Lý Hàn Thu hỏi:
__ Phải đợi những một năm nữa kia ư?
Lôi Phi đáp:
__ Phải rồi! Ngoài điều đó không còn cách nào.
Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
__ Lôi huynh! Lôi huynh liệu Du Bạch Phong có đi tới chỗ sát hại Quyên Nhi không?
Lôi Phi đáp:
__ Cái đó khó mà biết được. Nhưng lão dặn chúng ta sau một năm mới trở lại. Hiển nhiên quảng thời gian quá dài này đã khiến chúng ta sinh lòng nghi ngại...
Y ngừng lại một chút rồi tiếp:
__ Theo nhận xét của tiểu huynh thì Du Bạch Phong dẫn Quyên Nhi vào ẩn cư nơi đây có liên quan tới việc rèn luyện võ công trong Bách Phật đdồ.
Lý Hàn Thu nói:
__ Tiểu đệ chỉ mong lời phỏng đoán của Lôi huynh đừng sai trật.
Hai người xuống núi rồi, tuy Lý Hàn Thu vẫn không yên lòng muốn tiến vào hang coi, nhưng Lôi Phi nhất định phản đối. Chàng không khi không sao được đành phải chịu thôi.
Hai người vưà dời khỏi núi rừng vừa ngấm ngầm ghi nhớ đường đi. Khi gặp tình thế phức tạp thì để ám ký lại.
Ra hết dãy núi đã mất một ngày một đêm.
Lôi Phi ngẩng mặt trông trời chiều hỏi:
__ Lý đệ! Chúng ta đi đâu bây giờ?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Bản ý của tiểu đệ chỉ mong trả thù cho song thân. Hễ hạ sát được Giang Nam Song Hiệp là thôi. Những mối ân oán giang hồ không liên quan gì đến mình.
Lôi Phi hỏi lại:
__ Đó là ý kiến ban đầu của Lý đệ, còn bây giờ thì sao?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Những diễn biến phức tạp dường như đã lôi cuốn tiểu đệ vào chỗ ân oán thị phi trên chốn giang hồ.
Lôi Phi nói:
__ Phải rồi! Nhưng bây giờ chúng ta muốn rút chân hãy còn kịp.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Lôi huynh nói vậy là có ý gì?
Lôi Phi đáp:
__ Chúng ta tự sửa lấy mình. Bây giờ hãy chia tay, ai nấy tìm một nơi thanh tĩnh lánh thân, không can thiệp đến việc giang hồ nữa. Dĩ nhiên sau một năm cũng không cần thực hành lời hứa với Du Bạch Phong.
Lý Hàn Thu cảm thấy vấn đề này rất khó trả lời. Chàng thở phào một cái rồi trầm ngâm không nói gì nữa.
Lôi Phi lại nói:
__ Lý đệ thử nghĩ kỹ đi! Đây là cơ hội sau cùng để chúng ta giải thoát. Nếu bữa nay còn không chịu buông tay là rồi đây sẽ đem hết tâm não vào việc thị phi trên chốn giang hồ, hết đấu lực rồi lại đấu trí, đến chết cũng không hết được.
Y phóng hai luồng mục quang lấp loáng nhìn thẳng vào mặt Lý Hàn Thụ Lý Hàn Thu ngẩng đầu nhìn Lôi Phi rồi hỏi:
__ Lôi huynh! Lôi huynh thử nghĩ nên thế nào?
Lôi Phi đáp:
__ Kiếp người trong vòng trăm năm chẳng ai tránh khỏi một lần chết, nếu chúng ta muốn để tên tuổi truyền lại hậu thế thì đừng kể gì đến những chuyện cực nhọc sống chết mà chỉ hiến thân cho chánh nghĩa võ lâm. Dù đổ máu rơi đầu cũng không quản ngại.
Lý Hàn Thu rất lấy làm khó nghĩ. Chàng đưa mắt nhìn Lôi Phi trở lại câu hỏi trước:
__ Theo ý Lôi huynh thì nên thế nào?
Lôi Phi đáp:
__ Cứ hiện tình mà quan sát thì trong võ lâm gió mưa biến ảo mỗi ngày, một thêm hiểm ác. Nếu sớm thuyết phục được những nhân vật chưởng môn các phái để họ gia tâm phòng phạm, chuẩn bị sẳn sàng thì hoặc giả có thể làm tiêu tan được cuộc tao loạn này. Nhưng...
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Nhưng làm sao?
Lôi Phi đáp:
__ Đáng tiếc là chúng ta người ít nên lời nói không đủ tín nhiệm thì chẳng thể nào khiến cho người ta tin mình được mà thành ra hạng người ăn nói vu vơ.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Theo lời Lôi huynh thì chúng ta không còn cách nào can thiệp được ư?
Lôi Phi đáp:
__ Trừ khi chúng ta tìm ra được chứng cớ khiến bọn họ không thể không tin...
Lý Hàn Thu thở phào một cái rồi nói:
__ Hiện giờ chúng ta lâm vào tình trạng cực nhọc vô cùng. Bên ngoài có cường địch dòm dò. Bên trong không quân tiếp viện. Chỉ trông vào sức hai người để rong ruỗi một đoạn đường trường gian truân vất vả có thể ngày sau còn gặp nhiều khốn khổ ra ngoài sức tưởng tượng quá. Vậy chúng ta hãy tính toán trước để sau này khỏi phải hối hận.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Những chuyện thị phi trên chốn giang hồ thực khiến cho tiểu đệ chán ngán. Nếu trong võ lâm có đủ chính nghĩa thì việc gia phụ bị giết ngày trước sao lại không ai báo thù cho người? Thậm chí không một ai đứng ra nói lấy một lời công bằng.
Lôi Phi hỏi:
__ Lệnh tôn bị giết, hung thủ hãy còn ở trong vòng bí mật không ai điều tra cho biết rõ nội tình để nói mấy câu công đạo, Lý huynh có biết vì lẽ gì không?
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Vì lẽ gì?
Lôi Phi đáp:
__ Lực lượng chính nghĩa dần dầm suy giảm trong võ lâm để thay vào bằng một võ lực của bọn gian tà độc ác.
Lý Hàn Thu nói:
__ Đời người mấy chục năm thực ra cũng nên lưu lại một cái gì để người sau nhắc nhở đến.
Lôi Phi nói:
__ Đúng thế! Đem thân hy sinh cho đạo nghĩa là những tấm bi kịch của đấng anh hùng. Nếu chúng ta muốn được người sau kính mộ thì phải xây dựng sự nghiệp bằng huyết lệ và gian khổ.
Lý Hàn Thu đột nhiên thoáng lộ vẻ kiên quyết, chàng hỏi:
__ Giả tỷ tiểu đệ muốn hiến thân vì chính nghĩa võ lâm thì Lôi huynh quyết định thế nào?
Lôi Phi cười khanh khách đáp:
__ Nếu vậy thì tiểu huynh đi theo Lý đệ.
Hai người dương mắt nhìn nhau vẻ mặt nghiêm nghị đồng thời thoáng lộ một nụ cười bi thời mẫu thế.
Lý Hàn Thu dương cặp lông mày thanh kiếm lên hỏi:
__ Lôi huynh! Bây giờ chúng ta nên đi về phía nào?
Lôi Phi đáp:
__ Chúng ta hãy đi về Kim Lăng tìm cách điều tra một việc.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Việc gì?
Lôi Phi đáp:
__ Điều tra cho biết rõ Lục Chi Dật Sĩ có cấu kết với Song Hiệp ở Giang Nam và Tử Vi Cung ở Mao Sơn không.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Nếu bọn chúng đi riêng từng đường thì cách hành động của chúng ta dễ dàng hơn nhiều.
Lôi Phi nói:
__ Nếu họ chưa cấu kết với nhau thì chẳng những các hành động của chúng ta dễ dàng hơn mà còn có thể xúi giục cho hai bên động thủ liều mạng với nhau.
Lý Hàn Thu gật đầu lẳng lặng không nói gì nữa.
Lôi Phi khẽ đằng hắng một tiếng rồi tiếp:
__ Lý đệ! Lục Chi Dật Sĩ là cái tên chúng ta mới nghe thấy chưa được bao lâu thì trên chốn giang hồ càng ít người hiểu biết hắn. Dù chúng ta đem tình thức cáo tố với đồng đạo võ lâm, người ta cũng chẳng chịu tin mình.
Lý Hàn Thu nói:
__ Lôi huynh nói phải đó.
Lôi Phi nói:
__ Vì thế mà chúng ta không thể dùng thủ đoạn bình thường để đối phó với họ được.
Lý Hàn Thu nói:
__ Tiểu đệ hiểu rồi.
Lôi Phi nói:
__ Được rồi! Vậy chúng ta lập tức khởi hành. Khi đến gần thành Kim Lăng chúng ta sẽ chia đường, cải trang, trà trộn vào thành.
Lý Hàn Thu gật đầu cười đáp:
__ Tiểu đệ nhất nhất nghe lời Lôi huynh chỉ điểm.
Lôi Phi vừa cất bước vừa nói:
__ Một mặt chúng ta tra xét địch tình, một mặt kết giao với những người đồng đạo để bồi dưỡng thực lực phòng khi cần đến sẽ cùng bọn chúng chiến đấu.
Hai người ngày đi đêm nghỉ, cùng nhau trò chuyện và thương nghị kế sách đối địch.
Một hôm vào khoảng giờ ngọ, hai người đến ngoài thành Kim Lăng.
Lôi Phi khẻ bảo Lý Hàn Thu:
__ Lý đệ! Chúng ta sẽ gặp nhau trong Hội Võ Quán.
Về thuật cải trang, Lôi Phi cao minh vô cùng. Lý Hàn Thu được y hoá trang cho làm một đại hán vào trạc tứ tuần, diện mạo bình thường, không có đặc điểm gì khả nghị Lý Hàn Thu tiến vào thành Kim Lăng đến thẳng Hội Võ Quán.
Hội Võ Quán vẫn náo nhiệt như ngày trước, người ngồi khắp mọi chỗ. Nhiều tân khách tay nâng tách trà, miệng cao đàm hùng biện. Có người ngồi đối ẩm thầm thì chuyện nhỏ tọ Lý Hàn Thu đảo mắt nhìn quanh một lượt để tìm một chỗ vắng vẻ mà ngồi. Vẻ mặt chàng tầm thường chẳng có điểm nào khiến người ta phải chú ý nên trong quán tuy đông người mà chẳng một ai buồn để mắt đến chàng.
Lý Hàn Thu không muốn nói nhiều, tự mình xuống bếp lấy bình trà rồi quay về chỗ cũ ngồi.
Chiêu đãi viên tuy biết rõ chàng tự tìm lấy bình trà mà uống, nhưng họ giả vờ không nhìn thấy mà cũng không buồn nói một câu.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
__ Thuật dịch dung của Lôi Phi quả nhiên cao minh phi thường. Y đã cải trang cho mình thành một nhân vật không ai để ý tới.
Bỗng nghe có tiếng vó ngựa lộp cộp. Một người kỵ mã đi thẳng vào Hội Võ Quán.
Lý Hàn Thu đảo mắt nhìn ra thấy một thiếu niên mình mặc áo xanh, lỏng buông tay khấu dừng lại bên chiếc bàn chàng ngồi.
Hội Võ Quán đang xào xạc tiếng người bỗng dưng dừng lại, yên lặng như tờ.
Lý Hàn Thu ngó gã thiếu niên áo xanh cưỡi ngựa thấy gã vào trạc 22, 23 tuổi. Yên ngựa có treo một thanh trường kiếm. Chàng nghĩ thầm:
__ Thằng cha này cưỡi ngựa vào Hội Võ Quán dường như có ý muốn kiếm chuyện rắc rối.
Bỗng nghe gã cất tiếng lạnh lùng hỏi:
__ Có người nào ở đây không?
Một thanh âm oang oang đáp lại:
__ Có!
Một gã đại hán vào trạc ba mươi lật đật chạy ra. Đại Hán này vận quần dài áo ngắn. Chính là Hội Võ Quán chủ tên gọi Thường Vạn Kỳ.
Thường Vạn Kỳ chắp tay tự giới thiệu:
__ Tiểu đệ là Thường Vạn Kỳ, Quán Hội Võ Quán. Ông bạn có điều chi dạy bảo?
Thiếu niên áo xanh cười lạt hỏi lại:
__ Các hạ là người chủ trương trong Hội Võ Quán ư?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Chính là tiểu đệ.
Thiếu niên áo xanh hỏi:
__ Tại hạ nghe nói Hội Võ Quán chuyên tiếp đãi các bạn đồng đạo võ lâm, cung cấp chỗ ăn chỗ trọ. Người ở xa tới lại được giúp đỡ trong việc tìm kiếm bạn bè, không hiểu chân hay giả?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Đúng là thế đó! Nhưng...
Thiếu niên áo xanh hỏi:
__ Nhưng làm sao?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Tiểu đệ xin nói rõ trước là trong Hội Võ Quán đối với bạn đồng đạo võ lâm ở phương xa có cung cấp ăn uống, nhưng không cung cấp chỗ trọ. Quý khách tự tìm nơi mà ngủ.
Thiếu niên áo xanh hỏi:
__ Theo lời các hạ thì lễ luật trong Hội Võ Quán có nhiều chỗ khác với những điều mà tại hạ mới nghe được...
Thường Vạn Kỳ ngắt lời:
__ Lời đồn khó tránh khỏi những tin thất thiệt. Không hiểu ông bạn nghe người ta nói thế nào?
Thiếu niên áo xanh đáp:
__ Tại hạ còn nghe nói trong quý quán có liên lạc với quyền chức trong nhạ Bất luận ai phạm trọng án gì gì đã vào Hội Võ Quán rồi thì quan nha không đến bắt nữa.
Thường Vạn Kỳ tủm tỉm cười nói:
__ Ông bạn dạy quá lời. Tiểu đệ có quen với mấy người trong nha thật, nhưng không đáng gọi là liên lạc gì hết. Có điều họ cũng nể mặt một chút...
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
__ Vì vậy bọn tiểu đệ chỉ để khách nghỉ chân chứ trong Hội Quán không lưu khách trọ.
Thiếu niên áo xanh chậm rãi nói:
__ Các hạ nói vậy thì trong Hội Võ Quán này chỉ bảo vệ cho người lúc ban ngày mà thôi.
Thường Vạn Kỳ chau mày hỏi:
__ Như vậy còn chưa đủ hay sao?
Thiếu niên áo xanh đáp:
__ Trong thiên hạ thiếu gì núi sâu chàm lớn, chả cần đến Hội Võ Quán lánh nạn.
Thường Vạn Kỳ tuy biết nhiều hiểu rộng nhưng thiếu niên áo xanh nói năng loạc choạc chẳng biết đường nào mà mò. Hắn không sao hiểu được gã này vào Hội Võ Quán có dụng ý gì, liền hỏi:
__ Có phải ông bạn ở phương xa tới đây hông?
Thiếu niên áo xanh đáp:
__ Đúng thế!
Thường Vạn Kỳ nói:
__ Nếu ông bạn có chỗ nào cần bản quán trợ lực thì xin nói huỵch toẹt ra, bất tất phải quanh co như vậy.
Thiếu niên áo xanh đáp:
__ Trước hết tại hạ muốn biết rõ quy củ của quý quán rồi sẽ nói cũng chưa muộn.
Thường Vạn Kỳ nói:
__ Được rồi! Ông bạn muốn điều chi xin cứ hỏi.
Thiếu niên áo xanh hỏi:
__ Tại hạ nghe nói ở trong Hội Võ Quán không được động thủ. Chẳng hiểu có thật chăngTừ?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Có thế!
Thiếu niên áo xanh hỏi:
__ Nếu trong quý quán có người động thủ thì làm thế nào?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Làm như vậy là cố ý phạm đến quy củ của bản quán, tiểu đệ không thể nhẫn nại được.
Thiếu niên áo xanh lạnh lùng hỏi:
__ Tỉ như người trong nha môn vào Hội Quán bắt người thì làm thế nào?
Thường Vạn Kỳ sửng sốt, ngập ngừng hỏi lại:
__ Các hạ là...
Thiếu niên áo xanh ngắt lời:
__ Quán chủ bất tất phải quan tâm đến thân thế của tại hạ mà chỉ cần trả lời câu hỏi đó.
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Từ ngày thành lập Hội Võ Quán đến nay chưa từng xảy ra chuyện này bao giờ, nên tiểu đệ cũng không biết xử trí bằng cách nào cho phải.
Thiếu niên áo xanh hỏi:
__ Hẳn trong lòng quý quán chủ đã có kế hoạch?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Nếu xảy ra vụ đó thì phải thương lượng để tìm ra quyết định.
Thiếu niên áo xanh đột nhiên đảo mắt nhìn vào đại hán ngồi ở phía sau Lý Hàn Thu nói:
__ Tại hạ muốn thương lượng cùng quán chủ được dẫn một người đi.
Thường Vạn Kỳ hỏi:
__ Ai vậy?
Thiếu niên áo xanh đáp:
__ Ông bạn ngồi đây.
Thường Vạn Kỳ ngó theo tay trỏ của thiếu niên áo xanh thì thấy đại hán này mặc áo trường bào màu lam vào trạc bốn mươi tuổi.
Thường Vạn Kỳ khẻ hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
__ Vị này ư? Y là một bạn mới tới Hội Võ Quán, tại hạ chưa từng quen biết.
Thiếu niên áo xanh tủm tỉm cười hỏi:
__ Tại hạ cũng không bảo giữa quán chủ và y đã quen biết nhau, mà chỉ thỉnh giáo quán chủ là tại hạ có thể đem y đi được không?
Thường Vạn Kỳ mỉm cười đáp:
__ Chắc các hạ cùng ông bạn này có điều xích mích. Nhưng quy củ Hội Võ Quán không để người động thủ tại đây.
Thiếu niên áo xanh nói tiếp:
__ Dường như quán chủ nghe lầm. Tại hạ chỉ nói là đưa y đi khỏi nơi đây.
Thường Vạn Kỳ lạnh lùng nói:
__ Tại hạ nghe rõ lắm. Nếu ông bạn này bằng lòng đi với các hạ thì tại hạ chẳng có điều chi mà nói. Song trường hợp y không chịu thì sao?
Thiếu niên áo xanh nói:
__ Chỉ cần quán chủ đừng bảo vệ y là y không đi cũng không được.
Thường Vạn Kỳ nói:
__ Đáng tiếc là tại hạ không thể nói như các hạ được.
Thiếu niên áo xanh hỏi:
__ Tại sao vậy?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Theo quy củ trong Hội Võ Quán thì bất luận là ai đã vào quán rồi, tiểu đệ đều có trách nhiệm giữ cho họ được an toàn.
Thiếu niên áo xanh chau mày hỏi:
__ Nếu y là người tồi bại thì sao?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Cái đó tại hạ không thể biết được. Bất luận y làm việc gì tệ hại đến đâu trên chốn giang hồ, nhưng một khi y đã bước chân vào quán là bọn tại hạ phải bảo vệ y không để người khác gia hại được.
Thiếu niên áo xanh cười lạt nói:
__ Chắc quán chủ còn có biện pháp khác để tại hạ đem người đi.
Thường Vạn Kỳ hỏi:
__ Tại hạ đã nói rõ ràng lắm rồi. Có thật ông bạn chưa hiểu không?
Gã áo xanh hỏi lại:
__ Thật tình không có biện pháp nào khác ư?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Không có.
Người áo xanh hỏi vặn:
__ Nếu tại hạ không tuân theo quy củ của Hội Võ Quán thì sao?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Đó là phạm đến chiêu bài của Hội Võ Quán. Tiểu đệ đã là người trông coi ở đây, dĩ nhiên chẳng thể điềm nhiên toa. thị.
Người áo xanh lạnh lùng hỏi:
__ Qyán chủ định nhúng tay vào chăng?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Gặp trường hợp bất đắc dĩ thì tại hạ đành phải ra taỵ Người áo xanh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, xăm xăm thẳng tiến về phía đại hán áo lam.
Thường Vạn Kỳ lớn tiếng quát:
__ Đứng lại!
Rồi hắn lạng người ra cản lối.
Người áo xanh cười gằn hỏi:
__ Các hạ có thể cùng người động thủ chăng?
Thường Vạn Kỳ đáp:
__ Tại hạ bất đắc dĩ mà phải dàn xếp những chuyện rắc rối.
Người áo xanh né người đi lướt qua Thường Vạn Kỳ để tiếp tục xông về phía đại hán.
Thường Vạn Kỳ vung tay mặt ra chụp nhanh vào uyển mạch của người áo xanh.
Người áo xanh hạ thấp tay xuống đồng thời xoay ngón trỏ và ngón giữa nhằm chụp vào mạch huyệt Thường Vạn Kỳ.
Lý Hàn Thu coi tình hình hai người vừa động thủ đã biết ngay thiếu niên áo xanh là tay cao thủ, mình mang tuyệt kỹ. Gã biến chiêu cực kỳ thần tốc để phản kích đối phương khiến cho Thường Vạn Kỳ phải lùi lại hai bước để né tránh.
Thiếu niên áo xanh cùng Thường Vạn Kỳ động thủ ở ngay bên cạnh bàn Lý Hàn Thụ Nhưng chàng vẫn không ra tay can thiệp mà cũng chẳng lãng tránh cứ ngồi yên chỗ không nhúc nhích.
Thiếu niên áo xanh bức bách Thường Vạn Kỳ phải lùi lại rồi vượt qua đầu Lý Hàn Thu nhảy tới. Gã thò tay phải ra nắm lấy cổ tay mặt đại hán áo lam.
Lý Hàn Thu trông thấy rõ ràng, trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:
__ Người này không dám phản kích đã đành chẳng lẽ lại không dám né tránh nữa ư?
Bỗng nghe thiếu niên áo xanh lạnh lùng hỏi:
__ Theo quy củ Hội Võ Quán, chúng ta chẳng thể động thủ ở đây. Vậy ông bạn trong lòng không phục thì chúng ta kiếm nơi khác để quyết một phen thắng bại.
Lý Hàn Thu chú ý nhìn ra thấy đại hán áo lam sắc mặt lợt lạt. Y đưa mắt nhìn thiếu niên áo xanh hỏi:
__ Tại hạ phải đi ngay bây giờ ư?
Thiếu niên áo xanh hỏi lại:
__ Nếu ông bạn không chịu đi chẳng lẽ tại hạ cắt lấy thủ cấp đem về phúc trình chăng?
Đại hán áo lam không nói gì nữa, từ từ đứng dậy.
Thiếu niên áo xanh nắm lấy cổ tay mặt đại hán áo lam dắt quanh qua chỗ ngồi của Lý Hàn Thu để đi ra ngoài.
Lý Hàn Thu thấy đại hán cúi đầu đi, dường như không phản kháng chi hết thì nghĩ thầm:
__ Chắc đại hán áo lam đã làm việc gì tội lỗi.
Bỗng thấy thiếu niên áo xanh vung tay một cái rồi đột nhiên cắp đại hán vào nách nhảy lên ngựa.
Tuy biến diễn xảy ra trong khoảnh khắc nhưng Thường Vạn Kỳ đã gọi hai tên thuộc hạ đóng cổng lại rồi chúng đứng bên cổng canh giữ.