Bóng đêm vô cùng vô tận, chỉ trong chốc lát đã đi xa khi mở to mắt.Khi Thiện Từ tỉnh lại từ trong yên tĩnh, mọi thứ chung quanh không ngờ đã trở nên rõ ràng. Chầm chậm xoay người lại, khuôn mặt Thiện Từ hiện lên khổ sở nhàn nhạt, dường như có tâm sự nào đó cứ quẩn quanh trong đáy lòng của hắn.Trầm ngâm một lúc, Thiện Từ lóe lên đi liền, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, cứ như vậy mà biến mất không còn tung tích ở trong hư không. Chốc lát sau, Thiện Từ đã xuất hiện trên mặt Hắc Thủy hồ, ánh mắt phức tạp nhìn Hắc Thủy thánh điện kia, toàn thân toát ra mấy phần thần bí.Ở trên đỉnh của thánh điện, Ngạc Tây vẫn còn đứng mãi ở đó, liên tục suốt bốn ngày bốn đêm không hề rời đi chút nào. Trong lúc đó, vẻ mặt Ngạc Tây biến ảo bất định, khi thì tràn đầy sự mong chờ, khi lại đầy vẻ lo lắng ưu tư. Rõ ràng, Ngạc Tây có đồng thời hai thân phận, khi gặp phải Thiện Từ lần này, trong lòng cũng vô cùng mâu thuẫn.Trong yên tĩnh, Hắc Thủy hồ bình lặng đến dọa người. Ngạc Tây yên lặng ở trên đỉnh thánh điện, khuôn mặt cương nghị toát ra lo lắng, chắc là lo lắng cho Thiện Từ. Đột nhiên, Ngạc Tây cảm ứng được một ánh mắt quen thuộc đang chăm chú nhìn mình, điều này khiến cho y đột nhiên xoay mạnh người lại, nhìn thẳng về phía mặt hồ.- Thiện Từ.Kêu to một tiếng, Ngạc Tây mất hẳn vẻ ưu tư lo lắng trên mặt, thân thể cao lớn phóng vút đến, chỉ chớp mắt đã bên cạnh Thiện Từ. Bật cười điềm đạm, Thiện Từ lập tức khôi phục bình tĩnh, nhỏ giọng nói:- Ta không sao.Ngạc Tây nắm lấy cánh tay của Thiện Từ, cẩn thận quan sát một lúc mới yên tâm trở lại, cười nói:- Không sao là tốt rồi.Lên đến trên đảo ở giữa hồ, Thiện Từ nhìn thánh điện trước mắt, khẽ giọng bảo:- Ta phải đi rồi.Ngạc Tây thất kinh, hỏi lại:- Gấp như vậy sao? Ngươi lẽ nào đã kế thừa được thần lực của tộc Hắc Thủy?Thiện Từ khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp:- Tâm của ta không ở nơi này.Ngạc Tây thở dài một tiếng, vỗ lên vai của Thiện Từ, an ủi:- Không cần phải như vậy, cái gì đã thuộc về ngươi thì nói cũng không đi đâu được. Điều không thuộc về ngươi thì cưỡng cầu cũng chỉ là vô ích.Thiện Từ đáp:- Có một số chuyện cần bản thân phải đi tranh thủ. Ông đi cùng ta rời khỏi nơi này thôi, ở đây hãy để cho nó giữ nguyên được sự bình tĩnh.Ngạc Tây có phần do dự, trầm ngâm nói:- Ta cũng là con dân của tộc Hắc Thủy, có trách nhiệm bảo hộ vùng đất này.Thiện Từ trả lời:- Không cần lo lắng, ta sẽ bố trí phòng ngự ở lối vào, người thường căn bản không cách nào đi vào bên trong.Ngạc Tây suy nghĩ một lúc, thấy Thiện Từ nói cũng có lý, lại thêm bản thân không yên tâm về Thiện Từ, vì thế cuối cùng đồng ý rời đi.Đi vào lại nơi mẹ của hắn năm xưa ở đó, Thiện Từ khuôn mặt hiện lên sự thất vọng, một mình tĩnh lặng ngồi đó rất lâu, rồi sau đó mang tâm tình cô đơn rời khỏi nơi này.Ngạc Tây cứ đứng ở ngoài thánh điện không tiến vào, chỉ để cho một mình Thiện Từ đi vào bên trong đó. Khi Thiện Từ đi ra, Ngạc Tây liếc hắn, cũng không hỏi nhiều, hai người liền rời khỏi Hắc Thủy hồ, bước vào trong thế tục hồng trần.Đứng ở lối vào, Ngạc Tây đang nhìn kết giới phòng ngự do Thiện Từ bố trí, trong lòng rất là mâu thuẫn. Lần này quay trở lại, tâm nguyện của Ngạc Tâm đã thành rồi, vốn dĩ phải rất là cao hứng. Nhưng nghĩ đến những lời kệ trên tấm bia đá kia, tâm tình của y lập tức rơi xuống hố sâu vạn trượng, một bóng ma không sao xua tan cứ bao trùm trong lòng của y.Hoàn thành kết giới phòng ngự rồi, Thiện Từ quay lại bên cạnh Ngạc Tây, thấy vẻ mặt y lộ ra sự ưu tư lo lắng, không khỏi cất tiếng hỏi:- Ông có tâm sự?Ngạc Tây nghe vậy chấn động, lập tức bỏ đi sự nặng nề trong lòng, điềm nhiên đáp:- Không có gì, ta chỉ đang nghĩ lại, sức mạnh của ngươi dường như không mạnh mẽ như trong truyền thuyết, điều này thật ra là chuyện như thế nào?Thiện Từ khóe miệng hiện lên một nụ cười phức tạp, khẽ bảo:- Ta từ nhỏ tu luyệt sức mạnh Phật pháp, có tính bài xích với Hắc Thủy thần lực, tạm thời còn chưa có được phương thức dung hợp, vì thế trước mắt ta còn khó có thể phát huy được uy lực vốn có của Hắc Thủy thần lực.Ngạc Tây thất kinh, lo lắng nói:- Như vậy phải làm thế nào cho tốt?Thiện Từ trả lời:- Không cần lo lắng, chỉ cần thêm thời gian, ta tự có biện pháp dung hợp hai loại sức mạnh đó thành một.Ngạc Tây hơi an tâm, trầm ngâm nói:- Trên thế gian pháp quyết nhiều vô số, ta nghĩ nhất định có biện pháp có thể hóa giải được.Thiện Từ vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên nói:- Đi thôi, chúng ta quay về Băng Nguyên.Tung mình bay lên, Thiện Từ cưỡi khí lơ lửng, một lòng muốn bay đến ngay lập tức vào trong Bắc Quốc ở xa xăm…Nhìn Hoa Ảnh, Mẫu Đơn nói:- Ta và Hoa Hồng tiến vào nhân gian, mục đích ban đầu chính là hiểu rõ tình trạng của nhân gian để nghĩ cách ngăn cản Ngũ Sắc Thần Vương xâm nhập nhân gian. Sau đó, chúng ta gặp được Thiên Lân, thông qua quan hệ của hắn đã có được nhận thức chung với cao thủ Băng Nguyên, cùng nhau đối kháng lại Ngũ Sắc Thiên Vực. Hiện nay, chuyện này vẫn đang tiếp tục. Suy nghĩ của chúng ta rất đơn giản, nhờ vào sức mạnh của chính đạo nhân gian để chống lại đại quân của Ngũ Sắc Thần Vương.Hoa Ảnh nghe xong vẻ mặt kỳ lạ, khẽ bảo:- Các ngươi thấy rằng cao thủ nhân gian có thể ngăn cản dã tâm của Ngũ Sắc Thần Vương chăng?Hoa Hồng đáp:- Khi vừa tới nhân gian, chúng ta cũng cho là không có khả năng. Nhưng trải qua nhiều chuyện ở nơi này rồi, chúng ta mới phát hiện, Ngũ Sắc Thần Vương tuy lợi hại nhưng cao thủ nhân gian cũng không dễ chọc vào. Ngũ Sắc Thần Vương muốn thống nhất nhân gian là chuyện không thể nào làm được.Hoa Ảnh vẻ mặt hơi kinh ngạc, trầm ngâm một lúc mới dần dần khôi phục lại bình tĩnh, giọng nghiêm túc nói:- Ta đến nhân gian, mục tiêu cũng tương tự như các ngươi, cũng chính là để hiểu rõ tình hình của nhân gian, so sánh thực lực của Ngũ Sắc Thiên Vực và nhân gian để tiện định ra đối sách tốt nhất. Hơn nữa, ta còn mang đến cho các ngươi tin tức có liên quan mật thiết.Mẫu Đơn thấy vậy hoàn toàn không kinh ngạc, hỏi lại:- Đây chắc cũng là một trong những mục đích của ngươi?Hoa Ảnh thản nhiên trả lời:- Không sai, ta còn mục đích khác, cũng chính là tìm các ngươi.Hoa Hồng nói:- Nói thẳng ra đi, tìm chúng ta có chuyện nào đây.Hoa Ảnh nhìn hai nàng, trầm giọng nói:- Trước khi ta đến đây, Ngũ Sắc Thiên Vực phát sinh không ít chuyện. Trước hết, thủ hạ của Xà Ma là Hắc Kim Cương quay về Ngũ Sắc Thiên Vực, mang đến tin tức mới nhất của nhân gian cho Ngũ Sắc Thần Vương. Vì thế, Ngũ Sắc Thần Vương vô cùng tức giận, đã phái đi Thiên Ngô thần tướng cùng với sáu đại hộ pháp của Thiên Ngô cung, trước mắt bọn chúng đã tiến vào trong nhân gian, cụ thể chỗ nào thì không biết rõ được. Đồng thời, Ngũ Sắc Thần Vương để đảm bảo cho lần này xâm nhập thành công, còn tuyển ra sáu đại cao thủ từ trong Thần Vương vệ đội, ngay hôm đó cũng đã đến nhân gian, hỗ trợ năm đại thần tướng loại trừ tất cả mọi sức mạnh trở ngại.Mẫu Đơn và Hoa Hồng nghe vậy thất kinh, hai bên đưa mắt trao đổi với nhau, tâm tình tỏ ra vô cùng nặng nề. Thiên Lân thấy tình hình như vậy, hỏi tới:- Mọi người đang lo lắng?Mẫu Đơn khẽ than một tiếng, khổ sở nói:- Thần Vương vệ đội chính là hộ vệ cận thân của Ngũ Sắc Thần Vương, thực lực mạnh mẽ, không hề thua kém chút nào so với Ngũ đại thần tướng. Đã nhiều năm nay, Ngũ Sắc Thần Vương có thể nhiều lần né tránh được ám sát và hành thích của chúng ta thì công lao chủ yếu nhờ vào Thần Vương vệ đội.Hoa Hồng nói:- Lần này, Ngũ Sắc Thần Vương phái ra sáu vị hộ vệ bên mình, thực lực thật hùng hậu, so với bốn đại thần tướng trước kia ít ra cũng mạnh hơn gấp đôi. Lại thêm Thiên Ngô thần tướng thần bí khó lường kia, nhân gian chỉ sợ lại lâm vào một tai kiếp khủng khiếp.Thiên Lân nghe vậy chấn động, ánh mắt toát ra một tia lạnh lùng như băng, hừ giọng nói:- Tai ách khủng khiếp hoàn toàn không phải chỉ nhằm vào chúng ta, mọi người không cần phải quá lo lắng. Hoa Ảnh, ngoại trừ điều này ra, còn có tin tức nào khác?Hoa Ảnh khẽ gật đầu, vẻ mặt kỳ dị nhìn Mẫu Đơn và Hoa Hồng, khẽ thở dài lên tiếng:- Do bởi chuyện nhân gian, Ngũ Sắc Thần Vương đã quyết định loại trừ Lam Quang thánh vực và Hắc Trì huyền vực để tránh hậu họa sau này. Trước mắt, hắn đã phái xuất Tứ Tuyệt trong Chấn Cung Thất Tuyệt, lập chí quyết sớm bình định tất cả mọi thế lực phản đối.Câu này vừa nói ra, Hoa Hồng chấn động thân thể, vọt miệng nói:- Chuyện này thật chứ?Hoa Ảnh gật đầu nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc.Mẫu Đơn cau chặt mày, chìm vào trầm tư. Đối với tin tức Hoa Ảnh mang đến, nàng cảm thấy khiếp sợ vô cùng.Thiên Lân vẻ mặt kỳ lạ, hắn hiểu rõ cảm nhận của Mẫu Đơn và Hoa Hồng, liền cất tiếng an ủi:- Không cần phải lo lắng, nhất định có thể nghĩ được biện pháp hóa giải cục diện nguy cơ này.