Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 46: Tay Bắn Tỉa Chuyên Nghiệp

Rất nhanh đã đến lượt hai người họ, ngồi trên đoàn tàu, lúc này đột nhiên cơ thể Tiểu Nghiên lại có cảm giác run run khó tả. Vì là tàu lượn trên cao nên cô chỉ nghĩ đấy là do mình đang hồi hộp thôi. Nhưng không đến khi chơi xong rồi cô mới hối hận.


Đoàn tàu bắt đầu từ từ lăn bánh, với tốc độ ban đầu khá là chậm rãi, tạo nên cảm giác an toàn. Nhưng chưa đầy một phút đoàn tàu đã lao xuống dốc, tốc độ của nó nhanh đột ngột làm cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý, mà la toáng lên đầy sợ hãi.


Bên cạnh Bạch Phong Thần có hơi nhăn mặt, hắn không sợ mấy trò trẻ con này, nhưng tốc độ như này chỉ lo Tiểu Nghiên sẽ sợ quá thôi.
Ngoài tiếng hét thất thanh của Tiểu Nghiên ra còn có rất nhiều tiếng hét phấn khích cũng có phần sợ hãi của những người đi cùng với bọn họ.


Cuối cùng đoàn tàu cũng đi lại bằng phẳng, tưởng chừng như vậy đã xong rồi. Nhưng không dừng lại ở đó, tiếp theo sau đó bọn họ phải đối mặt với những cú ngoặt đột ngột. Khủng khϊế͙p͙ hơn là tàu lượn còn chạy lộn ngược vòng lại, làm Tiểu Nghiên sợ xanh mặt.


Lúc lên khí thế như nào, lúc xuống thê thảm đến đấy. Tiểu Nghiên bị làm cho chóng mặt phải chống đỡ vào Bạch Phong Thần để xuống.
“Aaa, lần sau em sẽ không chơi trò này nữa đâu.” Cô mệt mỏi dựa vào người hắn, nói ra những lời hối hận.


“Anh đã cảnh báo em rồi mà.” Bạch Phong Thần thấy cô như vậy cũng không đành lòng nhưng không châm chọc cô thì hắn đã không phải Bạch Phong Thần rồi.
Tiểu Nghiên không còn hơi sức để tranh luận với hắn nữa cô ngồi nghỉ ở ghế đá gần đấy, cố gắng quên đi những cảm giác đáng sợ vừa nãy.


“Uống nước đi.” Bạch Phong Thần ngồi xuống cạnh cô, ân cần đưa nước đến. Cô uống lấn vài ngụm rồi trả lại cho hắn, dựa người vào ghế đá nhắm mắt dưỡng thần.
Trong người Tiểu Nghiên bây giờ có cảm giác như những thứ cô vừa ăn trước đấy có thể trào gia bất cứ lúc nào.


“Chúng ta chơi thử cho kia đước chứ.” Cô suy nghĩ cách để phân tâm những thứ đó, cuối cùng lại bị thu hút bởi gian hàng bắn súng lấy gấu bông kia.
Bạch Phong Thần nhìn theo hướng ngón tay cô đang chỉ, khoé môi bất giác cười cười.
“Được chứ.”


Tiểu Nghiên nhớ lại lần trước hắn đã một mình múc hết gấu trong cái máy gắp gấu bông ở trong trung tâm thương mại đấy mà có hơi rùng mình. Cô trấn an bản thân rằng cái trò này độ khó cao, Bạch Phong Thần sẽ không ăn may được như lần trước đâu.


Nhưng cô đã nhầm, đáng nhẽ khi hắn nói ‘được chứ’ đầy dứt khoát ấy cô nên ngăn cản hắn lại. Trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn.


Bạch Phong Thần mua lấy ba viên đạn giả làm bằng nhựa, nhét từng viên vào, nạp đạn rồi giương cao súng lên ngắm. Trông hắn thần thái đến độ mọi người nhìn vào còn tưởng là tay bắn tỉa chuyên nghiệp nữa.


Ông chủ gian hàng cảm thấy như có điềm chẳng lành nên đã đứng cách xa chăm chú quan sát từng cử chỉ hành động của hắn.
Viên đạn đầu tiên được bắn ra, với vận tốc rất nhanh chạy theo một đường thẳng đâm trúng hồng tâm.


“Anh trúng rồi kia.” Tiểu Nghiên thấy Bạch Phong Thần bắn trúng liền rất vui vẻ, nhập tâm đến độ nhảy cẫng lên.


Hắn nhìn cô cười cười, rồi tiếp tục tập trung nhắm vào vòng tròn màu đỏ mà bắn. Phát thứ hai cũng nhanh chóng xuyên qua. Ông chủ gian hàng lúc này có hơi sợ hãi rồi, nhìn thần thái này chắc chắn phải là dân chuyên chứ không có chuyện người bình thường có thể bắn trúng phóc như vậy được.


Viên thứ ba được bắn ra cũng y hệt như hai viên trước đấy, bọn họ thành công lấy được con gấu bông to nhất ở đấy.


“Em có chơi nữa không?” Bạch Phong Thần quay qua hỏi cô, nhưng Tiểu Nghiên đã lắc đầu từ chối. Cô cảm nhận được sự hoang mang của ông chủ tuy không đuổi bọn họ đi nhưng có vẻ đã bị dọa cho sợ rồi.


“Chúng ta đi chơi cái khác đi.” Cô kéo tay Bạch Phong Thần đi, Còn chơi nữa để hết sạch quà được bày ở đây hả.


Hai người họ vào thử khu nhà ma chơi, Tiểu Nghiên tự tin vỗ ngực là cô chắc chắn sẽ không sợ mấy thứ này. Trong đầu cô luôn tin rằng ma quỷ trên đời không tồn tại, thứ đáng sợ nhất chính là con người. Nên cô có thể khẳng định rằng mình sẽ không sợ mấy cái trò trẻ dùng để con hù con nít này.


Bạch Phong Thần không tin những lời nói đấy của cô, vì cách đấy có hơn nửa tiếng Tiểu Nghiên cũng đã mạnh miệng y như vậy. Hắn đã quá quen rồi.
Khi vào đấy thì đúng là cô không sợ thật, chỉ bị giật mình hét lên rồi lao vào lòng hắn trốn thôi.


“Không phải em nói là không sợ sao?.” Bạch Phong Thần bật cười trước hành động đó của cô.


“Không được cười em! Tại…tại em bị giật mình thôi.” Vì gáy quá sớm nên bây giờ cô cảm thấy rất quê, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho vừa lòng hắn. Nhưng rõ là cô không sợ thật mà, lỗi tại người ta đặt quá nhiều bẫy đi.


“Được, được không cười em.” Bạch Phong Thần kéo cô ra khỏi chỗ đấy rồi, đi ra ngoài.
“Đã giờ này rồi sao.” Bọn họ mới vào được một lúc mà bên ngoài trời đã dần chuyển tối. Tiểu Nghiên vẫn luyến tiếc chưa muốn về nên Bạch Phong Thần liền chiều theo ý cô.