Im lặng một lúc, giọng nói đó lại vang lên:
- Nếu ngươi nghĩ như vậy thì lần này tùy ngươi. Ngươi hãy đặt Hoàn
Hồn thảo lên người cô ta, rồi đem cô ta vào trong động.
Huyền Dạ nhìn Bạch Như Sương, lấy Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo từ trong ngực áo ra đặt vào lòng nàng, tiếp đó hữu thủ dùng nhu lực đẩy thân thể nàng vào trong động, chỉ trong chớp mắt đã biến mất hút trong động thần bí.
Đêm nay, Huyền Dạ đứng lặng im ngoài cửa động canh giữ cho nhân vật thần bí ở trong bóng tối, không nói không động đậy chẳng khác nào một pho tượng đá.
Trước khi trời sáng một khắc, từ trong động lại vọng ra tiếng nói:
- Huyền Dạ, hãy giúp ta trông chừng cô ta, không cho bất cứ kẻ nào động vào cô ta, rõ chưa? Hiện nay sức lực của ta đã hoàn toàn hồi phục, điều mà ta thiếu duy nhất lúc này là tìm một kẻ tinh thông tứ môn pháp quyết Phật, Ma, Quỷ, Đạo để giúp ta mở phong ấn. Việc này rất khẩn cấp, ngươi phải hoàn thành trong vòng một tháng, nếu không ta e là sẽ không kịp.
Huyền Dạ đón lấy thiếu nữ vừa từ trong động bay ra, nhìn dáng vẻ bi thương của nàng ta, nhẹ nhàng nói:
- Thuộc hạ biết rồi, thuộc hạ sẽ chăm sóc tốt cho cô ta, xin chủ nhân an tâm. Trước mắt đã có chút manh mối về người mà chủ nhân muốn tìm, nhưng thuộc hạ chưa dám khẳng định đó có phải là người tinh thông tứ môn pháp quyết hay không, điều này cần phải truy xét cho kỹ mới biết được. Bây giờ
thuộc hạ xin đi trước, hy vọng lần sau quay trở lại, chủ nhân đã có thể được tự do.
Dứt lời hắn quay người bay đi, thoắt một cái đã biến mất trong bóng tối trước khi trời hửng sáng.
Từ trong vùng sâu tối âm u của hang động vang lên tiếng cười như điên
dại:
- Một nghìn hai trăm năm, ta sắp được nhìn thấy trời sáng rồi, tới lúc đó
các ngươi sẽ phải trả giá cho chuyện xảy ra năm đó. Hãy đợi đấy, ta sẽ cho các nguơi phải hối hận. Ha… ha… Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Trong tiếng cười điên cuồng ẩn ước chứa đựng vài phần tang thương đau buồn, có lẽ trong suốt một nghìn năm qua hận thù đã làm tăng thêm biết bao cơn phẫn nộ, trong sự phẫn nộ lại hàm chứa vài phần mất mát.
***
Những ngày gần đây, cũng vì một số chuyện lớn xảy ra với giới tu chân đã khiến Tây Thục Dịch viên lộ rõ vẻ cực kỳ bất ổn.
Trong Dị Thiên các, Huyền Ngọc chân nhân nhìn ba người Tử Dương chân nhân, Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong với vẻ mặt trầm trọng nói:
- Gần đây trong giới tu chân phong vân biến đổi bất thường, tình hình ngày càng bất lợi với nhân gian chính đạo. Theo tin tức của môn hạ hồi báo, chưởng giáo Lý Trường Xuân của Thiên Kiếm viện đã chết trong tay kẻ mới nổi lên là Huyền Phong môn chủ, còn Diệp Tâm Nghi thì đoạt được Thông Linh điểu tại Động Đình hồ, thêm vào đó hiện nay cao thủ Quỷ vực đã hiện thân tại Âm sơn, Ma vực và Yêu vực lại câu kết với nhau, Nhân gian hỗn loạn đạo tiêu ma trướng, nguy cơ của Dịch viên cũng ngày một lớn.
Tử Dương chân nhân hỏi:
- Tình thế đã nguy cấp đến vậy mà liên minh chính đạo thì làm được những gì? Vân Chi pháp giới, những người luôn miệng nói trảm yêu trừ ma bảo vệ Nhân gian đâu mất rồi? Còn Thiên Kiếm Khách tu vi kinh thiên tại sao lại như con rùa rụt cổ vậy?
Nghe ngữ khí của lão có vẻ không tốt, Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong đều im lặng không nói gì, còn Huyền Ngọc chân nhân cũng chỉ khẽ thở dài, hạ giọng nói:
- Ngày nay thực lực của lục viện đã giảm đi một nửa, các cao thủ của Vô Vi đạo phái gia nhập Tam Phái liên minh gần như đã chết hết, nếu cứ tiếp tục như vậy, liên minh chính đạo sẽ không còn đủ khả năng ứng phó với lũ yêu ma quỷ quái nữa. Hôm nay ta triệu tập mọi người đến là để bàn bạc một chuyện, Dịch viên chúng ta sau này nên đi theo hướng nào và bắt đầu từ đâu. Nếu như nghĩ dựa vào liên minh chính đạo để bảo hộ thì cái gọi là môi hở răng lạnh đã không còn là hiện thực nữa, chúng ta phải tính lấy một con đường khác.
Thấy nói đến chuyện chính, Tử Dương chân nhân bèn kìm nén những điều không vừa lòng với liên minh, hỏi:
- Sư huynh, huynh có dự định gì thì cứ nói ra, trước mắt Dịch viên chúng ta cũng được coi là may mắn nhất trong lục viện, gần như không có thiệt hại lớn gì về người. Dựa vào thực lực hiện có, muốn làm chút gì đó thì cũng không phải là điều khó khăn, một khi đến lúc thực lực bị giảm sút mạnh, có nghĩ đến chuyện hành động gì đó cũng muộn rồi.
Huyền Ngọc chân nhân nói:
- Ta cũng nghĩ như đệ vậy, liên minh hiện giờ đã bị một mình Kiếm Vô Trần thao túng, cứ tiếp tục như vậy thậm chí dù sau lưng hắn có chỗ dựa vững chắc đi nữa thì cuối cùng khi đụng phải sự liên thủ của lũ yêu ma cũng chắc chắn bại, tới lúc đó bị tổn thất nặng nề nhất chẳng phải là mấy viện chúng ta sao? Một khi tổn binh hại tướng, các cao thủ đều không còn, ai có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn đây? Cho nên chúng ta hãy suy nghĩ có nên chiêu hồi
môn hạ Dịch viên về hay không, chúng ta rút lui khỏi liên minh thoát khỏi sự khống chế của Kiếm Vô Trần, đơn độc chống chọi với yêu ma còn mạnh hơn là khác.
Sắc mặt có chút biến đổi, ba người Trương Ngạo Tuyết hiển nhiên đã bị những lời của Huyền Ngọc chân nhân làm cho sững sờ. Huyền Ngọc chân nhân đề ra biện pháp đó cố nhiên là vì lo nghĩ cho Dịch viên, nhưng Kiếm Vô Trần liệu có chấp nhận hay không, những viện khác có đồng ý cho Dịch viên rút khỏi hay không, đây rõ ràng là chuyện không thể. Nếu làm to chuyện, tới lúc đó chính đạo bị chia năm xẻ bảy, ngược lại bị bọn yêu ma quỷ quái lợi dụng cơ hội, thì Dịch viên liệu có vì thế mà mang ác danh tội nhân thiên cổ không?
Trầm tư một lúc lâu, Ngạo Tuyết mới lên tiếng:
- Việc này tốt nhất là sư bá nên suy nghĩ kỹ, dựa vào tình hình trước mắt của liên minh mà phân tích, nếu chúng ta đề xuất rút lui chẳng khác nào kéo chân họ, chắc chắn là họa vô đơn chí, Kiếm Vô Trần tuyệt đối sẽ không đồng ý, hơn nữa còn nảy sinh lòng căm ghét, lợi dụng cơ hội trả thù chúng ta. Còn nếu chúng ta rút lui thành công, thoát khỏi mối quan hệ với liên minh, cũng có nghĩa là tương lai chúng ta trước sau đều có địch, khi chúng ta đối đầu với yêu ma lại phải lo đề phòng âm mưu của liên minh. Như vậy chỉ e Dịch viên chưa chắc đã tốt hơn so với hiện nay.
Huyền Ngọc chân nhân đáp:
- Những điều con nói ta cũng đã nghĩ qua, thậm chí ta còn so sánh lợi hại về sau, bởi vậy ta mới cần bàn bạc với mọi người. Đầu tiên, chúng ta rời khỏi liên minh chắc chắn sẽ đắc tội với Kiếm Vô Trần, tương lai xảy ra chuyện gì thì chẳng thể nào tìm sự tương trợ từ bọn họ. Cái lợi là ở chỗ chúng ta tự do hơn, có thể làm rất nhiều việc không cần dựa vào những đối sách sai lầm của bọn họ, vậy là có thể tránh khỏi rất nhiều nguy hiểm không cần thiết. Tiếp đó, khi chúng ta tách khỏi liên minh, thực lực chúng ta trong mắt bọn yêu ma vẫn còn
thua xa liên minh, bởi vậy trong tâm bọn chúng, kẻ địch chủ yếu nhất không
phải là chúng ta, như thế chúng ta sẽ được an toàn hơn. Nhưng ngược lại khuyết điểm ở chỗ một khi gặp kẻ địch, ta chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình. Cuối cùng chúng ta phải phân tích, rút lui hay không rút lui khỏi liên minh cái nào đối với cơ nghiệp của Dịch viên có lợi hơn, thực sự đây là một vấn đề rất khó định đoạt.
Tử Dương chân nhân nói:
- Đệ rất tán thành cách làm này cuả sư huynh, cho dù thế nào nếu hạo kiếp đã tới chúng ta cũng nên dũng cảm đối mặt, chỉ dựa vào kẻ khác thì làm sao đứng vững được. Trước mắt mà nói, ở lại liên minh hay rời khỏi liên minh kết quả thế nào vẫn chưa thể đoán trước được, đã thế chúng ta hà tất phải chịu sự trói buộc của ngừơi khác.
Huyền Ngọc chân nhân khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Vân Phong hỏi:
- Vân Phong, con có ý kiến gì thì nói đi. Do sự việc này hệ trọng, không thận trọng sẽ ảnh hưởng đến cơ nghiệp ngàn năm của Dịch viên, cho nên chúng ta phải hết sức cẩn thận khi hành sự.
Lâm Vân Phong nhìn ba người rồi trầm giọng nói:
- Sư bá đề ra biện pháp này con rất tán đồng, nhưng Ngạo Tuyết sư tỷ nói cũng có lý, yêu cầu của chúng ta liên minh chưa chắc đã đồng ý, tới lúc đó việc không những không thành lại khiến cho Kiếm Vô Trần sinh lòng ghen ghét, thì thật bất lợi cho Dịch viên. Còn một điểm nữa, Vân Chi pháp giới và Thiên Kiếm Khách đứng sau lưng hắn rốt cục có động tĩnh gì chúng ta vẫn chưa đoán ra, cho nên tạm thời không thể chắc chắn khẳng định liên minh sẽ thua.
Nghe vậy Huyền Ngọc chân nhân trở nên trầm tư, một lúc sau mới ngẩng đầu nói:
- Tạm thời ta vẫn chưa nhận rõ, việc này cứ gác tạm sang một bên đã. Hiện nay ta có một việc muốn Vân Phong và Ngạo Tuyết đi làm, hy vọng các
con hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi.
Trương Ngạo Tuyết cùng Lâm Vân Phong nhìn nhau, trong ánh mắt không giấu nổi sự hiếu kỳ, đồng thanh lên tiếng hỏi:
- Không biết là việc gì, xin sư bá nói rõ. Huyền Ngọc chân nhân nói :
- Nay tình hình Nhân gian đã bắt đầu loạn, để tìm cách tốt nhất vượt qua
lúc khó khăn này, ta cần hai người các con tới Nhân gian tìm cho ta một vật. Vật này là một hạt châu, còn to nhỏ màu sắc thế nào ta cũng không rõ, chỉ biết nó tồn tại giữa trời và đất, còn cụ thể ở đâu ta cũng không dám khẳng định. Theo những ghi chép bí mật của Dịch viên, vị sư tổ đầu tiên sáng lập có lưu ngôn truyền rằng trong thế gian có một hạt châu quỷ dị mạc trắc gọi là Vạn Thú ma châu, có thể khắc chế được mọi yêu ma. Chỉ cần các con tìm thấy hạt châu đó, đem về Dịch viên là có thể tránh được sự tấn công của yêu ma quỷ quái. Đương nhiên đó chỉ là truyền thuyết, còn có vật đó hay không cũng không ai dám chắc, cố nhiên lần này đi ra ngoài, mọi sự chỉ tùy duyên đừng quá cưỡng cầu.
Nhìn Huyền Ngọc chân nhân với vẻ nghi hoặc, Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong đều không hiểu rõ, tại sao Huyền Ngọc chân nhân trong thời khắc này lại đột nhiên đưa ra yêu cầu kỳ quái vậy. Thấy sư bá dường như không có vẻ muốn giải thích thêm, hai người cũng không hỏi nhiều đành đứng dậy lên đường.
Nhìn hai người xa dần, Tử Dương chân nhân mới hỏi:
- Huynh có ý muốn tách chúng đi, có phải đã nhận biết có nguy hiểm gì phải không?
Nhìn sư đệ của mình, thái độ của Huyền Ngọc chân nhân có vẻ trầm trọng nói:
- Ban đầu trước lúc liên minh, có một việc ta vẫn không nói cho các người biết, giờ đây có thể là thời khắc cuối cùng để cho đệ biết. Trên bức họa của sư tổ khi đó đã hiện một đoạn ám ngữ:
"Thiên niên Dịch Viên, chỉ vi dịch duyên. Luân hồi bách thế, nghịch thiên chung hiện Thái Âm Tế Nhật, họa loạn nhân gian
Lục viện liên minh, thất giới thủy loạn
Chính tà hợp nhất, thị vi nghịch thiên
Dịch viên chi mệnh, phương thốn tâm gian."
Lúc đó đọc những dòng chữ này ta không hiểu, nhưng nay thì ta đã hiểu được ít nhiều.
Đọc đi đọc lại một cách chậm rãi đoạn ám ngữ này, Tử Dương chân nhân
hỏi:
- Thế sư huynh đã lãnh ngộ được những gì rồi?
Huyền Ngọc chân nhân đáp :
- Hai câu đầu "Dịch viên dịch duyên, nghịch thiên chung hiện" là ám chỉ Lục Vân; còn vế sau "Lục viện liên minh, thất giới thủy loạn" là chỉ tình thế nhân gian hiện nay, chỉ có bốn câu sau cùng ta vẫn đoán không ra, "Dịch viên chi mệnh, phương thốn tâm gian", rốt cục là ám chỉ điều gì đây?
Vẻ mặt Tử Dương chân nhân liền biến sắc, thần thái biến đổi khó đoán, cuối cùng thì ân hận nói:
- Sư huynh, xin lỗi.
Huyền Ngọc chân nhân im lặng nhìn lão ta, một lúc sau mới thở dài nói:
- Chuyện trước kia đừng nhắc đến nữa, thực sự cho đến bây giờ ta vẫn không hề có nửa ý trách đệ, trong lòng cũng không có nửa điểm hận Lục Vân, chỉ là có một số chuyện thị phi bắt buộc phải làm vậy mà thôi, về điểm này đệ cũng hiểu mà. Sư đệ! Đệ cũng nên học cách quên đi. Nếu không…… Ài! Trở về thôi.
Nói xong lão liền đứng dậy, thần sắc thê lương rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của lão, Tử Dương chân nhân khẽ lắc đầu, than:
- Có những thứ muốn quên cũng quên không được, người có hiểu không, sư huynh?
Giấu tiếng thở dài, Tử Dương chân nhân chậm rãi đi đi lại lại, rồi lặng lẽ rời đi.