[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến

Quyển 1 - Chương 17

Ma tiêu phong điên mịch huyền thạch

Thái Mỗ nham động hí hắc lang

Ước chừng nửa tháng sau, dưới chân núi Thái Mỗ giáp với Đông Hải.

Núi Thái Mỗ này mặc dù không địch lại được vị trí của Ngũ Nhạc, nhưng địa thế sừng sững giữa núi rừng, cũng trở thành một nơi đặc trưng.

Có câu ‘Sơn tăng hải khoát, hải thiêm sơn hùng’. Đặc biệt mỗi khi thủy triều lên, núi như di động trong biển, nhìn thấy được mây mù mờ ảo, tựa như tiên cảnh.

Thế núi ở đây kỳ lạ cao lớn, quái thạch cheo leo, đất đai hoang vu, phụ cận có rất ít người, chỉ có một số người miền núi hái thuốc mà sống định cư rải rác dưới chân núi, mỗi lần mây mù gió nổi thì chẳng ai mạo hiểm đi vào núi.

Ngày hôm đó chạng vạng dưới chân núi, khắp nơi mây mù, mơ hồ thấy được bóng dáng hai người.

“Thiên Tuyền, muốn lên núi sao?”

Nam nhân đeo một thanh khoái kiếm ngẩng đầu nhìn sắc trời đang tối dần. Nơi đây dân cư thưa thớt, vào núi liền không thấy bóng người.

“Ừ.” Được gọi Thiên Tuyền là một gã thiếu gia thanh niên tuấn tú, một thân trường bào tuyết trắng cùng ám tử hoa văn lại càng thêm cao nhã. Có điều khuôn mặt hắn dù là thanh tú, ánh mắt lại lúc nào cũng mang vẻ thanh lãnh như băng, làm người không dám thân cận.

Hắc y nam nhân kia nghe hắn quyết định vào núi, cũng không phản đối, liền tìm kiếm đường có thể đi. Hắn đi trước dẫn đường, lôi ra khoát kiếm trên lưng chém ngã những cành cây ngáng đường, tạo thành một lối đi.

Núi Thái Mỗ quả thật kỳ hiểm, ở trên núi đầy nham kỳ thạch quái lại mù mịt chập chờn, khiến cho những người thường vào núi hái thuốc nếu không muốn lạc vào mê cung đều không dám ở lại núi vào lúc chạng vạng sương mù bay thế này.


Tuy nhiên bọn hắn hoàn toàn không để ý, dùng khoát kiếm mở đường, hướng lên núi mà đi.

Hai người này, chính là tinh quân Thiên Tuyền và hắc lang yêu Ly Khế.

Sau khi cả hai lên đến đỉnh của núi Thái Mỗ, sắc trời đã tối đen.

Ly Khế nhìn xung quanh một lát, quay đầu lại hỏi: “Thiên Tuyền, ngươi xác định là ngọn núi này sao?”

Thiên Tuyền gật đầu: “Ngày xưa thục tiên Dung Thành Tử ở núi này điều luyện đan dược, tu đạo thành tiên. Ta từng nghe thấy hắn tìm được Ngũ Mai huyền thạch, đáng tiếc không thể luyện thành nên bỏ lại trong núi.”

“Nhưng ngọn núi này không có nửa phần tiên khí, làm sao có huyền thạch?”

“Nếu là ngươi, liệu có đem bảo vật như thế tùy ý quăng trên núi, để yêu ma ham muốn?”

Ly Khế cãi nói: “Bất quá chỉ là mấy tảng đá, có gì hiếm lạ đâu!”

Thiên Tuyền cũng không để ý, bấm đốt ngón tay tính toán, ngẩng đầu nhìn tứ phía phương vị nói.

“Sức mạnh của huyền thạch, hẳn án dựa vào ngũ hành tương khắc mà che giấu, cực hàn chi địa tàng hỏa, tam phục chi địa tàng lôi, điện phá chi địa tàng long, liễm kiệt chi địa tàng thổ, mâu thịnh chi địa tàng thủy.”

“A!” Ly Khế cái hiểu cái không, lập tức đập tay một cái, chỉ nghe một tiếng nổ lớn ở đỉnh núi, thiểm điện bao phủ cả đỉnh núi. Đáng thương cho dân chúng dưới chân núi không biết, nói là thiên thần trút giận, nửa tháng sau không có người nào dám lên núi.

Thiên Tuyền cúi đầu, thản nhiên nhìn mặt đất bị sấm sét đánh xuống thành một hố to, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ly Khế.

“Ách, ngươi không phải nói điện pha chi địa sao?”

“Đúng vậy. Bằng không vì sao ta lại đến đây?” Thiên Tuyền chỉ vào bốn phía của đỉnh núi quanh năm mây mờ che phủ này, thấy trên đỉnh có rất nhiều cây cối ngã đổ, còn có dấu vết cháy sém, vừa thấy liền biết đã bị lôi điện đánh qua.

Ly Khế biết mình lỗ mang, vuốt vuốt mũi lui lại.

Thiên Tuyền niệm động pháp chú, liền thấy chỗ bị sét đánh toát ra điện thiểm trùng trùng, mặt đất rung chuyển tách ra một cái động, chớp mắt xuất hiện từ dưới đất một viên bát lăng tinh thạch lơ lửng trong không trung.


Tinh thạch này mang màu tím ánh đỏ, toàn thân phát điện, phảng phất tiên khí. Quả là một khối huyền thạch hiếm có. Những người tu tiên luyện đan đều biết ngũ kim, bát thạch, tam hoàng. Trong bát thạch thì huyền thạch đứng đầu, do linh khí thiên địa tụ lại mà thành, rất khó để tìm thấy. Luyện thành đan nếu không có thần hiệu trường sinh bất lão thì cũng có khả năng phi tiên nhập đạo, kì diệu khôn cùng. Nếu lộ ra huyền thạch xuất thế sẽ kéo theo nhiều tai họa. Năm đó thục tiên Dung Thành Tử mặc dù kỳ phùng tìm được Ngũ Mai huyền thạch, nhưng vì tránh phân tranh nên mới đem huyền thạch giấu đi.

“Cái này hẳn là lôi trạch huyền thạch.” Thiên Tuyền cầm lấy huyền thạch, Ly Khế cũng đưa tay, tò mò sờ thử. Đột nhiên huyền thạch phát ra điện thiển, năm ngón tay giật căng co rút về, nắm chặt lại.

“Lách tách lách tách—”

Hào quang quanh huyền thạch yếu dần chỉ còn lại sắc tím nhàn nhạt, trở thành một lăng thạch trong suốt.

Ly Khế tặc lưỡi: “Sao tự nhiên lại giật vậy?”

Thiên Tuyền liếc mắt nhìn hắn không nói, đem lôi trạch huyền thạch cất vào trong túi Càn Khôn.

Lấy được huyền thạch rồi, bọn họ đang định tìm hướng mặt trời mọc, mới đi hai bước, Ly Khê đột nhiên dừng lại, không vui rút ra khoát kiếm, nghiến răng nói: “Lại tới nữa.”

Hắn vừa dứt lời, ở vách núi đột nhiên xuất hiện một bách túc cự trùng (trùng trăm chân) lớn đến hai trượng, giương nanh múa vuốt hướng bọn họ đánh tới. Trùng oa trí thông minh rất thấp, nên rất ít tu luyện được thành yêu, chủ yếu miệng phun khói độc. Những cây cỏ gần đó trúng khói này lập tức héo rũ, đủ thấy lợi hại thế nào.

Nhưng dải khói độc này chưa kịp đến gần thì tay áo của Thiên Tuyên vung lên, lãnh phong nổi lên thổi bay khói độc.

Cự trùng chưa kịp phun ra đợt hắc khí thứ hai, chợt nghe “Xoẹt rẹt rẹt rẹt—” tiếng xé rách. Ly Khế bay vọt lên giữa không trung, thân kiếm vung lên, chém đại trùng cứng rắn này thành hai nửa!!

Bách túc cự trùng cuộn thành hình tròn nằm trên mặt đất, hấp hối giãy dụa. Ly Khế mắt cũng không chớp tiến tới, phản thủ thêm một kiếm, đâm phá nguyên đan trong cơ thể độc trùng. Yêu vật đáng thương không có chút cơ hội đào tẩu nào nằm trên mặt đất, yêu khí tan hết hóa ra nguyên hình. Nguyên lai chỉ là một con đại bách túc nâu đỏ dài tầm ngũ tấc.

Ly Khế thu hồi khoát kiếm, cau mày nói: “Ba ngày nay là con thứ năm mươi tám rồi. Không phải đã sớm nói Thiên Tuyền không có hứng xưng đế rồi? Sao cứ dai dẳng không ngừng…” Vừa nói vừa xoay người đi về hướng khác của sơn đạo.

Thiên Tuyền lại không đuổi theo ngay, đưa mắt nhìn tàn trùng trên mặt đất. Ly Khế nói đám yêu quái dai dẳng không ngừng kia chính là những thích khách được các đại yêu có ý xưng đế phái đi, chỉ cần diệt trừ phàm nhân đã phá trận, tự nhiên sẽ có tư cách xưng đế. Vì vậy nửa tháng nay, yêu quái đến đột kích không ngừng.

Tuy rằng công lực của những yêu quái này không phải là đối thủ của lang yêu Ly Khế và Thiên Tuyền, nhưng chúng đến như kiến càng hám cây, dần đà khiến cho người ta phiền lòng.

Con ngươi tối đen dần dần xuất hiện màu đỏ sậm, Thiên Tuyền nhấc chân nghiền bách túc trùng nát lẫn vào bùn.

Từ sau bụi cỏ cách đó không xa truyền lại tiếng gọi của Ly Khế: “Thiên Tuyền! Còn không đi sao?”


Thiên Tuyền ngẩn ra, màu đỏ sậm trong mắt biến mất lập tức. Hắn có chút mông lung thu hồi chân, xoay người hướng về phía phát ra tiếng Ly Khế.

Theo Thiên Tuyền bốc toán tính, bọn họ tìm được một viên xích hỏa huyền thạch ở phía đông Thái Mỗ. Lặn lội tìm kiếm đến lúc nhìn lại thì trăng đã treo cao.

Ly Khế thấy sắc trời đã tối, hắn thì không cần nghỉ ngơi nhưng Thiên Tuyền thì khác. Dù nguyên thần không sao nhưng thân thể của phàm nhân khó có thể chống đỡ. Hắn liền đề nghị: “Chúng ta tìm một chỗ nghỉ tạm một đêm, ngày mai đi tìm tiếp được không?”

Thiên Tuyển dĩ nhiên hiểu ý hắn, liền gật đầu đồng ý.

Trên núi Thái Mỗ hang rất nhiều, bọn họ chọn một huyệt động rộng rãi khô thoáng ở một đêm.

Trong nửa tháng này, Ly Khế và Thiên Tuyền trèo đèo lội suối, thường xuyên ăn ngủ trong núi nên đã sớm quen. Không mất bao lâu để Ly Khế gom củi thành một đống lớn, hai ngón tay đánh tách tạo ra một đạo điện thiểm khiến đống củi nổi lửa, rồi lại ra ngoài mang vào một đống cỏ thạch nam mềm mại khô mát dùng làm chăn đệm đặt trên một tảng đá lớn, bày bố một hồi liền trở thành một cái giường mềm mại thoải mái. Nếu không phải Thiên Tuyền không thể ăn thì Ly Khế hẳn đã làm luôn nồi niêu rồi.

Đống lửa giảm bớt đi cái lạnh của màn đêm trong núi, chiếu sáng hai mắt của Thiên Tuyền.

Hắn ngồi ở trong động nhìn thân ảnh bận rộn của Ly Khế, có điểm suy nghĩ.

Nửa tháng nay, hắn không ngừng cố gắng xua tan yêu khí đang ngưng tụ trong cơ thể, nhưng bách yêu ma lực chẳng những không tiêu tan mà còn càng lúc càng dung nhập vào sâu bên trong. Thiên Tuyền biết nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị yêu lực thôn tính. Nhưng nếu trở về lại thiên đình, chỉ sợ sẽ phải tiến nhập thiên trì để tinh lọc ngay lập tức.

Nhất định phải quên đi tất cả mọi chuyện quay về tiên tịch sao?

Điểm đó khiến cho hắn do dự, lần lữ kéo dài ở nhân gian tiếp tục tìm kiếm manh mối của trấn tháp bảo châu. Vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng quyết định, vậy mà lại cố tình đi cùng Ly Khế, khiến càng lúc càng khó rời xa yêu vật này. Nghĩ đến sau khi quay về Thiên đình, liền sẽ tiếp tục tĩnh mịch như vậy mấy ngàn vạn năm, tinh quân nguyên thần lại giao động kịch liệt, đau như bị xé rách.

Thiên Tuyền không hiểu được cảm giác kì quái này. Hắn đã nhiều lần cố gắng kiềm nén, nhưng lại không thể khống chế toàn bộ, nó thậm chí còn khiến hắn phiền toái hơn cả cỗ yêu lực kia.

Trong vô thức, tay trái hắn luồn vào bên trong tay áo, chạm lên chiếc vòng huyền thiết trên cổ tay.

Vòng tay ấy vẫn không trả lại cho Ly Khế. Chiếc vòng mang theo yêu khí nhàn nhạt cùng với phù chú được khắc trên bề mặt tựa hồ có khả năng làm hắn yên lòng. Mỗi lần Thiên Tuyền phiền não gì đó lại đưa tay sờ sờ chiếc vòng, dần dần trở thành thói quen.

“Thiên Tuyền?”

Thiên Tuyền nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên đã thấy Ly Khế thu xếp thỏa đáng, dùng cỏ thạch nam làm đệm, lửa trại ấm áp, huyệt động hoang vu nhờ vậy mà trở nên sáng sủa, thoải mái.


Thiên Tuyền bỗng nhiên có một cảm giác xúc động lạ lẫm, hắn nhớ tới bản thân khi còn ở Tinh điện trên Thiên giới, chiếc giường bạch ngọc thạch luôn lạnh như băng, đại điện trơn bóng luôn tĩnh như linh cữu, sàn nhà bằng thanh ngọc không dính một hạt bụi, có thể phản chiếu ảnh ngược của hắn từ đầu đến cuối. Nguyên bản phủ đệ vốn đã quen thuộc nghìn vạn năm bây giờ lại trở nên không thể chấp nhận được.

Hắn yên lặng đi đến bên giường làm từ cỏ thảo nam, cởi bỏ giày rồi nằm xuống.

Tuy rằng thân xác không thể cảm giác được, nhưng chiếc giường cỏ này hẳn là rất mềm mại, hẳn là mang theo hương thơm ngát của cỏ thạch nam. Nếu có thể, hắn nguyện ý nằm tại đây ngủ ngàn năm.

Ly Khế nhìn hắn như thể đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, không khỏi lo lắng hỏi: “Thiên Tuyền? Ngươi làm sao vậy?”

Cùng lúc đó Thiên Tuyền nhớ tới chiếc giường bạch ngọc lạnh lẽo cứng ngắc của mình mà thốt ra: “Lạnh…”

“Lạnh sao?” Ly Khế vội vàng cầm mấy cành cây khô ném vào đống lửa khiến nó bùng mạnh hơn. Thế nhưng trên núi ban đêm vốn vô cùng lạnh lẽo, ngọn lửa dù có lớn thêm nữa cũng không thể nào xua hàn khí đi hết được.

Nghĩ nghĩ, lang yêu bỗng nhiên khom người xuống đất, hóa giải Huyễn hóa thuật mà trở lại nguyên hình.

“Còn lạnh không?”

Thiên Tuyền vốn tính thành thật trả lời rằng lúc nãy bất quá là nhất thời lỡ lời mà thôi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh lục thăm thẳm của lang yêu, lời nói đến miệng lại ngừng.

Sơn động này vào ban đêm vô cùng rét lạnh, nếu ôm một thân nhuyễn mao, ấm áp của lang yêu hẳn là rất thoải mái.

“Ân.” Hắn mơ hồ đáp trả. Nhớ tới tư thế của Khai Dương tinh quân ôm chiếc gối ôm mang về từ nhân gian nằm ngủ trong điện của mình, liền bắt chước vòng tay qua đầu lang yêu, trở thân mình.

“Ách- ô…” Đại hắc lang nhất thời không kịp chuẩn bị, bị lật qua một bên, còn bị đặt ở dưới thân Thiên Tuyền, phần bụng yếu ớt bị Thiên Tuyền gối đầu lên, đau đến gào lên tiếng.

Thiên Tuyền vội vàng nâng người dậy, cúi đầu xem xét, lọt vào trong tầm mắt hắn chính là cái bụng trắng bóng.

So sánh với phần trên rậm lông đen chắc chắn thì cái bụng của lang yêu lại mềm mại bóng loáng nhẵn nhụi, chỉ dính chút lông tơ trắng mảnh mai.

Ly Khế trước giờ chưa từng có thói quen ở trước mặt người khác lộ ra cái bụng, làm sao chịu phụ tùng yếu thế. Hắn giãy dụa muốn lật người nhưng Thiên Tuyền lại áp lên không chịu thả ra, còn đưa tay sờ cái bụng mềm mại.

“Ô… Thiên Tuyền, ngươi làm gì vậy?”


Thiên Tuyền chẳng biết nặng nhẹ, cứ hết xoa xoa lại ấn ấn cái bụng của lang yêu, muốn đảo lộn hết nội tạng của hắn khiến cho răng nanh của Ly Khế đều bật ra.

Bàn tay trắng nõn vẫn tiếp tục đi xuống, ở chỗ lông dày mềm chạm đến bộ vị mềm mại.

Nhớ tới lúc trước từng nhất thời nổi giận đem băng chú hạ xuống bộ vị này, Cửu thiên tử nhị lộ tuy là tiên dược nhưng không biết có trị được dạng thương thế ở nơi này. Vì thế Thiên Tuyền gạt phần lông che dấu để lộ thứ bên dưới ra, tính toán kiểm tra một chút.

Lang yêu gấp đến độ muốn thổ huyết. Hắn là nhất giới đại yêu, giờ lại bị Thiên Tuyền làm như vậy. Nếu là người khác thì răng nanh sớm lộ ra lúc nãy đã cắn đứt cổ đối phương rồi. Còn cái người cố tình nằm úp sấp trên người hắn này thì vô luận thế nào hắn cũng không muốn tổn thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn trừng trừng bàn tay trắng nõn quá mức của Thiên Tuyền…