Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 246: Băng Thiền Chi Uy

Sắc mặt chợt biến, Bắc Phong cảm nhận rõ rệt thấy áp lực xung quanh ại mạnh hơn gấp bội, hắn vô cùng kinh hãi trước uy lực của ngọn quái tháp này. Nhưng tuy vậy hắn không hề e sợ, lại dồn sức tăng chân nguyên toàn thân, Huyền Băng chi khí trên song chưởng càng thêm mạnh mẽ, từ từ dịch tới viên ngọc châu trước ngực. Hào quang lóng lánh trùm lên ngọc châu trong suốt, tứ phía đột nhiên sản sinh ra một luồng lực đạo vô hình thần diệu vô tả. Cùng với sự xuất hiện của luồng lực đạo vô hình này, không khí đóng băng trong kết giới chớp mắt đã vỡ tan, lập tức bên trong kết giới huyết sắc tràn ngập một tầng sương trắng mù mịt bắt đầu kết thành băng rồi hội tụ về giữa. Huyền băng vừa hiện, trong viên ngọc châu trước ngực Bắc Phong, Băng Thiền bắt đầu hoạt động, một đường sáng bạc lúc ẩn lúc hiện kết thành kén trong ngọc châu, động tác cổ quái khiến người ta không thể lý giải nổi. Thế nhưng động tác khó hiểu này lại sinh ra hiệu quả đáng kinh ngạc, chỉ thấy Huyết Ngọc Linh Lung Tháp đang xoay chuyển bỗng chấn động, hồng quang tức thì yếu bớt. Kết giới bao phủ Bắc Phong phía dưới đã hoàn toàn dừng lại, tầng tầng tuyết sắc dần thay thế huyết sắc lóa mắt. Bên ngoài kết giới, Thiên Yêu mà Khấp Huyết Ma Mị rống lên kinh hoàng, cột sáng nối liền với kết giới tức khắc bị chấn tan, lưỡng đại hung tà lộ ra ánh mắt sợ hãi. Tình cảnh này khiến phe Diệp Tâm Nghi kinh hãi đến ngây người, không hiểu nổi nguyên do bên trong.

Kỳ thực chuyện này không có gì quá thần bí, do Bắc Phong không hề e sợ Huyết Hà Đồ, nói vậy không có nghĩa là Huyết Hà Đồ không lợi hại mà vì Bắc Phong vừa khéo có được cách khắc chế Huyết Hà Đồ, nếu không hắn cũng sẽ không ngu ngốc tới mức đem thân mình ra thử nghiệm.

Lại nói Huyết Hà Đồ chính là vật chí sát chí hung trên thế gian, huyết sát chi lực bá tuyệt thiên hạ, tất nhiên sát khí phải vô cùng cương mãnh, cộng thêm sự trợ lực của Huyết Ngọc Linh Lung Tháp khác nào hổ mọc thêm cánh, thế gian khó vật nào có thể kháng cự. Song Bắc Phong cũng không đơn giản, hắn xuất thân từ Tây Vực Bất Dạ Thành thần bí mạc trắc, Huyền Băng Chấn Hồn Quyết mà hắn tu luyện đã đạt tới cảnh giới đại thành chí thượng, tu vi cực kỳ đáng sợ có thể sáng ngang với Thiên Kiếm Khách. Huyền Băng Quyết nghe tên đã biết nghĩa, chính là pháp quyết băng hàn nhất. Các pháp quyết trên thế gian bất luận là cương mãnh đến đâu đều bị khắc chế dưới băng mang địa cực làm đông cứng vạn vật, hủy diệt mọi sinh cơ này. Do đó Huyết Hà Đồ trước kình khí băng hàn này như lửa gặp phải nước, tiên thiên tương khắc. Đương nhiên, thuyết tương khắc không phải tuyệt đối, chủ yếu là do thực lực mạnh yếu của song phương quyết định. Vốn dĩ với tu vi của Bắc Phong muốn khắc chế Huyết Hà Đồ cũng không quá khó khăn, nhưng do Kiếm Vô Trần toàn lực thúc động, thêm nữa lại có Huyết Ngọc Linh Lung Tháp trợ lực nên hắn không thể ngăn lại được. Thế nhưng mấu chốt làm chuyển biến cục diện lại chính là viên ngọc châu của Bắc Phong. Vật này tên gọi Băng Thiền Châu, thế gian hiếm thấy. Băng Thiền vốn sinh tại cực Bắc số lượng không nhiều, phải tu luyện đủ ngàn năm mới hình thành ngọc châu, có được tấm thân vĩnh viễn bất diệt lại càng quý hiếm. Nhưng Bắc Phong lại có được viên ngọc như vậy, hơn nữa đây cũng chính là bảo vật trấn sơn của Bất Dạ Thành. Được Băng Thiền châu tương trợ tình thế liền nghịch chuyển, lúc này Bắc Phong như một pho tượng băng đứng im tại đó không chút cử động, trông thì tưởng bất động nhưng bên ngoài thân Huyền Băng Chi Khí tụ lại ngày càng nhiều đã bắt đầu sinh ra những vết nứt trên kết giới xung quanh hắn, chỉ nghe thấy một âm thanh rạn vỡ, kết giới bá đạo của Huyết Ngọc Linh Lung Tháp đã bị phá hủy. Kết giới vừa vỡ, hàn mang địa cực như một cơn gió tràn qua đại địa, trước ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, trong chớp mắt cả phương viên trăm trượng đã hoàn toàn bị đóng băng. Ngay đến những người đứng quanh quan sát cũng đều bị phong tỏa đứng đờ ra tại chỗ, toàn thân cứng ngắc khó động đậy. Trên không Kiếm Vô Trần rùng mình, cực hàn chi khí đã xâm nhập tâm phế khiến trái tim cuồng nhiệt của hắn tức tốc lạnh băng, từng tia hàn khí luẩn quẩn trong tim hắn. Nhìn tình cảnh của mọi người, Kiếm Vô Trần biết rằng không còn thời gian để trì hoãn được nữa, Huyết Hà Đồ trên không được ý niệm của hắn thúc động liền cấp tốc thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một bộ chiến giáp huyết hồng choàng lên người hắn. Hữu thủ lăng không vẫy ra, Thiên Linh Thần Kiếm đã về tay, Kiếm Vô Trần quay người xuống, kiếm khí thần thánh dưới sự thúc ép toàn lực của pháp quyết Tử Hoa Thôn Nhật hóa thành một chùm sáng tử sắc bắn thẳng xuống đầu Bắc Phong. Thời khắc này trời đất như ngưng đọng, nhân ảnh từ trên không phi xuống cùng băng sương trắng toát phía dưới như vẽ nên một bức tranh hài hòa khó tả. Nhưng sự hài hòa này chỉ trong giây lát đã biến mất, khi tia sáng tím đụng phải lớp băng cứng, băng vụ tung bay đầy trời. Một đạo nhân ảnh xoay tròn cực nhanh như bông vụ, thần kiếm trong tay biến thành lợi khí phá băng, không ngừng đập vỡ mọi trở ngại trước mặt. Đáng tiếc, hàn băng vỡ rồi lại ngưng kết, song phương cứ thế đối kháng, quá trình đơn điệu đó cứ lặp đi lặp lại. Cuối cùng khi sức lực cạn kiệt, Kiếm Vô Trần sau khi liên tiếp lao xuống được năm trượng. Thế tiến đã tận, không còn cách nào đành phải chuyển mình quay ngược lên dừng thân giữa không trung nhìn Bắc Phong phía dưới với ánh mắt cổ quái.

Giờ đây Kiếm Vô Trần rốt cục đã cảm thấy lạnh tim, hắn phát giác thì ra mình đã hoảng sợ khi phải đối mặt với hàn băng trông có vẻ đơn giản này.

Không có gì khác, chỉ là cách nghĩ nguyên sơ nhất, tựa hồ lúc này hàn băng trước mắt như một ngọn núi lớn không thể nào vượt qua khiến hắn cảm thấy không thể nhấc chân tiến lên, lòng vô cùng kinh sợ. Sự cuồng vọng lúc trước đã bay biến, giây phút này hắn mới thực sự trải nghiệm câu nói "thiên ngoại hữu thiên".


Chỉ một Bắc Phong thần bí đã khiến Lục Viện Liên minh của hắn tan rã, hắn không thể chấp nhận được điều này. Nhưng sự thật ở ngay trước mắt không có cách nào phản bác, thế nên hắn thầm sinh hận trong lòng, một mối hận bao gồm cả bản thân hắn trong đó. Hắn không hề biết rằng lúc này từng luồng khí tức tà ác đang chiếm cứ tâm linh hắn, mầm mống tà ác đã bắt đầu mọc rễ trong tim hắn. Kỳ thực từ thời khắc thất bại dưới tay Lục Vân trong trận Lục viện tỷ võ, trong lòng hắn đã bắt đầu nảy sinh hận ý, chỉ có điều hận ý khi đó không khác lạ so với người bình thường. Nhưng sau khi có được Huyết Hà Đồ, hận ý của hắn đã trở nên bất đồng với người khác. Ban đầu Huyết Hà Đồ nằm trong tay Thiên Kiếm Khách, vì tu vi của lão vô cùng mạnh mẽ nên không hề bị ảnh hưởng bởi sát khí của Huyết Hà Đồ. Nhưng Kiếm Vô Trần thì khác, tu vi của hắn không bằng Thiên Kiếm Khách, lại có tâm địa hẹp hòi thế gian hiếm thấy, do đó hắn không bao giờ chịu thua kém người khác. Sau này để tiêu diệt Lục Vân, hắn đã không tiếc huy động mọi lực lượng, nếu Lục Vân chết đi, hận ý trong lòng hắn cũng sẽ nhạt dần. Nhưng mặc cho hắn hao phí tâm cơ, sau cùng vẫn không giết được Lục Vân, ngược lại còn bị thiệt lớn khiến cừu hận càng tràn ngập cõi lòng, sự ghen ghét căm giận lúc nào cũng dấy lên trong tâm trí. Sau khi nhận chức Minh chủ, mấy lần giao chiến với yêu ma đều đại bại, cơn phẫn nộ ngút trời không có nơi phát tiết. Hôm nay lại đụng phải Bắc Phong, mọi thứ tích tụ lại khiến hắn bất tri bất giác đã tự gieo rắc mầm mồng tà ác. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ngửa mặt lên trời rống vang đầy tức giận, toàn thân Kiếm Vô Trần tử mang bạo xạ, thúc động toàn bộ công lực đột nhiên thi triển quyết thứ chín của Thiên Kiếm Cửu Quyết - Diệt Thiên Quyết. Ý niệm hủy diệt tràn ngập trong tâm tưởng, trong tình huống vô kế khả thi, hắn đã chọn cách hủy diệt tất cả, Diệt Thiên quyết xuất, diệt thiên hủy địa! Lúc này toàn thân Kiếm Vô Trần hào quang ngũ sắc lưu động, ánh sáng chói lòa ánh lên trên chiến giáp huyết sắc, tà mị khôn tả. Trên đỉnh đầu, Thiên Linh Thần Kiếm phát ra một đạo tử sắc kiếm trụ nối thẳng lên trời; tứ phía, vô số tia sáng chuyển động theo thần kiếm, hội tụ thành thanh, hồng, tử, kim, lam, ngũ sắc quang long, lần lượt tán phát ra các phù chú màu sắc kì dị hóa thành vô số pháp kiếm vòng quanh thân thể hắn, hình thành một kiếm trận rợp trời.

Trong tiếng hú kinh thiên, pháp kiếm ngũ sắc rực rỡ dưới sự chỉ huy của năm đạo quang long, dữ tợn đập vào hàn băng. Ánh sáng lấp lánh kỳ dị bắn như mưa, tán phát hào quang mỹ lệ. Trong Nhã Viên, một trận quyết chiến kinh thế vẫn đang tiếp tục, song phương đều thực hiện những nỗ lực cuối cùng. Uy lực diệt thiên, kinh thế hãi tục, dưới một kích mãnh liệt như vậy, hàn băng dày đặc dưới đất đua nhau tan vỡ. Một số môn hạ cao thủ đứng cách Bắc Phong khá xa nên mức độ thụ hại tương đối nhẹ, đều ra sức cố gắng cuối cùng đã xông phá được cấm chế của hàn băng, lũ lượt kinh hãi bay ra xa để tránh khỏi một kích hung mãnh này. Trong tầng cấm chế, nhóm cao thủ Diệp Tâm Nghi, Kim Cương Thánh Phật thừa cơ Bắc Phong đang tập trung chú ý đến Kiếm Vô Trần, đồng thời phát động Chấn tự quyết. Một đòn phá tan lớp băng cứng rồi phân phó cho thủ hạ mang Phong Lôi chân quân và Liễu Tinh Hồn mau chóng rút về vị trí an toàn.

Nhìn tình cảnh trước mắt, Diệp Tâm Nghi thấp giọng nói:


- Nhìn tình hình này thì tu vi của tên Bắc Phong thần bí thật kinh người, hy vọng chiến thắng của Kiếm Vô Trần không lớn. Trước mắt chính đạo chúng ta đã mấy lần xuất chiến đều chịu thất bại, nếu hôm nay lại bại nữa thì tất sẽ ảnh hưởng tới khí thế mọi người, do đó ta nghĩ vì tương lai sau này, chúng ta phải bắt kẻ này lại để lòng người phấn chấn, các vị thấy thế nào?

Thái Phượng tiên tử trầm mặc không nói, Chiến Tâm tôn giả nhíu mày lo âu, Kim Cương Thánh Phật thấy vậy, đành nói khẽ:

- Minh chủ nói rất có lý, trước giờ Lục Viện Liên minh đã liên tiếp bị giảm uy phong, hôm nay lại một lần nữa thất bại tất sẽ tới lúc nhân tâm tan rã, khi đó chính đạo cũng tàn đời. Vì đại cục Nhân gian, ta thấy hãy làm theo ý minh chủ đi.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy liền hớn hở khẽ phân phó ba người chuẩn bị xuất thủ.

Trong lúc ba người bàn bạc, Bắc Phong đang thờ ơ nhìn Kiếm Vô Trần phía trên, khóe miệng nhế ch lên nở một nụ cười lạnh nhạt. Song thủ trước ngực bỗng giơ lên, lớp băng xung quanh dày đến mười mấy trượng trong tích tắc như núi băng sụp đổ, hóa thành Huyền Băng Chi Khí lạnh căm, hình thành một cột khí trắng xóa mờ mịt nghênh đón nhát kiếm tuyệt cường của Kiếm Vô Trần. Tử bạch giao hội, cường kình nổ tung chìm ngập trong màn băng tuyết phủ kín bầu trời, mặt đất một màu trắng bạc, vô số hoa tuyết bay vờn trên không, đẹp mê hồn.

Nhưng trong bức tranh tuyệt mỹ này lại ẩn tàng sự hung hiểm vô tận đang vô thanh vô tức đến gần. Lăng không bắn vọt lên, Bắc Phong không hiểu là do vô tâm xảo hợp hay đã biết trước mà đã tránh khỏi một kích thần kỳ quỷ dị của Chiến Tâm tôn giả một cách huyền diệu. ʺHừʺ lạnh một tiếng, Bắc Phong thu lại Băng Thiền Châu, thân thể đột nhiên hóa hàng ngàn hàng vạn, mỗi cánh hoa tuyết đều biến thành vũ khí của hắn, phát ra đòn công kích cực mạnh. Hoa tuyết không ngừng rơi xuống, đếm không hết những bạch mang xen lẫn bên trong, hình thành một kỳ trận băng tuyết phát ra năm cơn lốc xoáy vòi rồng cuốn chặt lấy Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi, Thái Phượng tiên tử, Kim Cương Thánh Phật và Chiến Tâm tôn giả.