Thật Lòng Yêu Em

Chương 10

Sắc mặt Lăng Diệc Cảnh ngày càng u ám dữ dằn, cùng với mức độ u ám của sắc mặt anh, ánh mắt cô thoáng chốc đã đỏ lên và ngay lập tức một hàng nước mắt bỗng tuôn trào. Cánh tay phải của Lăng Diệc Cảnh nổi đầy gân xanh. Trong lúc đó, ngón trỏ và ngón cái vẫn đang cầm một phần của bức tranh đã bị xé thành từng mảnh nhỏ. Anh chỉ nhìn cô, không có một chút dấu vết nào báo trước sẽ an ủi cô. Ánh mắt anh hơi nheo lại rơi trên mặt cô, giống ngọn nến duy nhất trong bóng đêm bị một ngọn gió nhẹ nhàng thổi tắt khiến ánh nến trở nên lung linh hỗn loạn.

Trong trái tim tựa như có một lỗ hổng lớn không thể nhìn thấy đáy. Giờ phút này, có vật gì đó đang tiến vào chiếc hang lớn ấy, không rơi xuống cuối nhưng có thể cảm nhận được âm thanh va chạm trong không khí, vì bay nhanh mà chuyển động vù vù. Người con gái này, bất luận anh phải trả giá bằng sự kiên nhẫn lớn đến thế nào, cho dù anh phải trao ra bao nhiêu thời gian thì trong lòng người con gái kia vĩnh viễn chỉ có Diệp Thư Tuấn. Cho dù cô đã biến thành hình dáng như hiện tại, không nhớ bất kỳ ai, không biết mình làm gì nhưng trong lòng cô ấy mãi mãi không thay đổi chỉ có một người đàn ông là Diệp Thư Tuấn, suốt đời không thể biến thành tên anh Lăng Diệc Cảnh.

Anh mỉm cười một cách khó hiểu, từng mảnh giấy nhỏ trong tay rơi xuống nền đất, giống như trái tim anh. Lúc này, anh đang thất vọng, chờ mong điều gì chứ? Chờ mong người con gái đó sẽ đem anh đặt vào trong lòng sao? Lăng Diệc Cảnh ngươi rốt cuộc đang mơ mộng gì thế? Thậm chí anh còn nghĩ rằng, hiện tại cô ấy đã bị điên rồi, vì một người đàn ông khác mà phát điên, cho dù bị điên thì người cô ấy nhớ tới là Diệp Thư Tuấn và khi tỉnh lại, người mà cô ấy nghĩ đến vẫn chỉ là Diệp Thư Tuấn mà thôi.

Quả nhiên, tự gây nghiệt không thể sống, là do anh hy vọng quá xa vời, căn bản không quan tâm không bị thương là điều kiện tiên quyết.

Hình như cô đã biết mình làm sai, vừa nhỏ giọng khóc, vừa quan sát sắc mặt anh, lại không dám nói câu gì, chỉ có thể khe khẽ xịt mũi.

“ Cô khóc cái gì?”. Anh rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng. Người con gái này và anh vốn không có vấn đề gì, đương nhiên người trong lòng cô là ai anh cũng không để tâm, vì vậy anh không nên tức giận như thế.

Anh bước một bước lại gần cô, còn cô khi thấy anh đi tới thì từng bước từng bước lùi dần về phía sau.

Khóe miệng anh nhếch lên thành hình vòng cung, không rõ hàm ý. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua những mảnh vụn còn sót lại của bức tranh: “ Khóc vì thứ này đã bị tôi xé đi à?”. Anh căn bản không cần câu trả lời, chân giẫm lên những mảnh vụn, mũi chân dùng lực, như muốn đem những mảnh vụn đó giẫm nát bấy.

Cô vì hành động của anh, cơ thể không tự chủ bỗng run rẩy, giống như nhớ lại lúc trước. Cô bị nhốt trong căn phòng ẩm ướt ấy, không có ánh sáng, không có đồ ăn, chờ đợi cô chính là những tiếng chửi rủa và đánh đập tàn nhẫn, cô không thể nhìn thấy bất kỳ thứ ánh sáng nào. Sau đó, anh xuất hiện, khi cô nhìn thấy anh, cũng run rẩy như vậy, sợ bản thân một lần nữa sẽ lại gặp đau đớn.

Cô không biết vì sao anh lại tức giận, cô cũng không biết, vì sao mình lại vẽ ra bức tranh như vậy. Nhưng cô hoảng hốt khi nhìn thấy người kia xuất hiện trong bức tranh của mình. Trong giấc mơ, cô nhìn thấy mình và chàng trai ấy, bọn họ đang cười, một nụ cười hết sức vui vẻ.

Cô đã bị anh bức tới góc tường, khuôn mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, như thể chính anh là một ác ma.

Ý cười trên khóe miệng Lăng Diệc Cảnh mở rộng, thì ra cô vẫn thế, làm như anh sẽ gây ra chuyện gì đó đáng sợ. Diệp Tiến Minh không thích anh, coi anh như lũ ruồi bọ ghê tởm, liếc nhìn anh sẽ làm bẩn mắt mình. Lăng Tích Đồng cũng căm ghét anh, hận không thể để anh biến mất ngay trước mắt…Mọi người đều xác định sự tồn tại của anh, giống như người con gái trước mặt này. Người con gái ấy cũng giống những người khác, coi anh như một thứ gì đó khủng khiếp và ghê tởm.

“ Vì sao tôi phải giúp cô?”. Anh nhìn chằm chằm vào cô: “ Lẽ ra nên để cô chết trong tay Lăng Tích Đồng, như vậy cô và Diệp Thư Tuấn mới có thể ở bên nhau…”. Anh giơ tay nhìn tay mình rồi vươn ra chạm vào mặt cô: “ Không phải tôi nên thành toàn cho cô sao?”.

Dương Tử Hân bị anh dọa đến mức này, cuối cùng nhịn không được khóc òa lên, những giọt nước mắt rơi xuống với tốc độ ngày càng nhanh.

Cho dù cô như vậy, anh vẫn im lặng bất động, tay vẽ vòng tròn trên mặt cô: “ Không phải cô đang nghĩ tới nó sao?”.

Không biết cô lấy đâu ra dũng khí mà đẩy anh để chạy thoát ra ngoài. Lăng Diệc Cảnh ngạc nhiên mất nửa ngày. Trong ấn tượng của anh, cô chưa bao giờ phản kháng, ngay cả khi bị Lăng Tích Đồng đánh cho gần chết. Nhưng anh không bực bội, chậm rãi xoay người, đi về phía cô chạy.

Cô đã chạy trốn tới cửa chính nhưng cửa không mở nên cô đứng tựa vào cánh cửa nhìn anh đi đến. Cô trượt người từ cánh cửa xuống dưới đất, ngồi khóc thút thít trên nền nhà.

Cô khóc điên dại, khóc một lúc lại liếc nhìn anh, tiếng khóc khá lớn, sau đó âm thanh lập tức bị khống chế, giống như sợ chọc giận anh.

Anh đi đến ngồi xổm trước mặt cô: “ Đi đi, cô đi rồi, tôi tuyệt đối sẽ không đuổi theo”.

Cô vẫn khóc, không dám nhìn anh, tiếng khóc khe khẽ vô cùng tủi thân.

“ Cô khóc gì chứ?”. Anh không chút cảm xúc, nói: “ Khóc vì Diệp Thư Tuấn đã chết sao? Nó đã chết ba năm trước rồi, cho dù cô có khóc đổ Trường Thành thì nó cũng không sống lại”.

Cô vẫn cúi đầu nhỏ giọng khóc thút thít, anh dường như bị sự thơ ơ của cô làm cho tức giận, hai tay nắm lấy bả vai cô, lắc không ngừng: “ Cô có biết nó đã chết rồi không, cô có biết không? Cô đã nhìn thấy nó chết…Nhìn thấy nó bị thiêu. Nó đã chết rồi, nó đã chết rồi…”.

Cậu ấy đã chết rồi sao cô vẫn còn nhớ đến nó.

Anh bỗng nhiên buông tay.

Lăng Diệc Cảnh, nếu có một ngày mày chết, sẽ có ai nhớ đến mày như vậy không?

Không thể nào, người khác biết anh chết sẽ vui vẻ không thôi, thậm chí còn nhịn không được mà đốt pháo ăn mừng. Đây là sự khác nhau giữa anh và Diệp Thư Tuấn.

Không ai cảm thấy đau xót cho anh, vì thế anh chỉ có thể làm cho tâm địa của mình ngày càng trở nên kiên cường.

Lăng Diệc Cảnh đứng trước cửa sổ sát đất ở văn phòng. Từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, nhìn kỹ từng nhánh đường và người đi dạo, lại có thể cảm nhận được khoái cảm khi nhìn xuống chúng sinh. Chiếc cửa sổ sát đất trong suốt phản chiếu cái bóng mập mờ của anh. Tay anh chạm vào cửa sổ, một cảm giác lạnh như băng truyền đến, đây mới là nhiệt độ anh cần có.

Anh luôn muốn làm một người tốt, muốn trở thành một người như Diệp Thư Tuấn. Đến tận bây giờ anh chính thức hiểu ra rằng, vai diễn đã được thiết lập rất tốt, anh không muốn cũng không được.

Cửa bị gõ ba tiếng, thư ký đi đến, đứng cung kính ở một khoảng cách nhất định: “ Phó tổng, Tần tiểu thư đến”.

Lăng Diệc Cảnh nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới phất tay, ý bảo anh đã biết, thư ký có thể ra ngoài. Anh không xoay người nhưng anh biết, anh đang cười. Anh muốn làm một người quang minh chính đại nhưng người khác lại không cho anh cơ hội, vậy cứ coi anh như một người xấu đi, đừng như Diệp Thư Tuấn trong lòng người khác. Cho rằng anh như thế nào thì anh cứ như vậy đi, là loại người vì lợi ích mà không chuyện xấu xa nào không dám làm.

Khi thư ký rời đi còn trộm nhìn anh một lát. Cả công ty đều lan truyền tin Diệp Thư Thần có khả năng sẽ kết hôn với Tần Ngọc Khả. Khi Tần Ngọc Khả bước vào Nam Hưng, bọn họ đều nghĩ cô ta đến tìm Diệp Thư Thần. Nhưng không ngờ, Tần Ngọc Khả lại đến tìm Lăng Diệc Cảnh.

Trong công ty không người nào là không biết, tuy Diệp Thư Thần và Lăng Diệc Cảnh đều ngồi ở vị trí phó tổng. Nhưng phó tổng Diệp Thư Thần có thực quyền, còn Lăng Diệc Cảnh thì sao, chỉ là một vị trí hữu danh vô thực mà thôi. Chiếm giữ quyền lực lớn nhất công ty là Diệp Tiến Minh, từ lâu ông ta đã tỏ thái độ thừa nhận đứa con Diệp Thư Thần này, một chút sĩ diện cũng không để cho Lăng Diệc Cảnh. Nếu không phải Lăng Diệc Cảnh còn có cổ phiếu của công ty, có lẽ ngay cả cửa chính của Nam Hưng anh cũng không được bước vào. Huống hồ, Diệp Tiến Minh đang vụng trộm mua lại cổ phiếu của Nam Hưng, dường như muốn đoạt lấy cả thân phận đại cổ đông.

Rất nhanh, Tần Ngọc Khả đã đi đến, cô ta nhìn Lăng Diệc Cảnh: “ Em có tới sớm quá không?”.

Lăng Diệc Cảnh xoay người, giả vờ xem đồng hồ đeo trên cổ tay: “ Không sớm không muộn, rất vừa vặn”.

Người đàn ông này, chưa cần nói ra những lời ngon ngọt đã có thể nắm bắt được trái tim phụ nữ. Tần Ngọc Khả khẽ che miệng mỉm cười: “ Vậy, đi xem phim nhé?”.

Lăng Diệc Cảnh nhìn cô ta, đến trước bàn làm việc của mình, cầm chiếc áo khoác trên ghế: “ Đi thôi”.

Bọn họ ra khỏi văn phòng, như có hẹn ngầm, Diệp Thư Thần cũng từ văn phòng bước ra. Diệp Thư Thần nhìn thời gian trên đồng hồ, hờ hững mở miệng: “ Tôi có nhìn nhầm giờ không nhỉ? Bây giờ đã đến giờ tan tầm rồi à?”.

Lăng Diệc Cảnh đứng trước Tần Ngọc Khả, như cố ý ngăn cản tầm mắt của Tần Ngọc Khả, thản nhiên mỉm cười với Diệp Thư Thần: “ Một người trăm công nghìn việc như cậu, cho dù tan tầm e rằng không thể đi về. Còn tôi là người không có việc gì để làm, bỏ về trước cũng chẳng có gì đáng lo”. Anh thay đổi âm cuối: “ Hay để tôi gánh vác giúp cậu chút chuyện trong tay nhỉ?”.

Diệp Thư Thần sắc mặt âm trầm, hừ lạnh: “ Những hạng mục này gần đây qua tay tôi, tuy rất muốn anh làm giúp nhưng sợ anh xem không hiểu”.

Lăng Diệc Cảnh nhếch môi: “ Vậy không quấy rầy cậu làm việc nữa”.

Những dự án của Nam Hưng bị Diệp Tiến Minh quản lý rất sít sao, căn bản không để Lăng Diệc Cảnh tham gia chút nào, đề phòng anh còn hơn đề phòng kẻ cướp.

Ánh mắt Diệp Thư Thần nhìn Tần Ngọc Khả đứng sau Lăng Diệc Cảnh, tựa như không thể tin nổi việc cô ta lựa chọn đứng cạnh Lăng Diệc Cảnh: “ Thì ra Tần tiểu thư cũng ở đây. Công ty này khá lớn, Tần tiểu thư khi đi nên cẩn thận một chút, kẻo đi lầm đường”.

Tần Ngọc Khả từ sau Lăng Diệc Cảnh bước ra, mỉm cười với Diệp Thư Thần: “ Cảm ơn Diệp tổng đã quan tâm, tuy quý công ty rất lớn nhưng tôi không phải là người ngây thơ sẽ không đến mức bị lạc đường”. Tay cô ta khoác tay Lăng Diệc Cảnh: “ Huống hồ, cho dù tôi không biết đường cũng sẽ có người dẫn tôi đi”.

“ Xem ra tôi đã lo lắng quá nhiều rồi”. Diệp Thư Thần thu hồi ánh mắt: “ Không làm phiền hai người nữa, tôi đi làm việc đây”.

Tần Ngọc Khả thấy Diệp Thư Thần đi xa, cánh tay vẫn khoác lấy tay Lăng Diệc Cảnh liền buông xuống.

Lăng Diệc Cảnh nhíu mày: “ Sao lại buông tay ra?”.

“ Sao?”. Tần Ngọc Khả phục hồi lại tinh thần, khóe miệng giương lên một nụ cười sung sướng.