Thật Ra Thì Em Không Dễ Thương

Chương 15: Thiếu

Mạch Manh Manh nhìn người đàn ông cách đó không xa đang cười rất vui vẻ với một người phụ nữ khác, người đàn ông không thích trẻ con đó, người đàn ông đó lại đang trêu chọc một đứa bé ngồi trên đùi mình, trong lòng đột nhiên giống như bị một cây gai đâm vào, gai đâm thật đau: Nụ cười đó, anh, chưa từng lộ ra nụ cười thoải mái như vậy với mình...... Anh, chẳng qua không muốn để cho mình có con của anh......

Manh Manh không phải người sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, chẳng qua sự thực xảy ra ở trước mắt như vậy, trong lòng, có hơi trầm xuống.

Giống như bị lạc, bước chân Manh Manh hỗn loạn, xoay người muốn đi, lại đụng phải người khác, lỗ mũi bị lồng ngực kiên cố của đối phương cấn đau, vẫn nén nước mắt giống như chưa tìm được nơi thích hợp để phát tiết, giọng khàn khàn, "Thật xin lỗi."

Cố Minh Dương nhìn cô gái này, chỉ cảm thấy quen mặt, theo tầm mắt của cô loáng thoáng thấy tiệm cà phê ngoài trời cách đó không xa, đột nhiên thông suốt. Một nhân vật chính khác trong hôn lễ của Hầu Thành, chính là cô dâu chỉ mới gặp mặt một lần kia.

Mạch Manh Manh nghiêng người đi qua bên cạnh Cố Minh Dương. Mắt phượng xinh đẹp của Cố Minh Dương khẽ nhếch lên, nhìn hai người cách đó không xa đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhếch miệng lên nở nụ cười như có như không, hình như...... Câu chuyện này, sắp phát triển theo hướng rất thú vị đây......

**********

Mạch Manh Manh hồn bay phách lạc về đến nhà. Đứng ở cửa, nhìn quanh căn nhà mình ở mấy năm qua, đột nhiên bật cười. Nhiều năm như vậy, hóa ra cho tới bây giờ mình chưa từng chiếm được một vị trí riêng trong lòng anh sao? Cho tới bây giờ anh vẫn không muốn mình dọn dẹp phòng làm việc của anh, tấm hình đặt ở trên bàn sách, người phụ nữ có gương mặt giống với mình...... A...... Không phải anh còn nhớ nhung cô gái kia sao? Người phụ nữ kia... Cùng đứa con của cô... Đó là người phụ nữ và đứa trẻ mình không thể hận, nhưng Mạch Manh Manh ghen tỵ. Bản thân mình như vậy, rất ghê tởm đi. Đừng nói Hầu Thành, ngay cả mình cũng không thích.

Mạch Manh Manh lấy tay che kín mặt, im lặng cười, lại có giọt nước, theo bàn tay chảy xuống.

********** Diễn đàn ngôn tình L/ê Qý Đ #ô ;n

Lúc Hầu Thành trở về cũng không muộn, thậm chí sớm hơn bình thường một chút. Đứng ở cửa trước, loáng thoáng nghe được âm thanh phát ra từ phòng bếp, thõa mãn nhếch miệng.

Nhẹ nhàng đi vào phòng bếp. Mạch Manh Manh đang cắt sợi khoai tây, một cái lại một cái, đều đều thon dài. Đứng ở phía sau Mạch Manh Manh, vươn tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn trước mặt, thật vừa vặn với ngực của mình, cúi đầu ở cổ Manh Manh hít vào một hơi thật dài, mùi vị làm người ta yêu tâm.

Cơ thể Mạch Manh Manh gần như cứng ngắc, nhưng mà Hầu Thành đang chìm đắm trong cảm xúc riêng nên không chú ý tới. Mạch Manh Manh để dao xuống, nhẹ chuyển động trong ngực Hầu Thành, dùng giọng rất bình thường nói, "Làm sao vậy? Để cho em rửa tay đã nào?"

Hầu Thành hơi buông lỏng tay, nhưng vẫn ôm Mạch Manh Manh. Khóe miệng Mạch Manh Manh mới vừa tạo thành một đường cong, giống như chợt nhớ tới chuyện gì đó, liền sụp xuống.

Hầu Thành tiện tay cầm lấy một cái khăn lông lau khô tay cho Manh Manh, liền nắm đôi tay kia không buông.

Lông mi run rẩy rất rõ, không hiểu nhìn Hầu Thành, "Món ăn còn chưa xong mà, không phải anh đói sao...... Ưm......" Lời chưa nói hết liền biến mất ở môi. Mạch Manh Manh kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông đột nhiên hôn mình. Hầu Thành anh, hình như chưa từng chủ động hôn mình ngoại trừ lúc lên giường......

Không biết trong lòng Hầu Thành nghĩ cái gì, Mạch Manh Manh theo thói quen ngoan ngoãn phối hợp ôm cổ của Hầu Thành, nhắm mắt lại. Chẳng qua nụ hôn vốn rất ngọt ngào, bởi vì tâm trạng thay đổi, đã không còn như ban đầu.

Vừa hôn xong, Mạch Manh Manh mềm nhũn dựa vào trong ngực Hầu Thành, sắc môi biến thành màu đỏ đẹp đẽ, con ngươi đầy nước