Tân Nguyệt nói:- Chuyện này cũng phải thông báo cho Mẫu Đơn, Hoa Hồng một tiếng, bọn họ cũng có thể hỗ trợ chúng ta.Lâm Y Tuyết lên tiếng:- Dốc toàn lực đánh một trận, có thêm Hoa Hồng, Mẫu Đơn hỗ trợ thì cơ hội thành công lớn thêm một phần.Triệu Ngọc Thanh hơi trầm ngâm, gật đầu nói:- Được, chuyện này giao cho Tân Nguyệt, đi nhanh về nhanh, chúng ta lập tức xuất kích.Tân Nguyệt vâng một tiếng, lập tức đi liền. Sau đó, những người còn lại thương thảo cẩn thận một lượt mục tiêu của mình, lập kế hoạch có tính thực tiễn rõ ràng.Khoảng một lúc sau, Tân Nguyệt quay về, đi theo còn có Mẫu Đơn, Hoa Hồng và Hoa Ảnh. Thấy ba nàng đến nơi này, mọi người rối rít chạy ra hoan nghênh, sau khi kể lại một lượt đơn giản qua tình hình đại khái rồi, Triệu Ngọc Thanh liền thống lĩnh mọi người tiến lên tấn công. Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong thống lĩnh Thiện Từ, Hứa Khiết, Dương Thiên, Hoàng Thiên ở tại chỗ chuẩn bị, chờ khi thời cơ đến mới tiến đến tấn công. Tuyết Sơn thánh tăng và Linh Hoa, Tuyết Hồ, Ngạc Tây ở bên yên lặng, cùng mấy người Trần Ngọc Loan chờ đợi thời khắc sắp đến.Cũng đúng lúc này, Bạch Đầu Thiên Ông phụ trách thăm dò tin tức của Đằng Long cốc cũng đã tra ra được điểm dừng chân của mấy người Triệu Ngọc Thanh, đi trước một bước quay về thông báo tin tức.Thiên Ngô thần tướng biết được chuyện này rồi, trầm ngâm lên tiếng:- Trước đây đối phương đã đến thăm dò tin tức của chúng ta, nghĩ chắc cũng muốn phát động tấn công. Nếu là như vậy, chúng ta cứ giăng lưới mà đợi bọn họ đến nhà.Xà Ma không cho là vậy, đề nghị:- Nếu như địch nhân tấn công, chắc chắn có chuẩn bị mới đến, chúng ta không thể cho bọn họ có cơ hội như vậy được.Lam Phát Ngân Tôn lên tiếng:- Đám người Đằng Long cốc đó xảo trá vô cùng, nếu như giao quyền chủ động vào trong tay của bọn họ, chúng ta đa phần là phải thiệt thòi. Ta thấy chúng ta cần phải chủ động tiến công, đi trước một bước để làm loạn kế sách của bọn họ.Thiên Ngô thần tướng nhướng cao mày, quét mắt qua Ngũ hộ pháp Đao Hoàng Lãnh Vân cất tiếng hỏi:- Ngươi thấy thế nào?Đao Hoàng Lãnh Vân hờ hững đáp:- Hai quân gặp nhau, thực lực đứng đầu. Nếu như địch nhân dám tấn công đến đây, chắc chắn có chuẩn bị nhất định, chúng ta cần phải cẩn thận. Hiện nay chúng ta tạm thời không hiểu được ý định của địch nhân, không chắc chắn bọn họ có thật sự chủ động công kích hay không.Lục hộ pháp Bạch Hạc tiên tử lên tiếng:- Ta thấy muốn suy tính thì phải bắt đầu từ hai phương diện, thứ nhất, địch nhân ồ ạt chủ động công kích thì chúng ta phải ứng phó thế nào. Thứ hai, địch nhân nếu như không công kích hoặc án binh bất động, chúng ta phải ứng phó như thế nào.Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:- Cuộc chiến này sớm muộn cũng phải đối mặt, sao phải băn khoăn lo lắng vậy? Dù sao thì không tấn công cũng lùi lại, không có chọn lựa thứ ba.Thiên Ngô thần tướng nhìn Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm không nói cất tiếng hỏi:- Ngươi thấy thế nào?Bạch Đầu Thiên Ông ngửng đầu liếc Thiên Ngô thần tướng, chầm chậm trả lời:- Nếu như thời gian cho phép, thực ra chúng ta có thể nhờ vào sức mạnh của Thái Huyền Hỏa Quy, dùng kế mượn đao giết người. Đương nhiên, hiện nay khả năng này đã không còn kịp, bất quá chúng ta còn có Hồng Vân Ngũ Thải Lan, đây là vũ khí chắc thắng, chắc chắn sẽ không thua địch nhân.Vừa nghe đến tên Hồng Vân Ngũ Thải Lan, Xà Ma, Lam Phát Ngân Tôn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt có phần khác lạ, dường như có tâm sự nào đó.Thiên Ngô thần tướng không thấy được mặt, y chỉ lạnh lẽo nói:- Trừ phi vạn bất đắc dĩ, không thể khai mở Hồng Vân Ngũ Thải Lan được.Xà Ma lên tiếng:- Hiện nay, hay là chúng ta đưa ra một chủ ý, không thể tiếp tục mãi thế này.Thiên Ngô thần tướng đáp:- Nghỉ khỏe đánh kẻ mệt, ta tin tưởng bọn họ tuyệt đối không dễ dàng cho qua. Cho dù bọn họ lần này không đến, chúng ta cũng không có bất kỳ tổn thất nào cả, có thể lại phát động công kích.Hắc Kim Cương nói:- Cung chủ nói rất đúng, đây chính là phương thức ổn thỏa nhất.Đao Hoàng Lãnh Vân nói:- Để tránh bị địch nhân đánh lén, hay là chúng ta trước tiên chuẩn bị cho tốt, sau đó quan sát động tĩnh quanh đây.Thiên Ngô thần tướng gật đầu nói:- Lãnh Vân nói có lý, từ bây giờ tất cả phải đề phòng, ai nấy đi tuần phía mình, khoảng cách không vượt quá năm dặm để tránh cho địch nhân tìm được cơ hội để lợi dụng.Câu này vừa nói ra, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực ai nấy đều tự động đứng lên đi liền, lấy Hồng Vân Ngũ Thải Lan làm trung tâm, đi thành một vòng tròn cảnh giới, quan sát động tĩnh chung quanh. Thiên Ngô thần tướng ngồi trấn giữ Hồng Vân Ngũ Thải Lan, bên dưới mặt nạ đen ngòm, cặp mắt ánh lạnh như điện lấp lánh ánh sáng khác thường khiến cho người ta có cảm giác bất định khó lường. Bầu trời, hoa tuyết tung bay, gió lạnh thổi đến, một cơn phong ba bão táp sắp sửa ập đến, ai có thể đứng ngang nhiên sừng sửng trong trận bão tuyết này đây? Ngũ Sắc Thiên Vực hay chính đạo nhân gian, hoặc là Thái Huyền Hỏa Quy?Vươn mình đứng đón gió, chăm chú nhìn lên trời. Xà Thần một mình đơn độc, dường như đang nhớ lại những chuyện trong quá khứ.Dực Thiên Tường ở cách đó chừng nửa dặm, ánh mắt chăm chú nhìn Xà Thần, vẻ mặt tỏ rõ cừu hận vô cùng.Khẽ dời ánh mắt, Xà Thần liếc Dực Thiên Tường, điềm nhiên nói:- Ngươi đến đây chỉ vì cừu hận năm xưa phải không?Dực Thiên Tường thản nhiên đáp:- Đây là một trong không nhiều những mục đích khiến ta sống trên cõi đời.Xà Thần cười cười, vẻ kỳ dị khẽ lẩm bẩm:- Chuyện năm xưa, ngươi biết được mấy phần?Dực Thiên Tường đáp:- Những chuyện bản thân mình phải trải qua, ta sẽ không quên.Xà Thần lắc đầu nói:- Rất nhiều khi, những điều thấy được che đi tâm linh của chúng ta, cái nhìn thấy được không nhất thiết là thực sự.Dực Thiên Tường hỏi lại:- Câu này của ngươi có ý như thế nào?Xà Thần liếc hắn, điềm nhiên đáp:- Nếu như năm xưa không có trải nghiệm những chuyện đó, Thiên Dực tộc của ngươi đã sớm không còn tồn tại trên thế gian.Dực Thiên Tường nghi hoặc hỏi tiếp:- Câu này phải hiểu thế nào?Xà Thần trầm ngâm một lúc, hỏi ngược:- Ngươi thật sự muốn biết?