Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 22: Tin Đồn

Sau mấy ngày thì cơ thể của Tiểu Nghiên cũng quay về dáng vẻ bình thường. Vậy nên hôm nay cô quyết định đi học trở lại, vừa mới đến trường cô đã bắt gặp Trịnh Vĩ đang đi về phía mình.
“Tiểu Nghiên sau mấy ngày vừa rồi cậu lại nghỉ, cậu bị bệnh à.” Trịnh Vĩ đến gần quan sát cô.


“Mình không sao, chỉ là cảm cúm thông thường thôi.” Càng ngày cô càng bái phục trình độ nói phét của mình.
“Vậy cậu đã khoẻ hơn chưa? còn mệt chỗ nào không?”
“không mình khỏi rồi.” Trịnh Vĩ nghe vậy mới phần nào yên tâm, rồi cậu và Tiểu Nghiên đi vào trường.


Trong giờ học, khi cô đang ngồi chăm chú nghe giảng bài bù vào những ngày nghỉ vừa qua thì bỗng nhiên cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán về chuyện gì đấy. Tiểu Nghiên cũng hơi tò mò nên đã quay sang hỏi bạn học bên cạnh.
“Đang có chuyện gì vậy.” Cô hỏi nhỏ.


Bạn học kia cũng vô cũng tốt bụng đưa điện thoại cho cô xem. Đến khi Tiểu Nghiên đọc dòng tiêu đề và nhìn tấm ảnh bên dưới thì không khỏi nhíu mày. Tấm hình chụp cô cùng Trịnh Vĩ đang đứng cạnh nhau, xét về góc chụp thì không khác gì Trịnh Vĩ đang cúi xuống hôn cô. Nhưng thực tế chỉ là do sáng nay cậu có hơi lo lắng nên cúi xuống quan sát bệnh tình của cô mà thôi.


Ảnh mờ ám thì thôi đi, nhưng đọc dòng tiêu đề khiến Tiểu Nghiên không khỏi tức giận. Gì mà ‘kẻ thứ ba’ được gán hết lên đầu cô, đến phải thán phục kẻ viết ra những dòng này. Đang đam chiêu suy nghĩ thì cô bạn vừa rồi lên tiếng.
“Mình tin cậu không phải loại người như vậy.”


Người vừa lên tiếng không ai khác là Đặng Hi Văn, cô ấy là người luôn giúp đỡ Tiểu Nghiên trong học tập, người vừa tốt tính vừa nhân hậu.
“Thực chất là vậy, tất cả chỉ là do góc chụp thôi.” Cô điềm tĩnh nói rồi trả lại điện thoại cho Hi Văn.


Đến hết giờ học, Tiểu Nghiên bước ra khỏi phòng học. Xung quanh cô vẫn là tiếng xì xào bàn tán đó, họ chỉ trỏ dùng những từ nặng nề xúc phạm cô. Tuy ngoài mặt Tiểu Nghiên đang cố tỏ ra vô cảm nhưng trong lòng cô đang rất rối bời. Tiểu Nghiên trong vô thức đã đi thẳng một mạch lên văn phòng của Bạch Phong Thần gõ cửa vài cái rồi đầy cửa vào.


Bạch Phong Thần đang ngồi trên bàn làm việc, thấy cô chạy đến không khỏi ngỡ ngàng. Tiểu Nghiên đóng cửa lại rồi đi đến chỗ hắn, Bạch Phong Thần theo đó cũng đứng dậy ôm lấy người cô.
“Sao vậy, có tâm sự à.” Vẫn là hắn tinh tế nhận ra sự khác thường trong tâm trạng của cô.


Đan Tiểu Nghiên không nói gì vẫn ôm chặt hắn khẽ dụi mặt vào lồng ngực rắn chắc tìm lẫy sự an toàn.
“Nào ngồi xuống, có chuyện gì từ từ nói. Anh sẽ bảo vệ em.” Bạch Phong Thần xoa đầu cô an ủi, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ thấy cô suy sụp như vậy cả.


Tiểu Nghiên ngồi kể cho Bạch Phong Thần nghe về toàn bộ câu chuyện, mặt hắn xám xịt lại khi nghe đến đoạn cô và tên nhóc kia đứng cạnh nhau. Tuy có hơi giận cô nhưng hắn vẫn nắm chặt tay cô trấn tĩnh.


“Được rồi em nằm đây nghỉ ngơi đi, anh sẽ sử lí cho.” Bạch Phong Thần nhìn màn hình điện thoại, rồi hắn ấn gọi cho một người nào đấy. Rất nhanh những bài viết đó đã được xoá, kèm theo đó là chứng cứ cho sự trong sạch của cô.


Dù đã được Bạch Phong Thần giải quyết ổn thoả rồi, nhưng Tiểu Nghiên vẫn rất sợ. Cô không biết phải đối mặt với đám người ngoài kia như thế nào.


“Không sao nữa rồi.” Hắn ôm cô an ủi còn không quên hỏi cô có đói không, có muốn ăn gì không. Những cử chỉ nho nhỏ ấy khiến trái tim của Tiểu Nghiên bỗng rung động, cô thích hắn rồi!
Thấy thầy Bạch hung tàn ngày nào vậy mà giờ lại ở đây vỗ về cô, khiến cô không khỏi phì cười.


“Em cảm thấy ổn hơn rồi, Cảm ơn thầy!” Cô quay ra ngước mặt lên nhìn Bạch Phong Thần.
“Em gọi tôi là gì cơ?” Thấy cô gọi mình là thầy làm hắn xị mặt ra, gằn giọng hỏi lại.
“Thầy Bạch!” Tiểu Nghiên vui vẻ trêu đùa hắn, tâm trạng cô bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều.


“Em giỏi lắm, cướp đi sự trong trắng của tôi mà bây giờ vẫn còn đòi giữ khoảng cách với tôi à.”Bạch Phong Thần lao đến thọc lét cô.
“Đừng mà tha cho em…thầy…thầy Bạch..”Cô bị hắn cù cho nói không thành lời.
“Nói, em gọi tôi là gì?”


“Phong…Phong Thần.” Tiểu Nghiên lắp bắp mãi mới nói ra được tên hắn. Cuối cùng Bạch Phong Thần cũng chịu buông tha cô, hài lòng cười.
“Thôi không chọc em nữa, đi anh đưa em đi ăn.” Hắn kéo cô dậy, chỉnh lại quần áo sộc sệch của hai người rồi bọn họ đi ra cổng sau trường.


Lần này Bạch Phong Thần dẫn cô đến một quán thịt nướng, vì mấy hôm trước hắn có vô tình nghe cô nhắc đến. Khi đến nơi Tiểu Nghiên vô cùng thích thú, vì lâu lắm rồi cô không đi ăn thịt nướng nên quả thật rất thèm.


Bạch Phong Thần gọi ra rất nhiều thịt bò, hơn nữa hắn còn không để cô động vào bếp. Việc của Tiểu Nghiên chỉ là ngồi chờ hắn nướng thịt rồi ăn mà thôi. Bản thân cô cũng cảm thấy mình đã bị hắn chiều hư rồi, cái gì cũng dựa vào hắn.