Sang ngày hôm sau, Bạch Nhân bủn rủn tay chân tỉnh lại, lần mò tìm điện thoại trên mặt tủ.
Điều làm cô kinh ngạc là toàn bộ tin tức scandal của cô và Lý Thuần Phong... đã bay màu không còn dấu vết chỉ trong một đêm.
Để làm tới mức này... Ngoài Trần Hoài Kiêu thì không còn ai.
Bạch Nhân đi dép lê, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Trần Hoài Kiêu đang ăn ở phòng ăn.
Anh ngồi ở cuối bàn dài, mặt trời xuyên qua khung cửa số bao trùm lấy anh, áo sơ mi trắng sạch sẽ gọn gàng, không nhìn ra một chút dáng vẻ điên cuồng đêm qua.
Bạch Nhân cảm thấy người đàn ông này có dáng vẻ hoàn toàn khác nhau giữa ban ngày và buổi tối.
Cô chậm rãi đi qua, cầm lấy dao nĩa bạc, lấy một miếng dưa lưới trong đĩa của anh.
Trần Hoài Kiêu cũng không ngại, mặc kệ Bạch Nhân cướp đồ ăn của anh.
Anh đã quen người phụ nữ này không thích ăn đồ ăn của mình, đồ ăn cướp được mới là ngon nhất.
Bạch Nhân ngồi bó gối đầy khêu gợi, vuốt vuốt đĩa hoa quả của anh, hỏi: “Trần Hoài Kiêu, chuyện hot search là anh làm à.”
Giọng nói của Trần Hoài Kiêu bình thản: “Đối với một nghệ sĩ, gặp phải bất kỳ scandal với ai đều không phải chuyện hay.”
“Bao gồm cả anh sao?”
“Tôi và em không phải scandal, là sự thật.”
Bạch Nhân kéo dài tiếng nói, sâu xa hỏi: “Trần Hoài Kiêu à Trần Hoài Kiêu, không phải anh ghen chứ?”
Nghĩ đến hành động khác thường của anh tối qua gần giống như trút cơn tức giận, hơn nữa sáng sớm tỉnh lại đã thấy toàn bộ hot search bị bay màu... Bạch Nhân khó lòng không nghĩ sang chiều hướng này.
Trần Hoài Kiêu đặt đĩa xuống, ngẩng đầu quét mắt nhìn cô, ánh mắt lành lạnh: “Có thể.”
"Em thấy hình như anh rất để ý.”
"Tôi thấy em để ý tôi có cảm thấy phiền hay không.”
Bạch Nhân chẳng muốn cãi nhau chuyện “Anh để ý tôi để ý” nữa, đến khi Đường Tạp bưng bánh nướng và ly sữa bò nóng hỏi lên bàn, cô cầm bánh mì bắt đầu ăn một cách thích thú.
Trần Hoài Kiêu nhìn tay cô dính dầu mỡ, không nhịn được nhắc nhở: "Dùng dao nĩa."
"Anh quản em à."
Anh không ép buộc cô, tiếp tục nhã nhặn mà ăn, mấy phút sau mới chậm rãi nói: “Bạch Nhân, nhớ kỹ không nên làm loạn với người khác, không phải lúc nào tôi cũng có thể dọn rác hộ em được.”
“Lần này cũng tính sao?”
“Dính scandal lên hot search cùng một người đàn ông khác mà không tính à?”
"Nhưng đây chỉ là fan cặp đôi tự suy diễn thôi, em không có gì với Lý Thuần Phong cả.”
“Vậy em còn muốn có gì với cậu ta?”
"..."
Bạch Nhân bị oan uổng thì không phục lắm.
Suy đi tính lại, dù cô và Lý Thuần Phong dính scandal, nhưng cũng không hẳn là hỗn loạn, ít nhất có thể tăng lượng tiêu thụ album.
“Chỉ cần em và cậu ấy không xảy ra quan hệ thật, thì không tính vi thỏa thuận của chúng ta.”
"Em là vợ của Trần Hoài Kiêu, có tiếng có miếng, nhỡ kỹ thân phận này.”
“Có tiếng có miếng nhưng không có yêu.” Bạch Nhân đi tới nhà kính đặt đàn Piano, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không nghĩ chúng ta có quan hệ vợ chồng bình thường chứ.”
Đường Tạp đứng một bên vui vẻ nghe vợ chồng sếp tổng cãi nhau, có thể nhìn rõ sắc mặt của Trần Hoài Kiêu đang chìm hẳn xuống.
Có tiếng có miếng, nhưng không có tình yêu.
Câu nói sắc bén như dao, cứa vào chỗ đau của Trần Hoài Kiêu.
Anh ngẩng đầu, nhìn cô gái duyên dáng đang ngồi trước đàn, chiếc váy đen dài rất cân xứng với đàn Piano màu đen Steinway, đường nét trên đôi tay mượt mà xinh đẹp, giai điệu nhẹ nhàng của bài “Gặp em trong cơn gió mùa hạ” ngân lên.
Bất cứ lúc nào anh cũng có thể giữ được cô, nhưng chung quy cũng không thể thật sự có được cô.
Ánh mắt của Trần Hoài Kiêu tham lam.
Mỗi giây phút yêu cô tha thiết, không khác nào tự đặt mình trong luyện ngục.
...
Rất nhanh, album đầu tiên của Bạch Nhân “Gặp em trong cơn gió mùa hạ” được mở bán, lượng tiêu thụ tăng vọt, trở thành album bán chạy nhất năm.
Mỗi một ca khúc trong album đều được cư dân mạng thúc đẩy, đứng đầu trong các bảng xếp hạng âm nhạc trên các nền tảng, lượng bình luận không đếm xuể.
"A a a có chuyện gì xảy ra vậy, sao bài nào cũng hay hết thế!”
"Lý Thuần Phong không hổ là thiên tài âm nhạc!"
"Giọng của Bạch Nhân thật sự rất hay, cực kỳ trong sáng."
"Hơn nữa cô ấy có thể cân được rất nhiều thể loại nhạc khác nhau."
"Lần đầu tiên tôi trở thành thành viên của một phần mềm nghe nhạc, chỉ vì cái album này! Thích chết mất.”
Bạch Nhân cố ý chọn ngày phát hành album trùng với Tô An Ninh để phân cao thấp với cô ta. Lượng tiêu thụ album của Tô An Ninh không bằng số lẻ của cô.
Đây gần như là bị đè bẹp ở tất cả các phương diện, Tô An Ninh đương nhiên bại dưới tay cô.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Bạch Nhân chỉ chờ cơ hội cuối cùng ra "một đòn trí mạng"
Từ trước tới nay cô khinh thường việc bắt nạt kẻ sa cơ, nhưng Tô An Ninh này điên cuồng như con chó mất chủ, cho nên cô mới quyết định làm vậy.
...
Sau khi album bùng nổ, Bạch Nhân và Lý Thuần Phong được mời tới lễ hội âm nhạc long trọng nhất toàn quốc.
Lễ hội âm nhạc thu hút tới mấy chục ngàn người, vô cùng hoành tráng, được tổ chức ở đảo giữa hồ gần Bắc Thành.
Trần Hoài Kiêu không muốn một mình Bạch Nhân đi với Lý Thuần Phong, cho nên anh đã yêu cầu toàn bộ ê-kíp sản xuất album cùng tham gia lễ hội âm nhạc,
Đương nhiên, sếp tổng cũng góp mặt.
Cho nên chuyện sếp tổng truyền thông Xán Tinh tự đi hộ tống nghệ sĩ dưới trướng tham gia lễ hội âm nhạc, trở thành điều chưa từng có từ khi thành lập tới nay.
Trợ lý Thẩm Bân vội vàng giúp sếp tổng sắp xếp lịch trình, đặt phòng ở một khách sạn trên đảo giữa hồ.
Khung cảnh trong khách sạn yên tĩnh, thưa thớt người, trong vườn có thể nhìn thấy CCTV, sẽ không bị fan hoặc paparazi quấy rối, rất thích hợp cho ngôi sao ở lại.
Đối với một tên cuồng công việc thích hóng chuyện như Thẩm Bân, anh ta đã xin phụ trách toàn bộ khâu hậu cần cho chuyến đi này, lúc đặt phòng, còn cố ý sắp xếp cho Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân hai phòng trên tầng cao nhất.
Thậm chí anh ta muốn tránh tai mắt của mọi người mà sắp xếp cho họ một phòng, nhưng suy đi tính lại, cảm thấy khả năng bị lộ là rất lớn, nên chỉ đành tìm cách khác là sắp xếp hai phòng liền nhau.
Buổi chiều, khi Trần Hoài Kiêu rảnh rỗi đi tới khu đánh tennis của khách sạn.
Sau đó, Lý Thuần Phong cũng mang theo vợt tennis tới sân bóng.
Tuổi tác hai người không chênh lệch nhiều nhưng sự chín chắn của Trần Hoài Kiêu lại lấn át Lý Thuần Phong.
Lý Thuần Phong giống như cơn gió mát trong nắng hè, trên môi luôn nở nụ cười nhẹ nhàng.
Cậu ta đi tới phần sân đối diện Trần Hoài Kiêu, cười nói với anh: “Trần tổng, đánh chung không?”
Trần Hoài Kiêu giơ tay phát bóng, quả bóng màu xanh lục bay thẳng tới chỗ Lý Thuần Phong với một lực rất mạnh.
Mặc dù Lý Thuần Phong thích chơi tennis nhưng kỹ thuật không tốt lắm, lần phát bóng đầu tiên phải dốc hết sức mới tiếp được, đánh sang phía Trần Hoài Kiêu thì anh lại dễ dàng tiếp được, lại tấn công trở lại, Lý Thuần Phong đã mất điểm.
"Cậu không phải đối thủ của tôi.” Tay trái Trần Hoài Kiêu cầm quả bóng: “Gọi Bạch Nhân đến chơi với tôi.”
Nghe thấy tên Bạch Nhân, Lý Thuần Phong mẫn cảm ngẩng đầu lên: “Trần tổng thường xuyên chơi bóng với Bạch Nhân sao?”
“Tại sao cậu lại quan tâm chuyện này?” Trần Hoài Kiêu bình tĩnh tung vợt, phát ra âm thanh sột soạt.
"Cô ấy chơi tennis rất giỏi." Lý Thuần Phong đánh giá Trần Hoài Kiêu, thăm dò: "Tôi thấy Trần tổng cũng là người thích chơi quần vợt, chắc thường xuyên rủ cô ấy chơi.”
“Cô ấy là người của tôi, tôi hẹn cô ấy chơi thì sao.”
Tuy nụ cười vẫn treo trên mặt Lý Thuần Phong, nhưng nụ cười đã lạnh đi rất nhiều: “Trần tổng đã nói thiếu một chữ rồi, cô ấy là nghệ sĩ của anh, không phải người của anh.”
Trần Hoài Kiêu phát bóng, quả bóng mang theo sức mạnh bay thẳng về phía Lý Thuần Phong: “Cậu chắc chứ?”
Lý Thuần Phong khó khăn tiếp cầu, nói thẳng: "Trần tổng, tôi thích Bạch Nhân, mặc dù cô ấy là nghệ sĩ của anh, trong đó cũng có điều khoản ràng buộc về chuyện yêu đương, nhưng tôi sẽ không bỏ qua.”
Trần Hoài Kiêu im lặng, không trả lời.
“Đương nhiên, tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của cô ấy, fan của nghệ sĩ nữ thoáng hơn nghệ sĩ nam nhiều, thực ra chuyện yêu đương không tính là chuyện gì nghiêm trọng, hơn nữa tôi có thể giúp cô ấy đứng vững trong giới âm nhạc.”
Quả cầu này... Trần Hoài Kiêu không tiếp, để nó bay thẳng ra ngoài.
Lý Thuần Phong cũng nhìn ra Trần Hoài Kiêu không yên lòng để Bạch Nhân đi một mình với anh ta tới lễ hội âm nhạc, cho nên mới tốn công dẫn theo cả đoàn tới.
So với việc lén lút giấu diếm, thà nói thẳng với anh còn hơn.
Trần Hoài Kiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta: "Tâm ý này của cậu, cô ấy có biết không."
Lý Thuần Phong do dự một chút, cười: "Đương nhiên là cô ấy biết, nếu không sao có thể tham gia lễ hội âm nhạc với tôi.
Còn chưa nói dứt lời, một quả bóng xé gió bay từ phía Trần Hoài Kiêu tới, lao thẳng về phía Lý Thuần Phong.
Lý Thuần Phong không cẩn thận bị bóng tennis đập trúng đầu, phát ra một tiếng kêu đau, ôm đầu lui về phía sau hai bước.
Ngay lúc Trần Hoài Kiêu vừa đánh bóng, một bóng người màu xanh nhạt chạy về phía Lý Thuần Phong: “Nhóc nhặt bóng, có nghiêm trọng không, có cần đi viện không?”
Lý Thuần Phong bưng đầu, khoát tay một cái, ra hiệu không có chuyện gì.
Bạch Nhân nhìn thấy trán anh ta tím lên, hơi cau mày, quay đầu nhìn Trần Hoài Kiêu.
Sắc mặt Trần Hoài Kiêu trầm đến đáng sợ, cây vợt tennis bị anh đập vào hư vô, động tác này rõ ràng...
Là cố ý!
Bạch Nhân không biết hai người xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng hành động này của Trần Hoài Kiêu hơi quá rồi.
"Trần Hoài Kiêu, sao lại đánh người?"
Cô đang định nói lý với Trần Hoài Kiêu, Lý Thuần Phong lập tức giữ tay cô, ấn ấn: “Hình như ở khách sạn có phòng y tế, dẫn em đi bôi thuốc.”
"Được."
Bạch Nhân đỡ Lý Thuần Phong đi tới phòng y tế.
Lúc sượt qua người Trần Hoài Kiêu, anh giữ tay cô lại, nhưng lại chậm chạp không nói gì.
Bạch Nhân tránh anh ra.
Thẩm Bân đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng hãi hùng này.
Giả vờ không nhìn thấy gì, im lặng rời đi.
Trần Hoài Kiêu đi tới, cầm cốc nước trong khay, sau khi ngửa đầu uống cạn sạch, ném cái cốc lên không trung, sau đó dùng vợt tennis đánh mạnh ra ngoài.
Cốc thủy tinh lượn vòng trên không trung, nện trên vách tường, “xoảng” vỡ nát.
Ngay sau đó, Trần Hoài Kiêu cũng ném luôn vợt tennis đi.
Thẩm Bân sợ tới mức hồn phi phách tán, xoay người định đi.
Lại nghe thấy giọng của Trần Hoài Kiêu vang lên: “Thẩm Bân, đánh bóng với tôi.”
Thẩm Bân nhìn thấy ánh mắt mang theo tức giận của Trần Hoài Kiêu, muốn khóc luôn: “Tôi không xứng.”
QAQ
...
Trong phòng y tế, Bạch Nhân cẩn thận thoa thuốc mỡ chữa vết thương ứ đọng máu của Lý Thuần Phong.
"Ái, đau quá! Chị à, chị nhẹ chút!"
"Biết đau cậu còn đi trêu chọc Trần Hoài Kiêu." Bạch Nhân không khách khí dùng tăm bông chà mạnh vào vết thương của cậu ta: “Bây giờ mới biết đau.”
"Đúng, anh ta là tư bản, bá chủ giới giải trí, mọi người đều sợ anh ta, nhưng tôi không sợ.” Trước mặt Bạch Nhân, Lý Thuần Phong như đứa trẻ con: “Cùng lắm là phong sát tôi thôi, tôi theo tới cùng.”
"Anh ấy sẽ không phong sát cậu."
"Sao chị biết."
"Chị biết thôi." Bạch Nhân nhún vai: "Trần Hoài Kiêu không phải là người không nói đạo lý, càng không lạm dụng quyền lực, cho nên nếu cậu thật sự chọc giận anh ấy, cùng lắm chỉ dạy dỗ cậu như vừa rồi, nhưng nếu là vấn đề nguyên tắc, sẽ vẫn giữ vững công bằng chính đáng.”
Tuy Lý Thuần Phong tin Bạch Nhân, nhưng mỗi một từ của cô đều nói đỡ Trần Hoài Kiêu, làm cho cậu ta có chút không thoải mái.
"Chị hiểu rõ anh ta như vậy cơ à?"
"Anh ấy là ch..." Bạch Nhân dừng một chút: "Là ông chủ của tôi mà."
Lý Thuần Phong khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Bạch Nhân lại hỏi: "Rốt cuộc cậu làm gì đắc tội anh ta?”
"Chuyện nhỏ thôi."
"Không thể nào, nếu chỉ là một chuyện nhỏ, Trần Hoài Kiêu sao có thể ra tay với cậu. Anh ấy không phải người có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa luôn rất cởi mở. Cậu là người hợp tác với anh ấy, anh ấy sẽ không thô lỗ với cậu, trừ khi cậu chạm vào điểm mấu chốt của anh ấy.”
"Bạch Nhân, chị sùng bái anh ta quá mức rồi.” Lý Thuần Phong rất tức giận: “Câu nào chị cũng khen anh ta, có phải chị thầm mến anh ta.”
Bạch Nhân xé cao dán ra vỗ thẳng lên trán anh ta: “Thầm mến cái đầu cậu! Miệng thối như vậy, xứng đáng chịu đòn!”
Nói xong, cô thở phì phò xoay người rời đi.
Lý Thuần Phong muốn gọi cô nhưng nghĩ lại ngày hôm nay, cậu ta có chút chột dạ, chỉ có thể bỏ qua.
.....
Buổi tối, Bạch Nhân gõ cửa phòng Trần Hoài Kiêu.
Cửa phòng mở ra, người đàn ông vừa tắm xong, nửa trên vẫn để trần, cơ bắp trên cơ thể toả ra mùi nam tính gợi cảm.
Một tay anh dùng khăn lông lau tóc, một tay khác cầm điện thoại, đang nói chuyện với người khác.
Bạch Nhân giơ vợt tennis mới tinh lên, thấp giọng nói: “Thẩm Bân nói vợt tennis của anh hỏng rồi, nên mua một cái mới nhờ em đưa cho anh.”
Trần Hoài Kiêu vẫn cầm điện thoại, nhìn cô đi vào phòng, xoay người ngồi xuống bàn làm việc.
"Quý này, bên phía Phong Ngu sẽ tuyển chọn idol, giới thiệu mấy nghệ sĩ mới, phương diện đào tạo phải làm đến nơi đến chốn."
Bạch Nhân đặt vợt tennis lên trên giá, sau đó ngồi bó gối trên ghế sô pha, cúi đầu nghịch điện thoại.
Trần Hoài Kiêu thấy dường như cô không định rời đi, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, rồi hỏi: “Vì nhà sản xuất âm nhạc mà đến đây hỏi tội tôi à?”
Bạch Nhân kinh ngạc nhìn anh: “Em chỉ đến đây ngồi một lúc, sao anh nhạy cảm vậy?”
"Ngồi một lúc?"
"Em không thích ở một mình.” Bạch Nhân hững hờ gảy móng tay màu hồng nhạt mới làm: “Không phải trước đây vẫn vậy à?”
Đúng là cô rất thích đến phòng làm việc của anh vào buổi tối, đọc sách, xem kịch bản, dù không nói chuyện với anh, nhưng cảm giác hai người ở cùng một phòng rất tốt.
Thực ra Bạch Nhân rất cô độc, nhưng chưa từng biểu hiện ra.
Trần Hoài Kiêu biết mình cả nghĩ quá, không nói nữa.
Ánh mắt Bạch Nhân nhìn theo anh, anh đi đến bên tủ rượu rót cho mình một ly rượu đỏ, đứng ở cửa sổ sát đất, thưởng thức ánh trăng bên ngoài.
"Dường như... anh rất ghét Lý Thuần Phong?”
Trần Hoài Kiêu không nói gì, cô lại truy hỏi: "Em có thể biết tại sao không?"
Trần Hoài Kiêu quay đầu lại, nhìn Bạch Nhân vài giây, hỏi ngược lại: "Em rất quan tâm tới cậu ta?"
"Cậu ấy là người sẽ hợp tác với chúng ta lâu dài, người hợp tác và ông chủ xảy ra mâu thuẫn, đương nhiên em phải quan tâm."
Bất kỳ việc gì có liên quan tới triển vọng tương lai, đối với Bạch Nhân đều không phải là chuyện nhỏ. Bất kỳ nguy hiểm gì gây bất lợi cho cô, cô đều muốn cố gắng bài trừ.
Trần Hoài Kiêu đi tới trước mặt Bạch Nhân, đưa ly rượu trong tay cho cô, hỏi cô đầy ẩn ý: “Tôi chỉ là ông chủ của em thôi à?”
Bạch Nhân nhận ly rượu, nhẹ nhàng đung đưa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Cũng là chồng.”
Một giây sau, Trần Hoài Kiêu áp tới hôn cô, cạy mở hàm răng, ɭϊếʍƈ hết hơi rượu trong miệng cô.
Tuy Bạch Nhân đáp lại nhưng cũng không chịu được anh điên cuồng xâm lược như vậy, bị anh áp lên sofa với tư thế rất chiếm hữu.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, có lúc cô thiếu dưỡng khí, có lúc phải hít thở sâu, muốn đẩy anh ra nhưng bất lực, cuối cùng chỉ ôm lấy gáy anh, dùng sức ôm chặt.
"Anh... Hoài."
Nụ hôn sâu cùng với men say kết thúc, người đàn ông chưa thỏa mãn lại hôn gò má cô, mũi và xương quai xanh...
Môi Bạch Nhân đỏ mọng, bị hôn tới mức chật vật, cau mày nhìn anh.
Thật giống như chó điên.
Nếu cô không xin tha, đêm nay không biết người đàn ông này còn dằn vặt cô thế nào.
Trần Hoài Kiêu hôn cô, trong ánh mắt không có thâm tình lưu luyến, chỉ có sự lạnh lẽo: “Bạch Nhân, biết tại sao tôi hôn em không?”
Bạch Nhân dán vào khuôn mặt đẹp trai của anh: “Anh hôn em còn cần lý do khác à?”
Khoé miệng Trần Hoài Kiêu hơi cong lên: “Vì em là vợ của tôi.”
"..."
Thật là một lý do đơn giản.
"Cho nên, phải nhớ kỹ thân phận của mình, em là vợ tôi, cũng là nghệ sĩ trong truyền thông Xán Tinh. Trừ tôi ra, em không được phép nảy sinh tình cảm với người khác.”
Bạch Nhân sửng sốt vài giây, cuối cùng cũng hiểu được.
Đây là… đang ghen?
"Trần Hoài Kiêu, thoả thuận của chúng ta.”
"Đừng nói thoả thuận gì cả.” Trần Hoài Kiêu ngắt lời cô: “Cho dù là trật tự xã hội hay quy chuẩn đạo đức, đều không cho phép một người phụ nữ đã kết hôn yêu đương với người đàn ông khác, em là nghệ sĩ, phải nhớ kỹ điều này.”
"..."
Cô quá oan uổng.
"Trần Hoài Kiêu, anh đang nói vớ vẩn gì thế! Em yêu đương với người đàn ông khác lúc nào!”
Trần Hoài Kiêu buông cô ra: "Em và Lý Thuần Phong… quá thân thiết."
"Bọn em đang sản xuất album mà!” Bạch Nhân vô tội nói: “Em nói chuyện với cậu ta đều vì chuyện công việc.”
"Mấy scandal trên mạng thì sao?”
"Anh làm trong giới giải trí nhiều năm như vậy còn không hiểu à, fan thường nghe gió nói thành mưa, họ chỉ tin tưởng chuyện mà họ cho là đúng."
"Tại sao tôi không hề có scandal nào?”
"..."
Câu nói này, thực sự có đủ sức thuyết phục.
Trong phút chốc cô không nghĩ ra gì để phản bác.
Cô tự nghĩ lại thời gian tiếp xúc với Lý Thuần Phong, tự nhận không thẹn với lòng.
"Cây ngay không sợ chết đứng, anh không tin em cũng chẳng còn cách nào."
Cô nói xong, đứng dậy định đi, Trần Hoài Kiêu dùng sức kéo cô trở về: “Nói cho rõ ràng.”
"Em phải nói cái gì!"
"Nói em không yêu cậu ta."
Nhìn dáng vẻ cố tình gây sự của Trần Hoài Kiêu, Bạch Nhân bực đến phát cười: “Em không yêu cậu ta, không yêu cậu ta, không yêu cậu ta.”
Còn chưa nói xong, anh đã kéo cô vào lòng mà ôm chặt lấy.
Bạch Nhân:?
Trần Hoài Kiêu cắn nhẹ lên bả vai cô, nói vào tai cô: “A Nhân, em là của tôi.”