Quyên Nhi hỏi:
- Vì lẽ gì gia gia lại không dám nói?
Du Bạch Phong hỏi lại:
- Quyên Nhi! Ngươi dám hỏi ta như vậy ư?
Quyên Nhi trước nay đối với gia gia vẫn ôn hoà kinh thuận, bây giờ đột nhiên nàng biến thành con người rất quật cường, lạnh lùng đáp:
- Gia gia mà không nói rõ thì trong lòng tôn nữ đối với gia gia...
Đột nhiên nàng im bặt, che mặt khẽ rên lên.
Đàm Dược Sư liền buông tiếng cười rộ, tiếng cười vang động chói tai.
Quyên Nhi đang tức giận bỗng biến thành đau thương.
Nàng nghe Đàm Dược Sư cười rộ, tâm tình càng khích động liền nhẩy vọt lại quát lên một tiếng, phóng chưởng đánh Đàm Dược Sư.
Tay mặt Đàm Dược Sư tung lên đỡ đòn. Hắn nói:
- Ngươi không dám hỏi gia gia cho rõ sự tình, đem mối hận trút lên đầu lão phu là nghĩa làm sao?
Quyên Nhi hỏi lại:
- Nhị gia có biết mẫu thân tiểu nữ chết trong trường hợp nào không?
Đàm Dược Sư đáp:
- Dĩ nhiên là lão phu đã biết rõ.
Quyên Nhi hỏi:
- Nhị gia có thể cho tiểu nữ hay được không?
Đàm Dược Sư đáp:
- Nhưng lão phu không biết rõ mà chỉ biết là y chết một cách rất thảm khốc. Còn về đầu đuôi câu chuyện ra sao thì ngươi phải hỏi gia gia.
Lôi Phi bỗng xen vào:
- Du lão tiền bối! Đây là việc nhà lão tiền bối, tại hạ là người ngoại cuộc, đáng lý không nên chõ miệng vào, nhưng tình hình hiện giờ đang rắc rối, sao lão tiền bối không chịu nói rõ nội tình cho Quyên cô nương nghe.
Du Bạch Phong đáp:
- Hỡi ơi! Lão phu chưa từng nói dối ai một câu nào, đã nói là phải nói thực hết.
Lôi Phi nói:
- Du tiền bồi cứ theo sự thật mà nói. Trước tình hình nầy, không nên dấu diếm một chút gì.
Du Bạch Phong nói:
- Được rồi!
Lão đảo mắt nhìn Lôi Phi và Lý Hàn Thu rồi nói tiếp:
- Các vị hãy coi chừng Đàm Dược Sư, đừng để y hạ thủ một cách đột ngột, hoặc nhân lúc chúng ta phân tán tâm thần vào chuyện khác mà xông ra khỏi nhà thạch thất.
Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu đưa mắt cho nhau rồi hai người đồng thời chuyển động thân hình chia khu phòng thủ có thể hô ứng với nhau.
Du Bạch Phong đưa mắt nhìn Quyên Nhi khẽ thở dài nói:
- Ta không muốn đem vết thương của người đời trước để gieo thương tâm vào lòng ngươi. Ta muốn ngươi vui vẻ luôn luôn nên mới bịt kín chuyện này không cho ngươi hay. Nhưng ta bình sinh không biết nói dối là gì. Đàm Dược Sư biết rõ tư cách ta nên dùng lời nói khiêu khích ta để ngươi sanh dạ hoài nghi.
Quyên Nhi lau nước mắt đáp:
- Tôn nữ biết thế. Xin gia gia đem rõ chân tình nói ra. Tôn nữ rất tin lời gia gia.
Du Bạch Phong nói:
- Mẫu thân ngươi chết về tay phụ thân ngươi.
Câu này ra ngoài sức tưởng tượng của Quyên Nhi.
Nàng vừa kinh ngạc vừa đau thương, đứng ngẩn người ra hồi lâu rồi hỏi:
- Tại sao phụ thân lại giết mẫu thân của tôn nữ?
Du Bạch Phong vẻ mặt trầm trọng đáp:
- Vì mẫu thân ngươi đẹp quá. Sắc đẹp gây nên tai hoạ là một chuyện không thể nào tránh được.
Quyên Nhi hỏi:
- Nếu vậy thì đó là lỗi của phụ thân tôn nữ, sắc đẹp của mẫu thân là trời ban cho, đâu phải lỗi tại người? Vì lẽ gì phụ thân lại giết người?
Du Bạch Phong đáp:
- Hài tử! Mẫu thân ngươi đã tuyệt sắc lại thích qua lại giang hồ, vì thế mà trong võ lâm đặt đầy cạm bẫy hoặc phao đồn đến tai phụ thân ngươi, nên y nhịn không nỗi.
Quyên Nhi dường như đã hơi hiểu một chút tựa hồ có nhiều chỗ chưa hay. Nàng chìm đắm vào trong cõi trầm tư.
Du Bạch Phong để cho Quyên Nhi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp:
- Phụ thân ngươi bản tính cực kỳ nhẫn nại, rồi cũng đi đến ngày lửa hận cháy bừng. Đêm hôm ấy bầu trời thảm đạm không ánh trăng sao, mẫu thân và phụ thân ngươi sau một hồi cãi lộn gây thành cuộc xung đột rồi đi đến chỗ động thủ. Ta không biết rõ là phụ thân ngươi vô tình hay hữu ý giết chết mẫu thân ngươi trong lúc kịch đấu.
Quyên Nhi thét lên:
- Trời ơi! Phụ thân tàn ác đến thế ư?
Du Bạch Phong lại nói:
- Hai vợ chồng y gây lộn là một điều thường xảy ra, nên lúc chúng đấu khẩu, ta không hỏi đến. Sau ta biết có điều khác lạ, vội chạy đến thì đã muộn rồi.
Quyên Nhi hỏi:
- Khi gia gia tới nơi thì mẫu thân của tôn nữ đã tắt thở rồi ư?
Du Bạch Phong đáp:
- Còn thoi thóp thở.
Quyên Nhi hỏi:
- Lúc đó phụ thân tôn nữ bỏ đi hay sao?
Du Bạch Phong đáp:
- Hắn cầm kiếm đứng bên thộn mặt ra mà nhìn mẫu thân ngươi.
Quyên Nhi hỏi:
- Sao y không ra tay cứu cấp?
Du Bạch Phong đáp:
- Một là mẫu thân ngươi bị thương nặng quá, muốn cứu cấp cũng khó lòng vãn hồi được. Hai là phụ thân ngươi đã lỡ tay đã thương con người mà hắn rất yêu dấu, nên hắn hoang mang quá đỗi, cơ hồ như người mất trí.
Quyên Nhi lại hỏi:
- Mẫu thân tôn nữ có di ngôn điều gì với gia gia không?
Du Bạch Phong đáp:
- Y có nói một câu nhưng chưa hết lời, song gia gia đã hiểu ý rồi.
Quyên Nhi hỏi:
- Gia gia có thể nói cho Quyên Nhi hay được không?
Du Bạch Phong đáp:
- Y nói là y lỗi lầm, không oán hận gì phụ thân ngươi cả.
Quyên Nhi buồn rầu sa lệ nói:
- Tôn nữ tin lời gia gia đều là sự thực.
Đàm Dược Sư lại lạnh lùng nói xen vào:
- Hôm sau lão phu tới nơi thì thấy mẫu thân ngươi đã chết cứng rồi, mà hai mắt còn mở trừng trừng, dường như trong lòng cực kỳ bi phẫn.
Quyên Nhi sững sốt hỏi:
- Gia gia! Nhị gia nói vậy có đúng không?
Du Bạch Phong đáp:
- Mẫu thân ngươi nói dở câu đã tắt hơi chết rồi, mắt hãy còn mở là đúng sự thực. Lúc đó ta cũng tức giận phi thường, vì phụ thân ngươi ra độc ác nên ta phóng chưởng đánh hắn một chưởng rất mạnh, khiến cho hắn lộn đi mấy vòng rồi té xuống bên ngoài cửa.
Lôi Phi và Lý Hàn Thu nghe người nói chuyện chỉ lẵng lặng đứng nghe không tiện xen vào.
Quyên Nhi lau nước mắt, cố nhịn đau thương, cất giọng bình tĩnh hỏi:
- Rồi sau, sao nữa?
Du Bạch Phong đáp:
- Phụ thân ngươi bị ta tát rụng hai cái răng. Hắn lồm cồm bò đến bên mẫu thân ngươi thì y đã tắt hơi rồi, hắn không ngăn được hai hàng lệ.
Quyên Nhi hỏi:
- Thế thì phụ thân cùng mẫu thân tôn nữ vẫn còn mối tình tha thiết ư?
Du Bạch Phong nhăn nhó cười đáp:
- Mẫu thân ngươi đẹp quá. Lúc phụ thân ngươi quyết tâm lấy y, ta đã cảm thấy có điều không hợp. Phụ thân ngươi say mê con người sắc nước hương trời đến điên đảo thần hồn, thì dù ta có ngăn trở cũng bằng vô dụng, nên chỉ cảnh cáo hắn một câu là nếu nhất định lấy y thì sau này phải để mặc y muốn làm gì thì làm. Hắn say mê quá độ chẳng cần nghĩ ngợi gì đã vâng lời gia gia. Không ngờ sau khi kết hôn chưa được ba năm, ngươi chưa đầy hai tuổi thì xảy ra cơ cục thảm khốc.
Quyên Nhi nói:
- Gia gia ơi! Đáng lý kẻ làm con không nên nói đến lỗi lầm của song thân, nhưng lúc này tình thế khác hẳn, tôn nữ muốn biết rõ nội tình.
Du Bạch Phong đáp:
- Những điều đáng nói gia gia nói hết rồi. Ngươi còn nghi ngờ điều chi thì ta sẽ trả lời.
Quyên Nhi hỏi:
- Vì lẽ gì phụ thân cùng mẫu thân tôn nữ lại gây ra tấn bi kịch thảm sát này?
Du Bạch Phong buông tiếng thở dài sườn sượt, trầm ngâm không nói gì.
Quyên Nhi lại hỏi tiếp:
- Theo lời gia gia thì phụ thân đã yêu đương mẫu thân đến cực điểm, nếu chẳng gặp trường hợp hết đường nhẫn nại, chắc người không rút kiếm để hạ sát.
Du Bạch Phong đáp:
- Hài tử. Về tình hình tỷ mĩ thì gia gia thì không biết rõ lắm. Có điều mẫu thân ngươi đã xinh đẹp phi thường lại hay ra ngoài rồi không về nhà nên thường xảy ra những cuộc tranh chấp.
Quyên Nhi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Mẫu thân tôn nữ bỏ đi luôn thì ai là người trông nom tôn nữ.
Du Bạch Phong đáp:
- Trước kia mẫu thân ngươi chưa chết, ngươi vẫn do phụ thân ngươi trông nom. Nhưng sau khi mẫu thân ngươi chết đi một tháng, hắn cũng tự tử chết theo. Từ đó gia gia phải chiếu cố cho ngươi.
Quyên Nhi hỏi:
- Tại sao phụ thân lại tự tử?
Đàm Dược Sư lạnh lùng chen vào:
- Vì y phát giác ra đã giết lầm mẫu thân ngươi nên y hối hận phải tìm cái chết để tự giải thoát.
Quyên Nhi đảo mắt nhìn Du Bạch Phong hỏi:
- Dược Sư nói vậy có đúng không?
Du Bạch Phong đáp:
- Theo chỗ gia gia biết thì không phải thế.
Quyên Nhi hỏi:
- Vậy nguyên nhân vụ nầy ra sao.
Du Bạch Phong đáp:
- Sau khi an táng mẫu thân ngươi, phụ thân người thần trí thất thường. Hắn vừa bi thương vừa uất hận rồi trong vòng một tháng tự tuyệt mà chết.
Đàm Dược Sư hỏi:
- Quyên Nhi! Ngươi có tin lời gia gia ngươi không?
Quyên Nhi đáp:
- Dĩ nhiên tiểu nữ rất tin lời gia gia.
Đàm Dược Sư nói:
- Hừ! Rõ ràng lão gạt ngươi mà ngươi cũng tin được ư? Ta thấy ngươi rất thông minh là có nhiều phong độ của mẫu thân ngươi còn để lại, không ngờ ngươi dễ bị lừa gạt đến thế.
Du Bạch Phong tựa hồ muốn để cho Đàm Dược Sư cứ việc mà nói bậy, nên lão không cản trở chi hết.
Quả nhiên Quyên Nhi nhe lời Đàm Dược sư lại sinh lòng nghi hoặc, nàng không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Vì sao phụ thân tiểu nữ tự tử mà chết?
Đàm Dược Sư lạnh lùng đáp:
- Mẫu thân ngươi chết rồi, hôm sau ta tới nơi thì hỡi ơi! Nói ra thật là đáng hận. Giả tỷ lão phu đến trước được bốn giờ thì mẫu thân ngươi tuy thương thế trầm trọng cũng không đến nỗi uổng mạng.
Quyên Nhi tự hỏi:
- Lạ thiệt! Đàm Dược Sư đối với cái chết mẫu thân ta đặc biệt quan tâm là vì lẽ gì?
Bỗng nghe Đàm Dược Sư nói tiếp:
- Lão phu tuy y đạo đã đến trình độ tự trước thủ hồi xuân, nhưng không thể chửa cho người chết sống lại được. Dường như hắn có điều cảnh giác, dương mắt lên nhìn Quyên Nhi nói tiếp:
- Còn cái chết của phụ thân ngươi thì hoàn toàn do sự bẽ bàng gây ra.
Quyên Nhi hỏi:
- Lúc phụ thân tiểu nữ tự tuyệt, Dược Sư có ở trên núi không?
Đàm Dược Sư đáp:
- Khi đó lão phu đi rồi.
Quyên Nhi hỏi:
- Dược Sư đã đi rồi, sao lại biết phụ thân tiểu nữ vì bẽ bàng đả tự tử.
Đàm Dược sư đáp:
- Lão phu nghe người giang hồ nói chuyện.
Quyên Nhi hỏi:
- Dược Sư nghe thấy thế nào?
Đàm Dược Sư đáp:
- Mẫu thân ngươi tài hoa và thông minh hơn đời nên được người võ lâm rất kính trọng, phụ thân ngươi lại bị người ta khinh rẽ.
Quyên Nhi hỏi:
- Mẫu thân tiểu nữ đã được người kính trọng, đáng lý phụ thân tiểu nữ cao hứng mới phải, sao lại đi giết mẫu thân.
Đàm Dược Sư đáp:
- Những chỗ phụ thân ngươi đi tới đều bị vẽ huy hoàng của mẫu thân ngươi che lấp, dĩ nhiên phụ thân ngươi đem lòng đố kỵ.
Quyên Nhi nhíu cặp mày liễu, vẻ mặt thay đổi thất thường. Hiển nhiên những lời nói của Đàm Dược Sư làm cho rung động.
Lôi Phi trong lòng rất lấy làm kỳ, nghĩ thầm:
- Hiển nhiên Đàm Dược Sư cố ý gây mâu thuẫn giữa ông cháu Quyên Nhi mà không hiểu tại sao Du Bạch Phong không ngỏ lời giải đáp. Quyên cô nương trong lòng đang xúc động, rất dễ bị kẻ khác mớn lời. Nếu cứ lẵng lặng không giải thích thì thật là thất sách.
Y nghĩ tới chỗ khẩn cấp bất giác ngửng đầu lên đưa mắt nhìn Du Bạch Phong thì thấy lão vẫn ngồi thản nhiên tựa hồ đã có định kiến.
Quyên Nhi trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi hỏi:
- Dược sư có quen biết mẫu thân tiểu nữ ư?
Đàm Dược sư đáp:
- Y là nghĩa nữ của lão phu có lý nào mà lại không quen biết.
Quyên Nhi ồ lên một tiếng rồi nói:
- Té ra là thế!
Lôi Phi hỏi xen vào:
- Tại hạ có lời muốn thỉnh giáo Dược Sư.
Đàm Dược sư quay lại ngó Lôi Phi hỏi:
- Việc gì?
Lôi Phi đáp:
- Dĩ nhiên là việc đó liên quan đến Quyên cô nương.
Đàm Dược Sư gạt đi:
- Đây là việc nhà người ta, các hạ là người ngoài tưởng không nên dính vào.
Lôi Phi hỏi:
- Nhưng Dược Sư cũng không phải họ Du sao lại thò miệng vào việc nhà của người ta?
Đàm Dược Sư đáp:
- Lão phu có chỗ bất đồng.
Lôi phi hỏi:
- Chỗ nào bất đồng.
Đàm Dược Sư đáp:
- Vụ nầy lúc xảy ra lão phu có được mắt thấy. Huống chi Điền Tú Trân tức mẹ Quyên Nhi lại là nghĩa nữ của lão phu.
Lôi Phi nghe đến tên Điền Tú Trân, xuýt nữa y bật la lên thất thanh, song y lại nhịn được.
Đàm Dược Sư dường như đã thất ngôn với tên Điền Tú Trân ra. Nhưng hắn thấy Lôi Phi không lộ vẽ gì khác lạ mới yên lòng, khác nào cởi được khối đá treo trước ngực.
Bỗng nghe Quyên Nhi hỏi:
- Dược Sư! Có phải Điền Tú Trân là họ tên mẫu thân của tiểu nữ không?
Đàm Dược Sư hắn giọng hai tiếng rồi hỏi lại:
- Sao? Cái đó gia gia ngươi cũng không cho biết ư?
Quyên Nhi đáp:
- Không! Cả tên phụ thân của tiểu nữ, gia gia cũng không cho hay.
Lôi Phi hỏi xen vào:
- Dược Sư thu Điền Tú Trân làm nghĩa nữ trước hay sau cuộc hôn nhân?
Đàm Dược Sư sững sốt đáp:
- Trước cuộc hôn nhân này, y đã quen biết lão phu, còn việc thu nhận y làm nghĩa nữ thì diễn ra sau cuộc kết hôn.
Lôi Phi hỏi:
- Dược Sư nhận bà ta làm nghĩa nữ có sự hiện diện của Du tiền bối không?
Bây giờ Du Bạch Phong mới lên tiếng:
- Có sự hiện diện của lão phu.
Lôi Phi đưa mắt nhìn Đàm Dược Sư hỏi:
- Bà ta đã xuất giá rồi, sao Dược Sư còn thu nhận con dâu nhà người ta làm nghĩa nữ được?
Đàm Dược Sư đáp:
- Việc nhận y làm nghĩa nữ không phải là bản tâm của lão phu.
Quyên Nhi hỏi:
- Thế thì mẫu thân tiểu nữ tự ý muốn nhận Dược Sư làm nghĩa phụ chăng?
Đàm Dược Sư lắc đầu đáp:
- Thế cũng không đúng.
Quyên Nhi hỏi:
- Vậy thì là ai?
Đàm Dược Sư nhìn Du Bạch Phong đáp:
- Đó là chủ ý của gia gia ngươi.
Quyên Nhi đảo mắt nhìn Du Bạch Phong hỏi:
- Dược sư nói vậy có đúng không?
Du Bạch Phong gật đầu đáp:
- Đúng thế. Đó là chủ ý của gia gia.
Quyên Nhi chau mày hỏi:
- Vụ này là thế nào đây! Tiểu nữ càng nghe càng điên đầu.
Du Bạch Phong lộ vẽ cực kỳ đau khổ. Lão ngập ngừng:
- Gia gia. Gia gia...
Quyên Nhi hỏi:
- Gia gia ơi! Việc đã đến thế nầy, gia gia còn điều chi không thể nói được?
Du Bạch Phong lại ngập ngừng:
- Cái đó... Cái đó...
Lôi Phi khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Lão tiền bối! Nếu tại hạ đoán không lầm thì lão tiền bối có chỗ khổ tâm không tiện nói ra.
Du Bạch Phong đáp:
- Lão phu không nỡ nói.
Lôi Phi nói:
- Nếu lão tiền bối không nói thì trong lòng lệnh tôn nữ tất nhiên chứa chất mối hoài nghi rồi hiểu lầm lão tiền bối mất, vãn bối e rằng sẽ đi tới chỗ khó mà giải thích được.
Du Bạch Phong thở dài nói:
- Lão phu tự vấn tâm không có điều chi hổ thẹn là đủ.
Lôi Phi nói:
- Vãn bối đã nhắc nhở lão tiền bối những bề khinh trọng, lợi hại, mong rằng lão tiền bối hãy nghĩ kỹ.
Du Bạch Phong trầm ngâm hồi lâu rồi nhìn Quyên Nhi hỏi:
- Gia gia có chỗ khổ tâm, ngươi có lượng giải cho ta không?
Quyên Nhi lắc đầu đáp:
- Gia gia không nói thì tôn nữ oán hận cả gia gia nữa.
Du Bạch Phong sững sốt nói:
- Cái đó chỉ vì gia gia đã nhìn thấy tình thế có chỗ khác thường.
Quyên nhi hỏi:
- Tình thế lám sao?
Du Bạch Phong đáp:
- Giữa mẫu thân ngươi và Đàm Dược Sư...
Quyên Nhi dường như tỉnh ngộ "ủa" lên một tiếng rồi ngập ngừng:
- Mẫu thân tôn nữ...
Du Bạch Phong nói:
- Y thường cùng Đàm Dược Sư song song cưỡi ngựa vào chốn giang hồ hoặc vào thâm sơn hái thuốc.
Đàm Dược Sư quát lên:
- Nói bậy!
Du Bạch Phong ngắt lời:
- Nếu là người khác nói ta đã không tin, nhưng chính mắt ta trông thấy thì chẳng thể không tin được.
Lão lại thở dài nói tiếp:
- Ta phát giác ra Tú Trân thường thường một mình ra ngoài, nhiều khi đến mười ngày hay nữa tháng không về thì trong lòng chẳng khỏi sinh mối hoài nghi.
Đàm Dược Sư nói:
- Từ ngày tiểu đệ học y đạo, muốn làm gì mà không được. Sao Du huynh lại lấy gan ruột kẻ tiểu nhân đo bụng người quân tử.
Du Bạch Phong đáp:
- Ta đã nhìn rõ hết, một lần các vị vào núi hái thuốc và một lần ngồi trên khách sạn uống rượu.
Đàm Dược Sư ngửa mặt lên trời cười ha hả hỏi:
- Mắt lão đã nhìn thấy, lòng lại có mối hoài nghi sao không ra mặt can thiệp ngay bấy giờ, mà để cho đến ngày nay mới nói ra?
Du Bạch Phong đáp:
- Ta với ngươi là tình huynh nghĩa đệ, nên tin rằng ngươi chẳng có lòng bất chính đối với cháu dâu.
Đàm Dược Sư nói:
- Có thế mới phải!
Du Bạch Phong nói:
- Như cử động của các ngươi thân mật quá chừng, ta chẳng thể không phòng bị, vì thế mà ta để y nhận ngươi làm nghĩa phụ.
Lão buồn rầu thở dài nói tiếp:
- Chẳng ngờ ta khéo quá hoá vụng, lại để cho các ngươi mượn cớ tiếp cận nhau hơn.
Đàm Dược Sư lớn tiếng:
- Quyên Nhi! Đừng nghe lời gia gia ngươi.
Quyên Nhi gặp lúc kinh khủng trọng đại lại biến thành rất trấn tỉnh.
Nàng cười rồi hỏi:
- Có lý nào gia gia lại gạt tiểu nữ được.
Đàm Dược Sư đáp:
- Gia gia cùng phụ thân ngươi về hùa với nhau bức tử mẫu thân ngươi. Một mình phụ thân ngươi mà động thủ thì không thể địch lại mẫu thân ngươi được.
Lôi Phi lạnh lùng nói:
- Dược sư đối với công việc họ Du dường như biết rõ quá nhỉ?
Đàm Dược Sư chưng hửng một chút, rồi ngập ngừng đáp:
- Cái đó...Cái đó...
Quyên Nhi nhìn Đàm Dược Sư rồi lại chuyển mục quang ngó Du Bạch Phong hỏi:
- Võ công của phụ thân không bằng của mẫu thân tôn nữ ư?
Du Bạch Phong đáp:
- Đúng thế theo thường tình mà nói thì võ công của phụ thân ngươi còn kém mẫu thân ngươi một chút.