Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 299: Vu sư hỏa mị

Trương Ngạo Tuyết đáp:

- Ta hiểu rồi. Tu vi của họ rất cao, chúng ta không thể khinh thường chọc vào họ để tránh những phiền phức không cần thiết, khi mưa tạnh chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây.

Tại đây, Trúc Sơn Tứ Sát cũng đang quan sát động tĩnh của hai người Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong. Lão đại Trúc Can truyền âm nói:

- Trên cơ thể của tiểu nha đầu này phát xuất khí tức thần thánh, hơn nữa thanh kiếm trong tay nha đầu cũng không phải là thứ phàm phẩm, tất có lai lịch không tầm thường.

Lão nhị Trúc Tiết hỏi:

- Ý lão đại là chúng ta tìm cách thăm dò đối phương, một khi thanh kiếm đó thực sự là thần binh lợi khí thì chúng ta sẽ xuất thủ cưỡng đoạt, để trong tương lai có được lợi khí ứng phó với địch nhân.

Trúc Can trầm giọng:

- Ta đích xác là có ý này, lão tam hãy đi hỏi xem, xem lai lịch của chúng có gì đặc biệt, chỉ cần không phải cường địch thì cứ thử động thủ.

Trúc Diệp nhẹ nhàng rời khỏi, thân ảnh như thiểm điện xuất hiện trước Trương Ngạo Tuyết vài thước, khẽ quát:

- Tiểu nha đầu, hai ngươi từ đâu tới, có phải là muốn nhắm tới bọn ta không, nói mau.

Lâm Vân Phong lắc người đứng chắn trước thân Trương Ngạo Tuyết, lãnh đạm nhìn Trúc Diệp nói:

- Ngươi là yêu nhân nơi nào? Vì sao cố tình lưu lại đây? Chẳng lẽ là vì chúng ta sao?

Cũng dùng một giọng điệu giống hệt, Lâm Vân Phong trả đũa lại lão ta.

Trúc Diệp lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ta hỏi ngươi trước, ngươi làm gì quyền được đặt câu hỏi. Hiện tại hãy mau mau cung khai, nói nghe vừa ý có thể ta sẽ thả các ngươi đi, còn nếu nghe không thuận thì các ngươi sẽ phải lưu lại đây.

Lãnh khốc nhìn thẳng vào lão, Lâm Vân Phong nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Ngươi đã cố tình bới lông tìm vết thì cần gì phải hỏi nhiều, có thủ đoạn gì thì cứ thi triển đi xem thử chúng ta có sợ không.

Nói xong toàn thân thanh quang bạo phát, Trảm Phong kiếm rít lên tự động rời khỏi vỏ, mang theo một dải ngân sắc quang mang xoay tròn tọa lạc trên đỉnh đầu hắn.


Cảm thụ một cỗ khí tức cường đại nhanh chóng bành trướng, Trúc Diệp biến sắc nói:

- Tiểu tử có tu vi thật không đơn giản, thật không ngờ đã tu luyện tới được thượng tầng của cảnh giới Bất Diệt, thảo nào mà ăn nói hung hăng như vậy. Nhưng đáng tiếc là ngươi đã gặp phải ta, hôm nay ngươi buộc phải lưu lại đây, còn lưu lại cái gì thì còn tùy vào tâm trạng của lão phu.

Trúc trượng trong tay hoành ngang, một cỗ khí tức sắc bén hung mãnh phát ra, lập tức va chạm với khí tức của Lâm Vân Phong. Cùng với luồng lực lượng vô hình này lóe lên trong không gian tối tăm, lập tức gây ra một cơn cuồng phong dữ dội trong tòa miếu đổ nát, khiến hai người trong lúc đối kháng bị bắn ngược ra sau.

Nhãn thần lộ vẻ kinh hãi, song phương đồng thời biểu lộ thần sắc cảnh giác, hiển nhiên trong lòng thầm hiểu là gặp phải cường địch. Nhưng trên khuôn mặt lạnh nhạt của Trương Ngạo Tuyết lại xuất hiện một tia lãnh khốc, nhãn thần lạnh băng đang theo dõi ba nhân ảnh khác, toàn thân phát ra một luồng khí tức thần thánh trang nghiêm. Lúc này, tam sát còn lại đang di chuyển thân ảnh tới bên cạnh Trúc Diệp, bốn người khí tức tương liên như thủy triều ép tới bọn Lâm Vân Phong hai người.

Sớm thấy một trường đại chiến sẽ bạo phát, cùng lúc đó trong cơn mưa lớn một âm thanh thảm khốc truyền lại, ngay sau đó là một bóng xám tro hạ xuống trước miếu, chớp mắt đã xuất hiện trong tầm mắt bọn Trương Ngạo Tuyết sáu người, nên đã ngăn lại chiến cục của song phương. Cẩn thận quan sát, chỉ thấy người này mình mặc trang phục của Miêu tộc, ước khoảng sáu mươi tuổi, nước da đen đủi, nhãn thần quái dị đang chăm chú nhìn mọi người trong miếu.

Trúc Sơn Tứ Sát vừa nhìn thấy người này, trong lòng ẩn ước có cảm giác bất diệu, cùng trao đổi ánh mắt, nhanh chóng quyết định bãi bỏ thế phòng ngự. Lão đại Trúc Can tiến lên hỏi:

- Nhìn ngươi mình mặc sức phục của Miêu tộc, tất tới từ Nam Cương, không biết ngươi ở động nào trong bảy mươi hai động? Thân phận thế nào? Xin thỉnh giáo?

Lão già Miêu tộc phát ra một tràng cười quái dị, nói bằng tiếng Hán cứng ngắc:

- Tộc của ta là vua của bảy mươi hai trại, ta là Hỏa Mị một trong chín đại Vu sư trong tộc, các ngươi chắc là lũ Trúc Sơn Tứ Sát gì đó phải không?

Nhãn thần kinh biến, Tứ sát cùng nhìn nhau, rồi Trúc Can kinh ngạc nói:

- Ngươi đến từ Hắc Vu tộc chuyên cung phụng Vu thần bán nam bán nữ đó sao? Nghe nói Vu thuật của tộc này kỳ tuyệt thiên hạ, tuyệt đối có thể sát nhân diệt thần. Có thể trở thành một trong chín đại Vu sư đều là những cao thủ kiệt xuất thần bí nhất trong tộc, không ngờ hôm nay lại may mắn tương ngộ tại đây, không biết làm sao ngươi đột nhiên lại tới đây vậy?

Đại Vu sư Hỏa Mị phát ra tràng cười quái dị, lạnh lùng đáp:

- Xem như ngươi biết không ít chuyện à, không uổng sống tới từng này tuổi, mạnh hơn hai tên môn hạ Dịch viên này nhiều.

Lời vừa dứt thì nhãn thần Tứ Sát liền biến đổi, lập tức minh bạch thân phận của Trương Ngạo Tuyết hai người. Nhưng Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết thì thực sự chấn động trước mục quang của Vu sư Hỏa Mị, làm sao lão nhận ra được lai lịch xuất thân của hai người, đây là sự tình thực khó lý giải được.

Cảnh giác nhìn lão, Lâm Vân Phong hỏi:

- Hỏa Mị, ngươi đến đây tìm chỗ trú mưa hay có mục đích gì khác? Hơn nữa lúc nãy trước khi ngươi tiến nhập, bên ngoài truyền lại một thanh âm thảm khốc, chuyện đó là sao?

Hỏa Mị nghe xong cười lạnh nói:

- Lâm Vân Phong, ngươi không ý thức được có một số việc không biết thì an toàn hơn sao?


Lâm Vân Phong nói:

- Điều này ta tự nhiên minh bạch, nhưng ta nghĩ làm quỷ minh bạch so với làm người hồ đồ còn tốt hơn nhiều.

- Nếu đã vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta tới đây mục đích thật sự là để tránh mưa, bất quá hiện tại e rằng có chút thay đổi. Còn tiếng la thảm lúc nãy chẳng qua là của một cao thủ tu chân giới mà ta gặp, ta thấy hắn không thuận nhãn nên lấy đi tâm tạng của hắn làm thức ăn cho Hỏa Linh Nhi của ta.

Vừa dứt lời thì một đạo hồng quang như thiểm điện xẹt qua, một con bò cạp lửa màu đỏ như máu to khoảng ba tấc xuất hiện trên vai lão, dương lên cái đuôi sắc nhọn, mục quang âm u quét nhìn chúng nhân.

Sắc mặt biến đổi, Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết cấp tốc lùi lại phía sau vài thước, cẩn trọng theo dõi động tĩnh của bò cạp, lo sợ nó sẽ bất thần tập kích. Phía đối diện, Trúc Sơn Tứ Sát nhìn thấy con bò cạp bất giác kinh hãi hô lên:

- Huyết Ngọc Hạt Tử Vương! Làm sao ngươi có được vật chí độc này? Trong truyền thuyết thì độc vật này đã tuyệt chủng trước đây hàng ngàn năm, ngươi có nó được từ đâu vậy?

Cười hắc hắc, Hỏa Mị nói:

- Thiên hạ rộng lớn, không có gì là kỳ lạ cả. Làm sao mà ta có được đó là chuyện của ta, không cần thiết phải cho ngươi biết. Hiện tại nhân lúc rảnh rỗi, ta sẽ thả cho Hỏa Linh Nhi hoạt động một chút, ai không cẩn thận mà bị nó chích phải thì đứng có trách ta không đề tỉnh trước.

Nói dứt lời thì huyết ảnh chuyển động, Huyết Ngọc Hạt Tử Vương như một ngọn lửa hồng nhắm Lâm Vân Phong lao tới.

Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trường kiếm trong tay Lâm Vân Phong uốn lượn như bay, kiếm khí lăng lệ rít một tiếng bay lên, trong ngôi miếu đổ nát hình thành nên một màn kiếm ảnh đan xen dày đặc phong tỏa sự tiến tới của Huyết Ngọc Hạt Tử. Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết hét lên lạnh lẽo, Tử Ảnh thần kiếm lập tức rời vỏ hóa thành một đạo tử quang cùng lúc xuất hiện trước ngực Hỏa Mị, kiếm khí cường kích liên tục xuyên thấu qua ba mươi ba tầng chân khí hộ thể, bức lão kêu lên một tiếng kinh hãi và cấp tốc né tránh.

Thân kiếm hợp nhất, Trương Ngạo Tuyết hiểu rằng không thể để cho lão có cơ hội phản kích, bởi vậy một kiếm bức thối địch nhân lùi về, thân ảnh nàng tiến tới. Thần kiếm trong tay điên cuồng thi triển Dạ Nguyệt trảm pháp, tử sắc quang hoa cường thịnh bao trùm khắp bên trong ngôi miếu, hình thành nên một kết giới nhanh chóng co rút lại, công tới Hỏa Mị đang lách trách ở giữa. Bị vây khốn Hỏa Mị hét lên một tiếng, ngay lúc tránh được đòn công kích cường mãnh cuối cùng của Trương Ngạo Tuyết thì lão bắt đầu phát động phản kích. Chỉ thấy song thủ của lão hươ thành một quỹ tích cổ quái trước ngực, khí lưu cuồn cuộn khắp thân thể, chân khí cấp tốc vận chuyển hình thành nên một mũi tên hắc sắc, xoẹt một tiếng bắn về phía Trương Ngạo Tuyết.

Lãnh đạm nhìn mũi tên lao tới, hữu thủ Trương Ngạo Tuyết xoay chuyển như bay, Tử Ảnh thần kiếm trong tay phát xuất thanh âm như long ngâm, khí tức thần thánh hội tụ thành một cột kiếm trụ sắc bén chắn trước thân thể ngăn chặn một tiễn công kích của Hỏa Mị. Hắc sắc tiễn va chạm dữ dội vào tử sắc kiếm trụ, sau khi giằng co một lúc, tử sắc kiếm mang trở nên ảm đạm, bị mũi tên hắc sắc áp chế.

Trương Ngạo Tuyết thần sắc kinh hãi, không tưởng nổi thần khí trong tay mình trước Vu sư tà ác này bức bách tới không có lực hoàn thủ. Cấp tốc thối lui một trượng, Trương Ngạo Tuyết hoành kiếm phía trước, lãnh mạc nhìn thẳng vào Hỏa Mị. Nhưng Hỏa Mị lúc này không nôn nóng công kích tiếp, thay vào đó lại lưu tâm tới cuộc chiến của Huyết Ngọc Hạt Tử Vương và Lâm Vân Phong. Ở một bên Trúc Sơn Tứ Sát đứng bất động, thần sắc vô cảm theo dõi song phương không biết đang có chủ ý gì.

Trong cuộc chiến kiếm ảnh loang loáng, nhân ảnh ảo hóa, Lâm Vân Phong và Huyết Ngọc Hạt Tử Vương cả hai chuyển động cực nhanh, ngân sắc kiếm mang và huyết sắc quang ảnh đan xen dao động, song phương liên tục va chạm công kích lẫn nhau, phát ra âm thanh sấm sét nghẹt thở.

Trong lúc công kích Lâm Vân Phong tâm thần chấn động, kiếm khí như rạch trời phá núi, nhưng khi chém lên thân thể của Huyết Ngọc Hạt Tử Vương lại vô tác dụng, đơn thuần chỉ làm nó rung động lùi lại, không gây ra được chút thương tích nào. Nhưng nó càng đánh càng hung dữ, thân ảnh mỗi lúc một nhanh làm cho Lâm Vân Phong dần dần nảy sinh cảm giác vô lực.

Thân ảnh xoay tròn cuốn tới, Lâm Vân Phong sau một kiếm chân lui Huyết Ngọc Hạt Tử Vương, Trảm Phong Kiếm trong tay ném ra, thi triển ngự kiếm thuật tự động truy theo. Đồng thời song thủ kết ấn quyết trước ngực, toàn thân phát ra hai luồng quang mang một xanh một đỏ đan xen nhau, Âm Dương pháp quyết thần bí mạc trắc toàn lực bạo phát, biến thành Âm Dương Huyền Cương truyền lên Trảm Phong kiếm. Tiếp đó, trường kiếm mỗi lần chém lên Hạt Tử Vương đều phát ra những tia lửa chói lọi làm Huyết Ngọc Hạt Tử Vương run rẩy liên tiếp, huyết sắc toàn thân dần dần ảm đạm.

Thấy tình cảnh này nhãn quang Hỏa Mị biến đổi, lão không đoán ra Lâm Vân Phong thi triển pháp quyết gì mà đột nhiên có thể khắc chế được Hạt Tử Vương. Khẽ huýt một tiếng, Hỏa Mị triệu hồi Huyết Hạt, thân ảnh thấp thoáng xuất hiện trước Lâm Vân Phong, nhãn quang âm trầm nhìn hắn lãnh khốc nói:

- Không nhìn ra pháp quyết ngươi tu luyện cũng có vài phần uy lực, bây giờ hãy thử tiếp Nhiếp Hồn Đoạt Phách đại pháp của ta, xem ngươi có thể tiếp được mấy chiêu.

Nở một nụ cười cổ quái, Hỏa Mị nhãn quang tà ác quét nhìn hắn, hữu thủ lập tức lấy ra từ ngực áo một mộc nhân. Song thủ lăng không nhập lại trước ngực, hắc sắc quang hoa như thiểm điện bao trùm lên toàn bộ bề mặt mộc nhân, tình trạng hết sức quỷ dị.

Đồng thời, Hỏa Mị miệng lâm râm niệm chú, tiếng niệm chú dần trở thành một chuỗi lớn, tới khi tối hậu chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét của lão:

- Cửu U Minh giới, thất giới chi ngoại, ngã chủ lệnh hạ, hồn phách quy lai. Thiên hỏa gia thân, Lâm Vân Phong hoàn bất quy vị*!

Trong tiếng rống hung ác, tại chưởng tâm của song thủ Hỏa Mị xuất hiện làn hắc quang như điện, hóa thành một đạo hào quang rực rỡ, xuyên vào tâm tạng của mộc nhân.

Trong khi phòng ngự, toàn thân chân nguyên của Lâm Vân Phong nâng lên đến mức cực hạn chống lại một lực lượng như lợi tiễn vô hình, nó dễ dàng phá vỡ tầng tầng phòng hộ của hắn, xung kích vào tâm tạng hắn. Thân thể rung động, Lâm Vân Phong biểu hiện thần sắc thống khổ, miệng phát ra một tiếng hét thê thảm, toàn thân phảng phất như bị một cỗ đại lực đánh bay, đập mạnh vào bức tường đá phía sau.

* Cửu U Minh giới, nằm ngoài thất giới, ta hạ lệnh này, hồn phách về đây. Thiên hỏa nhập thân, Lâm Vân Phong còn không trở về!