Thay Chị Gả Đại Gia

Chương 46

Những vai phụ càng khó ưa, càng khiến người ta chán ghét, càng chứng tỏ được bản lĩnh nghệ thuật của diễn viên sâu đến mức nào, mới có thể nhập vai sống động đến thế.
Điều này một lần nữa khẳng định chân lý rằng tiền kiếm được từ sự nghiệp mới là thơm nhất.


Đến khi Tần Dao trở lại, cô đã kiếm đủ tiền, thoái vị cho người tài đức.
Chẳng sao cả.


Bạn thân Hạ Kiều Hi đã quay về Bắc Thành. Với tư cách là nhà thiết kế thời trang hàng đầu thế giới, sự trở lại của Hạ Kiều Hi cũng trở thành một tin nóng trong ngành thời trang, có không ít công ty quản lý minh tinh bắt đầu đặt lịch hẹn thiết kế riêng với Hạ Kiều Hi.


Theo giao hẹn trước đó, Hạ Kiều Hi mang đến cho Bạch Nhân một bộ thời trang thiết kế riêng rất có cảm xúc.
Bộ trang phục này đã thu hút sự chú ý của nhiều tạp chí thời trang, mời cô đến chụp ảnh bìa.


Trong phòng chụp ảnh, Hạ Kiều Hi và Tôn Lê Lê đứng bên ngoài sân, nhìn Bạch Nhân biểu diễn bộ váy lưới màu đen theo phong cách cướp biển nước ngoài này trước ống kính.


Trang phục đen huyền ảo kết hợp càng làm tăng thêm lớp trang điểm xinh đẹp của cô, đặc biệt là lớp lưới xuyên thấu bộ váy này, khiến làn da trắng nõn vốn có của Bạch Nhân hiện lên với những lớp vảy đen kỳ lạ, giống như một u linh bí ẩn trong lâu đài thời trung cổ.


Năng lực biểu đạt hoàn mỹ và gương mặt xinh đẹp 360 độ không góc chết của Bạch Nhân mang đến sức cuốn hút năng động trong từng bức ảnh tĩnh.
Giám đốc tạo hình của truyền thông Xán Tinh tình cờ đến nơi quay chụp bàn công việc, thấy ảnh của Bạch Nhân, tấm nào cũng có thể nói là kinh điển.


Ông ta chịu đựng cơn kích động, tay run rẩy, chụp vài tấm ảnh gửi cho Trần Hoài Kiêu: "Trần tổng, ánh mắt của anh đỉnh quá, Bạch Nhân đúng là một nghệ sĩ đầy tiềm năng, lâu lắm rồi tôi không gặp người mẫu nào như vậy, mỗi bức ảnh là một tác phẩm nghệ thuật."


Trần Hoài Kiêu đang họp, tiện tay nhấn vào ảnh chụp, phóng to nhìn một lúc lâu, rồi trả lời: "Bình thường."


Mà Thẩm Bân đứng đằng sau anh đang trợn mắt nhìn sếp mình đặt tấm ảnh "rất bình thường" này làm màn hình nền, màn hình khóa và theme tin nhắn, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình suốt ba phút đồng hồ.
...


Hạ Kiều Hi và Tôn Lê Lê đứng bên ngoài phòng chụp ảnh, trầm trồ nhìn Bạch Nhân tạo đủ kiểu dáng khác nhau.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia liên tục lẩm bẩm: "Tốt lắm."
"Nice, hoàn hảo!"
"Cảm giác trước ống kính của cô cực kỳ tốt, tiếp tục duy trì."


Hạ Kiều Hi ngồi trên lầu hai, dùng cùi chỏ chọc chọc Tôn Lê Lê ở bên cạnh: "Cậu ấy leo khá nhanh nhỉ, mới có bao lâu đâu mà đã trở thành ngôi sao mới hot nhất giới giải trí, danh tiếng Tô An Ninh tích lũy bao năm cũng sắp bị cậu ấy đè bẹp rồi."


Tôn Lê Lê thưởng thức nhìn Bạch Nhân: "Suốt bốn năm đại học, cậu ấy cố gắng nhất ký túc xá của bọn mình mà, ngày nào cũng kiên trì dậy lúc năm giờ sáng."
"Không phải cậu ấy đã kết hôn với ông trùm giới giải trí sao, Trần Hoài Kiêu có nâng đỡ cậu ấy không?"


"Quan hệ của hai người bọn họ khá mơ hồ."
Hạ Kiều Hi vừa nghe thấy có dưa, vội hỏi: "Sao vậy?"


Tôn Lê Lê vừa uống cà phê vừa nói: "Nếu mà nói nâng đỡ thì đôi lúc anh ta lại chèn ép, cố tình không cho cậu ấy tài nguyên tốt; còn nếu nói là không thì cậu xem cái show "Cuộc sống ở ẩn của diễn viên phụ" đi, rõ ràng là show tẩy trắng cho Bạch Nhân rồi còn gì."


Hạ Kiều Hi suy tư: "Quan hệ giữa hai người này có chút không ổn định nhỉ."
"Nào có thế! Quá không ổn định đi ấy chứ."
"Chỉ cần con gái của mình có thể nổi tiếng thì mọi thứ đều không thành vấn đề."
...


Buổi tối, Tôn Lê Lê mở một phòng bao ở câu lạc bộ Seria, ăn mừng Hạ Kiều Hi quay về. Mấy người bạn thân nhiều năm không gặp nhất quyết không say không về.
Câu lạc bộ Seria là câu lạc bộ cao cấp nhất Bắc Thành, vì tính bảo mật cao nên rất nhiều người nổi tiếng thích đến đây chơi.


Bạch Nhân và Hạ Kiều Hi vừa bước vào cửa phòng bao câu lạc bộ thì gặp phải Trần Kinh Dã chơi cả đêm ở phòng bao bên cạnh.


Trần Kinh Dã mặc một bộ quần áo thể thao màu đen từ trên xuống dưới, mặt dây chuyền hình thánh giá màu bạc ở trước ngực, mái tóc trắng thời thượng, trên tai đeo tai nghe, bộ dạng sạch sẽ thoải mái, khóe mắt hẹp dài hơi xếch lên, tràn trề sức sống.


Hạ Kiều Hi là một fan trung thành của Trần Kinh Dã, vừa nhìn thấy anh ta, hai mắt lập tức sáng rỡ, không nhịn được kéo Bạch Nhân: "Idol mình!! Idol mình!"
Trần Kinh Diễn vốn ra ngoài để tỉnh rượu, dựa vào trên tường, nhìn chằm chằm Bạch Nhân hồi lâu, không chắc hỏi: "Ừm... Lần trước ở khu nghỉ mát... Phục vụ."


Bạch Nhân chưa kịp nói gì thì Tôn Lê Lê đã cáu kỉnh nói: "Phục vụ cái gì, cậu ấy cũng là nghệ sĩ công ty anh trai anh. Anh chưa từng nghe nói tới sao?"


Trần Kinh Dã trước giờ luôn hờ hững với giới giải trí, nhìn Bạch Nhân chằm chằm một lát, bỗng phản ứng lại: "Nhớ rồi, bộ phim "Nghê Thường" là cô đóng, hahaha, thực xin lỗi, tôi bị mù mặt, đó giờ chưa từng quá chú ý đến các đồng nghiệp."


Bạch Nhân nhớ lại chuyện xấu hổ suýt bị anh ta bắt gặp ở khu nghỉ mát lần trước, vẻ mặt thờ ơ, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc hàn huyên, sau đó người nào tự về phòng người nấy.


"Này, các cô chỉ có ba người thôi sao?" Trần Kinh Dã đề nghị: "Bọn tôi ở ngay bên cạnh, mọi người có muốn qua chơi cùng không, càng đông càng vui mà."
"Chuyện này làm phiền cậu quá rồi."


Bạch Nhân đang định từ chối thì Hạ Kiều Hi đã véo mạnh vào lòng bàn tay cô, trong mắt toát lên mấy ngôi sao nhỏ, đầy mong mỏi: "Làm ơn, làm ơn đi mà."
Trần Kinh Dã cũng nói: "Yên tâm, đều là người trong giới cả, cứ chơi thoải mái."


Bạch Nhân không nỡ từ chối bạn thân Hạ Kiều Hi, chỉ đành đồng ý đi theo Trần Kinh Dã đến phòng bao của bọn họ.
Trong phòng toàn là trai xinh gái đẹp, có ngôi sao ăn khách đang nổi, cũng có tiểu hoa đán mới, ngồi đầy cả phòng.
Nhìn thấy Bạch Nhân, bọn họ không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.


Kiểu nghệ sĩ vừa có thực lực vừa có ngoại hình, lại có nguồn tài nguyên hùng hậu phía sau, luôn là một miếng bánh thơm trong giới.
Cô vừa mới ngồi xuống, lập tức có không ít nghệ sĩ xáp tới bắt chuyện giao lưu.
Lại có người chú ý tới Hạ Kiều Hi bên cạnh cô, càng thêm kinh ngạc.


Nhà thiết kế hàng đầu nổi tiếng nhất trong giới thời trang lại là bạn thân của Bạch Nhân!
Nên Bạch Nhân nổi là phải. Có tài nguyên như vậy nếu không nổi được mới là lạ đấy!
Trần Kinh Dã uống một ít rượu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bạch Nhân một cách đầy ẩn ý.


Làn da trắng như tuyết của người phụ nữ này bị ánh đèn trong phòng làm tối đi, cần cổ mảnh mai nổi lên rõ ràng, đường cong của xương quai xanh cực đẹp... Trong hoàn cảnh kiều diễm nơi này, cô lại lộ ra vẻ tươi đẹp đến chấn động lòng người.


Thảo nào ngay cả một người đàn ông luôn lạnh lùng như anh trai anh ta cũng không tránh khỏi bị mê hoặc.
Trần Kinh Dã do dự một chút, sau đó đưa một ly rượu đỏ đến trong tay Bạch Nhân, cười nói với cô: "Bạch Nhân, ra ngoài nói vài câu được chứ?"


Bạch Nhân biết Trần Kinh Dã muốn nói gì với mình, uể oải đứng dậy, đi theo anh ta ra ngoài, đến hành lang vườn hoa yên tĩnh.
“Anh trai cậu và tôi không phải là loại quan hệ như cậu nghĩ.” Trần Kinh Dã còn chưa lên
tiếng, Bạch Nhân đã cụng ly rượu trong tay vào ly anh ta: “Đừng nghĩ quá nhiều.”


Khóe miệng Trần Kinh Dã gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm: "Đêm đó tôi đã tận mắt nhìn thấy, cô thay quần áo trong phòng tắm của anh trai tôi, còn có thể là giả sao?"
Bạch Nhân trầm giọng hỏi: "Cậu nhìn thấy cái gì?"


“Yên tâm, anh trai tôi bảo vệ cô như vậy, sẽ không để tôi nhìn thấy chút gì đâu.” Trần Kinh Dã đầy ẩn ý nói: “Nhưng mà, gan cô cũng lớn nhỉ, anh trai tôi là người đã có gia đình.”
"Cho nên?"


“Cho nên..." Trần Kinh Dã kéo kéo cổ áo, nói: “Cô quyến rũ anh ấy không phải chỉ là muốn tài nguyên thôi sao, tôi có thể cho cô tất cả những thứ này, có thể viết ca khúc cho cô, giới thiệu đạo diễn cho cô. Nói chung tài nguyên gì cũng có, cô đừng quấn lấy anh tôi nữa."


"Sợ tôi làm tổn hại thanh danh của anh trai cậu à?"


"Thực ra thanh danh bị tổn hại chỉ đứng thứ hai thôi. Cuộc hôn nhân của anh ấy đã qua được cửa của ông nội tôi. Ông nội rất nghiêm khắc với anh em chúng tôi, nhưng tôi nghe nói ông ấy rất yêu thương cô con dâu thứ ba, hoàn toàn không kém gì cháu gái. Nếu để ông ấy biết anh trai tôi nɠɵạı ŧìиɦ thì... "


Trần Kinh Dã xoa mũi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quyền thừa kế sau này của anh ấy."


“Sao cậu biết là tôi quấn lấy Trần Hoài Kiêu mà không phải là Trần Hoài Kiêu dây dưa tôi?” Bạch Nhân nhẹ giọng nói: “Tôi nghe nói anh ấy kết hôn chỉ vì mục đích thương mại, không có tình cảm gì với vợ.”


"Giữa anh ấy và chị dâu có chuyện gì thì tôi không biết, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng anh trai tôi không thể yêu cô được." Trần Kinh Dã quan sát Bạch Nhân, chắc chắn nói: "Anh ấy đối với cô... cùng lắm là vui vẻ nhất thời mà thôi."


Bạch Nhân lắc lắc ly rượu, trong mắt nổi lên chút men say: "Ồ? Sao cậu lại nói như vậy?"
"Sợ là cô còn chưa biết, hồi cấp ba anh tôi có quen một cô gái, mà phải rồi, bộ dáng của cô… có bảy, tám phần giống với cô ta."
"Tôi biết, Tần Dao đúng không?"
"Cô biết?"


Bạch Nhân cười nhẹ: "Anh ấy lấy tôi làm thế thân đấy."
“Đỉnh thật, hóa ra các người đã nói rõ ràng từ lâu rồi.” Trần Kinh Dã hơi kinh ngạc: “Vậy cho nên rõ ràng là quan hệ lợi ích sao?


“Đương nhiên là quan hệ lợi ích rồi.” Bạch Nhân cũng không khách sáo với anh ta nữa, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt: “Nếu một ngày nào đó Tần Dao quay lại, tôi đương nhiên sẽ không dây dưa với anh ấy nữa. Nhưng trước đó, chuyện giữa tôi và Trần Hoài Kiêu không đến lượt bất cứ ai chen vào."


Bạch Nhân ngửa cổ uống cạn ly rượu, sau đó xoay người rời đi, Trần Kinh Dã đuổi theo, thô lỗ nắm chặt tay cô: "Bạch Nhân, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng có không biết tự trọng như vậy. Cô có tin là ngay ngày mai tôi có thể hủy hoại danh tiếng của cô không?"


Câu nói cuối cùng đã triệt để chọc giận Bạch Nhân, cô dùng sức hất tay Trần Kinh Dã ra: "Sao cậu không đi khuyên Trần Hoài Kiêu đi, quả hồng mềm nên dễ bóp đúng không?"


Trần Kinh Dã hiếm có cơ hội gặp Bạch Nhân, đương nhiên không thể dễ dàng buông tha cô, vẫn nắm chặt tay cô: "Nếu cô muốn tiền, muốn tài nguyên, tôi đều có thể cho cô, cô tìm một người độc thân không được hay sao? Cần gì cứ phải quấn lấy người đã có gia đình chứ? Còn nếu cô thích đàn ông nhà họ Trần thì tôi hy sinh một chút cũng được mà."


“Cậu?” Ánh mắt Bạch Nhân lạnh lùng: “Tôi chướng mắt.”
Bạch Nhân bỗng cảm thấy cổ tay mình được buông lỏng ra, có người cản Trần Kinh Dã lại.
"Ai đó?"
Bạch Nhân quay lại, thấy Kiều Ngôn Thời đang chắn giữa cô và Trần Kinh Dã.


Kiều Ngôn Thời đội mũ lưỡi trai, tai nghe có dây khoác hờ trên vai, khuôn mặt trẻ trung nhưng ánh mắt lại lạnh băng.
“Không đừng động tay động chân với chị Nhân.” Cậu ta dùng một tay kéo Trần Kinh Dã ra, đập mạnh anh ta vào tường.


“Cậu là ai?” Trần Kinh Dã bị mù mặt là thật, nên không nhận ra Kiều Ngôn Thời, trầm giọng nói: “Đừng xen vào chuyện của tôi.”
Kiều Ngôn Thời vẫn chắn ở trước mặt Bạch Nhân, dịu dàng hỏi: "Chị Nhân, anh ta đang quấy rối chị sao?"
"Ừ, đưa tôi ra khỏi đây đi."


Bạch Nhân uống chút rượu, đầu hơi choáng váng, không muốn so đo với Trần Kinh Dã nữa.
Kiều Ngôn Thời lập tức che chở cho cô rời khỏi hành lang dài thiếu ánh sáng.


Trần Kinh Dã nhìn bóng lưng của hai người, trong đầu đột nhiên nảy ra một kế hoạch, có lẽ... có thể khiến Trần Hoài Kiêu chia tay hoàn toàn với người phụ nữ này.
Anh ta móc điện thoại di động ra, gọi cho paparazzi và phóng viên giải trí ——
"Đến hộp đêm Seria, có tin nóng."
...


Kiều Ngôn Thời đỡ Bạch Nhân đi tới phòng bao của mình, trong phòng có mấy người bạn trong ban nhạc của cậu ta, đều là bạn tri kỉ lâu năm.
Kiều Ngôn Thời thấy sắc mặt Bạch Nhân không tốt, cũng không giới thiệu những người này với cô, chỉ để cô ngồi xuống, sau đó rót cho cô một ly nước bạc hà.


Mấy người bạn của cậu ta cũng rất có ánh mắt, tiếp tục chơi, không hỏi nhiều, cho hai người một không gian riêng.
"Sao chị lại chọc vào Trần Kinh Dã rồi?"
“Có chút hiểu lầm.” Bạch Nhân uống cạn ly nước bạc hà, cảm thấy nhạt nhẽo, đưa cái ly cho Kiều Ngôn Thời: “Em trai, rót cho chị một ly rượu.”


"Em vừa nghe anh ta nói chị là... người tình của Trần Hoài Kiêu."
"Đừng nghe cậu ta nói mò."
Kiều Ngôn Thời thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn rót rượu đỏ cho Bạch Nhân.
Bạch Nhân lắc lắc ly rượu, nhìn Kiều Ngôn Thời.


Kiều Ngôn Thời có đôi mắt đào hoa rất hấp dẫn, con ngươi đen sâu thẳm, nét mặt rõ ràng, cùng với dáng người cao lớn, y như một con sói búng ra sữa, rất quyến rũ.


Sau khi vào truyền thông Xán Tinh, tài nguyên dần khá hơn, nhận được một bộ phim thần tượng cổ trang, khí chất nhẹ nhàng hợp với bạch y cổ phong, sạch sẽ tuyệt diễm.
Bộ phim này đã trở thành bước ngoặt trong sự nghiệp của Kiều Ngôn Thời. Tuy phim không nổi nhưng Kiều Ngôn Thời lại bùng nổ.


Các đoạn clip ngắn trong phim của cậu ta được lan truyền rộng rãi, fan điên cuồng ɭϊếʍƈ màn hình, độ nổi tiếng tăng vọt, trở thành ngôi sao ăn khách hàng đầu trong giới giải trí.


“Qua đây, uống một ly với chị cậu nào.” Đầu ngón tay mảnh khảnh của Bạch Nhân cầm ly rượu, cụng vào ly của Kiều Ngôn Thời: “Chị đã nói rồi, cậu nhất định sẽ làm được."


“Là nhờ phúc của chị Nhân cả.” Kiều Ngôn Thời nhìn cô thật sâu: “Nếu không phải nhờ chị động viên em thì có lẽ đã không muốn liều thử một lần rồi.”
“Khách sáo cái gì, cậu vốn đã có thực lực rồi.” Bạch Nhân lại rót cho mình một ly nữa.


Kiều Ngôn Thời nhìn cô, một đôi mắt say lờ đờ ngấn nước, mái tóc rối buộc loạn buông xuống vài sợi, vết son đỏ trên ly rượu, vẻ đẹp dung dị như vậy rất quyến rũ lòng người.
"Chị, tâm trạng chị không tốt sao?"
"Tâm trạng chị rất tốt mà."


"Em luôn cảm thấy... chị giống như đang mượn rượu giải sầu vậy."


“Ngốc thật.” Bạch Nhân vỗ vỗ vai cậu ta, mùi thơm từ cổ tay trắng nõn thoảng qua hơi thở của Kiều Ngôn Thời: “Bây giờ chị cầu được ước thấy thì có cái gì phải buồn nữa chứ? Chuyện buồn... đã qua ngần ấy năm đều tan thành mây khói hết rồi, chị không quan tâm nữa, đợi cô ta trở về thì chị sẽ đi. Trước khi cô ta quay lại, chị nhất định phải thành công..."


Mặc dù Kiều Ngôn Thời không hiểu Bạch Nhân đang nói gì, nhưng cậu ta vẫn kiên nhẫn lắng nghe, ánh mắt dịu dàng như nước.
Cô dường như chắc chắn, mà đằng sau sự chắc chắn này, cậu ta cảm nhận được thực ra cô rất không có cảm giác an toàn.


"Được rồi, một ly cuối cùng." Bạch Nhân uống cạn ly rượu, nói với cậu ta: "Chị phải về rồi! Hai người bạn thân của chị vẫn còn ở bên cạnh."
"Em đưa chị đi qua."
Kiều Ngôn Thời đỡ Bạch Nhân đang say rượu ra khỏi phòng bao, nhưng không ngờ cửa vừa mở ra, những ánh đèn tách tách vang lên.


Xung quanh có mấy cái camera nhắm thẳng vào Bạch Nhân, ánh sáng trắng lóe lên khiến tầm mắt cô thoáng mờ đi, chỉ có thể dùng tay che mắt theo phản xạ, đôi chân mày thanh tú khẽ cau lại, hoàn toàn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kiều Ngôn Thời lại sợ đến toát mồ hôi lạnh.


Cậu ta muốn đuổi theo mấy tên paparazzi và phóng viên giải trí đó theo bản năng, nhưng mấy người này chạy trốn còn nhanh hơn cả chó, vừa chạy vừa chụp, căn bản là đuổi không kịp.


Kiều Ngôn Thời nhìn Bạch Nhân đang say khướt dựa tường, đành kéo tay cô, liều mạng chạy vào thang máy, đi thẳng xuống hầm đậu xe dưới tầng hai.
Trợ lý thấy cậu ta đi xuống, vội mở cửa xe: "Anh Ngôn, sao thế? Sao anh vội vội vàng vàng dữ vậy?"
"Có chó săn."


Trên trán Kiều Ngôn Thời lấm tấm mồ hôi, đỡ Bạch Nhân vào trong xe, mình cũng theo lên xe: "Đến căn hộ ở Ngự Ly Đài."