn câu của cô, nhưng rốt cuộc anh vẫn không làm được.


Anh càng trở nên hung ác ra sức hôn cô hơn, tựa như muốn đòi lại toàn bộ danh dự uy nghiêm mà mình đã đánh mất trên người cô.
Cổ Bạch Nhân bị anh làm cho ngứa ngáy, cô cười khanh khách: “Bây giờ đang ở thang máy đó!”
Trần Hoài Kiêu vừa hôn cô vừa lấy thẻ ra, quẹt thẻ lên tầng vip.


Nhưng Bạch Nhân lại cản anh lại: “Á, không được, em đã hẹn với chị nữ phụ rồi, lát nữa phải diễn thử với nhau, chị ấy còn đang chờ em ở trong phòng đó.”


Trần Hoài Kiêu dán mặt vào bên cổ cô, hô hấp dồn dập, dùng cánh mũi cọ cọ vào cổ cô, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô: “A Nhân, trêu anh à?”


Bạch Nhân khẽ đẩy người đang chắn trước người mình ra, bấm thang máy xuống tầng ba, cười nói: “Đúng vậy, anh có bản lĩnh thì đứng cắn câu.”
Trần Hoài Kiêu cắn nhẹ một cái vào cổ cô.
Thang máy lên đến tầng ba, Bạch Nhân đẩy anh ra, đi ra ngoài, quay đầu lại vẫy vẫy tay với anh.


Cửa thang máy từ từ đóng lại, mặt Trần Hoài Kiêu sa sầm, đáy mắt toàn là vẻ u ám chưa thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ nhưng lại không thể làm gì được.

Cảnh quay ở núi Minh Phong, cảnh nam chính Trình Niên trượt tuyết nhiều hơn, đất diễn của Bạch Nhân khá ít.


Đúng lúc Lý Thuần Phong tới đây trao đổi về bài hát kết phim với tổng giám sát âm nhạc, Bạch Nhân chịu trách nhiệm hát bài kết nên luôn thảo luận bài kết phim với Lý Thuần Phong ở quán cà phê trên tầng hai của khách sạn.


Mỗi lần Trần Hoài Kiêu đóng phim về thì đều có thể nhìn thấy bọn họ ngồi trong góc nhỏ yên tĩnh của quán cà phê, mặt mày hớn hở trò chuyện với nhau.
Bạch Nhân cầm nhạc phổ, thỉnh thoảng còn thử hát mấy câu.


Trần Hoài Kiêu chỉ cần nhìn thấy hai người này ngồi cùng nhau là tâm trạng đã vô cùng khó chịu.
Nhưng khổ nỗi bọn họ lại trao đổi chuyện đúng đắn thật, anh có cảm xúc gì thì cũng phải nhịn xuống, không có chỗ trút.


Ban ngày, người của đoàn phim đều ở phim trường, quán cà phê gần như không có ai, hoàn cảnh đẹp mà yên tĩnh.
Sau khi Bạch Nhân hát thử xong thì nói với Lý Thuần Phong: “Giai điệu ở đoạn thứ ba còn có thể làm cao hơn một chút nữa, nghe sẽ có cảm giác hơn.”


Lý Thuần Phong lập tức cầm bút, sửa đổi trên bản vẽ, bút hết mực, cậu ta vẩy vẩy, mực bắn lên giấy.
Lúc này, một chiếc bút tráng men đen đưa tới trong tầm tay của cậu ta.


Lý Thuần Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Hoài Kiêu ngồi ở phía đối diện với bọn họ với vẻ mặt vô cảm, dựa hờ vào lưng ghế sô pha.


Áo sơ-mi trắng cởi mấy chiếc cúc, thoải mái nóng bỏng nhưng không hề tùy tiện, khuôn mặt anh tuấn u ám, đôi mắt nhìn bọn họ đầy bình tĩnh, nhưng lại rất có tính xâm lược.


Anh vừa đi đến, bầu không khí hài hòa vui vẻ trong quán cà phê đã thay đổi ngay lập tức. Người đàn ông này có khí thế mạnh mẽ khiến sự chú ý của mọi người không thể không tập trung lên người anh.


“Cảm ơn.” Lý Thuần Phong mượn bút máy của anh, viết vẽ lên nhạc phổ, sau đó trả bút máy lại cho anh: “Trần tổng tới đây… có chuyện gì à?”


Trần Hoài Kiêu liếc mắt nhìn Bạch Nhân ở bên cạnh cậu ta một cái: “Đến quán cà phê, đương nhiên là uống cà phê. Hai người tiếp tục đi, không cần phải để ý tới tôi.”
Bạch Nhân nói: “Vậy chúng ta tiếp tục đi.”
“Được...”


Lý Thuần Phong cảm thấy áp lực gấp bội, nhưng cũng không thể làm gì được, ổn định tâm trạng, tiếp tục thảo luận với cô.


Cà phê kiểu Mỹ của Trần Hoài Kiêu được bưng lên, đầu ngón tay anh bấu vào cốc cà phê, khẽ uống một hớp, nhìn cảnh núi tuyết trùng trùng điệp điệp ở ngoài cửa sổ bằng ánh mắt bình tĩnh.
“Bạch Nhân, đoạn cuối cùng, chị thử nâng cao lên xem sao.”
“Để tôi thử xem.”


Mặc dù ngoài mặt Trần Hoài Kiêu im lặng uống cà phê không nói gì, nhưng mỗi khi hai người nói chuyện với nhau, ánh mắt của Trần Hoài Kiêu sẽ dừng trên người bọn họ, giống như chó chăn cừu đang cảnh giác, giám sát từng cử chỉ hành động của hai người đó.


Có mấy lần Lý Thuần Phong trò chuyện quá cao hứng, cười rộ lên với Bạch Nhân.
Mặt Trần Hoài Kiêu cũng sẽ lộ ra nụ cười mỉm cho hợp với tình huống, thế nhưng nụ cười mỉm kia, lại khiến người ta rợn cả tóc gáy.


Lý Thuần Phong thật sự không chịu nổi, gãi gãi đầu, nói với Trần Hoài Kiêu: “Trần tổng, nếu như thuận tiện, anh có thể ngồi xa ra một chút không?”
“Tôi làm phiền hai người à?”
“Anh ở đây, tôi hơi hơi không thoải mái.”


Trần Hoài Kiêu suýt nữa buột miệng thốt ra: “Cậu và vợ tôi trò chuyện với nhau vui quá, cậu còn muốn thoải mái như thế nào nữa?”
Nhưng nếu nói ra câu này thì đã thừa nhận trong lòng anh khó chịu vì ghen, Trần Hoài Kiêu kiềm chế bản thân.


“Anh biết tôi làm nghệ thuật mà, có yêu cầu khá cao với hoàn cảnh xung quanh. Anh ở đây, ý tưởng của tôi không thể toát ra được.”
Trần Hoài Kiêu trợn trắng mắt.
Bạch Nhân cũng nói với Trần Hoài Kiêu: “Nếu không, anh cứ rời đi một lát đi.”


Nghe cậu ta nói như vậy, cà phê trong tay Trần Hoài Kiêu bị dằn mạnh xuống mặt bàn, chất lỏng màu nâu bắn cả ra ngoài. Anh đứng dậy rời đi.
“Chờ một chút, chồng ơi.” Sau khi anh đi được mấy bước, Bạch Nhân lại gọi anh lại: “Dù sao tới cũng tới rồi.”


Trần Hoài Kiêu tạm dừng chân lại, tâm trạng thoải mái hơn chút chút, đang định xoay người ngồi về chỗ thì lại nghe thấy Bạch Nhân nói: “Nếu tiện thì nhờ chồng quà quầy cà phê bên kia, thanh toán hóa đơn của bọn em đi.”
Trần Hoài Kiêu: “...”