Thất Ngược Khí Phi

Chương 62: Đánh rắn động cỏ

Tô Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, lau nước mắt trên mặt, nói:

-Hiên, các chàng có chuyện gì?

Sắc mặt Tiêu Thần Hiên khó coi, nhìn Tô Thiên Tuyết một cái, cẩn thận nói:

-Chuyện nàng bị sảy thai! Duẫn Mặc Băng cảm thấy có chút kỳ quặc, cho nên…

Duẫn Mặc Băng thấy Tiêu Thần Hiên nói một cách mập mờ, mày nhíu chặt, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

-Nếu như tại hạ nhớ không nhầm, thể chất Tô cô nương vô cùng lạnh, khả năng thụ thai vô cùng nhỏ! Cho dù có may mắn thụ thai được thì tám, chín phần cũng không thể giữ được.

Tô Thiên Tuyết nhíu chặt mày, lạnh lùng nói:

-Y thuật của Duẫn đại phu siêu phàm nhưng nói chuyện lại vô cùng khó nghe, mọi chuyện đều không thể tuyệt đối được! Ta có thể thụ thai có thể là do ý trời1

Ánh mắt Duẫn Mặc Băng lóe lên, thản nhiên nói:

-Tô cô nương tựa hồ không hiểu ý tại hạ, tại hạ chỉ lấy lẽ thường trong nghề y để nói chuyện.

Sắc mặt Tô Thiên Tuyết dần dần trắng bệch, vẻ mặt chịu đựng, cúi đầu nghẹn ngào nói:

-Nhưng Thiên Tuyết lại cảm giác được lời nói của Duẫn đại phu là cố ý nhằm vào ta!

Mặt Tiêu Thần Hiên nhăn lại, thấp giọng nói:


-Thiên Tuyết, nàng suy nghĩ nhiều rồi!

Đôi mắt Duẫn Mặc Băng tối lại, thản nhiên nói:

-Tô cô nương, là ta thất lễ! Nghe nói ngươi bị sảy thai là do ngửi thấy mùi Xạ hương, mà Xạ hương lại giấu trong túi thơm Vương phi tặng, ngươi nghi ngờ là nàng cố ý hại ngươi sảy thai?

Tô Thiên Tuyết kinh ngạc nói:

-Chuyện này có gì không đúng?

Ánh mắt Duẫn Mặc Băng lợi hại, lạnh lùng nói:

-Tô cô nương chắc quên rồi, người có túi thơm này không chỉ có mình Vương phi thị tỳ của nàng, và cả thị tỳ của ngươi, người bên cạnh ngươi, ai cũng có khả năng là hung thủ, tại sao ngươi có thể kết luận hung thủ là Vương phi?

Tô Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, nước mắt lại rơi xuống, nhìn trông vô cùng yếu đuối:

-Khi xảy ra chuyện, Duẫn đại phu không có ở đây, đồ vật này là lấy từ trong tay Vương phi, ta đương nhiên có quyền nghi ngờ, ngược lại Duẫn đại phu đang ra sức bảo vệ cho Vương phi, mới là chuyện kỳ quái!

Trong mắt Duẫn Mặc Băng hiện lên lạnh lẽo, chính xác! Hắn đã bỏ lỡ thời điểm bắt được điểm yếu của nàng ta.

Bây giờ, nàng ta thà chết cũng không nhaanjm Tiêu Thần Hiên cũng không vì chuyện này mà trừng trị nàng ta nhưng ít nhất cũng phải nghĩ được cách rửa sạch nghi ngờ cho Khinh Vân Nhiễm.

Th cau mày gắt gao, lời nói cử chỉ của Duẫn Mặc Băng xam ra chính xác là có thiên vị Khinh Vân Nhiễm.

Mày liễu Tô Thiên Tuyết căng thẳng, cười thê lương, nói:


-Hiên, thiếp mất đi đứa con, trong tâm đã đau khổ vạn phần rồi, hôm nay lại bị người ta chỉ trích là mình đã nói oan cho Vương phi, chuyện này phải làm sao đây?

Đôi mắt Duẫn Mặc Băng tối lại, ánh mắt sắc bén nhìn nàng ta, thản nhiên nói:

-Tô cô nương hình như là hiểu sai ý rồi! Ta chỉ muốn hỏi về chuyện đã xảy ra!

Nội tâm Tiêu Thần Hiên vô cùng phức tạp, vừa tin tưởng vào y thuật của Duẫn Mặc Băng, lại vừa thấy lời nói của Tô Thiên Tuyết hợp tình hợp lý.

Tô Thiên Tuyết hạ mắt xuống, cắn chặt đôi môi cánh hoa, nức nở nói:

-Hiên, chàng không tin thiếp sao? Nếu như chàng tin tưởng lời của Duẫn đại phu thì đi điều tra đi, thiếp sẽ không trách chàng!

Tiêu Thần Hiên thở nhẹ ra, ánh mắt hiện đầyvẻ phức tạp, trầm giọng nói:

-Thiên Tuyết, ta chỉ muốn biết rõ chuyện đã xảy ra, nàng giải thích như vậy là tốt rồi!

Tô Thiên Tuyết vuốt mặt, nức nở nói:

-Hiên, lúc thiếp sảy thai, lúc đó Vương ma ma, Lý ma ma cũng ở đây! Chàng có thể hỏi bọn họ, không chừng có thể có manhh mối gì đó…

Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên nghiêm trọng, gật đầu đáp:

-Ừ!


Tô Thiên Tuyết dựa đầu vào vai Tiêu Thần Hiên, âm thầm hạ mắt che giấu đi ánh mắt tính kế.

Duẫn Mặc Băng lạnh như băng nhìn Tô Thiên Tuyết, nữ nhân này thật là biết diễn trò, hơn nữa từng đường đi nước bước đều đã tính toán đường lui cho mình, quả thật không hề đơn giản! Sợ rằng tâm cơ còn trên cả Minh Nguyệt, khó trách có thể làm mê muội Tiêu Thần Hiên.

Ý định ban đầu của hắn là nói với Tiêu Thần Hiên đứa con trong bụng Khinh Vân Nhiễm là bị người ta hại, nhưng bây giờ xem ra chuyện này có thể bỏ qua, tránh đánh rắn động cỏ. Nhưng Tiêu Thần Hiên cũng đã sinh nghi với Tô Thiên Tuyết, nếu không với tính tình của hắn thì bây giờ sẽ không tỉnh táo như vậy.

Tiêu Thần Hiên hướng ra ngoài cửa hô to một tiếng:

-Người đâu?!

Hai thị vệ vội vàng đi đến, chắp tay nói:

-Vương gia có gì sai bảo?

Tiêu Thần Hiên lạnh giọng ra lệnh:

-Phái người đem Tú nhi ở Nam Phong uyển đến đây, tỳ nữ của Thiên Tuyết, gọi toàn bộ ma ma đến đây! Bổn Vương muốn đích thân tra hỏi, nhanh lên!

Hai thị vệ cung kính đáp:

-Thuộc hạ tuân mệnh!

Nói xong nhanh chóng lui ra ngoài.

Không quá bao lâu một đám người bị đưa đến, Tú nhi cúi đầu, mới vừa rồi nàng ở trong phòng chăm sóc tỷ tỷ, đột nhiên lại bị đưa tới nơi này, trong lòng đầy nghi hoặc.

Đôi mắt lạnh của Tiêu Thần Hiên quét ngang, trầm giọng hỏi:

-Là ai phát hiện trong tú thơm có Xạ hương?


Vương ma ma hoảng sợ quỳ xuống, cúi đầu nói:

-Là lão nô ạ! Sau khi lão nô biết cô nương có thai, thức ăn của nàng mỗi ngày lão nô đều chú ý, chỉ sợ thân thể cô nương xảy ra chuyện, lúc cô nương bị sảy thai, lão nô cũng cảm thấy kỳ lạ. Sau đó lại phát hiện trên người cô nương đeo một túi thơm có giấu Xạ hương, mà túi thơm này dĩ nhiên là do Vương phi tặng!

Đột nhiên Tú nhi tức giận kêu lên:

-Nói hươu nói vượn! Vương phi không hề giấu Xạ hương trong túi thơm! Chuyện này nhất định là có người cố ý hãm hại!

Nàng phủ phục đầu gối về phía trước, gục dưới chân Tiêu Thần Hiên, nói to:

-Vương gia, người nghĩ lại mấy ngày nay thử xem, Vương phi bị người ta hãm hại khắp nơi, đã không phải là lần một lần hai rồi, có người quyết tâm muốn đưa Vương phi vào chỗ chết, Vương gia, người không thể không quan tâm được!

Ánh mắt Tiêu Thần Hiên nhìn Tú nhi, hé mắt, nói;

-Ngươi nói Vương phi là bị oan uổng, có chứng cứ gì không?

Tú nhi cắn môi, tức giận, bất bình nói:

-Vương gia có lẽ không biết, mỗi tháng tiền tiêu của Vương phi cũng chưa bao giờ có, làm gì có tiền để mua Xạ hương quý giá, nếu là nô tỳ, Vương gia có thể đi tra khắp các hiệu thuốc trong kinh thành này xem có người nào đã từng thấy nô tỳ đi mua Xạ hương!!!

Ánh mắt Duẫn Mặc Băng sáng như đuốc nhìn Tú nhi, nha đầu này cũng có vài phần cơ trí, ánh mắt lâm vào trầm tư, đứa conn của Khinh Vân Nhiễm bị hại vốn là do dược liệu, không phải là người bên cạnh thì tuyệt đối không có khả năng làm được, do Tú nhi gây ra, hay là còn ẩn tình gì khác?

Đôi mắt đen sáng quắc, lạnh lùng nói:

-Nếu ngươi có gan nói một câu nào giả dối thì Bổn Vương sẽ cho đầu ngươi rơi xuống đất!

Cả người Tú nhi ngẩn ra, vội vàng dập đầu xuống đất, nói:

-Những lời nô tỳ nói đều là thật, nô tỳ xin lấy tính mạng ra đảm bảo! Xin Vương gia minh giám!