Đến lúc này thì Bách Linh liền thu Tam Đầu linh xà vào lòng bàn tay, trong chớp mắt thân ảnh nàng đã di chuyển sang ngang khoảng
một mét để tránh một kích thiên lôi đó. Nhìn Tam Đầu linh xà trong tay, Bách
Linh nói:
- Nghĩ đến việc mi tu luyện ngàn năm không phải dễ dàng gì nên ta sẽ cứu mạng mi, từ nay hãy đi theo ta, tương lai khi thời cơ đến thì mi sẽ có cơ hội tu thành chính quả. Bây giờ ta sẽ lấy thần châm ở trên đầu xuống để mi có cơ hội khôi phục lại tu vi, tuy nhiên ta mong mi đừng nảy sinh tâm niệm khác, bằng không sẽ phải chết không sai.
Tam Đầu linh xà khẽ kêu liên tiếp hai tiếng, thân người nó xoay tròn trong tay Bách Linh, cái lưỡi màu hồng không ngừng thè ra liếm vào lòng tay nàng, bộ dạng mang vẻ cảm kích vô cùng. Nhìn dáng vẻ tinh khôn của nó, Bách Linh không nhịn được liền mỉm cười và cùng lúc thu hồi Định Thiên thần châm về. Cúi đầu xuống nhìn Bách Độc Xà Quân đang nằm dưới đất, Bách Linh thản nhiên nói:
- Tất cả mọi chuyện hôm nay đều do lão ta mà ra, ngươi hãy đi kết thúc đoạn nhân quả này đi.
Tam Đầu linh xà nghe được những lời nói đó thì trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, người nó bay vút lên cao, lúc chạm xuống mặt đất thì cơ thể nó đã khôi phục lại được hình dáng ban đầu lớn đến hơn một trăm trượng.
Nhìn thấy Tam Đầu linh xà đang lao tới, trong lòng Bách Độc Xà Quân chấn động, miệng lão liền phát ra một loạt âm thanh cổ quái để làm xoay
chuyển ý chí của con vật khổng lồ này. Tuy nhiên lần này mọi cố gắng của lão đều thất bại, dù thử đến cả trăm lần mà Bách Linh Xà ma chú cũng không phát huy một chút tác dụng nào. Trong lúc đó Tam Đầu linh xà mở to miệng, tạo ra một hấp lực cực mạnh cuộn tới thân thể của Bách Độc Xà Quân. Không thể chống đỡ nổi hấp lực này, thân hình của Bách Độc Xà Quân từng bước bị hút lại gần cái miệng khổng lồ của Tam Đầu linh xà.
Trong lúc hiểm nguy, Bách Độc Xà Quân không còn chú ý gì đến vết thương rất nặng của mình nữa, toàn thân hắn hiện lên quang mang màu xanh nâu lấp lánh. Khi thân hình bị hút đến sát miệng của Tam Đầu linh xà, Bách Độc Xà Quân liền tung ra đòn công kích tối hậu, chỉ thấy một đạo quang trụ màu xanh đậm từ lòng tay lão ta liên tục bay ra, nhằm thẳng vào mắt Tam Đầu linh xà tấn công một cách mãnh liệt.
Ngẩng cao cái đầu to lên để né tránh đòn công kích của Bách Độc Xà Quân, Tam Đầu linh xà gầm lên một tiếng phẫn nộ, âm thanh mà nó phát ra mạnh mẽ vô cùng, chỉ trong nháy mắt nó đã xé nát quần áo của lão ta. Liền sau đó huyết quản toàn thân Bách Độc Xà Quân bị phá nát, miệng lão ta không ngừng phát ra những tiếng gào thét thê lương sầu thảm, cuối cùng cả thân hình lão ta biến mất hoàn toàn trong cái miệng khổng lồ của Tam Đầu linh xà. Lần này ra tay Bách Độc Xà Quân đã gặp thất bại hết sức đau thương, không những lão ta không khống chế được Tam Đầu linh xà mà ngược lại còn bị chết trong miệng của nó. Trong chuyện này, cuối cùng người được lợi lại là Bách Linh, có lẽ đây chính là vận mệnh đã định trước, đời này kiếp này Bách Độc Xà Quân không bao giờ có phúc phận được hưởng thụ.
Dường như có chút gì đó nuối tiếc nhớ nhung nên Tam Đầu linh xà quay tròn thân hình một vòng, cuối cùng nó hướng lên trời gầm lên một tiếng rồi toàn thân bỗng chốc biến thành một đạo hồng quang xuất hiện trong tay của Bách Linh.
Nhẹ nhàng đặt con Tam Đầu linh xà lên vai mình, Bách Linh cười:
- Đi thôi, chúng ta cùng đi tìm Lục Vân, sau đó sẽ cùng nhau du ngoạn khắp trời đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tam Đầu linh xà nhẹ nhàng gật đầu, người nó nằm phục trên vai của
Bách Linh rồi cùng với thân ảnh của nàng biến mất trong những làn mây trắng.
***
Tại Nhã viên, một không khí trầm mặc đang bao phủ khắp đại sảnh của Lục Viện liên minh. Trong suốt thời gian qua Kiếm Vô Trần luôn mang sắc mặt âm trầm, còn những người khác đều có dáng vẻ lãnh đạm, tất cả mọi người có mặt không ai lên tiếng nói một lời nào, điều đó chứng tỏ cái chết của Lý Trường Xuân đã tạo ra một sự đả kích rất lớn đối với chính đạo.
Với sắc mặt bi thương sầu thảm, Liễu Tinh Hồn từ từ nói:
- Lần này chưởng giáo sư huynh chết trong tay của Huyền Phong môn chủ, mối thù này chúng ta nhất định phải báo, nếu không thì Thiên Kiếm viện sẽ bị người ta coi thường. Chẳng lẽ Lục Viện liên minh cũng lại để người ta khinh thường như vậy sao?
Đáp lời Liễu Tinh Hồn chỉ là một sự im lặng, Pháp Quả đại sư, Ngọc Vô Song, Thất Huyền chân nhân, Hạo Vân cư sĩ đều không có biểu hiện gì, cũng không ai trong số họ đưa ra bất kỳ lời nhận xét hay bình luận nào. Trong khi đó cao thủ của ba phái cũng chẳng ai lên tiếng, ánh mắt tất cả mọi người chỉ chăm chú nhìn vào Kiếm Vô Trần xem hắn có ý kiến gì không.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi ngưòi đang hướng về phía mình, Kiếm
Vô Trần liền nghiêm sắc mặt rồi lãnh đạm nói:
- Việc này không những chỉ liên quan đến Thiên Kiếm viện mà còn ảnh hưởng đến uy nghiêm của toàn bộ liên minh chính đạo, cho nên chúng ta quyết không thể bỏ qua được. Bây giờ ta quyết định lập tức phái người đi dò la động tĩnh của Huyền Phong môn, đợi sau khi nắm rõ tình hình của đối phương thì sẽ tiến hành tấn công tiêu diệt bọn chúng. Còn việc đi thăm dò ta dự tính sẽ giao
cho các môn hạ của Thiên Kiếm viện đảm nhiệm, để khỏi ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện, ta cử Liễu sư thúc và Triển Ngọc sư đệ đi trước. Các vị có kiến nghị gì không?
Nghe xong những lời đó trong mắt Liễu Tinh Hồn ánh lên một ánh sáng kỳ lạ, lão ta trầm giọng nói:
- Việc làm đạo nghĩa thì khó mà từ chối được, xin minh chủ yên tâm đi.
Ở bên cạnh Liễu Tinh Hồn, Triển Ngọc nhìn thấy sư phụ đã đồng ý thì cũng gật đầu theo rồi nói:
- Nhất định ta và sư phụ sẽ tận tâm tận lực tìm ra nơi hạ lạc của Huyền
Phong môn.
Kiếm Vô Trần hài lòng nói:
- Cứ như vậy đi, bây giờ hai vị hãy đi đi, nhớ là ra ngoài phải hết sức cẩn
thận.
Tiễn hai người đi xong, Kiếm Vô Trần quay lại nhìn mọi người trong đại
sảnh một lượt rồi hỏi:
- Nghe nói trong tu chân giới có một vị Xảo Thủ Lang Quân, không biết trong số các vị ngồi đây có ai quen biết ông ta không?
Mọi người nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, không rõ vì sao Kiếm Vô
Trần lại đột nhiên hỏi đến chuyện này. Cuối cùng Nho viên Hạo Vân cư sĩ nói:
- Người này đã từng có mối quan hệ với sư đệ Hứa Thượng Hải của ta, Kiếm minh chủ hỏi đến chuyện này không biết là có dụng ý gì?
Kiếm Vô Trần liền đáp lại:
- Quả thực là ta có dụng ý riêng của mình, đến lúc đó các vị sẽ rõ. Bây giờ xin Hạo Vân cư sĩ hãy phái quý sư đệ của mình đi mời vị Xảo Thủ Lang Quân đó đến, hãy nói với ông ta rằng bổn minh ta có việc cần hỏi, trên đường đi phải
chú ý một điểm là việc này càng bí mật càng tốt. Trong lúc chưa mời được người đó đến thì những người có mặt ở đây không được tiết lộ một lời nào, để khỏi ảnh hưởng đến kế hoạch của ta. Thôi được rồi, tạm thời mọi người không nên hỏi nhiều, hôm nay chúng ta bàn đến đây thôi, ta muốn trở về nghỉ ngơi một lát, không ai được làm phiền.
Nói xong Kiếm Vô Trần quay người đi về phía hậu đường, mọi người nhìn theo bóng dáng của hắn với vẻ nghi hoặc khó lý giải, cuối cùng tất cả đều lắc đầu không nói gì rồi cũng rời khỏi nơi đó.
Với tâm trạng mơ hồ rời khỏi Nhã viên, Triển Ngọc quay sang phía Liễu
Tinh Hồn hỏi nhỏ:
- Sư phụ, tại sao lúc nãy người lại chấp nhận việc này một cách sảng khoái như vậy. Người nghĩ xem, với tu vi của chưởng giáo mà còn chết trong tay của Huyền Phong môn thì chẳng phải là lần này chúng ta tự chui vào miệng cọp, tự tìm đến con đường chết hay sao?
Ngữ khí của Triển Ngọc đầy vẻ lo lắng, chứng tỏ rằng trong lòng hắn đang sợ hãi không ít.
Cười một cách thần bí, Liễu Tinh Hồn nói:
- Con à, con còn trẻ quá! Có nhiều việc sâu xa, huyền diệu không thể giải thích được, chuyến đi lần này đương nhiên là vô cùng nguy hiểm nhưng ắt sẽ có sự đền đáp. Bây giờ sư huynh đã chết, còn Quân Bất Hối sư đệ lại chết trong tay của Lục Vân, con nói xem cái chức chưởng giáo đó sẽ rơi vào tay ai? Với thân phận minh chủ của Kiếm Vô Trần hiện nay, hắn ta đương nhiên là không thèm để ý gì đến chức vị chưởng giáo, như vậy ngôi chưởng giáo ngoài vi sư ra thì còn vào tay ai. Việc truy tìm lần này chẳng phải là cơ hội tốt để ta tạo nên một chút uy nghiêm, làm nên một chút thành tích để sau này có thể danh chính
ngôn thuận mà ngồi vào chức chưởng giáo sao?
Triển Ngọc nghe xong những lời nói đó đột nhiên đại ngộ, hắn cười sảng khoái nói:
- Sư phụ thật anh minh và nhìn xa trông rộng, đệ tử còn phải ở bên cạnh người để học hỏi thêm nhiều điều. Sau này sư phụ lên làm chưởng giáo thì ắt hẳn đệ tử cũng được thơm lây.
Liễu Tinh Hồn cười nói:
- Con là đệ tử của ta, vi sư đương nhiên là phải tài bồi cho con. Thôi được rồi, chúng ta đi nhanh một chút. Thật hiếm khi được hành động đơn độc thế này, nói không chừng chúng ta có thể còn gặt hái được nhiều thành quả ngoài ý muốn.
Liễu Tinh Hồn và Triển Ngọc vừa rời khỏi Nhã viên vào lúc buổi trưa thì buổi chiều Thương Nguyệt mới đến. Sau khi diện kiến mọi người, Thương Nguyệt vội cùng với sư phụ của nàng là Ngọc Vô Song, sư muội Hứa Khiết quay trở về phòng bàn luận về việc ngày trước.
Sau khi nghe Thương Nguyệt kể lại xong mọi chuyện, Ngọc Vô Song khẽ thở dài nhìn nàng rồi nói:
- Việc này ba người chúng ta biết là được rồi, không cần phải cho nhiều người biết. Hôm nay ở đây không tiện nhắc đến tên của người đó để tránh cho mọi người không vui trong lòng. Hơn nữa con đã quên việc con tiến nhập Ma vực rồi à, không được nhắc đến việc này trước mặt sư thúc tổ nghe chưa. Vốn dĩ lập trường của sư thúc tổ nghiêng về phía Kiếm Vô Trần, một khi người biết chuyện này thì sẽ không có lợi cho mọi người đâu.
Thương Nguyệt nói:
- Con biết rồi thưa sư phụ! Bây giờ chúng ta nên làm thế nào, ở lại Liên minh hay sao?
Dứt lời, Thương Nguyệt liền nhìn thẳng vào Ngọc Vô Song như muốn biết trong lòng bà đang nghĩ thế nào.
Ngọc Vô Song sắc mặt buồn bã nói:
- Tạm thời chúng ta ở lại thêm một thời gian nữa. Hiện nay Nhân gian đang hỗn loạn, ở đây tuy có rất nhiều người nhưng họ đều là người chính đạo nên chúng ta sẽ được an toàn. Mặc dù hiện nay thư viện không còn nữa nhưng bây giờ bọn yêu ma đang hoành hành ngang ngược, chúng ta với thân phận là môn hạ của Phượng Hoàng thư viện thì phải vì Nhân gian mà dốc hết tâm sức. Nói cho cùng thì khi Phượng Hoàng môn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng ta vẫn còn có cơ hội đứng dậy một lần nữa.
Hứa Khiết cất giọng thương tâm:
- Những tên ma đầu của Ma vực thật là đáng hận! Sau này chúng ta nhất định phải trả mối huyết thù này, báo thù cho những đồng môn tỷ muội và các vị sư thúc, sư bá đã chết.
Cầm lấy tay của Hứa Khiết, Thương Nguyệt trầm giọng nói:
- Em yên tâm đi, mối thù này đương nhiên là chúng ta khắc cốt ghi tâm. Tuy nhiên việc trọng yếu hiện nay là chúng ta phải cố gắng nâng cao tu vi của bản thân mình, như thế mới thuận lợi cho việc báo thù sau này.
Nghe Thương Nguyệt nói xong, Hứa Khiết khẽ gật đầu, sắc mặt nàng đã mang thêm nhiều tia hy vọng.
Nhìn ra phía cửa phòng, Ngọc Vô Song bảo:
- Có người đến, chúng ta hãy ra xem sao.
Thương Nguyệt liền đứng dậy mở cửa, phía bên ngoài có bốn người đang đứng là Tất Thiên của Nho viên, Lý Hoành Phi của Dịch viên, Vô Vọng của Đạo viên và Bản Nhất của Bồ Đề học viện, tất cả bọn họ đều đang hướng tới ba người mỉm cười tỏ ý động viên và an ủi. Nhìn thấy toàn người trẻ tuổi, Ngọc
Vô Song liền cho Thương Nguyệt và Hứa Khiết cùng đi với họ để giải tỏa tâm tình.
Trên đường đi Vô Vọng nói:
- Thương Nguyệt sư muội, lần này hai viện chúng ta gặp phải thảm biến nên sau này còn phải giúp đỡ nhau nhiều. Tình hình ở Nhân gian hiện nay rất hỗn loạn, yêu ma hoành hành ngang ngược, nếu chúng ta không đoàn kết lại thì e rằng cuối cùng ai ai cũng...
Tiếp lời của Vô Vọng chỉ là những tiếng thở dài đọng lại trong tâm sáu người.
Không dấu được có chút gì đó thương cảm, Thương Nguyệt nhẹ giọng trả lời:
- Vô Vọng sư huynh nói rất đúng, chúng ta phải đoàn kết nhất trí lại thì mới vượt qua được lúc khó khăn này. Thiết nghĩ lục viện đã lập phái được cả ngàn năm, từ trước tới giờ chưa từng gặp phải đại kiếp như thế này, lần này có thể vượt qua được hay không thì chưa ai biết được. Nhưng bất luận mọi việc thế nào đi nữa, đã là môn hạ của chính đạo thì chúng ta nhất định phải kiên trì đến cùng, quyết không dễ dàng từ bỏ.
Bản Nhất tiếp lời:
- Sư muội nói rất đúng, chỉ cần chúng ta có ý chí chiến đấu thì không sợ gì hết. Hôm nay có thể chúng ta ngã ngay tại đây, ngày mai lại có thể đứng dậy ngay được, nhất định sẽ có một ngày chính nghĩa chiến thắng tà ác, chính nghĩa sẽ vĩnh viễn tồn tại trong Nhân gian.
Tất Thiên và Hứa Khiết đều gật đầu đồng ý, Lý Hoành Phi liền chuyển sang chuyện khác nói:
- Hôm nay ta đến thăm muội, ngoài việc muốn khuyên muội nên nhìn mọi việc thoáng lên một chút, ta còn muốn thay mặt Trương sư muội gửi lời
hỏi thăm tới muội. Từ lần chia tay trước, sư muội ta tinh thần suy sụp rất nhiều. Nếu muội có thời gian rỗi hãy đến thăm cô ấy, nghĩ cách khuyên nhủ cô ấy một chút, ta nghĩ làm như vậy cô ấy sẽ tốt hơn rất nhiều.
Thương Nguyệt nghe xong những lời nói đó liền nhìn sâu vào trong mắt Lý Hoành Phi, nàng cảm nhận được tình cảm đặc biệt mà hắn ta dành cho Trương Ngạo Tuyết. Di chuyển ánh mắt nhìn về phía ba người khác, chỉ thấy Bản Nhất và Vô Vọng vẫn giữ được thần sắc bình thản, còn Tất Thiên lại có chút biến đổi trên khuôn mặt, nhất thời Thương Nguyệt không nhịn nổi phải than lên một tiếng, quả thực là trên đời này có những sự việc đã được định trước kết quả rồi. Với vẻ hoài niệm Thương Nguyệt lên tiếng:
- Huynh hãy yên tâm đi, nhất định Ngạo Tuyết sẽ không có việc gì đâu. Lần trước lúc muội gặp Lâm sư đệ thì đã nghe nói cô ấy tốt lên rất nhiều rồi, lần sau gặp cô ấy muội sẽ lựa lời khuyên giải là sẽ không có việc gì đáng ngại nữa.
Lý Hoành Phi nghe xong liền khẽ gật đầu và không nói gì nữa. Trong lúc đó bất chợt Hứa Khiết vô tình phát hiện ra một bóng người ở trên sông Hoàng Hà liền nói nhỏ cho mọi người biết. Nhìn bóng người đó Thương Nguyệt trong lòng bị kích động nhẹ, nàng nói với những người bên cạnh:
- Mọi người hãy ở đây nói chuyện, ta sẽ đi xem sao, có thể cô ấy không muốn gặp quá nhiều người.