Xích Địa trong lòng đau đớn, tự trách:- Chúng ta vốn không nên để Xích Thạch ra tay, tuổi hắn còn trẻ quá. Muốn chết cũng phải để cho ta đi, ta đã sống đủ lâu rồi.Xích Vân an ủi:- Không cần phải làm vậy, chúng ta không nỡ để bất cứ người nào rời đi.Xích Kim nhìn Xích Viêm, trầm buồn hỏi lại:- Tộc trưởng, đây chính là tai kiếp mà lúc trước tộc trưởng đã nói phải không?Xích Viêm khẽ gật đầu, phất tay phát xuất một luồng sức mạnh êm ái, hút lấy viên Hỏa Linh châu trên tay của Xích Thủy vào trong lòng bàn tay của mình, ánh mắt trầm buồn chăm chú nhìn nó, u oán than thở:- Lòng của kẻ dũng không sợ gian hiểm. Đây chính là tinh thần của Xích Thạch, đại biểu cho sự dũng cảm.Xích Hà vẻ mặt thê lương hỏi tiếp:- Tộc trưởng, vì sao trước đây người trong tộc rời đi rồi, chưa từng lưu lại bất kỳ vật gì vậy?Xích Viêm đáp:- Bởi vì bọn họ chưa từng trải qua trận tai kiếp này, chưa từng hiểu được chân lý cuộc sống của tộc Bác Phụ trên thế gian này là thế nào.Xích Thủy hỏi:- Chân lý là thế nào?Xích Viêm liếc mọi người, nghiêm mặt trả lời:- Thế thì mọi người phải tự mình cảm nhận lấy.Dứt lời, lòng bàn tay của Xích Viêm có hào quang rọi chiếu, ánh sáng màu vàng trong suốt hệt như ngọn lửa thiêu đốt viên Hỏa Linh châu đó, khiến nó phát ra một ngọn lửa sáng rực rỡ.Thời khắc đó, một tâm tình dũng cảm tiến tới tràn ngập trong lòng của người tộc Bác Phụ, hóa thành một luồng sức mạnh âm thầm dung nhập vào trong kinh mạch toàn thân của bọn họ.Cứ như vậy, không khí đau thương giảm hẳn, bảy người khổng lồ Bác Phụ tinh thần chấn động, đồng thời cảm nhận được sự tồn tại của Xích Thạch. Năm ngón tay thu lại, Xích Viêm lập tức dập đi ngọn lửa trong lòng bàn tay, viên Hỏa Linh châu đó liền biến mất, hóa thành một luồng sức mạnh dung nhập vào trong kinh mạch của Xích Viêm.Xích Viêm quay lại liếc Diễm Xích Mã cách vài chục trượng, nói với Xích Vân:- Mang nó đến đây, ta có điều muốn hỏi nó.Xích Vân không nói thêm lời nào, xoay mình đến bên Diễm Xích Mã, lập tức nhấc lấy thân thể to chừng ba trượng của nó, chỉ hai bước đã quay về đến bên cạnh mấy người Xích Viêm.Buông Diễm Xích Mã xuống, Xích Vân nói:- Thành thực một chút, nếu không trước hết đánh gãy chân của ngươi.Xích Viêm phất tay ngăn Xích Vân nói tiếp, đưa mắt nhìn Diễm Xích Mã trước mặt, vẻ mặt tỏ rất bình thản.Cái tên Diễm Xích Mã vốn do toàn thân nó đỏ như máu, không sợ nhiệt độ cao, miệng có thể phát ra ngọn lửa, có năng lực đặc thù. So với những con ngựa hoang bình thường, Diễm Xích Mã thân hình khổng lồ, tuổi thọ kéo dài, sống ở vùng cực lạnh, thiện nghệ trong việc chạy trốn, có thể bay từng đoạn ngắn, có được sức mạnh tung vó như lướt trên không, tính tình lại nóng nảy, cũng rất khó mà cưỡi nó được.Những đặc điểm này, Xích Viêm thực ra không hiểu rõ lắm. Nhưng từ ánh mắt điên cuồng hoang dã của Diễm Xích Mã, ông ta đã ít nhiều lãnh hội được một số. Phất tay, Xích Viêm giải trừ sức mạnh trói buộc của ngọn lửa đỏ trên mình Diễm Xích Mã, giọng lạnh lẽo nói:- Hãy trả lời cho tốt những điều ta hỏi, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.Diễm Xích Mã tung mình đứng lên, bốn vó cào xuống mặt đất, toàn thân lửa đỏ rừng rực, thể hiện tư thế tác chiến, giọng ngọng nghịu đáp:- Muốn lừa ta, không dễ dàng vậy đâu.Xích Viêm ánh mắt lạnh lẽo như băng, có phần tức giận, tay trái nhấn một cái cách không về phía Diễm Xích Mã, một luồng sức mạnh vô hình lập tức dập tắt ngọn lửa bừng bừng trên người Diễm Xích Mã, hệt như núi Thái Sơn đè xuống đầu, chớp mắt đã ép cho Diễm Xích Mã bốn chân quỵ xuống, toàn thân run rẩy kịch liệt, miệng không ngừng rên rỉ.Hừ lạnh một tiếng, Xích Viêm vừa thu hồi tay trái, vừa nói:- Đây chỉ là một cảnh cáo, ngươi tốt nhất đừng chọc cho ta nổi giận.Diễm Xích Mã quỳ xuống mặt đất, thở dài một hơi, vẻ cao ngạo trước kia đã không còn nữa, sắc diện có phần kinh khiếp, khúm núm trả lời:- Ngươi muốn hỏi điều gì, ta biết sẽ nói cho ngươi.Xích Viêm hơi trầm ngâm, hỏi lại:- Năm xưa nơi này thật ra đã phát sinh những chuyện thế nào?Diễm Xích Mã nghe vậy vẻ mặt quái dị, nhớ lại:- Đó là một khoảng thời gian nghĩ lại thấy kinh khiếp, đã phát sinh rất nhiều những chuyện bất hạnh.Xích Địa nói:- Chúng ta có nhiều thời gian, ngươi chỉ cần nói thực chi tiết là được rồi.Diễm Xích Mã hơi chần chừ, dường như không muốn nhớ lại, nhưng tình thế ép buộc không dám chống lệnh.- Ta vốn sinh ra từ cuối thời đại Hồng Hoang, đó là những năm chiến tranh liên miên không ngừng, sinh linh đồ thán. Trong ký ức của chúng ta, chúng ta vốn sinh sống trong một thung lũng an bình, có hoàn cảnh an hòa. Nhưng sau đó có một ngày, chiến tranh cuốn đến, từ mặt đất Thần Châu kéo đến Bát Hoang Cửu Biên, mang theo những tai ách hủy diệt, kết thúc một thời gian cổ xưa.Xích Quang kinh ngạc nói:- Quá trình này kéo dài trong bao lâu?Diễm Xích Mã trả lời:- Khoàng chừng vài trăm ngàn năm, lan tràn khắp thiên hạ.Xích Kim nói:- Cụ thể một chút, đã phát sinh những chuyện thế nào?Diễm Xích Mã đáp:- Chiến tranh, tai ách, chém giết, hủy diệt. Đó là khoảng thời gian khiến người ta phải lạnh lòng, chỗ nào cũng có thể thấy được chém giết vô tình, các loại chủng tộc cừu hận lẫn nhau, liên tục kéo dài vài trăm năm, vô số chủng tộc cứ như vậy mà bị tiêu diệt, những chủng tộc còn lại cũng nhân số điêu linh, từng bước từng bước đi vào con đường suy bại.Xích Hà nghi hoặc nói:- Các ngươi không phải cũng từng muốn sống chung hòa bình sao?Diễm Xích Mã khổ sở đáp:- Chiến tranh vô tình tàn phá nhà cửa chúng ta. Vì tiếp tục sinh tồn, các chủng tộc còn sống bắt đầu tranh đoạt những tài nguyên có hạn, từ đó tạo nên những tai ách không thể nào tránh khỏi. Vài trăm năm sau đó, những chủng tộc chạy trốn từ trung thổ đến đây bắt đầu tranh đoạt thức ăn với các chủng tộc sống vùng biên hoang, khai mở cuộc chiến đến chết mới thôi. Trong đó thời gian đó, những kẻ già lão yếu bệnh tàn phế gặp phải tai nạn đầu tiên, sau đó chính là những kẻ sức yếu ăn mạnh, cuối cùng tạo thành một trận đại chiến của cả trăm tộc.Xích Thủy hỏi:- Sau đó thế nào? Kết cục ra sao?Diễm Xích Mã vẻ mặt thê lương, thở dài u oán đáp:- Cuộc chiến kéo dài hủy diệt mọi thứ, khiến vô số sinh linh đang sống phải chết đói, trở thành đồ ăn cho những kẻ mạnh. Trong lúc đó, khu vực thích hợp cho sinh tồn càng lúc càng nhỏ hẹp, sinh linh còn sống bị ép buộc phải chuyển dời theo những dải đất, bắt đầu tìm kiếm nơi sống mới. Sau đó, các kẻ mạnh của các tộc còn tồn lại đến vùng đất này, vì tranh đoạt những tài nguyên còn sót lại, mọi người chém giết vô tình, chỉ vì có thể sống sót tiếp tục. Lúc này, do áp lực của hoàn cảnh, mỗi chủng tộc đều vắt hết óc của mình, nghĩ ra mọi biện pháp để liều mạng với tử thần. trong đó, hơn chín phần sinh linh đã chết ở nơi này, những người còn lại không ai không mạnh mẽ, bọn họ vẫn tiếp tục tranh đấu với tử thần. Nhưng vào một ngày một giờ nào đó, một luồng sức mạnh bất ngờ ập đến trùm lên mọi thứ, dùng sức mạnh khó mà kháng cự lập tức phong ấn thời không, khiến chúng ta chìm vào hắc ám vĩnh viễn.Xích Địa kinh ngạc nói:- Luồng sức mạnh đó xuất phát từ đâu?Diễm Xích Mã lắc đầu trả lời:- Ta không biết, chỉ mơ hồ nhớ được, vào thời điểm đó dường như có nhân loại tham dự vào. Tình hình cụ thể thế nào, ta do chưa từng tiếp xúc nên cũng hoàn toàn không hiểu được.Xích Viêm nói:- Đã quay lại nhân gian rồi, các ngươi vì sao không chịu rời đi?Diễm Xích Mã khổ sở đáp:- Năm xưa, vào lúc chúng ta bị phong ấn, nơi này là một vùng xanh ngắt, có điều kiện sẵn sàng để sống. Hiện nay, vài ngàn năm trôi qua, nơi này đã biến thành một vùng đất chết, chúng ta còn có thể trông cậy vào gì đây?Xích Vân nghi hoặc nói:- Nếu cuộc sống đã trở nên khó khăn như vậy, các ngươi vì sao không hề tàn sát lẫn nhau, dùng đối phương làm thức ăn, ngược lại còn muốn khơi dậy chú ý của chúng ta?Diễm Xích Mã giải thích:- Giao chiến đã nhiều năm khiến chúng ta hiểu rất sâu sắc về thực lực của nhau, biết rõ chém giết lẫn nhau sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Mà đúng lúc này, Ngưu Đầu Hổ phát hiện được tung tích của các ngươi, bởi vì không hiểu rõ các ngươi lắm, chúng ta vì sinh tồn liền chọn cách tạm thời hợp tác, sống một ngày coi như được một ngày.Nghe đến đây, Xích Thủy nói:- Tộc trưởng, người dự tính xử lý nó thế nào?Câu này vừa nói ra, Diễm Xích Mã ánh mắt lập tức toát ra mấy phần khẩn trương, rõ ràng nó rất coi trọng mạng sống của mình.Xích Viêm quan sát vẻ mặt của Diễm Xích Mã, trầm ngâm đáp:- Con thú này dã tính khó thuần, nếu lưu lại sợ là chỉ thêm thị phi …Xích Địa cắt ngang:- Thế thì giết nó, chúng ta còn có thể ăn được vài ngày.Diễm Xích Mã thất kinh, cầu xin:- Không được, ngươi có nói sẽ thả cho ta một con đường sống mà.Xích Viêm lạnh lẽo đáp:- Ta chỉ nói là có thể, hoàn toàn không khẳng định sẽ thả cho ngươi đi, trừ phi ngươi tình nguyện quy thuận, như vậy ta có thể suy nghĩ lại.Diễm Xích Mã nghe vậy chần chừ một lúc, có phần do dự hỏi lại:- Ta phải như thế nào mới tính là quy thuận, các không phải nói rồi nuốt lời chứ?Xích Kim rống lên:- Lớn gan, tộc trưởng nói một lời nặng như chín đỉnh, há có thể để ngươi nghi ngờ!Xích Viêm phất tay ngăn Xích Kim quát mắng, trầm giọng đáp:- Nếu như ngươi thành tâm quy thuận ta, sau này phải trung thành không được hai lòng cho đến chết. Nếu như làm trái, thiên kiếp sẽ ập xuống đầu.Diễm Xích Mã nói:- Chuyện này ta có thể bảo đảm, tuyệt đối không làm trái.Xích Viêm nói:- Để đề phòng vạn nhất, ta muốn ngươi nuốt vào người viên Hỏa Linh châu này để chứng tỏ thành ý. Vật này cực dương cực cương, với ngươi có ích không hại gì cả. Nhưng nếu như ngươi làm trái lời thề, nó sẽ đốt cháy thân thể ngươi thành tro tàn, ngươi có dám nuốt lấy không?Còn đang nói, lòng bàn tay của Xích Viêm lóe lên ánh sáng đỏ, Hỏa Linh châu do Xích Thạch hóa thân trước đây liền xuất hiện trong mắt mọi người.- Tộc trưởng, đây có phải là Xích Thạch…La lên thất thanh một tiếng, Xích Thủy có ý muốn ngăn lại.Xích Viêm cắt đứt lời, nghiêm túc đáp:- Ta biết rồi, mọi người chớ nhiều lời.Xích Thủy có phần không vui, xoay mình bỏ đi, còn những thành viên Bác Phụ khác chọn lựa im lặng, yên tĩnh nhìn mọi thứ.Diễm Xích Ma do dự, nó vốn tính cách thẳng thắn, nhưng trải qua quá nhiều thứ khiến nó trở nên đa nghi, nhất thời không sao có chủ ý được.Xích Viêm thấy vậy, cau mày, khẽ nói:- Xem qua ngươi đã có quyết định rồi …Diễm Xích Mã thất kinh, đột nhiên đứng thẳng dậy, há miệng nuốt lấy viên Hỏa Linh châu trong lòng bàn tay của Xích Viêm, lớn giọng nói:- Ta đồng ý nhận ngươi làm chủ, hy vọng ngươi tuân theo lời hứa.Xích Viêm chăm chú nhìn Diễm Xích Mã giây lát, đột nhiên nâng tay trái lên, lòng bàn tay ánh đỏ xuất hiện, viên Hỏa Linh châu vừa rồi bị Diễm Xích Mã nuốt lấy lại xuất hiện trong mắt mọi người.Thấy tình trạng vậy, Xích Hà vọt miệng hỏi:- Chuyện này là thế nào vậy?Diễm Xích Mã cũng đầy nghi hoặc, cất tiếng hỏi:- Ngươi vừa rồi chính là thử ta phải không?Xích Viêm vẻ mặt bình thản đáp:- Vừa rồi ngươi nuốt lấy chính là một giọt tinh huyết của ta, nếu như lòng ngươi quả thật có tà niệm, giọt huyết đó sẽ hóa thành ngọn lửa cứ mãi thiêu đốt cho đến khi ngươi chết đi mới dừng lại. Nếu ngươi một lòng trung thành, giọt huyết đó sẽ chuyển hóa thành một luồng linh khí để tăng cường sức mạnh linh thiêng của ngươi.Diễm Xích Mã nghe rồi vẻ mặt nghiêm chỉnh, trịnh trọng đáp:- Chủ nhân yên tâm, chuyện ta đã đồng ý sẽ nhất định hoàn thành.Xích Viêm gật đầu nói:- Đường xa mới biết sức ngựa, sống lâu mới biết lòng người. Hy vọng trong những ngày ngắn ngủi sắp tới, ngươi sẽ không khiến cho ta phải thất vọng. Bây giờ, chúng ta rời khỏi nơi này, tiếp tục định mệnh của mình.Dứt lời, Xích Viêm cất bước lên đường thẳng tiến về phía Bắc.Xích Địa có phần không hiểu, tiến lên hỏi lại:- Tộc trưởng, người vì sao làm như vậy?Xích Diễm vẻ mặt kỳ dị, khẽ lẩm bẩm đáp:- Đây là thiên cơ, hỏi rõ không tốt.Xích Địa sửng người, nhìn những tộc nhân chung quanh, mọi người đều nghi hoặc, không biết được dụng ý của Xích Viêm. Diễm Xích Mã đi theo bên cạnh Xích Viêm, bờm đỏ như lay động theo gió, đang từ từ tiến lên.Trên bầu trời, hoa tuyết tung bay, gió lạnh thấu xương, một hàng bảy người khổng lồ tộc Bác Phụ đạp tuyết tiến lân đi thẳng theo phương hướng định mệnh của mình.Chờ đợi họ chính là một vùng bằng phẳng hay là vùng đất mấp mô? Việc bọn họ đến đó sẽ mang đến kết cục như thế nào cho nhân gian?