Đang trong điệu phi vũ, dáng vẻ của Trương Ngạo Tuyết giống hệt như một đứa trẻ nhỏ vô tư lự, đối với sự vật gì cũng đầy hứng thú, chốc chốc lại nhìn vào đó chăm chú quan sát phía trong, hoàn toàn đã quên mât mục đích mà mình đến đây.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong lúc đang bị mê hoặc, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Tấm thần hư ảo đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ gay. Lập tức không gian xung quanh được bao bọc bởi những lớp sương mù dày đặc. Rồi sương mù cũng dần tan biến hết, Trương Ngạo Tuyết thấy cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, vẫn còn một chút sương mù sót lại. Cảnh vật mờ ảo lúc đầu đã hoàn toàn biến mất, giờ đây hiện ra trước mắt là những khối ngọc thạch hỗn loạn không có trật tự gì hết, xung quanh hình thành nên một trận đồ cổ quái.
Cảnh giác nhìn quanh 4 phía, Trương Ngạo Tuyết hiểu rằng vừa nãy bản thân đã bị quang cảnh mỹ lệ nơi đây mê hoặc, đã bị mê muội trong một thời gian dài. Cứ nghĩ đến phía bên trong ngọc thạch có ẩn chứa huyền cơ, Trương Ngạo Tuyết hiểu rõ rẵng bên trong nhất định là rất cổ quái. Bất giác tinh thần tập trung cao độ, cố gắng phân tích tình hình trước mắt. Trương Ngạo Tuyết không thể lý giải nổi trận pháp này, ở vào thời điểm này ngoài việc bố trí phòng ngự bên ngoài cơ thể, nàng không thể nghĩ được biện pháp nào khác.
Quan sát cẩn thận xung quanh một hồi, Trương Ngạo Tuyết tập trung ý niệm vào một luồng khí thoang thoảng, dung uy lực của trận pháp này để thăm dò. Lúc đầu nàng đi theo luồng khí còn khó khăn, sau lại trở nên vô cùng thuận lợi, có thể nàng đã đi lạc đường và bây giờ phải một mình đối mặt với trận pháp này. Đúng lúc đó có một âm thanh lớn truyền tới luồng khí trước đã tan hết. Trong lòng rất dao động Trương Ngạo Tuyết rất ngạc nhiên về sự bá đạo của trận pháp này. Đầu óc u u mê mê của nàng giờ đây dần hiện ra nỗi sợ hãi trước hoàn cảnh lúc này.
Suy nghĩ mãi về tình hình lúc này nhưng nàng vẫn chưa tìm ra biện pháp nào tốt cả, Trương Ngạo Tuyết hiểu rằng không thể ở lại đây thêm nữa, liền chủ động dùng thuật phi thân bay lên cao. Dừng lại ở giữa không trung, Trương Ngạo Tuyết liền chú ý tới mặt đất phía dưới, đó là dấu vết của một trận đồ hoàn chỉnh và rõ ràng đã in sâu vào trong đầu nàng từ lúc nào. Lúc đó, Trương Ngạo Tuyết cảm thấy rờn rợn bởi vì chỉ trong chớp mắt lúc trận đồ ấy nhập vào đầu, tận nơi sâu thẳm tâm hồn nàng, một loạt những ý thức gì đó đã ngủ quên bỗng nhiên thức dậy.
Lúc đầu Trương Ngạo Tuyết còn không biết rõ những ý thức đã ngủ quên ấy là gì, nhưng chỉ một lát sau nàng lại cảm thấy thoải mái vui vẻ. Đây rõ ràng là do Ngũ Sắc Tiên Lan ở trong người nàng. Luồng không khí này sau khi thức dậy lập tức như muốn đi đi lại lại khắp nơi trong đầu nàng. Mà tất cả những chặng đường nó đi qua đều rất khéo léo tài tình và ăn khớp với trận pháp, điều này khiến nàng cảm thấy phấn chấn vô cùng. Vô tình nàng đã tìm ra biện pháp giải quyết, Trương Ngạo Tuyết lập tức bắt tay vào hành động dưới sự chỉ dẫn của Ngũ Sắc Tiên Lan. Nhờ đó nàng đã ra khỏi trận đồ này mà không gặp phải khó khăn gì.
Quan sát cảnh sắc trước mắt, lại một lần nữa Trương Ngạo Tuyết cảm thấy hết sức kinh hãi, bởi vì trước mắt nàng rõ ràng là một hồ nước. Trên bề mặt hồ nước lấp lánh những ánh sáng ngũ sắc như thể là nơi diêu trì tiên cảnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đứng yên bất động, đối mặt với cảnh vật như vậy, trong lòng Trương Ngạo Tuyết lại có chút do dự, không biết nên làm thế nào cho phải. Cũng chính vào lúc này, linh khí của Ngũ Sắc Tiên Lan trong cơ thể lại một lần nữa hoạt động, xuyên thấu mọi ý nghĩ trong đầu nàng như thể mọi điều đang hiển hiện trên mặt hồ như thế lại càng thúc giục nàng tiến lên phía trước.
Do dự một hồi, Trương Ngạo Tuyết vẫn quyết định tiếp tục sải bước tiến lên, ý thức đã vào bên trong cái hồ lộng lẫy này. Nàng vừa vào tới bên trong thì nước hồ nhanh chóng cạn khô. Những hào quang ngũ sắc mỏng manh chỉ trong chớp mắt đã trở đậm nét hơn, cuối cùng hóa thành một luồng sức mạnh to lớn tiến sâu vào bên trong ý thức của nàng.
Những biến đổi vừa nãy đối với Trương Ngạo Tuyết mà nói thì quả là quá sức tưởng tượng. Trong thời gian biến đổi nhanh chóng ấy ý thức của nàng giờ đây vẫn không sao thích ứng được với những sự việc xảy ra trước mắt.
Dừng lại nhìn hồ nước đã cạn khô, chỉ một lát sau Trương Ngạo Tuyết đã lấy lại được tinh thần, nàng quay đầu nhìn xung quanh như để tìm kiếm một động tĩnh nào đó. Phía đằng sau, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một quả cầu nước trong như thuỷ tinh to lớn, ở trên bề mặt có những ánh sang dị thường đang không ngừng chuyển động. Từ đó thỉnh thoảng lại xuất hiện những hình vẽ kỳ lạ cùng với những hình ảnh về một nơi nào đó.
Bước về phía trước vài bước, Trương Ngạo Tuyết hiếu kỳ quan sát quả cầu nước trong như thuỷ tinh, phát hiện thấy những hình vẽ và hình ảnh trên bề mặt quả cầu lúc đầu trông mờ mờ ảo ảo, nhìn kỹ thì thầy rõ ràng hơn rất nhiều. Nhưng điều kỳ lạ là dù nàng có tập trung tinh thần đến đâu thì cuối cùng vẫn khôngcó cách nào nhìn rõ dược những hình ảnh trên bề mặt quả cầu.
Nét mày thanh tú hơi cau lại Trương Ngạo Tuyết nghĩ thầm:
- Không biết những hình vẽ và quang cảnh trên bề mặt quả cầu này là gì? Tại sao nó lại mờ ảo không rõ như vậy ?
Trong lúc suy nghĩ , trong tiềm thức nàng lại đưa tay ra để sờ vào bề mặt quả cầu nước trong như thuỷ tinh này. Chính vào thời điểm lúc tay nàng chạm vào quả cầu nàng liền hét lên một tiếng, rồi cả thân người bị hút vào bên trong.
Thời khắc đó, những ý nghĩ trong đầu nàng vừa kinh hãi, vừa hỗn loạn vô cùng, vô số những hình ảnh cứ vùn vụt trôi qua trước mắt. Căn bản nàng cũng không có tâm trạng nào để nhìn, chỉ cố gắng tưởng tượng những điều nàng thấy đang xuất hiện như thế nào.
Thời gian dịch chuyển từ suy nghĩ này sang suy nghĩ khác chỉ là trong chớp mắt, nhưng cũng chính tại thời điểm chớp mắt ấy Trương Ngạo Tuyết đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh từ trong cơ thể mình được tách ra. Một lúc sau nàng cảm thấy dường như đã thoát khỏi một sự trói buộc nào đó, đã thoát khỏi cái không gian kỳ quái đó.
Mở to mắt kinh ngạc, Trương Ngạo Tuyết phát hiện ra bản thân mình đang tồn tại cùng với cái hình thể ý thức bên trong không gian này, mọi thứ trước mặt thật thảm hại, đổ sập xuống mặt đất. Trên bề mặt của quả cầu nước trong như thuỷ tinh, một số hình ảnh lúc trước giờ đã hoàn toàn biến mất.
Đờ đẫn nhìn quả cầu nước Trương Ngạo Tuyết cố gắng nhớ lại những gì vừa trải qua hồi nãy. Trong khoảng thời gian đó, rốt cuộc bản thân nàng đã gặp phải những sự việc gì mà tại sao không thể nhớ ra một chút gì?
Lúc đó, Trương Ngạo Tuyết đang rơi vào sự trầm tư, nàng không hề chú ý đến quả cầu nước trước mặt đang từ từ tan chảy, ngay cả bốn bề xung quanh cũng vậy, như thể là nước thuỷ triều đang cuốn trôi đi tất cả. Trong khoảng không gian mà không hề có một âm thanh hay quang cảnh gì cả, tất cả đều từ từ phai màu rồi mất hẳn.
Khi tất cả cảnh tượng đều tan biến hết, sự biến hoá của những tia sáng đã thu hút sự chú ý của Trương Ngạo Tuyết. Lúc này nàng mới phát hiện ra, giữa trời đất mênh mông giờ chỉ còn sót lại duy nhất một mình nàng.
Đưa mắt nhìn khắp xung quanh, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên nghĩ :
- Bản thân mình rơi vào cảnh ngộ kỳ quái như thế này thì chắc hẳn là trước đó đã xảy ra điều gì đó. Bên trong sự việc ẩn chứa điều gì? Tại sao mình lại như mê muội đi như thế này.
Vội vàng bước tới rồi lại vội vàng quay trở lại nhưng rốt cuộc nàng vẫn không hiểu rõ được sự việc, ở đây cái gì là thật, cái gì là ảo đây?
Trong lúc nàng đang hoang mang, xung quanh đang bừng sang dần chuyển sang tối, những vật trong như ngọc cũng từ từ biến mất. Cùng vời những tia sang dần tắt, trời đất như thể không ngừng co nhỏ lại. Mà lúc ấy một luồng sức mạnh không thể kháng cự bỗng nhiên dồn lại phía nàng, trước khi nàng kịp phản ứng lại, nó đã cuốn nàng vào một xoáy nước lớn, chỉ trong khoảnh khắc rồi lại đưa nàng trở về chỗ cũ như trước.
Từ từ mở mắt, Trương Ngạo Tuyết thấy Lâm Vân Phong sắc mặt đang lo lắng nhìn mình, liền hỏi:
Vân Phong, ta như thế này đã bao lâu rồi?
Lâm Vân Phong thấy nàng tỉnh lại hoan hỉ nói:
- Sư tỷ, tỷ tỉnh rồi thật tốt quá, tỷ làm đệ sợ muốn chết luôn, tỷ đã không nói không động đậy cả nửa buổi rồi. May mà không gặp người nào qua đường, nếu không thì đã phiền phức rồi.
- Suốt cả nửa buổi sao?
Giọng Trương Ngạo Tuyết có chút kinh ngạc rồi như hiểu ra nàng nói: " Hoá ra ta ở đây lâu đến như vậy rồi, thật là…
Ngạc nhiên nhìn nàng chăm chăm, Lâm Vân Phong nghĩ rằng hình như có điều gì đó bất thường ở nơi nàng, không nhịn được liền hỏi:
- Sư tỷ, tỷ sao vậy? Có phải là đã phát hiện ra việc gì rồi không? Tỷ hồi nãy còn bất động hơn nữa ngày trời, không biết đã thu hoạch được điều gì rồi?
Ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vân Phong, thấy sắc mặt lo lắng của chàng, Trương Ngạo Tuyết thấy buồn cười, nàng nhẹ giọng nói: "Không có gì, ta chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi. Còn về thu hoạch thì…
Trong lúc đang nói, Trương Ngạo Tuyết tụ nhiên nhớ đến tay phải của mình.
Nhưng chính vào khoảnh khắc lúc nàng rời tay phải ra, cây Ngọc Thụ trước mắt bỗng trở nên khô héo, ngay cả khối ngọc thạch to lớn cũng vậy, chỉ trong vòng hai câu nói đã biến mất không còn dấu vết gì.
Kinh hãi nhìn tất cả, Lâm Vân Phong nói: "Đây, đây đã xảy ra việc gì vậy, tại sao lại có thể như thế đươc, sư tỷ, tỷ…
Sác mặt Trương Ngạo Tuyết cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, mãi một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, nàng nhẹ nhàng nói:
- Ta cũng không thể nói rõ được, hay có lẽ ta đã hút hết linh khí của nó rồi. Nhưng kỳ lạ là ở chỗ ta đã kiểm tra chân khí trong cơ thể nhưng không hề thấy một sự tăng lên rõ rệt nào cả. Duy nhất có một điều là trong sâu thẳm ý thức của ta hình như sức mạnh đã tăng lên gấp mấy lần, nó có thể tự động di động và chuyển hoá mà không chịu sự khồng chế của ta.
Lâm Vân Phong vừa thở dài vừa nói trong giọng nói có chút tiếc nuối:
- Tất cả thế là hết rồi, thật như một giấc mộng, chớp mắt đã biến mắt. Thôi đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta hãy mau lên đường thôi, sư tỷ.
Trương Ngạo Tuyết gật đầu rồi cùng với Lâm Vân Phong rời khỏi chỗ đó.
* * *
* *
*
Lâm Thạch Lĩnh, nằm sâu trong núi Tần Lĩnh, đó là một ngọn núi nhỏ bình thường không hề gây sự chú ý. Cảnh sắc nơi đây không có gì để người ta đến thăm quan, cũng không có những bảo bối kỳ lạ. Điều duy nhất mà ngọn núi này có là một miếu đá vô cùng kỳ quái.
Nói đó là một miếu đá vìên ngoài nó giồng như một ngôi miếu, mà toàn bộ lại do đá tạo thành. Trừ phần mái ra còn không thể tìm thấy một mẩu gỗ hay một cái đinh nào, phong cách kiến trúc lại có chút kỳ quái.
Vị trí của ngôi miếu nằm trong lòng máng, nằm ở giữ lưng chừng núi Lân Thạch Lĩnh. Bốn bề xung quanh đều là cây cổ thụ lâu năm to lớn, cành lá rậm rạp che cả bầu trời. Những cành cây rậm rạp ấy hoàn toàn bao phủ mái của ngôi miếu nhỏ. Ngoài ra , thêm vào việc ngôi miếu chỉ có duy nhất một cửa, duy nhất một gian. giả sử mà có vị cao nhân nào bay qua trên đỉnh, nếu không lưu tâm quan sát thì cũng không có cách gì phát hiện ra nó được.
Nằm ở nơi thâm sâu trên ngọn Tần Lĩnh, trong khoảng chu vi mười dặm đều là đất hoang không có người ở. Như vậy thì một gian thạch miếu này do người nào dựng lên? một vị cao tăng đến ẩn dật, lánh xa khỏi thế giới bên ngoài hay một tiên nhân đắc đạo muốn lánh xa khỏi thế sự hồng trần?
Quả thật là cổ quái, huyền bí khiến người ta khó lý giải nổi. Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên hơn nữa là danh tiếng của ngôi miếu đã được truyền đi và thu hút không ít người.
Từ xa nhìn lại, cửa của ngôi thạch miếu bụi bặm phủ đầy, bỗng một thân hình xuất hiện ở đó, lặng yên quan sát cửa miếu.
Trên không trung, mặt trời chói chang cao vút. Ánh mặt trời lúc gần về chiều thật gay gắt, dù cho xung quanh ngôi thạch miếu cành lá tươi tốt, mà ánh sáng ấy vẫn chiếu xuyên xuống mặt đất.
Dừng lại trước cửa thạch miếu, Thiên Mục Phong chú ý trước cửa miếu có khắc bốn chữ cổ, những chữ này thu hút đến nỗi chàng đã xem chúng suốt trong hai canh giờ. Nhưng rốt cuộc những chữ trên cửa miếu này là gì, tại sao Thiên Mục Phong lại đứng suốt hai canh giờ để xem xét chúng?
Hướng theo ánh mắt của chàng, cửa miếu này trông rất mộc mạc, cũ kỹ, phía trên hai bên khung cửa được trạm khắc bằng hình vẽ chín cột la hán. Khi kết hợp lại thì vừa đúng mười tám vị la hán. Phía trên cửa miếu có một tấm biển đá, xung quanh là một số kinh văn phật pháp. Dù đang ở dưới ánh sang tối tăm nó vân phản chiếu kim quang nhè nhẹ.
Ở trung tâm của tấm biển đá, là bốn chữ mạ vàng kim Nhiên Đăng Cổ Tự, nét chữ cứng cỏi rất có hồn, lúc nào cũng lấp lánh hào quang nhè nhẹ, như thể muốn nói với những người phàm trần rằng đây không phải là nơi bình thường cho các ngươi trú ngụ.
Ánh mắt di chuyển, nét mặt thanh tú của Thiên Mục Phong tỏ ra rất nghiêm trọng, chàng tự nói với chính mình:
- Trong truyền thuyết nói rằng vị sư tổ của vạn Phật tên gọi Nhiên Đăng, là người ngoài hải vực. Ông ta một đời tu luyện phật pháp nên chỗ ở lấy hai chữ Nhiên Đăng làm bằng. Lẽ nào đây chính là nơi ông ta đã từng sống hay sao? Ngôi thạch miếu trước mặt này nhìn bề ngoài thì rât bình thường Nhưng bên trong lai ẩn chưa huyền cơ khó đoán. Mười tám vị la hán trên cửa có nhiệm vụ đuổi tà ngừa ma, bắt quỷ phải thuần phục. Và tấm biển đá phía bên trên cửa càng có uy lực khôn cùng.Tuyệt đối không phải người bình thường nào cũng có thể vào trong. Rốt cuộc bên trong đó có chứa những bí mật gì đây?