Thật Ra Thì Em Không Dễ Thương

Chương 13: Không phải là giả

Lúc điện thoại reo Manh Manh đang ngủ gà ngủ gật trên xích đu ngoài ban công, tháng chín thời tiết ôn hoà, thích hợp để ngủ nhất. Lúc từ trên bàn đu dây xuống trong nháy mắt liền ngất xỉu, Manh Manh chỉ cho rằng mình bị tuột huyết áp, không thèm quan tâm chút nào.

"A lô ?"

"Manh Manh, anh là A Thành."

"Dạ. Làm sao vậy?"

"Tối ngày hôm qua để quên một tập bản vẽ, đang ở trên bàn trong phòng làm việc của anh, em mang tới giúp anh, buổi chiều cần dùng."

"Được. Đúng rồi, có cần mang cơm trưa cho anh không? Muốn ăn gì?"

"Không cần, em đến rồi chúng ta ra ngoài ăn."

"Được."

Phòng làm việc của A Thành. . . . . . Chưa bao giờ đi vào. Phòng làm việc của Hầu Thành có hai gian, sau khi Manh Manh gả vào phòng ngoài liền trở thành phòng làm việc của Manh Manh, Manh Manh muốn vẽ truyện tranh muốn xem sách đều làm ở gian ngoài. Hầu Thành không để cho Mạch Manh Manh vào gian trong phòng làm việc, quét dọn sửa sang đều do chính anh làm. Ban đầu Mạch Manh Manh cho rằng, bởi vì phòng làm việc của Hầu Thành quá rối loạn nên không muốn mình đi vào, chuyện này cũng không kỳ lạ, có người nghiêm túc trong cuộc sống, nhưng phòng làm việc của mình sẽ rất lộn xộn, ngược lại nếu dọn dẹp ngay ngắn sẽ không tìm được đồ. Manh Manh mở cánh cửa chưa bao giờ mở ra, lại phát hiện sự thật không phải như vậy. Phòng làm việc của Hầu Thành, hoàn toàn là phong cách của anh, ngay ngắn nghiêm túc. Mạch Manh Manh rất dễ dàng tìm thấy tập bản vẽ Hầu Thành muốn. Không muốn bỏ qua cơ hội duy nhất rất vất vả mới dám đi vào, Mạch Manh Manh quyết định khám phá phòng làm việc của Hầu Thành thật kỹ. Có một giá sách được khảm vào trong tường, tiết kiệm không ít không gian. Không gian không tính là rất lớn, sách được sắp xếp rất ngay ngắn, có bộ sách chuyên ngành, cũng có sách trong nước và ngoài nước. Trên bàn sách đặt bộ máy vi tính tinh thể lỏng, bên cạnh máy tính đặt một chồng sách hẳn là sách Hầu Thành thường xem. Trong một góc không nổi bật, một vật ở trên bàn nhìn qua giống như là khung hình hấp dẫn sức chú ý của Manh Manh. Trên bàn Hầu Thành, sẽ trưng hình gì đây? Phong cảnh? Ảnh gia đình? Hoặc là hình cưới của bọn họ?

Mạch Manh Manh tò mò tới xem tấm hình, trong nháy mắt vui vẻ tìm được lời giải thích, nhưng cũng trong nháy mắt, Mạch Manh Manh không ngừng hối hận xưa nay mình chưa từng vào phòng làm việc của Hầu Thành.

Không phải hình phong cảnh, cũng không phải là ảnh gia đình, càng thêm không phải là hình cưới của bọn họ. Trong hình là một người phụ nữ, người phụ nữ mình từng gặp mặt một lần. Trong nháy mắt tim Mạch Manh Manh như rơi vào trong nước đá. Chợt nhớ tới hình như có người đã từng nhắc nhở ". . . . . . Trong lòng của anh có người không thể yêu. . . . . ." Quả thật là người không thể yêu. . . . . .

Mạch Manh Manh không biết mình đặt khung hình lại vị trí ban đầu như thế nào, cũng không biết mình rời khỏi phòng làm việc như thế nào. Trong lòng dường như trống rỗng, vừa giống như đã suy nghĩ rất nhiều thứ, lặp đi lặp lại, như cưỡi ngựa xem hoa. Bản thân mình cố gắng nhiều năm muốn đến gần nơi sâu nhất trong lòng người nào đó, quay đầu lại hóa ra vẫn đang quanh quẩn ở bức tường bên ngoài tim anh.

Mạch Manh Manh tìm lấy một túi kẹo sữa ra, ngồi trên ghế sa lon ăn một viên lại một viên, ăn đến khi dần đến giờ thì đứng dậy, thay quần áo đổi giày cầm túi, mang theo tập bản vẽ Hầu Thành muốn, ra cửa.

Lúc đến công ty Hầu Thành thì vẫn còn sớm, Mạch Manh Manh không muốn lập tức lên lầu nhìn thấy Hầu Thành. Thật là kỳ lạ, vẫn luôn tranh thủ từng giây muốn gặp người nào đó, hiện tại, có cơ hội tốt như vậy, mình lại bỏ qua. Ngốc, thật khờ.

Ôm túi, Manh Manh đứng ở bãi đỗ xe ngầm, bãi đỗ xe ngầm có hơi tối, Manh Manh không thèm quan tâm chút nào. Có con kiến đang bận bịu vận chuyển hàng hóa, mùa thu rồi, phải trữ thức ăn cho mùa đông. . . . . . Manh Manh ngơ ngác nhìn một hồi, từ trong túi lấy một viên kẹo sữa ra, bỏ trên đất, rất nhanh sẽ hấp dẫn những côn trùng nhỏ nhạy cảm này. Manh Manh dựa vào thị lực tốt, nhìn hai con kiến họp bàn một lúc, nhìn con kiến bị vật mình đang vận chuyển khiến bản thân lật ngửa một lúc lâu. . . . . . Thật thú vị. Mạch Manh Manh thấy phải dần dần quên chuyện khiến mình phiền não đi.

Bãi đỗ xe ngầm dần dần có tiếng vang, chắc là đến thời gian nghỉ trưa rồi. Mạch Manh Manh chợt đứng lên, bóng tối trước mắt làm cảm giác cả người hít thở không thông kéo dài vài giây, chân đã tê rần.

"Chúng mày ăn kẹo ăn đến vui vẻ, tao cũng ăn." Mạch Manh Manh lẩm bẩm với đám kiến trên đất, lột viên kẹo sữa thả vào miệng mình, đi tới giữa thang máy, ấn xuống số tầng phòng làm việc của Hầu Thành.

********** Diễn đàn L=ê Q-usy Đ/Ôn

Lúc Mạch Manh Manh đến phòng làm việc của Hầu Thành, Hầu Thành đang định gọi điện thoại, thấy Mạch Manh Manh, dừng tay lại, "Tới rồi?"

"Vâng!" Manh Manh đi tới, "Đây, tập bản vẽ."

Hầu Thành nhận lấy tập bản vẽ thì liếc nhìn, bỏ lên trên bàn, "Đi thôi, đi ăn cơm."

Hầu Thành nghe thấy có đồng nghiệp nói gần công ty mới mở một nhà hàng thịt nướng, liền muốn dẫn Manh Manh tới ăn thử. Buôn bán rất tốt, vận may cũng rất được, có một chỗ trống, hai người gọi món. Lúc món ăn lên, đều là đồ sống, cá mực, thịt ba chỉ... Đã được nêm nếm tốt. Nhìn những loại thịt tươi sống này, Mạch Manh Manh chợt không có khẩu vị. Đầu hơi choáng váng, sẽ không phải là mới vừa rồi dưới bãi đỗ xe ngầm bị cảm lạnh chứ. . . . . .

"Làm sao vậy? Không thoải mái?" Hầu Thành ngồi ở đối diện vươn tay, rất tự nhiên xoa trán Mạch Manh Manh. Bàn tay khô ráo chạm vào một bàn tay hơi ướt hơi lạnh, "Ra mồ hôi lạnh."

"Vâng. . . . . . Chỉ là có hơi nhức đầu. . . . . ." Mạch Manh Manh chống đầu.

"Anh dẫn em đến bệnh viện." Hầu Thành đứng lên.

"Không cần đâu, tự em đến tiệm thuốc mua thuốc uống liền không sao. Trước kia em bị cảm, đến thuốc cũng không cần, trực tiếp trốn trong chăn cho ra mồ hôi là được."

"Thật sự không cần?"

"Không cần, em sợ bác sĩ cầm ống tiêm, rất dọa người."

"Không ăn nữa, chờ cơ thể thoải mái lại đến đây ăn. Anh đưa em về nhà trước."

". . . . . . Vâng. . . . . ." Suy nghĩ một chút, Mạch Manh Manh vẫn đáp lại Hầu Thành.

********** Diễn đàn L(ê) Q*uý* Đ%ôn%

"Uống nước." Hầu Thành nhét người nào đó vào trong chăn liền bưng tới một ly nước.

"Cũng không phải em bị tàn tật. . . . . ." Manh Manh nhỏ giọng nói thầm.

"Ngủ một giấc thật ngon, cơm tối anh mua về, muốn ăn cái gì?"

"Món tủ của Đường Ký."

"Ừm, ngủ đi." Mạch Manh Manh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Hầu Thành hôn lên mắt của cô một cái, đứng dậy rời đi.

Mạch Manh Manh vuốt ve chỗ mắt bị hôn, trước đây không biết vì sao Hầu Thành thích hôn mắt của mình nhất, bây giờ biết rồi, trong lòng lại có chút đau xót.

Hầu Thành luôn cảm giác mình quên mất chuyện gì, nghĩ đến lại không có chút đầu mối nào, dần dần cũng thật sự quên mất đi. Chẳng qua sau này lúc nhớ tới, đã trễ.