Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 165: Hoành Gia Tổ Lan

(164 có lẽ nhảy chương hoặc thiếu)

- Thứ ngươi vừa dùng là pháp quyết gì, cớ sao lại hiểm ác đến vậy? Còn nữa, pháp quyết ngươi dùng lần cuối cùng phải chăng là Tâm Dục Vô Ngân của Ma Tông? Loại pháp quyết vô thượng đó sao ngươi học được? Rốt cuộc sư phụ của ngươi là kẻ nào, hãy nói ra mau!

Câu cuối cùng, Phong Lôi chân quân gầm lên như tiếng sét giữa trời quang, mang một sức mạnh phi thường tựa hồ có thể xoay chuyển được lòng người.

Lục Vân cả ngườii rung mạnh, toàn thân lập tức toát lên ngũ sắc quang hoa, lui về sau vài bước cất tiếng:

- Đạo gia Nhiếp hỗn thuật. Thật không ngờ rằng chiêu thức cổ xưa như vậy mà ngươi cũng biết, không hổ danh đến từ Vân Chi pháp giới. Chỉ đáng tiếc tuy chiêu thức này có thể vang danh ngang với Sư tử hống của Phật gia, nhưng đối với ta lại hoàn toàn không có tác dụng gì. Còn về lai lịch của ta, đó là việc riêng, chẳng có lý do gì khiến ta phải nói với ngươi cả.

Phong Lôi chân quân nhìn Lục Vân một cách lãnh đạm và khắc nghiệt, trầm giọng đáp trả:

- Hiện tại ngươi có thể không nói, nhưng sẽ có lúc ngươi không kìm được hoặc bị bắt buộc phải nói ra. Trong con người ngươi tiềm ẩn vô số những điều bí hiểm gian tà như vậy, bây giờ ta sẽ ra tay bắt gọn ngươi trước, chờ đến khi tra hỏi rõ lai lịch của ngươi rồi tiêu diệt cũng không muộn.

Ở dưới đất, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Vân Phong vẻ mặt đều vô cùng nặng nề, mỗi người đang cầm chắc tay kiếm chuẩn bị để sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên ứng cứu Lục Vân kịp thời. Bất luận ra sao, việc bắt buộc họ phải tận mắt chứng kiến cảnh Lục Vân bị tiêu diệt vẫn là chuyện tuyệt đối không thể được. Dù ngay cả khi họ liều mạng ra tay cũng chưa chắc cứu được Lục Vân, nhưng ít ra trong lòng họ còn cảm thấy dễ chịu. Nếu như hôm nay không ra tay ứng cứu thì cả đời này họ sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

Trên không trung, Văn Bất Danh vẻ mặt cũng vô cùng nặng nề, hắn nhìn chằm chằm vào Phong Lôi chân quân mà hỏi:

- Các ngươi xuất thân từ Vân Chi pháp giới, xem ra đều là những người sâu sắc uyên bác cả, cớ sao lúc này lại bất chấp đạo lý đến như vậy. Lẽ nào ngươi tu luyện mấy trăm năm nay thì cũng chỉ ngang bằng lũ người phàm trần thôi sao? Không thoát khỏi ân oán trần thế, không thoát khỏi danh lợi phù phiếm? Nếu quả thật như vậy thì Vân Chi pháp giới có gì khác với trần gian đây?

Quay mặt lại nhìn Văn Bất Danh, Lục Vân hiểu rằng hắn đang cố giành cho mình một cơ hội sống, nhưng đáng tiếc trong tình cảnh như hiện nay, đó đã là một điều không tưởng. Toàn thân Lục Vân lúc này đã đầy thương tích đau đớn, khắp người toát lên một khí thế lạnh lùng đến ghê người nhìn Văn Bất Danh đầy cảm kích, Lục Vân nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL


- Không cần hỏi thêm gì nữa, ngay từ đầu lẽ ra ngươi phải biết rằng thế gian này bất kể nơi nào cũng tồn tại vô số những bất công như vậy. Cái gì gọi là tu thân, cái gì gọi là luyện đạo? Đấy chẳng qua là một loại pháp môn mà con người dùng để tranh đấu với cái chết mà thôi. Con đường tu chân đi ngược lại với ý trời, bất luận với mục đích gì thì cuối cùng cũng chỉ có một phương thức như nhau, đều là để tranh đấu với cái chết bất kể lúc nào. Đã như vậy rồi thì nhân gian này lấy đâu ra cái gọi là thuận thiên hành đạo, lấy đâu ra cái gọi là ý trời, lấy đâu ra cái gọi là công bằng nữa đây?!

Văn Bất Danh nhìn Lục Vân, thở dài nói:

- Có lẽ ngươi không nên quay lại đây, có lẽ ngươi nên cùng với tiểu thư xinh đẹp nhưng bướng bỉnh đó đi tìm một nơi yên bình tốt đẹp mà sống một cuộc sống ổn định, đấy chẳng phải là một kết cục tươi đẹp hơn bây giờ sao?

Lục Vân nghe xong những lời đó thần sắc chợt đổi khác, trong lòng ngẫm nghĩ về câu nói của Văn Bất Danh. Có lẽ hắn đúng, nhưng đâu phải tất cả mọi chuyện chỉ cần nói bỏ là có thể bỏ ngay được?!

Phong Lôi chân quân nhìn Lục Vân nhãn thần lộ rõ vẻ kỳ quái vô cùng, dường như trong mơ hồ lão nhận ra từ người Lục Vân toát ra một vẻ gì đó rất bất thường, nhưng cụ thể là gì thì lão không thể đoán ra, chỉ có cách chờ khi bắt được Lục Vân rồi mới từ từ dò hỏi sau. Lão nhìn trời, mặt trời đã lên đúng đỉnh

đầu, một buổi sáng đã trôi qua giờ là lúc phải kết thúc tất cả rồi.

Lúc ấy ở dưới đất, với sự giúp đỡ của Huyền Mộc đại sư sắc mặt của Kiếm Vô Trần đã dần dần hồi phục, chờ thêm một thời gian ngắn công lực của hắn sẽ khôi phục được bảy tám phần chẳng có gì đáng lo nữa. Diệp Tâm Nghi nhìn Kiếm Vô Trần đầy quan tâm, đồng thời cũng không ngừng theo dõi diễn biến trên không chỗ Lục Vân nhãn thần lộ vẻ tiếc nuối vô cùng. Cạnh bên, Thải Phượng Tiên Tử lại nhìn Lục Vân một cách rất bình thản có vẻ như đã hiểu rõ mọi việc. Đến lúc này, bà đã biết nguyên nhân vì sao Thương Nguyệt lại nhìn Lục Vân với ánh mắt dịu dàng tha thiết đến vậy.

- Lục Vân, đã đến lúc rồi, ngươi hãy chuẩn bị đi!

Phong Lôi chân quân lạnh lùng quát lớn, mắt vẫn dán chặt vào Lục Vân đồng thời thủ thế sẵn sàng nghênh chiến. Đến lúc này lão chẳng còn muốn chờ nghe Lục Vân nói thêm gì nữa mà đã chuẩn bị sẵn sàng dùng vũ lực kết thúc mọi chuyện.

Nhãn thần khẽ đổi sắc, Lục Vân chợt ngưng thần, tay cầm chắc Như Ý Tâm Hồn Kiếm vô cùng cảnh giác với Phong Lôi chân quân. Lục Vân không hề quay đầu nhìn lại những người thân thiết thêm một lần nào nữa, chàng biết lúc này họ đều đang muôn phần lo lắng cho chàng nhưng đã đến nước này thì có muốn cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa. Nên chăng hãy cứ để mọi chuyện vui vẻ, còn hơn lưu lại cho người mình yêu thương vô vàn những đau thương và mất mát.

Thấy Lục Vân đã chuẩn bị xong xuôi, Phong Lôi chân quân cười nhạt toàn thân không hề toát lộ chút khí tức, nhưng bất ngờ đến không tưởng trong nháy mắt đã đứng ngay trước mặt Lục Vân chỉ cách chừng ba bước chân đưa tay định bắt gọn Lục Vân. Hữu thủ lão vừa vươn ra, một vòm sáng như ráng mây, nhẹ tựa vô hình, tĩnh tựa vô thanh xuất hiện ngay trước ngực Lục Vân nhằm thẳng tim chàng xuyên tới.


Lục Vân vẻ mặt trầm tĩnh hẳn, Ý niệm thần ba thay đổi dữ dội, trong đầu nhanh chóng phân tích sự mạnh yếu cùng phương hướng tấn công của đòn dánh mà Phong Lôi chân quân vừa tung ra đồng thời dự đoán chiêu thức tiếp theo của lão, từ đó suy tính cách hóa giải và chống trả. Trong lúc phân tích nhãn thần của Lục Vân toát lên vẻ lạ lùng vô cùng, quả thật chàng không thể ngờ rằng Vân Chi pháp giới lại có thể tu luyện đến mức thâm hậu như vậy, trong một lúc có thể tiềm ẩn đến bảy mươi hai loại biến hóa tùy theo ý muốn. Bản thân chàng nếu không phải nhờ Ý niệm thần ba kỳ diệu vô song thì chắc chắn sẽ bất lợi vô cùng.

Hai tay mở rộng, Lục Vân tập trung đến cửu phần chân nguyên toàn thân di chuyển quanh một quỹ đạo đặc biệt với một tư thế cổ quái khó tả, trong nháy mắt đã giao đấu với Phong Lôi chân quân được một trăm bốn mươi bốn chiêu, hóa giải một cách kỳ diệu đòn tấn công của Phong Lôi chân quân. Lui về sau ba trượng để giữ khoảng cách với đối thủ, Lục Vân tập trung cao độ tỷ mỉ quan sát nhất cử nhất động của lão đạo.

Vẻ mặt Phong Lôi chân quân thoáng chút kinh ngạc, dường như không thể lường được Lục Vân lại có thể hóa giải chiêu thức vô cùng thần diệu của mình môt cách xuất sắc đến vậy. Điều này khiến lão càng thêm bất ngờ về Lục Vân. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Vân nhãn thần vẫn không lộ vẻ gì đổi khác, lão hạ giọng nói:

- Ngươi tu luyện cũng khá đấy, với độ tuổi như ngươi mà đã đạt được đến trình độ này thì quả là hiếm có trong thiên hạ. Ta thật vô cùng tò mò không hiểu kẻ nào lại có thể huấn luyện được một đồ đệ tài ba như ngươi. Chỉ đáng tiếc ngươi đã đi lầm vào con đường chết này thì coi như đã hết.

Phong Lôi chân quân với vẻ mặt bất phục, Lục Vân mỉa mai:

- Thuận theo các ngươi thì sống, không thuận theo các ngươi thì coi như đã đi vào con đường chết, đó phải chăng chính là đạo lý của Vân Chi pháp giới các ngươi? Nếu quả đúng như vậy thì Vân Chi pháp giới cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.

Phong Lôi chân quân nghe xong những lời đó lập tức sa sầm mặt mày đang định mở miệng phản bác lại Lục Vân, đúng lúc đó có một bóng người lướt nhanh qua bên cạnh, Kiếm Vô Trần đột nhiên xuất hiện chỉ thẳng vào Lục Vân thét lên:

- Câm miệng lại ngay tên tiểu tử kia. Vân Chi pháp giới không phải là nơi ngươi muốn nói gì thì nói. Có gan thì mau cùng ta tiếp tục trận chiến dang dở lúc trước, lần này ta nhất định phải cho ngươi thấy Kiếm Vô Trần này không bao giờ có thể bại dưới tay một tên tiểu tử như ngươi.

Nói xong không chờ Lục Vân trả lời, Kiếm Vô Trần huy động Thiên Linh thần kiếm, hai tay nhanh chóng triển khai kiếm pháp điều khiển toàn bộ đường đi của thần kiếm. Cùng với sự di chuyển của thần kiếm, Kiếm Vô Trần mặt lạnh như băng, song thủ vung múa không ngừng trước ngực, Thiên Linh thần kiếm trên đỉnh đầu hắn chợt như sống dậy nhằm thẳng Lục Vân lao đến, đồng thời thay đổi liên tục các hướng tấn công với vô số những chiêu thức khác nhau.

Liếc thấy Phong Lôi chân quân đã tự động rút lui, Lục Vân khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhận biết rất nhanh và tinh tường đòn tấn công của Kiếm Vô Trần, nhưng Lục Vân lại chưa từng tiếp xúc với loại áp lực tâm lý như khi đối mặt với Phong Lôi chân quân. Nhìn qua một lượt những đường kiếm đang vung tới, Lục Vân không hề né tránh, Như ý tâm kồn kiếm chợt lóe sáng theo ý thức của chàng, nhanh chóng vung lên đón chiêu kiếm đang tới, giao chiến quyết liệt với Thiên linh thần kiếm.

Kiếm Vô Trần cười nham hiểm, không hề để tâm gì đến cảnh song kiếm giao chiến mà bay người lên cao, hai tay dang ngang, toàn thân lơ lửng nhưng vững chãi trên không trung, đôi nhãn thần ánh lên một vẻ u ám hiểm ác và đầy chết chóc. Đưa mắt nhìn Lục Vân, Kiếm Vô Trần thét lên với giọng đầy phẫn nộ:

- Giao chiến một cách thực sự, thắng bại sẽ phân rõ ngay thôi. Lục Vân, mau tiếp chiêu!

Một vùng tử sắc quang hoa bùng dậy toát ra vẻ thần bí và vô cùng mạnh mẽ, khí thế hừng hực gấp cả chục lần điên cuồng xông lên. Từ tứ phía, vô số những đám mây lớn đang lũ lượt tiến về quanh Kiếm Vô Trần với tốc độ giật mình, chẳng mấy chốc đã hình thành một khối mây đen kịt ngay sau lưng hắn, tựa hồ như cả một mặt trời tử sắc khổng lồ muôn phần thần bí. Khí thế uy nghiêm cường hoành bá đạo đang điên cuồng gào thét khắp tứ phương, mang một sức mạnh đáng sợ đến nỗi khiến cho tất cả những người có mặt quanh đấy đều phải choáng váng đau đầu. Tất cả đều bị chấn động rất mạnh bởi chiêu thức kỳ quái mà Kiếm Vô Trần xưa nay chưa từng sử dụng bao giờ đó.

Vùng mây tử sắc dần toát ra những tử quang chói mắt, toàn thân Kiếm Vô Trần bị vây kín bởi một đám tử quang khổng lồ. Trên đỉnh đầu hắn đang ngùn ngụt một vùng mây tử sắc không ngừng lóe lên vô vàn những ánh sáng đủ màu, đồng thời khắp không gian vang lên những âm thanh kỳ dị. Bề mặt vòng tử sắc bao quanh Kiếm Vô Trần bỗng lộ ra một hình mặt trời tử sắc được tạo thành bởi đồ hình bát quái in trước ngực hắn, không ngừng thay đổi những màu sắc kỳ quái kinh dị.