Bạch Phong Thần thấy nãy giờ cô ăn cũng nhiều rồi nên không ép cô nữa. Bạch Y Vân dường như ý tứ được điều gì, vội vàng đứng dậy. Viện cớ đi tìm mẹ của Tiểu Nghiên để đi ra ngoài.
Giờ đây trong căn phòng chỉ còn lại mỗi hắn và cô, cũng bầu không khí tĩnh lặng.
Bạch Phong Thần thấy Tiểu Nghiên mặt mũi vẫn buồn thiu như vậy liền tiến đến, quan tâm cô.
“Vẫn buồn sao? Em có thấy mệt chỗ nào không?”
Tiểu Nghiên lắc đầu, cô biết hắn vẫn đang hiểu lầm rằng cô đang buồn vì mất con, nhưng thực chất là cô đang sợ những thứ sắp xảy ra hơn.
“Em không sao…”
Tiểu Nghiên nằm xuống chiếc giường bệnh, lấy chăn trùm kín mít cả cơ thể, như muốn tránh né hắn.
Bạch Phong Thần nheo mắt nhìn cô, hắn cảm thấy từ lúc Tiểu Nghiên tỉnh lại cứ lạ lạ sao ấy.
“Trùm như vậy không thở được đâu. Mau, ngó cái đầu ra đây cho anh coi!”
Hắn dùng một lực vừa phải, thành công kéo được tấm chăn mỏng kia xuống. Gương mặt mỹ lệ của Tiểu Nghiên hiện ra, trên hàng mi cong dài còn đọng lại nước mắt.
“Sao lại khóc nữa rồi? Không phải anh bảo là đừng không nữa sao?”
Hắn nhìn cô bây giờ, bất giác nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua… Tất cả trải qua quá nhanh cứ như một giấc mơ vậy. Nhưng đến khi tỉnh lại, thì mới biết tất cả những thứ đó là hiện thực.
Bạch Phong Thần đưa tay gạt đi những giọt lệ trên khoé mi cô. Ôm Tiểu Nghiên vào lòng, hắn thủ thỉ.
“Đừng buồn nữa, em mà cứ ủ rũ như vậy anh đau lòng lắm.”
Tiểu Nghiên không nói gì, cô im lặng một lúc lâu, trầm ngâm suy nghĩ. Bạch Phong Thần thấy vậy nên cũng không hỏi thêm gì, hắn trầm mặc ôm cô trong lòng.
[…]
Hàng lông mi của Tiểu Nghiên khẽ rung rung, cô từ từ mở mắt ra, nhìn ngó xung quanh. Lúc vừa nãy, cô chắc do quá mệt nên đã ngủ thϊế͙p͙ đi trong lòng Bạch Phong Thần từ bao giờ không hay.
10 phút trước.
Bạch Phong Thần ngắm nhìn cơ thể nhỏ bé trong lòng mình, tiếc nuối không dám rời cô ra để đi làm. Phải đến khi tiếng chuông điện thoại của hắn reo lên, vì sắp đến giờ họp nên hắn mới chấp nhận buông cô ra để đi làm.
[…]
Tiền Nghiên thò chân xuống giường, xỏ đôi dép của bệnh viện vào rồi lao ngay vào nhà vệ sinh để thay đồ. Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi! Nếu bây giờ cô mà còn nhẫn nhịn nữa, thì Bạch Thanh Vy sẽ càng bày ra đủ trò để hành hạ mẹ con cô.
Tạm thời trước mắt cô sẽ xuất viện, về nhà thăm ba mẹ. Ít ra cũng nên nói cho bọn họ về tình hình của mình. Còn về phần Bạch Phong Thần… cô nghĩ, cô sẽ tìm một lúc nào đó thích hợp để nói với hắn.
Thay đồ xong, Tiểu Nghiên lẳng lặng đẩy cửa bước ra ngoài. Cô một thân một mình, đi dọc trên hành lang không một bóng người. Cảm giác những chuyện đêm đó chợt ùa về khiến cô rợn tóc gáy. Chân bước có phần nhanh hơn, tiến về phía cửa thang máy.
Tiểu Nghiên nhanh chóng bấm nút rồi đứng đợi. Khi cách cửa thang máy vừa được mở ra, cô liền lao vào trong, bấm nút xuống dưới tầng một.
Cũng may là vị bác sĩ kia có đưa cho cô một số thứ cần thiết để tránh trường hợp gặp phải người quen, nên bây giờ cô cũng rất thuận lợi, bước ra khỏi sảnh của bệnh viện.
Chiếc xe Porsche màu đen có phần nổi bật, đậu sẵn ở trước cổng bệnh viện. Chủ của chiếc xe đó cũng không phải ai khác, chính là Dương Tư Minh. Tiểu Nghiên đã nhờ anh đưa mình về nhà bố mẹ đẻ.
Dù ban đầu Dương Tư Minh đã từ chối vì không muốn cô đang yếu như này mà xuất viện, rồi còn đi một đoạn đường dài như vậy nữa. Chỉ sợ cô sẽ bị mệt thôi.
Nhưng trước những lời cầu xin, nài nỉ của Tiểu Nghiên, Dương Tư Minh vẫn không kìm lòng được mà chiều theo ý cô. Nghỉ cả một buổi dạy, để đưa rước cô về nhà an toàn.
“Sao em không để tôi lên trên đón.” Anh nheo mắt, nhìn bộ dạng che chắn kín mít kia của cô, trong đầu đầy khó hiểu.
“Em tự xuống được. Bắt thầy lên tít trên tằng thì phiền lắm, cũng khổ thân thầy nữa.” Tiểu Nghiên cười cười, mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Dương Tư Minh nghe vậy cũng đành bó tay, anh đâu thấy phiền. Nếu thấy phiền thì anh đã không có mặt ở đây để đưa rước cô rồi. Đúng là ngốc mà.
“Em nói với Bạch Phong Thần chưa? Hắn để yên cho em xuất viện vậy hả?”
Anh tuỳ tiện hỏi. Sự chú ý đổ dồn về con đường trước mắt. Đạp nhẹ chân ga, chiếc xe cứ thế mà từ từ lăn bánh, rời xa cái bệnh viện này.
“Nào có, em không nói cho thầy ấy biết… Nói ra thì làm gì có chuyện em nhờ thầy chở đi.” Tiểu Nghiên tỉnh bơ nói. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô liền bồi thêm một câu:
“À mà, thầy không được nói chuyện em xuất viện cho Thầy Bạch đâu biết chưa.”
Cô chắp tay lại, cầu xin anh. Nếu Dương Tư Minh mà nói cho Bạch Phong Thần biết, có khi hắn sẽ xé xác cô luôn quá.
“Khϊế͙p͙, vợ chồng với nhau cả rồi. Vậy mà xưng hô xa lạ thế?” Anh chọc ghẹo cô, cong môi cười vui vẻ.