ăng Vị Phong lăn lộn trong giang hồ, đã trải qua vô số nguy nan, đúng là chưa có chuyện nguy hiểm gì mà chưa từng gặp, dù kẻ địch hung ác đến bao nhiêu chàng cũng chẳng hề sợ hãi, nhưng lúc này chàng thiếu niên áo vàng cứ thẳng tiến ngay đơ tới như một cái xác khô, tròng mắt đứng yên, phát tia nhìn lạnh lẽo, chàng bất giác cũng nổi da gà. Chàng ta đã sắp đến gần trước mặt Phó Thanh Chủ, sát khí trên mặt càng lộ hơn, Lăng Vị Phong suýt nữa kêu lên. Nhưng chàng biết Phó Thanh Chủ đã chuẩn bị trước, trông ông ta vẫn tự nhiên tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra thì chàng cũng hơi yên lòng, thầm nhủ: “Tuy võ công của thiếu niên áo vàng cực kỳ cao cường nhưng Phó Thanh Chủ cũng là nhân vật lừng lẫy trên võ lâm, chẳng thể nào trong khoảnh khắc mà đã bị thiếu niên áo vàng chế phục, nếu ông ta ra tay mình sẽ đến tương trợ. Hai người hợp lực lẽ nào không chế phục được y?”.
Phó Thanh Chủ vẫn đợi thiếu niên áo vàng đến bên cạnh, ông ta mới chậm rãi đứng dậy, hờ hững hỏi: “Ngủ có ngon không?” thiếu niên áo vàng nhìn Phó Thanh Chủ đờ đẫn. Phó Thanh Chủ mỉm cười, bưng chén trà đưa tới nói: “Uống một chén trà”. Thiếu niên áo vàng buông tay phải, cây kiếm rớt keng xuống đất, cầm cái ly trà uống cạn, Phó Thanh Chủ nói: “Nếu mệt thì ngủ một lát nữa”. Nói chưa xong lời thiếu niên áo vàng đã ngã xuống đất, trong khoảnh khắc đã phát ra tiếng ngáy.
Lăng Vị Phong đang định nhảy ra thì chợt nghe tiếng lạch cạch ở trên lầu, thầm nhủ: “Chả lẽ có gã nào mất hồn nữa?” chỉ nghe tiếng bước chân rất gấp gáp, một nàng thiếu nữ vội vã chạy xuống, thiếu nữ ấy chính là Mạo Hoàn Liên.
Khi Mạo Hoàn Liên thấy thiếu niên áo vàng nằm dưới đất, trường kiếm rơi bên cạnh thì lạc giọng hỏi: “Y có đả thương bá bá không?” Phó Thanh Chủ nói: “Không, y chẳng hề động thủ với ta”. Rồi mỉm cười nói: “Tiểu cô nương, ta phế võ công của y, con thấy có được không?” Mạo Hoàn Liên kêu lên: “Làm sao mà được?” Phó Thanh Chủ nói: “Ta không giết y, cũng không làm cho y tàn phế, ta chỉ phế võ công của y mà thôi, ta chỉ cần thi triển một chút thủ thuật thì y chẳng thể nào dùng được võ công nữa!” Mạo Hoàn Liên phụng phịu nói: “Làm sao bá bá nhẫn tâm như thế? Bình sinh bá bá trị bệnh cho người khác, giờ đây không trị cho y thì thôi, cần gì phải hành hạ y như thế?” Phó Thanh Chủ nói: “Chính vì ta không trị nổi bệnh của y, y chắc chắn đã gặp phải biến cố gì to lớn nên mới mắc chứng ly hồn, thế nhưng y lại quên hết tất cả mọi thức, chẳng thể nào tìm ra nguyên nhân căn bệnh, làm sao mà trị được? Điều đáng sợ nhất là khi y phát tác, y chẳng còn biết gì cả, ban ngày y tuy là người tốt, nhưng khi phát tác vào ban đêm thì y chẳng biết mình đã giết ai, võ công của y lại lợi hại như thế, ta không phế thì ai có thể chế phục được y?” Mạo Hoàn Liên nói: “Lúc nãy y muốn giết bá bá?” Phó Thanh Chủ nói: “Ta cũng chưa biết, nhưng sắc mặt y đầy sát khí”. Mạo Hoàn Liên nói: “Trước đây con có từng nhớ bá bá nói về chứng ly hồn, có những người trong lòng ấp ủ tâm sự gì đấy mà bình thường bản thân cũng chẳng biết, đến khi nằm mơ thì phát ra, nhưng họ chỉ vì thỏa mãn giục vọng bị áp chế của mình, họ không thể nào làm chuyện ác thật sự. Lúc đó y tuy là “y” nhưng lại không nguy hại cho người đời, đây còn gọi là chứng ly hồn tính lành, đúng không?” Phó Thanh Chủ nghe đến đây thì đột nhiên đứng phắt dậy.
Mạo Hoàn Liên kinh hãi hỏi: “Phó bá bá, người muốn làm gì thế?” Phó Thanh Chủ nói: “Ngay lúc này mà con còn giảng y thuật cho ta. Không ai biết y có hại người hay không, ta cũng không dám mạo hiểm giữ lại võ công cho y”. Ông ta nói xong thì đủng đỉnh bước về phía thiếu niên áo vàng, Mạo Hoàn Liên lo đến nỗi tung đôi dòng nước mắt, nói: “Phó bá bá, người chẳng thương con nữa rồi!” Phó Thanh Chủ chưa kịp trả lời thì chợt thấy một bóng đen bay lướt tới, Phó Thanh Chủ thối lui ra phía sau, cười ha hả: “Tôi biết đại hiệp nhịn không được sẽ chạy ra, sao đại hiệp không nghe lời tôi?” bóng đen ấy chính là Lăng Vị Phong.
Lăng Vị Phong thở gấp, vội vàng nói: “Người ta nghe lời của ông, ông lại phế võ công của người ta. Tôi không chấp nhận. Ông nghĩ công phu của y dễ luyện thành lắm sao? Tôi không nỡ lòng nhìn thấy ông phế bỏ một nhân tài như thế!” Mạo Hoàn Liên tiếp lời: “Phó bá bá, Lăng đại hiệp nói như thế mà người còn nỡ lòng ra tay sao?”.
Phó Thanh Chủ lại cười ha hả, đột nhiên ngồi xuống nói: “Tôi phải vắt óc suy nghĩ làm sao chữa trị cho thiếu niên này, cuối cùng thì đã tìm ra cách”. Mạo Hoàn Liên ngạc nhiên hỏi: “Sao...” Phó Thanh Chủ nói: “Con nghĩ ta thực sự phế bỏ võ công của y? Ta chẳng qua chỉ muốn thử xem lòng dạ của con đối với y như thế nào? Bây giờ ta đã biết”. Mạo Hoàn Liên phụng phịu nói: “Bá bá cứ đùa với con”. Phó Thanh Chủ nghiêm mặt nói: “Ta không hề đùa! Con nên biết tâm bệnh phải cần trị bằng dược tâm, y cần một thiếu nữ dịu dàng đáng mến bên cạnh, mà thiếu nữ này là người y tin phục, như thế y mới nghe lời nàng. Cũng chỉ có một thiếu nữ có lòng kiên nhẫn mới tìm ra được nguyên nhân căn bệnh của y. Nhưng y lại là một kẻ quá nguy hiểm, nếu thiếu nữ này không chịu hy sinh tất cả vì y, không đối xử tốt với y, không dám ở bên cạnh một con bệnh như thế này, dù có chịu ở bên cạnh y cũng chẳng có kết quả gì. Những người bệnh như y rất nhạy cảm. Ai không thật sự lo lắng cho y, y cũng có thể nhận ra. Y cần một người mẹ, một người bằng hữu, một người mà y có thể dốc lòng tâm sự. Nhưng lúc nãy ta vẫn chưa biết lòng dạ của con đối với y, nên ta phải thử con trước”. Phó Thanh Chủ nói xong, Mạo Hoàn Liên im lặng, Phó Thanh Chủ lại cười nói tiếp: “Con thấy Phó bá bá có thương con hay không?” Lăng Vị Phong cũng bật cười.
Phó Thanh Chủ nhìn Lăng Vị Phong, cười nói: “Hôm nay ta không những thử được Hoàn Liên mà còn thử được Lăng đại hiệp”.
Lăng Vị Phong ngạc nhiên hỏi: “Ông thử tôi làm gì?” Phó Thanh Chủ cười nói: “Có câu chỉ có anh hùng trọng anh hùng, đại hiệp là nhân vật lẫy lừng võ lâm nên nhất định có lòng thương mến nhân tài. Quả nhiên đại hiệp rất mến tiếc y. Suýt nữa đã trở mặt với lão phu! Thật ra ta tuy biết biết Hoàn Liên chấp nhận đi bên cạnh y nhưng cũng lo chẳng may y phát tác, thật sự làm chuyện xấu, chẳng ai có thể chế phục được y. Giờ đây có đại hiệp và Hoàn Liên đi theo y, vậy thì chẳng còn lo gì nữa. Khi đi bên cạnh y, đại hiệp phải để cho Hoàn Liên gần gũi với y nhiều hơn, đại hiệp chỉ cần đi bên cạnh bảo vệ”. Nói xong thì lại cười ha hả.
Lăng Vị Phong nói: “Tôi rất khâm phục y thuật của Phó lão tiên sinh, nếu có việc sai khiến tôi sẽ không từ chối. Nhưng Phó lão tiên sinh có thể cho tôi biết lai lịch của người bệnh không? Chẳng hạn các người gặp y ở đâu?”.
Phó Thanh Chủ bắt đầu kể ra một câu chuyện kinh tâm động phách.
Té ra Phó Thanh Chủ và Mạo Hoàn Liên chia tay với anh hùng ở Võ gia trang, từ Sơn Tây đến Tứ Xuyên. Đi được nhiều ngày thì đến Kiếm Các là một nơi hiểm trở có tiếng, “đường Thục khó, khó còn hơn lên trời”. Đây là một câu thơ nổi tiếng nói lên sự hiểm trở của Kiếm Các.
Ngày hôm ấy họ vượt qua Kiếm Môn quan, đi trên con sạn đạo nổi tiếng trong lịch sử. Sạn đạo có nghĩa là một con đường ruột dê vắt ngang sườn núi cheo leo hiểm trở. Ở những nơi này chẳng hề có lối nào ra, vì thế người ta mới đục máng đá gác gỗ, bắc thành lối đi lơ lửng trên không trung; có nơi người ta men theo vách đá, đục thành những bậc cầu thang đến mấy ngàn bước, hai người Phó, Mạo đi trên con sạn đạo, ngửa mặt thấy núi non che kín bầu trời, bên dưới là vực sâu chẳng thấy đáy. Phó Thanh Chủ thì chẳng thấy gì còn Mạo Hoàn Liên thì hơi lo lắng, mồ hôi tuôn ra như tắm. Lúc này tuy là đầu mùa hạ nhưng trên con sạn đạo gió lạnh dồn tới, áo chẳng chống được rét.
Câu chuyện của Phó Thanh Chủ bắt đầu từ đây. Ông ta kể với Lăng Vị Phong: “Ngày hôm ấy chúng tôi đi trên con sạn đạo, nói ra cũng thật xấu hổ, chúng tôi tuy là người có chút công phu, nhưng đi một ngày mà vẫn chưa hết đường. Phía trước ráng chiều buông lơi, trời đã sắp hoàng hôn, tôi cũng hơi lo, nếu ở lại giữa chốn núi rừng hoang vắng, tôi đương nhiên chẳng có gì, có điều Hoàn Liên là thân đàn bà con gái, vả lại tôi thấy hình như nó có vẻ sắp ngã bệnh, lòng càng lo hơn”.
Mạo Hoàn Liên chen vào nói: “Người cứ coi con như là đứa trẻ, thật ra con chẳng bệnh gì cả. Chỉ là từ sau đêm lên núi Ngũ Đài thì thấy trong lòng khó chịu!” Lăng Vị Phong nghe xong thì thầm than. Trong đêm ở núi Ngũ Đài, Mạo Hoàn Liên tìm mẹ nhưng đã gặp ngôi mộ của mẹ. Chàng đã tận mắt chứng kiến bi kịch ấy. Chàng đương nhiên hiểu tại sao Mạo Hoàn Liên khó chịu trong lòng.
Phó Thanh Chủ buồn bã nói: “Làm sao ta không biết điều đó, ta chỉ lo con kìm nén quá thành bệnh!” Mạo Hoàn Liên đỏ ửng mắt, nàng chợt đưa mắt nhìn thiếu niên áo vàng đang nằm ngủ say, nước mắt tuôn rơi. Lăng Vị Phong thở dài: “Chả trách nào nàng đã yêu thiếu niên áo vàng này, hai người đều là kẻ mồ côi cha mẹ, một người là thiếu niên không biết mình xuất thân từ đâu, số phận giống nhau đã nối họ lại với nhau”.
Phó Thanh Chủ tiếp tục nói: “Đang lúc lo lắng chúng tôi chợt thấy ở góc núi có một thiếu nữ đang hái dây núi, nàng chỉ giật một cái thì được một sợi dây. Loại dây núi này rất dai, người thường dùng dao cắt cũng phải mắt nhiều thời gian, thế nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng giật đứt, tôi cũng lấy làm lạ, Mạo Hoàn Liên kêu lên, thiếu nữ ấy quay đầu lại thấy Mạo Hoàn Liên thì hình như rất vui mừng, nàng chạy đến kéo tay Hoàn Liên, hỏi Hoàn Liên có phải là tiên nữ bị gió thổi xuống đây hay không? Bởi vì nàng ta ở nơi này rất lâu mà chẳng thấy người lạ”.
Mạo Hoàn Liên tiếp lời: “Thật ra nàng ta cũng rất đẹp! Đẹp như hoa bách hợp nơi u cốc! Tôi bảo chúng tôi chỉ là du khách bình thường, hình như nàng rất lo, vội vàng gọi chúng tôi đến nhà nàng tá túc. Tôi nghĩ, ở nơi đỉnh núi cheo leo hiểm trở mà có người, người này chắc chắn chẳng phải kẻ tầm thường!”.
Phó Thanh Chủ nói tiếp: “Nhà của cô nương ấy ở gần đó nhưng chúng tôi chẳng nhìn thấy tí gì. Té ra nhà nàng được dựng ở giữa hai vách núi, trên vách núi lại có hai gốc tùng che căn nhà lại. Chúng tôi bước vào nhà chỉ thấy một ông già tuổi khoảng lục tuần vừa đen vừa ốm, tay có móng dài như vuốt chim, tinh thần vẫn còn khỏe khoắn. Ông ta rất ngạc nhiên khi thấy chúng tôi, chúng tôi bảo rằng chỉ là những người lạc đường, ông ta nửa tin nửa ngờ nhưng rốt cuộc vẫn tiếp đã chúng tôi, chúng tôi thấy ông ta rầu rĩ khi nói chuyện thì có vẻ hơi lo ra. Yôi tưởng rằng ông ta không vui vì chúng tôi đã quấy nhiễu, nếu không thì hoài nghi chúng tôi là người xấu. Nhưng ông ta lại tiếp đãi rất chu đáo. Chúng tôi dùng bữa xong thì trời đã tối, ông ta đột nhiên nói với chúng tôi: ‘Khách quan, tôi thấy các vị không phải là người khách bình thường, chắc là có chút võ công, nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, các người không được lên tiếng cũng không nên động thủ!’.”
Lăng Vị Phong nghe nói thế thì chen vào nói: “Cũng đột nhiên ông dặn chúng tôi lúc nãy?” Phó Thanh Chủ nói: “Lúc nãy tôi chỉ đùa, nhưng ông thì nghiêm khắc hơn nhiều, thần thái đáng sợ hơn!”.
Mạo Hoàn Liên nói: “Lúc đó vị cô nương kia cũng hỏi: ‘Cha, mẹ đã không quay về nữa! Có phải người xấu ấy lại đến, lần này con đã lớn, con có thể giúp cha’. Ông già nghe xong thì mặt biến sắc, trách rằng: ‘Con không được ra tay. Người ta sẽ không nhận con. Dù cho ta có bị đánh chết con cũng không được ra tay với người đó, dù y dắt con đi con cũng phải đi theo, không được trả thù cho cha. Con có nghe không?’ Thiếu nữ ấy khóc rằng: ‘Cha, sao ha lại nói thế?’ ông già nghiêm giọng nói: ‘Con không được cãi lời ta, ta chết không nhắm mắt!’ tôi nghe xong cũng thấy ông già này thật vô lý. Tôi nhìn Phó bá bá, người chẳng nói câu nào, tôi muốn nói sẽ rút đao tương trợ nhưng cảm thấy không đủ sức. Bởi vì vị cô nương ấy còn giỏi hơn cả tôi. Không khí trong nhà nặng nề, lòng tôi cũng nặng như có tảng chì”.
Phó Thanh Chủ nói: “Tôi đi lại trên giang hồ đã mấy mươi năm, chưa bao giờ gặp phải chuyện lạ như thế này. Hình như ông già ấy luyện công phu Đại Lực Ưng Trảo, hai mắt sáng quắc vừa nhìn thì đã biết cao thủ nội gia, nhưng tôi lại không biết ông ta là ai. Tôi đoán có lẽ là kẻ thù trên giang hồ đến tìm. Nhưng nếu bị kẻ thù trên giang hồ đến tìm thì người trong cuộc có lẽ nào không chịu nhận sự giúp đỡ, cả con mình mà ông già cũng không cho giúp, điều đó khiến tôi nghĩ mãi không ra!”.
Lúc này ngoài cửa gió đêm thổi vù vù, tiếng hạc đêm kêu váng lên, Lăng Vị Phong vỗ tay nói: “Tôi đã đoán được ông già ấy là ai!” Chàng nói vừa dứt lời thì bên ngoài cửa sổ cũng có người tiếp lời: “Tôi cũng đoán được ông già ấy là ai!” Lăng Vị Phong nhảy vọt lên, chỉ thấy bóng đen ấy đã chui tọt vào cửa.
Người đó chính là Lý Tư Vĩnh, chàng ta cũng thắc mắc trong lòng, suốt đêm chẳng ngủ được nên khi Mạo Hoàn Liên bước ra ngoài thì chàng cũng đi theo. Lăng Vị Phong đang say sưa lắng nghe nên chẳng biết chàng đang nấp ngoài cửa.
Lúc này Phó Thanh Chủ thấy Lăng Vị Phong và Lý Tư Vĩnh đều nói biết ông già ấy là ai thì rất ngạc nhiên. Lăng Vị Phong nói: “Tôi đã từng nghe sư phụ nói về các bậc danh túc các phái. Nghe nói trên đỉnh cáo của sạn đạo Kiếm Các, có một ông già ẩn cư tên gọi là Quế Thiên Lan, rất giỏi Đại Lực Ưng Trảo công và Miên chưởng, Ưng Trảo công là tuyệt kỹ ngoại gia, Miên chưởng là công phu khó luyện nhất của nội gia nhưng ông ta có thể giỏi hết cả hai thứ có thể nói là bậc quái kiệt trong võ lâm”. Mạo Hoàn Liên nghe thế thì ồ một tiếng, vội vàng hỏi: “Ông ta họ Quế?” Lăng Vị Phong khẽ gật đầu, Mạo Hoàn Liên ngẩn người ra tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đấy.
Lý Tư Vĩnh nói: “Tôi cũng từng nghe sư phụ nói có một người tên gọi Quế Thiên Lan, võ công cực kỳ cao cường, khi Trương Thắng Trung ở đất Xuyên đã từng đi theo đại tướng Lý Định quốc, khi Trương Thắng Trung làm chủ đất Xuyên, ông ta đã từng theo đại tướng Lý Định Quốc. Không lâu sau Trương Thắng Trung và Lý Định Quốc liên tiếp bại vong, không biết người này đã đi đâu. Sau đó có người bảo ông ẩn thân ở Kiếm Các, sư phụ tôi sai người đi tìm mấy lần mà không gặp. Phó lão tiền bối bảo có người tìm ông ta trả thù, tôi nghĩ có lẽ không phải là vì ân oán cá nhân mà cao thủ triều đình nhà Thanh đã tìm được tung tích của ông ta”.
Phó Thanh Chủ lắc đầu nói: “Huynh đệ chỉ đoán được đúng một nửa, lúc đầu những kẻ ấy không phải là người của triều đình nhà Thanh”. Rồi ông ta lại nói tiếp: “Khi ông già đang nói chuyện với con gái, trên mái nhà chợt nghe tiếng tên bay, tiếp theo là tiếng hú nghe rất thê lương. Đó là tín hiệu báo cho biết đã tìm được kẻ thù trên giang hồ, mà lại nếu chẳng tự tin bắt được đối phương thì quyết sẽ không dùng phương thức truyền tin ấy. Tôi đang cảm thấy rất ngạc nhiên, võ công của cha con nhà này đã là hiếm thấy trong võ lâm đồng đạo, chả lẽ còn có cao nhân nào giỏi hơn? Sau tiếng tên bay, quả nhiên bên ngoài có tiếng quát như sấp dậy vọng vào: “Ngươi vẫn còn chưa ra đây đáp lời?
Ông già mặt rầu rĩ, từ từ đứng dậy nói với con gái: “Con phải nghe lời cha!” rồi quay sang chúng tôi nói: “Các vị cũng đừng lo chuyện bao đồng!” nói xong thì phóng ra ngoài, tôi cũng đi theo, tiểu cô nương ấy và Hoàn Liên cũng theo sau!
Bên ngoài có một ông già mặt đỏ râu xồm vừa thấy tôi bước ra đã trợn mắt, cười lạnh nói: “Ngươi thật vô sĩ, còn tìm người giúp đỡ!” tôi vội nói: “Tôi chỉ là khách qua đường!” tôi biết hễ một mình đi tìm kẻ thù tức là phải đơn đả độc đấu. Dù người ngoài vô tình gặp cũng phải né tránh. Trừ phi bên tự thấy yếu hơn hạng trước bằng hữu thân cận thì sẽ đánh khác. Tôi vốn định tránh mặt nhưng không cưỡng lại nổi sự tò mò nên vẫn đứng từ xa nhìn họ tỉ thí. Lúc này tôi chợt thấy bên dưới sạn đạo, ở nơi sườn núi có một bóng đen di chuyển. Tôi đang nhìn thì ông già mặt đỏ quát lớn: “Dù có người giúp ta cũng chẳng sợ”. Rồi hai vung lên, chẳng nói một lời đã xông về phía ông già đen gần, tôi đứng cách đó mười trượng cũng nghe chưởng phong của y kêu lên vù vù”.
Chưởng pháp và kiếm pháp của Lăng Vị Phong đều rất cao cường, nghe Phó Thanh Chủ nói hai ông già đọ chưởng với nhau ở sạn đạo Kiếm Các thì không khỏi thích thú. Chàng nói: “Với võ công của Quế Thiên Lan mà cũng có người đến tận nơi khiêu chiến, đáng tiếc tôi không nhìn thấy tình cảnh ấy”. Chàng ngập ngừng rồi lại nói với Phó Thanh Chủ: “Tôi nghĩ đen gầy trên Kiếm Các chín phần là Quế Thiên Lan”.
Phó Thanh Chủ gật đầu nói: “Đúng thế, tôi cứ coi như ông già đen gầy là Quế Thiên Lan, khi kể cũng dễ nhớ. Tôi nói đến đoạn ông già mặt đỏ râu xồm thấy Quế Thiên Lan thì tựa như nổi điên, vung hai chưởng nhảy bổ tới. Có điều Quế Thiên Lan không động thủ, hai chân vừa phát kình thì người đã phóng vọt lên như mũi tên ra đến hai ba trượng, miệng kêu lên: “Ông hãy chậm động thủ có được không? Cũng phải để cho tôi nói rõ cái đã!” ông già mặt đỏ không thèm để ý, lao bổ đuổi theo. Quế Thiên Lan lui mấy lần thì đã đến mép vực, chẳng còn đường lui nữa! Ông già mặt đỏ liên tục phát hai chưởng đẩy về phía Quế Thiên Lan. Quế Thiên Lan đột nhiên phân hai chưởng ra, lướt người đến bảy bước, chưởng phải gạt ngang, chưởng trái lật lại phất xuống cổ tay ông già áo đỏ, đồng thời xỉa chỉ, chồm người về phía trước, hai ngón tay điểm vào be sườn của ông già mặt đỏ, ông già mặt đỏ chặn hai chưởng lại, tiếp theo chưởng trái chém xuống, đồng thời giở chân quét ngang qua”. Lăng Vị Phong lắng nghe, chợt nói: “Ông già áo đỏ tiếp chiêu này không đúng. Quế Thiên Lan đã dùng chiêu Khổng Tước Đẩu Linh trong Miên chưởng, được một nữa đã thêm vào điểm huyệt. Ông già áo đỏ giải như thế chỉ có thể hóa giải được chưởng lực của đối phương chứ không tránh được đòn điểm huyệt. Cú quét chân của ông ta chỉ là hư chiêu lấy công làm thủ, Quế Thiên Lan chỉ cần tiến xéo người thì ông già mặt đỏ sẽ toi đời. Xem ra ông già áo đỏ tuy hung hăng nhưng nói về công phu thật sự thì chẳng bằng Quế Thiên Lan”.
Phó Thanh Chủ nói: “Chưởng pháp của đại hiệp quả nhiên cao minh, Quế Thiên Lan lùi xéo sang bên trái, ngón tay đã điểm vào be sườn của ông già mặt đỏ. Nhưng Quế Thiên Lan tựa như có ý nhường ông ta, ông ta chỉ điểm hờ một cái, nhân lúc ông già mặt đỏ lách người thì đã chui tọt sang bên phải, tránh khỏi mép vực”. Lăng Vị Phong nói: “Ông già mặt đỏ đã thua một chiêu, chắc là cũng ngừng tay chứ?” Phó Thanh Chủ nói: “Ông ta chẳng chịu ngừng tay!” dưới ánh trăng, tôi thấy bộ mặt đỏ kè của ông ta biến thành màu tím, lại nhảy bổ tới tựa như liều mạng, ông ta cũng hơi quái dị, quyền pháo triển khai, thân tựa như phi ngư, bước như nước chảy, xoay vòng vòng bên cạnh Quế Thiên Lan, hai tay lúc quyền lúc chưởng, đánh như bánh xay gió, thân pháp càng lúc càng nhanh, dưới chân thì bước theo phương vị cửu cung bát quái, chẳng hề rối loạn”. Lăng Vị Phong nói: “Ông ta chắc chắn sẽ cửu cung thành hành chưởng, loại chưởng pháp này ẩn chứa bảy mươi hai điểm ngự pháp, điểm là điểm huyệt, ngự là ngự cốt. Chém, vỗ, điểm, chụp phụ trợ lẫn nhau. Đó là loại chưởng pháp thượng thừa đối phó với hai nhà nội ngoại. Chao ôi! Ông già mặt đỏ võ công thật cao cường, lúc nãy ông ta thua một chiêu có lẽ là vì quá coi thường kẻ địch. Cửu Cung Thần Hành chưởng của ông ta đúng là loại chưởng pháp trấn sơn của phái Võ Đang!”.
Phó Thanh Chủ nói: “Công phu của Quế Thiên Lan cũng cực kỳ cao cường, ông già mặt đỏ cứ xoay vòng vòng bên cạnh, ông ta cũng xoay theo, ông ta phát chưởng hình như rất mềm mại, nhưng chưởng pháp chỉ lực lực của đối phương kều bị ông ta hóa giải”.
Lăng Vị Phong nói: “Cuộc đọ chưởng này chắc chắn rất đẹp mắt”. Mạo Hoàn Liên nói: “Chẳng sai tí nào, hai người này cứ xoay như đèn cù, chợt phải chợt trái, chợt thuận chợt nghịch, một hồi sau thì chỉ thấy dưới bóng trăng có hai bóng đen kết thành một có vòng, xoay như điện xẹt, đừng nói là không nhìn thấy chiêu số, chúng tôi chẳng biết ai là ông già mặt đỏ ai là Quế Thiên Lan”.
Phó Thanh Chủ cười nói: “Họ ra tay cực kỳ nhanh, nhưng nhìn kỹ thì vẫn biết ai mạnh ai yếu, ông già mặt đỏ to bằng tựa như con mãnh sư, còn Quế Thiên Lan thì tựa như linh hạc. Mỗi chiêu của ông già mặt đỏ đều rất hung hiểm, còn Quế Thiên Lan thì né tránh rất hợp lúc. Có mấy chiêu cả tôi cũng không thấy ông ta đã tránh như thế nào. Theo lẽ thường mà nói, với công lực của ông ta nếu kẻ địch không đánh trúng thì ông ta có thể thừa cơ phản công nhưng rất lạ là ông ta chỉ thủ chứ không công, thậm chí kẻ địch rõ ràng đã có sơ hở mà ông ta chẳng chịu nhắm mắt. Tôi thấy có một chiêu, ông già áo đỏ dùng Khiên duyên thủ đánh tới từ hai bên trái phải, Quế Thiên Lan né tránh chính diện, phản công ngược trở lại chém chưởng xuống, ông già áo đỏ chắc chắn sẽ bị trọng thương, nhưng ông ta chỉ đánh hờ ra rồi lập tức đổi thức bỏ qua cơ hội ấy”.
Lăng Vị Phong nói: “Thế thì sẽ thua to! Công lực, chưởng pháp của ông già mặt đỏ chỉ hơi kém hơn Quế Thiên Lan, ông ta bỏ qua như thế thì rất dễ dàng bị đối phương thừa cơ phản công”. Phó Thanh Chủ nói: “Đúng thế. Đáng tiếc là tôi không thể nhắc ông ta. Đánh thêm được một hồi ông già mặt đỏ chợt tung ra một cú đá vào huyệt đạo dưới be sườn của Quế Thiên Lan. Quế Thiên Lan đã chụp trúng chân trái của ông già, nếu chỉ cần giật mạnh thì lập tức khiến cho kẻ địch rơi xuống vực sâu, nhưng ông ta lại hạ cổ tay xuống, có lẽ là muốn đặt chân của kẻ địch xuống đất. Nào ngờ chỉ hơi chậm lại thì lập tức bị ông già mặt đỏ thi triển Uyên Ương Liên Hoàn Thoái, chân trái đá mạnh vào ngực của Quế Thiên Lan, Quế Thiên Lan kêu lớn một tiếng buông hai tay ra. Ông già mặt đỏ đã lướt ra mấy trượng, xoay người bắn trở lại ba mũi tụ tiễn, lúc này Quế Thiên Lan mặt tái nhợt, thân pháp chậm lại, không tránh nổi ba mũi tên thế là bụng dưới đã bị trúng tên”.
Mạo Hoàn Liên lo lắng nói tiếp: “Tiểu cô nương ấy cũng đứng bên cạnh tôi, lúc này nàng chợt xông ra, tay phải vung lên, ném sợi dây núi xuống ông già, tay trái cũng đánh ra ba mũi cương tiêu. Ông già mặt đỏ cũng thật kỳ lạ, vừa thấy tiểu cô nương ấy xông ra thì không hề né tránh mà phóng lên nói: ‘Kẻ xấu đã bị đánh chết, oắt con hãy theo ta!’ tiểu cô nương ra tay, ông ta chợt bước chậm lại, thế là hai chân đã bị sợi dây dài cuộn lấy, vai trái cũng trúng mục tiêu! Quế Thiên Lan chợt kêu lên: ‘Trúc Quân, đừng ra tay, ông ta chính là cha của con!’ ông già mặt đỏ cười thảm mấy tiếng, tiểu cô nương ấy run bần bật dưới ánh trăng, lúc này tôi thấy phía sau có tiếng gió lướt lên, đột nhiên Phó bá bá đột nhiên đẩy tôi bay ra đến ba trượng, tôi quay đầu nhìn lại chỉ thấy bốn người mặc đồ đen nhảy bổ vào như bốn con phi điểu, có một người đã lướt tới gần tiểu cô nương, ông già mặt đỏ gầm lên, hai chân nhảy bật lên, sợi dây bị đứt thành mấy đoạn, đại hán áo đen vừa chụp được vai của thiếu nữ thì bị ông già mặt đỏ ôm chặt, cả hai ngã xuống đầt rồi lăn qua kẽ núi!”.
Lăng Vị Phong nghe thế thì kêu lên: “Thế là ông già mặt đỏ đã liều chết với kẻ địch, đáng tiếc!” Mạo Hoàn Liên vẫn cứ tiếp tục nói: “Tiểu cô nương ấy thấy ông già mặt đỏ ôm một đại hán lăn xuống vực sâu thì sững người ra, nàng đột nhiên phóng về phía trước, kêu lớn một tiếng rồi cũng nhảy xuống vực sâu. Tôi muốn nhảy ra cứu nhưng cũng đã không kịp. Bên tai chỉ nghe tiếng kêu thảm của Quế Thiên Lan, tiếp theo là tiếng binh khí giao nhau, Phó bá bá kêu tôi trở về. Ôi chao! Khi nhảy xuống vực sâu vẻ mặt của tiểu cô nương ấy thật đáng sợ!” Mạo Hoàn Liên nói xong thì sắc mặt tái nhợt, giọng rung rung, trong nhà chợt lặng hẳn đến nỗi họ có thể nghe được nhịp tim của mình!
Một hồi sau Phó Thanh Chủ thủng thỉnh nói: “Bốn đại hán áo đen ấy đều là cao thủ đại nội. Tôi nhận ra kẻ bị ông già mặt đỏ ôm lăn xuống núi, y tên là Bát Tý Na Tra Tiêu Bá, trước đây là một đại đạo giang hồ, sau khi quân Thanh vào Trung Nguyên y dắt theo một đám giặc cướp đầu hàng quân Thanh, nghe nói sau này đã là thị vệ đại nội, công phu của y chẳng kém gì ta, ta không kịp nói gì cả, chỉ đành đẩy Hoàn Liên ra, ba tên kia thì ta không nhận ra, nhưng nhìn thân pháp thì đều là những kẻ cao thủ thuộc hàng đệ nhất. Bọn chúng vừa xuất hiện trên Kiếm Các thì lập tức nhảy bổ về phía Quế Thiên Lan, ta vội rút kiếm ra phóng tới chặn cho Quế Thiên Lan một hồi”. Ông ta ngập ngừng rồi thở dài: “May mà kẻ có võ công cao cường nhất là Tiêu Bá đã bị ông già mặt đỏ ôm lăn xuống núi, chứ nếu không đêm ấy bọn ta cũng đã rơi máu ở chốn núi hoang!”.
Bọn Lý Tư Vĩnh phẫn nộ nói: “Bọn Thát Tử Mãn Châu cũng thật đáng ghét, đã mấy mươi năm trôi qua mà không chịu tha cho một bậc danh tướng của tổ tiên và Trương Hiến Trung. Quế Thiên Lan cũng thật là, tiên phụ đã nhiều lần tìm đến ông ta, nếu ông ta chịu đi theo chúng tôi thì đã không có chuyện xảy ra, ông ta cứ ẩn cư. Lúc này nước nhà chẳng giữ nổi, sao có thể làm cao nhân ngoài đời?”.
Phó Thanh Chủ nói: “Tôi thấy bọn vệ sĩ hung dữ như thế, cũng đành liều mạng với bọn chúng! Nhưng ba tên vệ sĩ này võ công cao cường, tôi không chặn hết nổi, kết quả là có một tên xông về phía Quế Thiên Lan, tôi bị hai tên vệ sĩ kìm chân, chẳng giúp được ông ta, cũng chẳng thể nào để ý nhìn sang. Đánh một hồi thì nghe Hoàn Liên kêu lớn, tôi mới biết tên kia đã bị tiêu diệt”.
Mạo Hoàn Liên nói: “Tôi chạy đến giúp Quế Thiên Lan, trái lại ông ta đã giúp tôi, tên vệ sĩ ấy tay cầm đao hồng mao đánh rất lợi hại. Kiếm của tôi không chạm vào y được, chỉ bị đao phong quạt ra! tôi triển khai công phu khéo léo, khi thấy y sắp đắc thủ thì từ một bên đã đâm y một kiếm. Võ công của Quế Thiên Lan cũng thật kinh người, sắc mặt ông ta trắng bệt như tờ giấy, người đã lảo đảo nhưng một tay vẫn đè chặt vào bụng, một tay ứng chiến. Đao quang của tên vệ sĩ ấy loang loáng nhưng cũng chỉ có thể xoay một vòng bên ngoài chứ không dám tiến vào sát. Có lẽ y sợ nội lực Ưng Trảo công của ông ta, đánh được một hồi thì tên vệ sĩ ấy tựa như rất nôn nóng, y đột nhiên xoay người đánh ra một chiêu Vân Long Tam Hiện, đâm ba mũi đao về phía tôi, quát lớn: ‘Ta sẽ trừ ả nha đầu nhà ngươi trước!’ khi y đâm ra đao thứ hai thì kiếm của tôi đã bị đánh bay ra!”.
Khi Mạo Hoàn Liên nói đến đây thì Lý Tư Vĩnh bất đồ kêu lên. Lăng Vị Phong cũng thở phào, nhẹ nhàng nói: “Tên vệ sĩ áo đen sắp hỏng bét!” Mạo Hoàn Liên ngạc nhiên hỏi: “Lăng đại hiệp, sao ông biết rõ như thế! Nhát đao đầu tiên của y đẩy tôi lùi hai bước, nhát đao thứ hai đánh rơi binh khí của tôi, nhất đao thứ ba sắp đánh xuống đầu tôi, tôi chẳng thể nào chống cự nổi, chỉ đành nhắm mắt chờ chết. Không ngờ ngay lúc đó chỉ nghe tên vệ sĩ kêu thảm một tiếng, tôi mở mắt ra nhìn thì thấy Quế Thiên Lan đã một tay nhấc bổng tên vệ sĩ lên. Y cũng thật ghê gớm, y đột nhiên ngửa người ra sau, trở tay đâm vào eo Quế Thiên Lan một nhát, Quế Thiên Lan gầm lớn đưa tay còn lại ra, lập tức xé tên vệ sĩ này thành hai mảnh, máu chảy lênh láng trông thật đáng sợ. Tôi hoảng đến nỗi toàn thân mềm nhũn, Quế Thiên Lan ném hai mảnh xác người xuống, đỡ tôi dậy rồi chỉ về phía Phó bá bá tựa như muốn tôi đến giúp. Tôi thấy ông ta máu chảy ra như suối, áo quần toàn thân đều nhuộm đỏ. Tôi vội vàng xé khăn bó lại cho ông ta. Ông ta ngồi dưới đất chẳng nói lời nào nữa nhưng vẫn chỉ về phía Phó bá bá, tựa như rất tức giận!”.
Mạo Hoàn Liên nói đến đây thì nàng thở phào, Lăng Vị Phong khen rằng: “Hay cho Đại Lực Ưng Trảo thần công!” kẻ địch chỉ hơi phân tâm mà đã bị ông ta thừa cơ tấn công, đáng tiếc ông ta đã bị trọng thương, xoay chuyển không lanh lẹ, sau khi đắc thủ mà vẫn bị kẻ địch ám toán”.
Phó Thanh Chủ nói tiếp: “Tôi đã đánh nhau với hai tên vệ sĩ rất vất vả, chợt nghe Hoàn Liên kêu lớn: “Chúng tôi đã đánh chết được một tên”. Nó cũng thật lanh lẹ, từ xa đã ném Thiết Liên tử tới. Nó biết tôi có công phu Song tụ tiếp ám khí, không sợ đánh nhầm, hai tên vệ sĩ phải tránh đông né tây, tuy bọn chúng chẳng bị thương nhưng cũng đã phân tâm. Hai tên này quay nhìn lại, có lẽ đã phát giác không còn đồng bọn nữa nên kêu hoảng: “Rút lui!” tôi thừa thế nhảy bổ tới, dùng tuyệt chiêu Triển Dực Lăng Vân trong Vô Cực kiếm, kết liễu cả hai! Thật không ngờ hai kẻ cường địch lại bị tôi dễ dàng trừ khử như thế!”.
Phó Thanh Chủ ngừng lại nhắp ngụm trà, gõ ống tay lên mặt bàn đá kêu lên cạch cạch, rầu rĩ nói: “Kẻ địch đã bị đánh chết nhưng Quế Thiên Lan cũng thoi thóp thở. Tôi vội vàng chạy đến, chỉ thấy ông ta toàn thân đầy máu. Tôi dùng thuốc kim sang rịt lại rồi rửa sạch vết thương cho ông ta. Chỉ thấy áo trước ngực đã rách, trên ngực có một dấu giày, chắc là đã bị ông già mặt đỏ đá trúng, cú đá của ông già mặt đỏ cũng rất hiểm hóc, nhưng Quế Thiên Lan có thể cầm cự đến lúc này, vả lại đã trọng thương mà vẫn có thể đánh chết kẻ địch, quả thực công lực rất thâm hậu! Ngoài trừ vết thương ở ngực, bụng dưới của ông ta cũng bị cắm một mũi tụ tiễn, cả ruột cũng lòi ra. Ngoài ra ở be sườn còn bị võ sĩ áo đen điểm trúng huyệt Khí Du. Tôi nhìn là biết ông ta đã cố vận công bế huyệt. Tôi vội vàng giải khai cho ông ta, chỉ là thời gian đã quá lâu, giải được huyệt đạo ông ta cũng chỉ có thể rùng mình, chẳng nói ra lời nào. Tôi đưa ông ta vào nhà, nhìn kỹ lại, tuy y thuật của tôi không phải tầm thường, nhưng không thể nào cải tử hồi sinh. Ông ta bị thương nặng như thế, khí lực và tinh thần đã chẳng còn, tôi làm sao có thể cứu được. Tôi thấy ông ta ứa nước mắt, cố gắng vạch ngón tay xuống đất viết một dòng chữ: ‘Xin hãy đến Ngũ Long bang ở miền đông Vân Nam, có một...’ lúc mới viết thì bụi bay lên, mỗi chữ đều ăn sâu vào đất mấy phân, sau đó càng viết càng chậm, chữ chỉ hiện lờ mờ dưới đất, chưa viết xong thì ông ta đã đứt hơi!”.
Phó Thanh Chủ kề xong thì ai nấy đều trầm ngâm. Một lúc lâu sau Lăng Vị Phong ngẩng đầu hỏi: “Còn thiếu niên áo vàng này thì sao? Y có liên quan gì đến Quế Thiên Lan?”.
Phó Thanh Chủ nói: “Tôi cũng không biết! Lúc đó tôi chẳng hề biết tên của Quế Thiên Lan, ông ta lại viết chẳng đầu chẳng đuôi, song tôi nghĩ đây là một hiệp ẩn võ lâm, chắc chuyện đêm nay có liên quan đến Ngũ Long bang. Nếu tôi không giúp được ông ta, ông ta chắc chắn chết cũng chẳng nhắm mắt”. Rồi ông ta lại kể câu chuyện kinh tâm động phách thứ hai.
Sau khi Quế Thiên Lan chết được một ngày, Phó Thanh Chủ vượt qua Kiếm Các đi thẳng về phía nam, ven đường thì thấy binh mã chạy đến, ông ta đoán rằng tuần phủ Tứ Xuyên La Sâm chắc chắn đã liên lạc với Ngô Tam Quế, bởi vậy mới điều binh chuyển tướng chuẩn bị ứng biến. Ông ta tìm đến phân đà của Thiên Địa hội ở Tứ Xuyên, kể cho bọn họ biết chuyện Ngô Tam Quế mưu đồ phản Thanh, bảo họ chuẩn bị ứng biến, xong xuôi mọi việc thì Vân Nam. Đi được hơn mười hai ngày thì đến miền đông, vừa đi vừa dò hỏi nhưng vẫn không tìm ra Ngũ Long bang. Thậm chí chẳng ai biết Ngũ Long bang là bang hội như thế nào. Một ngày nọ đến Triêm Ích, ông ta đột nhiên phát hiện hơn mười đại hán bước vào một tửu lầu. Bọn họ ai nấy bước chân vững chắc, vừa nhìn thì đã biết là nhân vật giang hồ. Phó Thanh Chủ thấy tò mò cũng cùng Mạo Hoàn Liên bước vào. Vừa vào tửu lầu, chỉ thấy có một người nằm dưới đất, mặt vàng như nghệ, các đại hán vây quanh, có người thôi cung quá huyệt cho y, nhưng người đó vẫn nằm im lìm, chẳng hề nhúc nhích.
Phó Thanh Chủ vốn cải trang thành một lang trung trong giang hồ, trên lưng có đeo túi thuốc. Ông ta bước tới nhìn. Có một hán tử hỏi: “Ngươi nhìn cái gì? Ngươi chẳng thể nào trị nổi vết thương cho y!” Phó Thanh Chủ vừa nhìn thì biết người này đã bị Thiết Sa chưởng đánh trúng huyệt đạo, đúng là lang trung bình thường không thể chữa trị, mỉm cười nói: “Ta còn có thể chưa trị được, y bị thương chưa quá hai mươi bốn canh giờ!” ông ta vừa nói ra, bọn hán tử xung quanh đều thất kinh, vội vàng cung kính nhờ ông ta chữa trị. Ông ta xoa bóp cho hán tử ấy, chỉ trong chốc lát đã giải huyệt đạo cho y, một hồi sau hán tử ấy phun ra một ngụm máu bầm rồi mắng rằng: “Ta phải san bằng sơn trại Ngũ Long bang của các ngươi!” Phó Thanh Chủ nghe thế thì bất giác cả mừng, đúng là đi rách gót giày chẳng tìm được, nhặt được lại chẳng hề mất công phu. Hán tử ấy vừa tỉnh dậy, thấy các huynh đệ vây quanh mình, lại có một ông già lạ mặt xoa bóp cho mình thì rất ngạc nhiên, Phó Thanh Chủ cười nói: “Không sao, nghỉ ngơi hai ngày sẽ đi lại như thường”. Bọn họ thấy ông ta tinh thông y thuật thì vừa ngạc nhiên vừa khâm phục. Một hán tử có tuổi người bé loắt choắt, tựa như là kẻ đứng đầu bọn này, bước tới nói: “Đa tạ tiên sinh đã cứu huynh đệ của tôi! Xin hỏi tôn tính đại danh?” rồi lấy ra một nén bạc đưa cho ông ta nói: “Một chút này vẫn chưa đủ báo đáp, chỉ mong tỏ chút kính ý”. Phó Thanh Chủ mỉm cười, nói: “Ta sẽ lấy thù lao, nhưng không phải là bạc!” hán tử ngạc nhiên hỏi: “Ông muốn gì?” Phó Thanh Chủ nói: “Thứ tôi muốn là Ngũ Long bang. Hãy nói cho tôi biết Ngũ Long bang ở đâu, các người có xích mích gì với họ?”.
Ông ta vừa nói ra bọn đại hán đều nhao nhao lên hỏi: “Ông hỏi thế làm gì?” “Ông có liên quan gì với Ngũ Long bang?” “Ông là ai?”... Đại hán lúc nãy chưng hửng, rồi nói: “Ông đã cứu huynh đệ của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên cho ông biết. Nhưng chuyện này quan hệ quá lớn, tôi phải biết lai lịch của ông”. Phó Thanh Chủ cười nói: “Tôi họ Phó, tiện danh là Thanh Chủ, cũng có chút xích mích với Ngũ Long bang”. Đại hán kêu ối chà một tiếng, vội vàng quỳ xuống nói: “Sao ông không nói sớm, té ra là rồng đến nhà tôm, đều là người một nhà cả”. Rồi nói với mọi người: “Phó tiên sinh là người mầu mục chúng ta thường hay nhắc đến, ông ta là võ lâm tiền bối, lại là thần y hiện nay. Đầu mục chúng tôi đã nhiều lần định sai người đến thăm hỏi ông, có điều chúng tôi ở nơi biên thùy, còn ông thì ở tít tận Giang Nam, sơn núi cách trở, chẳng được như ý muốn. Hôm nay may mắn mới được gặp”.
Hán tử đứng đầu tự báo họ tên, y tên là Trương Thanh Nguyên, là một tướng lĩnh dưới trướng Lý Lai Hanh. Y sợ Phó Thanh Chủ không hiểu mới nói rằng: “Đầu mục của chúng tôi là con nuôi của Lý Cẩm, thuộc hàng cháu của Lý Sấm vương”. Phó Thanh Chủ nghe bọn họ tự xưng là thuộc hạ của Lý Lai Hanh thì nói: “Từ lâu tôi đã muốn đến gặp đầu lĩnh của các người”. Thế rồi Trương Thanh Nguyên nói ra lý do tại sao họ xích mích với Ngũ Long bang. Té ra khi Lý Tư Vĩnh một mình đến Côn Minh gặp Ngô Tam Quế đã sắp xếp trước. Từng tốp người chia nhau trà trộn vào Côn Minh để tiếp ứng. Họ chính là tốp đi đến phía nam Vân Nam, có cả thảy mười tám người do Trương Thanh Nguyên cầm đầu. Không ngờ đến nơi này, không biết thế nào mà Ngũ Long bang nghe việc tin phong thanh, xuất hiện ngăn cản, đả thương phó tướng của Trương Thanh Nguyên, lại bắt sống hai huynh đệ của họ.
Trương Thanh Nguyên nói: “Ngũ Long bang vốn chỉ là một bang hội nhỏ bé, lại không có chỗ đứng chân cố định. Thực ra chỉ là một đám cướp. Mấy năm gần mới nấp trong núi Lục Chương ở Triêm Ích, chúng tôi đã từng phái người chiêu dụ bọn chúng, bọn chúng không chịu, chúng tôi cũng không ép. Không ngờ lần này bọn chúng lại lớn gan dám bắt cóc huynh đệ của chúng tôi, sau này chúng tôi cũng bắt được một người của bọn chúng, tra hỏi khẩu cung thì mới biết một tháng nay Ngũ Long bang đã bị Ngô Tam Quế mua chuộc, có điều vẫn chưa chính thức thay đổi mà thôi”.
Phó Thanh Chủ hỏi: “Đầu lĩnh của Ngũ Long bang là ai? Có bao nhiêu người?” Trương Thanh Nguyên nói: “Đầu lĩnh của Ngũ Long bang cũng có chút bản lĩnh. Bọn chúng là năm đồ đệ của lão võ sư Cáp Trung Long ở miền Điện Nam. Nghe nói Cáp Trung Long có năm loại tuyệt kỹ, mỗi người được học một món”.
Phó Thanh Chủ ngạc nhiên hỏi: “Năm loại tuyệt kỹ?” Trương Thanh Nguyên nói: “Cáp Trung Long nổi tiếng nhờ Thiết Sa chưởng, ngoại trừ Thiết Sa chưởng ông ta còn có một môn võ công tự sang tạo tên gọi Địa Đường Thoái. Đây vốn là loại công phu Cổn địa đường, lâu nay tý quyền làm chủ, nên chỉ có địa đường quyền chứ không có địa đường thoái, nhưng Cáp Trung Long lấy chân làm chủ, có thể nói đã sáng tạo ra một con đường khác, ngoài ra sở dưới về binh khí của ông ta là tam thiết côn, ám khí tật lê và Ngũ hành quyền bởi vậy mới gọi là Cáp môn ngũ tuyệt!” Phó Thanh Chủ mỉm cười nói: “Trong năm loại công phu này, điền đàn thoái tương đối mới mẻ, còn những môn khác rất bình thường, sao có thể gọi là ngũ tuyệt?”.
Trương Thanh Nguyên nói: “Trước đây các bậc võ sư thích phô trương. Một mình ông ta có thể biết được vài loại võ công coi như đã hiếm thấy”. Trương Thanh Nguyên ngập ngừng rồi lại nói tiếp: “Năm đệ tử của Cáp Trung Long tên là Trương Nhất Hổ, Lý Nhị Báo, Triệu Tam Kỳ, Tiền Tứ Kỳ và Đường Ngũ Hùng. Mỗi tên học được một môn công phu nên đặt tên là Ngũ Long bang, số người trong bang không nhiều, chỉ có khoảng bốn năm trăm người”.
Phó Thanh Chủ nhìn sắc trời, hỏi đường lên núi Lục Chương, đứng dậy nói: “Trời đã sắp tới, đêm nay chúng ta sẽ đi thăm dò, ngày mai mới chính thức lên núi đấu vời Ngũ Long bang một trận”. Trước khi đi còn để lại một ít thuốc, nói: “Uống thuốc này, ngày mai ngươi có thể cùng bọn là lên đấu Ngũ long”.
Phó Thanh Chủ và Mạo Hoàn Liên đều có khinh công tuyệt đỉnh, trước kia lên núi Ngũ Đài giữa thiên quân vạn mã mà vẫn như không, huống chi là một sơn trại nhỏ bé. Đến canh ba, họ đã lên đại trại của núi Lục Chương. Nói là đại trại nhưng thực ra rất thô sơ, những căn phòng được kết bằng cỏ tranh và gỗ ván, được dựng theo thế núi, vừa không chỉnh tề vừa chẳng liền nhau, ở giữ có một ngôi nhà gạch, có lẽ là nghị sự sảnh của đại trại. Hai người Liên, Mạo nhân đêm tối trời, triển khai thân pháp lướt qua mái nhà, xông thảng vào canh nhà bằng gạch. Bên trong có hai tên lâu la canh gác, đã bị bọn họ dùng thủ pháp chớp nhoáng điểm huyệt chẳng thể động đậy nổi. Bọn họ ghe đầu nhìn xuống, chỉ thấy bên trong còn có năm người đang ngồi, đây chắc là Ngũ long. Một người nói: “Nếu bắt được người của Lý tặc phái đi, đem cho Bình Tây vương sẽ lập được công lớn”. Người kia nói: “Nghe nói Bình Tây vương sắp hợp tác với Lý Lai Hanh”. Người lúc nãy lại nói: “Đó chẳng qua chỉ là lời đồn, Bình Tây vương lúc nào cũng cẩn thạ? với bọn chúng, dù có hợp tác cũng chẳng xong”. Một người nói: “Dưới trướng Lý Lai Hanh lính đông tướng nhiều, chúng ta phải chuẩn bị trước”. Mộn người lớn tuổi nhất lên tiếng: “Bọn chúng ở miền biên thùy, ngày mai chúng ta nhổ trại đến phủ Côn Minh, bọn chúng chẳng theo kịp”. Một người lại nói: “Chỉ lo là bọn chúng đột nhiên sai cao thủ đến đột kích”. Người lớn tuổi nói: “Dù sao thời gian cũng ngắn ngủi, bọn chúng chẳng thể nào mời được cao thủ. Vả lại chúng ta cũng có một cao thủ công phu tuyệt đỉnh, còn sợ gì nữa?” người kia hỏi: “Ngươi chăm sóc tên tiểu tử này. Ta chỉ cần nói ai là kẻ xấu, bảo y đi giết, y chẳng chần chừ”. Phó Thanh Chủ nghe thế thì kinh ngạc, sao lại có một cao thủ công phu tuyệt đỉnh nghe lời người khác như một đứa trẻ như thế?” Ông ta đang thắc mắt thì Mạo Hoàn Liên hơi nhúc nhích người, đột nhiên bên dưới có người quát: “Bằng hữu phương nào đang ở bên trên, nửa đêm đến đây có gì chỉ giáo?”.
Người ấy vừa lên tiếng, Phó Thanh Chủ đã bấm Mạo Hoàn Liên khẽ nói: “Con đi đến phía đông phóng hỏa”.
Mạo Hoàn Liên thi triển khinh công lướt qua mấy gian nhà. Phó Thanh Chủ phóng người xuống cười ha hả: “Ta chỉ là một kẻ qua đường, đến đây thăm bằng hữu!” lão đại Trương Nhất Hổ quát lớn: “Con bà nó, thăm bằng hữu sao lại đến đại trại của bọn ta, ngươi tưởng rằng Ngũ Long bang dễ bức hiếp lắm đấy hử?” năm người cùng phóng ra, Trương Nhất Hổ quát: “Đánh!” rồi hai tay vung lên, bốn trái độc tật lê bắn về phía hai bên Phó Thanh Chủ. Phó Thanh Chủ lại cười ha hả, phất ống tay áo cuộn bốn trái độc tật lê, Đường Ngũ Hùng không nhìn thấy rõ Phó Thanh Chủ đã cuộn ám khí của y như thế nào, y thất tật lê bay tới mà chẳng hề phát ra tiếng thì rất kinh hãi. Y nghĩ dù kẻ địch biết tiếp ám khí cũng không thể nào trong một lúc lại tiếp bốn trái tật lê, huống chi tật lê có độc, vốn chẳng thể nào chụp được, điều này hơi quái dị. Y không kìm được kêu lên: “Ngươi thật gan dạ!” Phó Thanh Chủ điểm mũi chân xuống đất, dùng thế Kim kê độc lập ngạo mạn nói: “Vậy thì thế nào?” Lý Nhị Báo cả giận, vung cây roi tam tiết phóng lên mái nhà đánh vù một tiếng quét vào hạ bàn của Phó Thanh Chủ. Phó Thanh Chủ biết tam tiết côn hễ gặp binh khí chặn lại thì đốt thứ nhất sẽ buông xuống đánh sang hướng khác. Ông ta không rút kiếm, Lý Nhị Báo đánh tới, ông ta rút hai tay vào ống, phất lên cuộn cây gậy quát lớn: “Xuống!” rồi chân trái đạp một cái, Lý Nhị Báo chổng cẳng lên trời, hầu như chẳng bò dậy nổi. Phó Thanh Chủ đang cười ha hả chợt một bóng đen phóng tới, vung chưởng đánh xuống mặt. Người ấy chính là lão đại Trương Nhất Hổ.
Trương Nhất Hổ học được công phu Thiết Sa chưởng của Cáp Trung Long, một chưởng có thể đâm thủng bụng trâu. Phó Thanh Chủ rút giò ra sau nửa bước, giơ chưởng lên đỡ, Trương Nhất Hổ đánh tới một chưởng, chỉ cảm thấy như vỗ trúng một khối bông, chẳng hề có lực, Phó Thanh Chủ nhẹ nhàng dùng tự quyết chữ “nả” thi triển công phu Cầm Nã thủ, ba ngón chụp vào Mạch Môn của y, ông ta vận chưởng phất một cái, lại đánh y ngã xuống đất.
Trương Tứ Kỳ thấy thế thì nổi giận xông lên, Ngũ hành quyền đánh ra như gió, trong chốc lát đã đánh ra đến bảy tám quyền, Phó Thanh Chủ thầm nhủ: “Tên tiểu tử này quả nhiên giỏi hơn tên lúc nãy”. Ngũ hành quyền hoàn toàn sử dụng thế công, Phó Thanh Chủ lại thối lui một bước, dùng Vô cực quyền hóa giải. Vô cực quyền chủ yếu lấy nhu khắc cương, không đầy mười chiêu thì thế công của Tiền Tứ Kỳ đã hoàn toàn bị chặn lại.
Lúc này bọn lâu la trong sơn trại đã chạy tới nhưng Mạo Hoàn Liên cũng đã phóng hỏa. Mùa thu tiết trời hanh khô, gió núi lại mạnh, chỉ trong khoảnh khắc một dãy nhà đã chìm trong biển lửa. Bọn lâu la vội vàng chia nhau cứu hỏa, trong chốc lát cả sơn trại lộn xộn chẳng còn thể thống gì nữa. Phó Thanh Chủ thấy thế thì quát: “Ngũ long chẳng qua là thế, lãnh giáo! Lãnh giáo!” rồi ông ta phóng người lên, lúc này Mạo Hoàn Liên cũng đã hiện thân ở trước nhà. Hai người cùng nhảy vọt ra khỏi đại trại. Bọn chúng cố bắn tên theo nhưng đều bị Phó Thanh Chủ phất ống tay áo gạt rơi hết cả.
Phó Thanh Chủ lui khỏi đại trại, đi xuống sơn cốc, trên đường cứ cười bọn Ngũ long chỉ có hư danh, chợt ở khe núi có tiếng cười quái dị, dưới ánh sao trời chỉ thấy một người đang đi xăm xăm về phía mình!
Phó Thanh Chủ quát lớn hỏi: “Ai?” người ấy hai tay che mặt tựa như bị mộng dụ, chẳng hề hay biết gì cả. Phó Thanh Chủ đợi y đến gần đột nhiên quát hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi có điếc không?” người ấy buông tay, hoang mang hỏi lại: “Ngươi là ai? Sao ngươi lại hung hăng như thế?” Phó Thanh Chủ đột nhiên dùng thủ pháp cầm nả, tay trái đưa lên, ngán vào be sườn của y, tay phải luồn qua bóp vào cổ tay của y vặn ra sau, người ấy trầm tay trái xuống, tay phải thúc ra sau, lập tức hóa giải được đòn đánh ấy. Phó Thanh Chủ lật chưởng, đổi thành Bạt Vân Kiến Nhật, thừa thế đánh tới, người ấy giở chưởng chặn lại hai chưởng chạm nhau. Phó Thanh Chủ kêu lên: “Công phu giỏi!” rồi thối lui đến bảy tám bước. Người ấy cũng bị chưởng lực của Phó Thanh Chủ đánh loạng choạng, lướt ra đến mấy trượng rồi mới ngừng lại.
Phó Thanh Chủ đã thấy người này là một thiếu niên anh tuấn, mặc bộ áo vàng trông rất tiêu sái, chỉ là dưới ánh sao mặt y trông tái nhợt, nhãn thần tán loạn. Ông ta định hỏi tiếp thì thiếu niên áo vàng đã nổi giận nói: “Ngươi có phải là người xấu không? Sao vừa gặp đã đánh người ta?” Phó Thanh Chủ tiến tới hai bước, nhẹ giọng nói: “Bọn chúng tôi không phải người xấu, chỉ là thấy tiểu huynh đệ đi tới tưởng tiểu huynh đệ là Ngũ Long bang. Tiểu huynh đệ có phải là người của Ngũ Long bang không?” Thiếu niên hỏi: “Ngũ Long bang là ai?” Phó Thanh Chủ chỉ tay: “Chính là người trong sơn trại kia”. Thiếu niên nói: “Sơn trại kia đấy à? À, ta đã hiểu, ta sống ở nơi đó. Chả lẽ người ở nơi đó là kẻ xấu?” Phó Thanh Chủ nói: “Đương nhiên là kẻ xấu!” thiếu niên lắc đầu nói: “Tôi không tin”. Phó Thanh Chủ nói: “Tiểu huynh đệ có biết thế nào gọi là người xấu không?” thiếu niên nói: “Không rõ lắm, hễ ai đánh người khác chính là kẻ xấu”. Phó Thanh Chủ cười nói: “Không đúng, chẳng hạn như tiểu huynh đệ biết một người là kẻ ác, tiểu huynh đệ sẽ đánh hắn trước chứ?” thiếu niên gật đầu nói: “Đúng thế!” Phó Thanh Chủ lại nói: “Vậy thì đúng, người trong sơn trại này cấu kết với triều đình nhà Thanh, tiểu huynh đệ có biết triều đình nhà Thanh là gì không? Triều đình nhà Thanh là triều đình của bọn Thát Tử Mãn Châu chuyên bức hiếp người Hán chúng ta”. Thiếu niên áo vàng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thát Tử triều đình nhà Thanh? Ồ, hình như nhiều năm trước có người nhắc với tôi điều này. Đúng thế! Bọn Thát Tử là người xấu?”.
Lúc này Mạo Hoàn Liên mới bước tới, khẽ nói: “Giờ thì người có thể cho chúng tôi biết người là ai không?” thiếu niên áo vàng nói: “Tôi là ai? Không ai nói cho tôi biết cả, tôi làm sao biết?” lời lẽ nghe khổ não dị thường. Mạo Hoàn Liên nói: “Cha mẹ của người đâu?” thiếu niên vừa nghe thế đột nhiên toàn thân run bần bật, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên nước mắt tuôn trào, Mạo Hoàn Liên thấy chàng ta trông giống như một đứa trẻ, bất giác đưa tay vuốt tóc chàng nhưng chợt nhớ chàng là một thiếu niên anh tuấn, nàng e thẹn rụt tay lại nói: “Có phải tôi đã làm người phiền lòng không? Người đừng trách” thiếu niên ngừng khóc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của Mạo Hoàn Liên, chợt nói: “Cô nương rất tốt, hình như tôi có một người thân cũng giống như cô nương”.
Khi họ đang nói chuyện thì trên núi đi xuống, bọn chúng giơ đuốc kêu lớn: “Bé áo vàng, bé áo vàng, ngươi đang ở đâu?” chàng thiếu niên trả lời một tiếng rồi nói với Phó Thanh Chủ: “Họ đang gọi tôi”.
Mạo Hoàn Liên ứa nước mắt, khẽ nói: “Người hãy đi theo chúng tôi!” thiếu niên áo vàng nghe nàng nói với giọng đầy vẻ quan tâm thì trong lòng thấy rất ấm áp, ngẩn người ra nhìn Mạo Hoàn Liên mà nước ắt tuôn rơi, nghĩ một hồi thì chàng dời bước, thế nhưng đột nhiên ngừng lại nói: “Không được, chừng nào tôi biết người trong sơn trại đúng là người xấu thì tôi mới đi”. Thiếu niên áo vàng giơ tay tạm biệt, xoay người đi rồi bước lên núi. Phó Thanh Chủ khen: “Thiếu niên này quả nhiên võ công thật giỏi, chỉ tiếc đã mắc tâm bệnh!” Mạo Hoàn Liên nói: “Bệnh này cũng thật là lạ, cả bản thân mình cũng quên đi! Bá bá, sao người lại để y trở về?” Phó Thanh Chủ nói: “Người này có lẽ đã gặp biến cố rất nặng nề, họ đã làm một chuyện sai không thể cứu vãn nổi nên đã bị một sức mạnh tinh thần tiềm tàng chèn ép cả ký ức. Giả sử không tìm ra nguyên nhân thì rất khó trị căn bệnh này. Y chỉ quên đi quá khứ chứ không quên hiện tại. Những điều con nói, y vẫn có thể nhớ lại. Chúng ta không nên ép buộc y, cứ để cho y làm theo ý mình”.
Quả nhiên đúng theo lời Phó Thanh Chủ, thiếu niên áo vàng đang mải mê suy nghĩ. Chàng ta nhớ lại thời gian ba năm mà chàng ở trong sơn trại này, nhưng chàng không thể nhớ chuyện xa hơn nữa. Chàng nhớ mình hình như nằm vùi mình trong tuyết trắng vào một ngày mùa đông, đang mơ màng thì được một đám người phát hiện. Lúc đó có hai người cầm đao định giết chàng, chàng không thể động đậy, chỉ bất giác đánh vào huyệt đạo của hai người ấy. Sau đó có một người tên Trương Nhất Hổ bảo mọi người dừng tay, đưa thức ăn cho chàng ăn, thế rồi bảo chàng đi theo họ. Nhưng chàng lại không nhớ tại sao lại nằm phơi mình trên tuyết, chàng chỉ nhớ rằng hình như mình đã giết một người rất thân thiết với mình, còn người đó là ai thì không nhớ nổi. Mỗi khi nhớ đến chuyện này thì chàng thấy rất bất an, đau khổ bởi vậy không thể nào nhớ được nữa.
Chàng nhớ rằng mình đã đi theo đám người này, lúc đầu bị bọn chúng tra hỏi lai lịch, bọn chúng hỏi không ra, toan dọa chàng chàng cũng chẳng màng. Lúc đầu bọn người ấy rất thất vọng, sau đó lại vui mừng, đến đâu cũng sắp xếp cho mình ở một căn phòng, lại có người đi cùng, bảo mình không được đi lung tung, hễ gặp phải người có võ công cao cường chống đối với bọn chúng, khi bọn chúng đánh không lại thì bảo mình ra tay giúp đỡ. Nhưng mình vốn không muốn giết người, cũng chưa bao giờ từng giúp chúng giết người, chỉ đuổi kẻ địch bỏ chạy mà thôi.
Chàng nhớ gần đây bọn người ấy thường nói đến những lời như “triều đình nhà Thanh” và “chiêu an”, hễ chàng bước ra thì bọn chúng không nói nữa. Chàng cũng không hiểu triều đình nhà Thanh hay chiêu an là gì. Đêm nay được ông già và nàng thiếu nữ nhắc nhở, chàng mới nhớ lại rằng rất lâu trước đây hình như có người thường căn dặn mình rằng phải lật đổ triều đình nhà Thanh, đuổi bọn Thát Tử đi. Hình như người ấy cũng là người rất thân thiết với mình. Chàng nghĩ ngợi, chắc triều đình nhà Thanh là một thứ gì đó rất xấu xa, còn chiêu an là gì chàng không hiểu. Nhưng chắc cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Chàng thiếu niên áo vàng ngẫm nghĩ cho đến khi trời sáng.
Lại nói hai người Phó, Mạo đêm khuya trở về tửu quán, chỉ thấy bên trong có rất đông người, có người không có chỗ đứng phải ngồi bên ngoài.
Trương Thanh Nguyên thấy Phó Thanh Chủ thì cũng hơi ngạc nhiên, nói: “Có nhiều huynh đệ đến đây, đều là người của chúng tôi cả”. Phó Thanh Chủ nghĩ thầm: “Triêm Ích là nơi hoang vắng, trong thời gian ngắn mà bọn họ có thể tìm được nhiều người thì thật hiếm có”.
Thế rồi Phó Thanh Chủ kể lại mọi chuyện đêm qua, mọi người lại lập tức lên đường. Đến trưa thì tới nơi. Chỉ thấy trên núi Lục Chương cổng trại mở lớn, Ngũ long đã dắt bọn lâu la ra nghênh đón. Phó Thanh Chủ cùng Trương Thanh Nguyên sánh vai bước lên, Trương Thanh Nguyên bày ra lá cờ lớn có chữ Sấm, quát lớn rằng: “Bọn ta và Ngũ Long bang các người xưa nay chẳng có oán thù gì. Sao các người lại bắt giữ huynh đệ của bọn ta? Nếu hôm nay bọn ngươi thả người thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Bằng không đại quân đến đây thì cái sơn trại bé nhỏ của ngươi sẽ bị san bằng”.
Trương Nhất Hổ thấy Phó Thanh Chủ cũng đến, thì biến sắc, nghe Trương Thanh Nguyên nói như thế, y tròn mắt quát rằng: “Ai mà không biết các ngươi là di nghiệt của Sấm tặc. Các ngươi dọa được người khác chứ chẳng dọa nổi ta!” nói xong thì trừng mắt nhìn Phó Thanh Chủ, gằng giọng nói: “Tên lão tặc nhà ngươi hiếp người quá thể!” rồi y phẫy tay, Đường Ngũ Hùng vung ra ba trái độc tật lê, hai trái bắn về phía Phó Thanh Chủ, một trái bay về phía Trương Thanh Nguyên. Phó Thanh Chủ phóng vọt lên, mở rộng ống tay áo đánh rơi trái độc tật lê bây về phía Trương Thanh Nguyên rồi xoay người lại vỗ ra hai chưởng, đánh rơi hai trái độc tật lê bay về phía mình. Lý Nhị Hổ quát lớn, vung cây gậy tam tiết đánh rơi trái độc tật lê. Phó Thanh Chủ lướt bước lắc vai, xông vào giữa trận địch, hai ống tay áo phất lên liên hồi tựa như hai ngọn roi mềm, khiến bọn Ngũ long luống cuống tay chân.
Lúc này của Trương Thanh Nguyên cũng đã hỗn chiến với đám lâu la. Đám lâu la tuy người đông nhưng người của Trương Thanh Nguyên là những tráng sĩ tinh tuyển, càng đánh càng dũng, bọn Ngũ long xem ra đã sắp bại.
Lúc này ở nơi chân núi có tiếng tù và rúc lên, lại có một tốp nhân mã phóng tới. Ngũ long cũng không ngừng kêu: “Bé áo vàng! Bé áo vàng!” Trương Thanh Nguyên đang cầm đại đao xông thẳng vào trận địch trước cả sĩ tốt, chợt thấy một thiếu niên áo vàng buông tay ngẩng đầu bước tới trông giống như tản bộ sau bữa cơm, thần thái trầm tư tựa như đang suy nghĩ điều gì. Tiếng binh khí giao nhau loảng xoảng, tiếng trống trận thúc lên mà chàng ta chẳng hề để ý đến. Bọn Ngũ Long bang thấy chàng ta xuất hiện thì lập tức chia ra hai mặt. Trương Thanh Nguyên rất ngạc nhiên, chưa kịp suy nghĩ thì đã vung đao chém xuống đầu thiếu niên áo vàng, không ngờ chàng ta hơi lắc người, lại lướt tới, cũng không biết chàng ta đã dùng thủ pháp gì mà đã giật được cây đại đao của Trương Thanh Nguyên. Thiếu niên áo vàng ném đao xuống đất, kêu lên: “Ngươi không được hung hăng như thế!” rồi ngón tay bóp vào mạch môn của Trương Thanh Nguyên, tay trái nắm thành quyền toan đánh xuống. Trương Thanh Nguyên cũng là một dũng sĩ dưới tay Lý Lai Hanh, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã bị thiếu niên áo vàng chế phục. Bọn người của Trương Thanh Nguyên cũng không khỏi kêu hoảng.
Chính là: Hai quân đang ác đấu, quái kiệt lộ thần công.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.