Thiện Từ vẻ mặt bình thản, yên lặng nhìn Hắc Thủy thánh điện, trong lòng suy nghĩ những lời nói của Ngạc Tây, chìm vào trầm tư không hay không biết. Thời khắc này, trong lòng của Thiện Từ có một nghi vấn, cái gọi là tấm bia đá kia, cái gọi là thần thủ hộ kia có quan hệ như thế nào với bản thân của mình, vì sao Ngạc Tây lại muốn nhắc đến chuyện này? Đây là tiện miệng nói qua hay còn có một số chuyện muốn ám chỉ nào đó đây? Tỉnh táo lại, Thiện Từ nhìn Ngạc Tây, hỏi lại:- Ông dẫn ta đến đây, ngoại trừ để ta bồi thường lại những sai trái mà mẹ ta đã gây ra, còn có mục đích nào khác nữa?Ngạc Tây ánh mắt kỳ dị, cười cười phức tạp, trả lời:- Ngọc Khê chính là vị thánh nữ cuối cùng của tộc Hắc Thủy, trên người cô ta có truyền lại một loại thần lực của tộc Hắc Thủy. Là con của cô ấy, con kế thừa sức mạnh này, cũng để chuộc lại lỗi lầm, con sẽ phải gánh chịu trách nhiệm phải có của tộc Hắc Thủy.Thiện Từ không hiểu hỏi lại:- Trách nhiệm gì đây?Ngạc Tây lắc đầu nhẹ nhàng, chỉ vào trong Hắc Thủy thánh điện trả lời:- Đáp án nằm trong đó, con tự mình đi tìm đi. Chức trách của ta chỉ là dẫn đường cho con, còn thành bại thế nào tất cả đều tùy thuộc vào con.Thiện Từ chuyển ánh mắt đi nhìn vào Hắc Thủy thánh điện ở giữa hồ, đột nhiên hỏi:- Hoàn cảnh nơi này cũng không tệ, nhưng thức ăn có từ đâu vậy?Ngạc Tây hơi sửng sốt một chút, trầm ngâm đáp:- Đất là chỗ nhiều đời tộc Hắc Thủy cư trú, nhưng phạm vi hoạt động của nó hoàn toàn không phải chỉ giới hạn trong này. Nếu không, Lang Vương làm sao có cơ hội cướp Ngọc Khê chạy đi được?Thiện Từ nghe vậy không hỏi thêm nữa, xoay mình đi đến bên bờ hồ. Ngạc Tây nhìn theo bóng dáng của hắn, hai môi run lên mấy lượt, dường như muốn nói thế nào đó, nhưng cuối cùng lại buông bỏ cho qua.Đến bên bờ hồ, Thiện Từ ngồi xổm xuống, dùng tay múc lên một chút nước hồ, vẻ mặt hơi khác thường. Té ra, vào thời khắc tay phải của Thiện Từ chạm vào nước hồ, một cảm giác kỳ dị xâm nhập vào đầu của hắn, khiến hắn hơi rùng mình. Loại trải nghiệm này rất thần bí, Thiện Từ từ trước đến giờ chưa từng gặp phải, suy nghĩ nhất thời chìm vào trầm tư. Từ từ bước đến gần, Ngạc Tây nhìn nước hồ trong sạch, khẽ than:- Nơi này đã từng dưỡng dục vô số người trong tộc, hiện nay đã trở nên tĩnh lặng.Thiện Từ nghe vậy giật mình tỉnh lại, đứng lên hỏi:- Người trong tộc có thể vào hồ tắm rửa hay không?Ngạc Tây đáp:- Đây là nguồn gốc của sinh mạng, bất kỳ người nào cũng không được xuống hồ tắm rửa, ai vi phạm thì bị xử cực hình.Thiện Từ thấy hơi kinh ngạc, nhưng lại không hỏi nhiều, lập tức ngự khí bay lên thẳng tiến về phía trung tâm của hồ. Ngạc Tây hơi chần chừ một chút, sau đó vội vàng đuổi theo, hai người một trước một sau không bao lâu đã đến giữa hồ. Nhẹ nhàng hạ xuống, Thiện Từ chăm chú nhìn thánh điện trước mắt, trong lòng tràn đầy sự tò mò.Thánh điện này chiếm diện tích khoảng ba phần tư của tiểu đảo, cao ba tầng hơn mười trượng, không tính là hùng vĩ lắm nhưng chỗ nào cũng có điêu khắc những hình vẽ cổ xưa, toát ra một loại văn minh thần bí nào đó. Thánh điện có một cửa chính, hai cửa hông. Cửa chính cao hơn hai trượng, rộng chừng một trượng hai thước, khung cửa do những tảng đá đen ngòm kết lại thành, trên bề mặt có khắc một số những sinh vật dưới nước hiếm thấy, phong cách cổ xưa mà trang nhã. Xuyên qua cửa chính, Thiện Từ đưa mắt nhìn vào trong điện, sau khi quan sát một lúc mới phát hiện, Hắc Thủy thánh điện có một đặc điểm rất rõ ràng, tất cả mọi vật đều màu đen, khiến cho người ta cảm thấy âm trầm nặng nề.Do ánh sáng không rõ ràng, Thiện Từ không cách gì nhìn rõ được tình trạng bên trong của điện, chỉ có thể phát ra sóng thăm dò để hiểu cụ thể hơn tình trạng trong điện. Nhưng nói ra thật quỷ dị, sóng thăm dò của Thiện Từ vừa vào trong điện liền như đá rơi xuống biển, chớp mắt đã không còn chút liên hệ nào cả. Thiện Từ có phần kinh ngạc, vội vàng chuyển đổi tần suất và thuộc tính của sóng thăm dò, nhưng cho dù hắn tốn công thế nào, cuối cùng cũng vô ích mà thôi. Ngạc Tây bên cạnh yên lặng, nhìn rõ mọi thứ, khẽ bảo:- Thánh điện uy nghiêm, không cần phải nghi ngờ. Bất kỳ người nào có lòng muốn dò xét, đều không cách nào nhận được thứ mình muốn.Thiện Từ bán tín bán nghi hỏi lại:- Nếu như có lòng thành kính thì có thể thăm dò được động tĩnh bên trong hay không?Ngạc Tây trả lời không chắc lắm:- Không có người nào thử qua, ta cũng không cách nào trả lời con được.Thiện Từ nói:- Với suy đoán của ta, thánh điện này có bí ẩn khác, bất kỳ người nào cũng không thể từ bên ngoài mà thăm dò được động tĩnh bên trong điện.Ngạc Tây hờ hững đáp:- Có lẽ như vậy, nhưng con không cần phải để ý đến, con có thể trực tiếp đi vào trong.Thiện Từ nhếch môi để lộ một nụ cười phức tạp, cất bước tiến thẳng vào trong điện. Ngạc Tây chậm sau một chút, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng của Thiện Từ, mơ hồ toát ra một tình cảm phức tạp nào đó. Thời khắc này, vẻ mặt của Ngạc Tây hơi kỳ dị, lẽ nào ông ta còn che giấu chuyện gì đó với Thiện Từ? Vừa sải bước lên, thân thể tiến vào trong liền. Thiện Từ vào lúc tiến vào trong Hắc Thủy thánh điện, thân thể rõ ràng hiện ra một luồng sáng vàng kim nhàn nhạt, dường như bài xích một số thứ gì đó không thấy được đang đến gần.Thấy vậy, Thiện Từ ngầm để ý, bề ngoài vô cùng bình tĩnh nhưng ánh mắt lại quan sát chung quanh, cẩn thận dò xét tình hình bên trong điện. Thông qua quan sát bằng mắt, Thiện Từ hiểu được đại khái tình hình bên trong điện, nhưng nghi vấn trong lòng càng thêm sâu sắc. Theo Thiện Từ thấy được, đại điện này không gian yên tĩnh, ngoại trừ một số vật phẩm sinh hoạt cùng đồ để tế thiên hoặc dùng trong lễ nghi ra, chỉ có hai hình vẽ có phần khác biệt. Ngoài ra, Thiện Từ hoàn toàn không thấy có chút gì khác thường, cũng không biết được bí ẩn trong thánh điện này là thế nào.Ngạc Tây trầm ngâm không nói, yên lặng quan sát Thiện Từ, dường như đang chờ đợi cái gì đó, tỏ ra vô cùng cao thâm khó lường. Thiện Từ đi một vòng trong đại điện, sau đó lại phát hiện được cầu thang và một số vật phẩm khác nữa, cuối cùng quay lại giữa đại điện, ngừng ở đó không nói gì cả. Ngạc Tây đứng cách xa xa chừng vài trượng, ánh mắt yên lặng nhìn Thiện Từ, không biết đang suy nghĩ chuyện nào đây.Rất nhanh, bầu trời mờ tối đi. Trong thánh điện đen tối, một vệt sáng mơ hồ dần dần rõ lên. Nhìn thật cẩn thận, luồng sáng đó đến từ dưới chân của Thiện Từ, lúc ẩn lúc hiện vô cùng thần bí. Thiện Từ lùi lại vài thước, ánh mắt chăm chú nhìn xuống mặt đất, chỗ đó là một hình vẽ cổ xưa mà thần bí đang lấp lánh hào quang. Ngửng đầu, Thiện Từ nhìn lên trên đỉnh, trần thánh điện cũng có một hình vẽ, đối xứng thẳng với hình vẽ dưới mặt đất, hai cái có phần khác biệt.Theo quan sát của Thiện Từ, hình vẽ trên mặt đất hình tròn, nhìn như rồng cuộn nhưng thực ra là một con rắn lai lân có ba móng vuốt toàn thân đen ngòm. Con rắn này giống rồng mà không phải rồng, đầu đuôi dính liền nhau, có một đôi cánh nhỏ. Hình ảnh trên trần của thánh điện cũng hình tròn, mô tả một con thú quái lạ hình rồng màu đỏ thẫm, nó đang phun ra nuốt vào một viên châu màu đỏ rực. Con quái thú này giống rắn mà không phải rắn, trên đầu có sừng, dưới trán có hai sợi râu, hai vuốt trước thì vuốt trái có bốn móng, vuốt phải có ba móng, đều là màu xám giữa trắng và đen, xem ra vô cùng quỷ dị.Khi hình vẽ trên mặt đất hiện lên ánh sáng, hình vẽ trên trần thánh điện cũng có phản ứng tương tự, ánh sáng hai bên một trên rọi xuống một dưới chiếu lên nhanh chóng đan vào nhau hình thành một cái kén sáng xoay tròn giữa đại điện, phát xuất ra hào quang rực rỡ chói mắt. Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiện Từ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, quay đầu liếc Ngạc Tây, phát hiện ông ta cũng kinh ngạc, dường như từ trước đến giờ chưa từng thấy qua chuyện này. Thiện Từ quay lại quan sát từng chi tiết nhỏ trước mắt, nhanh chóng phát hiện ánh sáng trong điện càng lúc càng tỏ, không bao lâu đã đạt đến mức độ chói chang không mở mắt ra được.Lúc này, Thiện Từ bị ép phải nhắm chặt mắt, triển khai linh thức dùng thuật thăm dò của Đạo gia, cẩn thận phân tích mọi thứ trước mắt. Thông qua thăm dò, Thiện Từ kinh ngạc phát hiện được, hai hình vẽ trên dưới đang giao lưu dung hợp với nhau, phát xuất năng lượng liên tục không ngừng, thông qua biểu hiện ánh sáng để ngưng tụ giữa không trung thành một vật thể thần bí hoàn toàn mới lạ. Thử tiến hành thăm dò đối với vật này, Thiện Từ phát hiện sóng thăm dò khó có thể đến gần được, chỉ cần tiếp xúc với khu vực đó, sóng thăm dò tự động bị nuốt chửng mất.Hiểu được tình hình này rồi, Thiện Từ từ bỏ việc thăm dò, chọn lựa yên lặng chờ đợi. Khoảng chừng qua một lúc, ánh sáng chói mắt dần dần mất đi, ánh sáng êm ái chiếu rọi trong đại điện, để lộ ra một tấm bia đá bằng ngọc đen, cao chừng một trượng hai thước, rộng chừng tám thước, dài chừng hai tấc. Mở to hai mắt, Thiện Từ nhìn tấm bia đá thần bí trước mặt đó, phát hiện ở chung quanh rìa có hoa văn tinh kỳ xinh đẹp, hình vẽ chính là sự dung hợp của hai hình vẽ trên dưới đại điện. Tấm bia đá đen ngòm như mực, ở giữa sáng bóng như gương, không có bất kỳ chữ viết nào cả.Thiện Từ hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn lại Ngạc Tây, phát hiện ông ta cũng đầy vẻ nghi hoặc, rõ ràng tấm bia đá ngọc đen này và truyền thuyết có phần khác nhau. Chầm chậm bước đến gần, Thiện Từ đi vào quanh tấm bia đá quan sát kỹ, sau khi đã nhìn khá lâu rồi, hắn đột nhiên hỏi:- Loại tình hình như vậy trước đây có từng phát sinh hay không?Ngạc Tây vẻ mặt nặng nề, lắc đầu đáp:- Không có, từ trước đến giờ mới xảy ra lần đầu.Thiện Từ hơi cau mày, quay lại trước mặt tấm bia đá, vừa quan sát tình trạng của tấm bia đá, vừa nói:- Nếu như đây chính là tấm bia đá ghi lại văn minh của tộc Hắc Thủy thời viễn cổ như trong truyền thuyết, nó lúc này xuất hiện là dự báo cho chuyện gì đây?Ngạc Tây chần chừ trả lời:- Ta nghĩ, điều này chắc có quan hệ mật thiết đến con.Thiện Từ nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, đưa tay phải áp lên mặt tấm bia đá. Hành động này vốn là một hành vi vô ý thức, nhưng ai ngờ lại đột nhiên phát sinh chuyện xảy ra khác thường. Đúng lúc đó, khi tay phải Thiện Từ tiếp xúc với tấm bia đá, một luồng sức mạnh không thể nào kháng cự lập tức hút chặt lấy tay phải của Thiện Từ vào trên tấm bia đá, hơn nữa còn điên cuồng hấp thu một loại sức mạnh linh thiêng nào đó trong cơ thể của Thiện Từ.