Thời khắc đó, Mạc Bắc Tiên Tinh khách bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác, hao tận hết sức mạnh cả đời, đáng tiếc Cơ Tuyết Ny lại lãng phí ý tốt của ông.Khi đó, Cơ Tuyết Ny cảm ứng được Mạc Bắc Thiên Tinh khách đã đi xa, miệng đau thương la lên:- Không, không …Có thêm bao nhiêu tiếc hận cũng không đổi được cố nhân đã đi xa rồi, định mệnh sắp sẵn ai cũng không thể nào né tránh được. Giang Thanh Tuyết hơi đau lòng, không phải vì nàng quen biết Mạc Bắc Thiên Tinh khách mà bởi vì phần anh dũng bất phàm kia. Một đao diệt được địch nhân rồi, Tuyết Ẩn Cuồng Đao thét dài bay đến, sau khi quét được chướng ngại Mạc Bắc Thiên Tinh khách rồi, lão lập tức thở phào không ít, toàn thân toát ra khí tức bá đạo mạnh mẽ.Cơ Tuyết Ny và Giang Thanh Tuyết vẻ mặt biến hẳn, nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao trên không trung, hai người toát ra vẻ mặt hối hận vì tỉnh ngộ. Nhưng mà đã mất đi cơ hội khó có, bọn họ chỉ có thể đối mặt mà thôi.Hoành kiếm trước ngực, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt nghiêm túc nói:- Cơ tiền bối, người nhanh chóng mang Tiết Phong và Sở Văn Tân đi đi, vãn bối ở đây kìm chân địch nhân.Cơ Tuyết Ny lắc đầu trả lời:- Lúc này đây, muốn đi thì đã không thể rồi, ta làm sao có thể bỏ rơi cô được?Giang Thanh Tuyết nói:- Đừng lo cho vãn bối, hắn muốn giết được vãn bối cũng hoàn toàn không dễ dàng đâu.Giữa không trung, Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười lạnh nói:- Không dễ dàng? Phải vậy chăng? Thế thì mất gì mà không thử một lần.Giang Thanh Tuyết trừng địch nhân, hừ giọng nói:- Tuyết Ẩn Cuồng Đao, ngươi chớ có đắc ý. Chờ một lúc nữa Dao Quang xuất hiện, ngươi hối hận cũng không kịp đâu.Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghe vậy thất kinh, nhưng sau đó bật cười lớn nói:- Hắn nếu xuất hiện thì đã có mặt từ lâu rồi. Sao đến giờ vẫn không thấy tung tích đâu cả?Đến đây, bớt nói nhảm đi, lần này ta sẽ không cho ngươi có cơ hội còn sống đâu.Múa đao hướng lên trời, sát khí hội tụ. Tuyết Ẩn Cuồng Đao toàn thân rực hẳn ánh đỏ, chân nguyên cuồn cuộn không ngừng truyền vào Lạc Nhạn đao, khiến thân đao hào quang rực rỡ, mũi đao phát ra một làn đao đỏ rực dài đến vài trăm trượng bắn thẳng đến trời cao. Lúc này, bầu trời mây gió hội tụ, cuồng phong tùy tiện, vô số dòng khí tuôn trào đến Tuyết Ẩn Cuồng Đao, hình thành một hiện tượng kỳ dị trên trời. Giang Thanh Tuyết và Cơ Tuyết Ny thấy thế liền kinh hãi vô cùng.Phát hiện nguy hiểm, Cơ Tuyết Ny nhắc nhở:- Giang cô nương né nhanh, không thể đón đỡ được.Lúc này, Cơ Tuyết Ny bay lên, trường kiếm trong tay hội tụ sức mạnh toàn thân thoát khỏi tay bay thẳng đến ngực của Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Khi trường kiếm đến gần, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ khẽ một tiếng, trường đao trong tay nhoáng lên, một âm thanh rung trời phá không đánh xuống lập tức chấn gãy trường kiếm của Cơ Tuyết Ny phát ra, hơn nữa còn hất bắn Cơ Tuyết Ny đi lập tức. Rên lên một tiếng, Cơ Tuyết Ny rơi xuống mặt đất đứng không dậy được, khuôn mặt tái nhợt toát ra đau thương nhàn nhạt, lại có mấy phần thất vọng.Giang Thanh Tuyết nghe Cơ Tuyết Ny nhắc nhở rồi, liền dùng thần kiếm trong tay mở đường, trong lúc né tránh liền múa kiếm cắt đứt tầng tầng vòng khí trói buộc, tạm thời thoát được sự vây khốn của Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Nhưng cho dù né tránh thế nào, Giang Thanh Tuyết cuối cùng đều không cách nào thoát khỏi được khu vực khống chế của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, điều này khiến nàng khổ sở vô cùng, nhưng mặt vẫn toát ra vẻ kiên định không thôi.- Chớ có uổng phí tâm cơ, ngươi hãy ngoan ngoãn chịu chết đi thôi.Lơ lửng trên không trung, Tuyết Ẩn Cuồng Đao toàn thân bá khí ép người, ánh mắt sắc như đao chăm chú nhìn Giang Thanh Tuyết, tạo nên một sự uy hiếp vô hình đối với nàng. Trong lòng biết không thể nào né tránh, Giang Thanh Tuyết lập tức bay lên thản nhiên đối mặt với Tuyết Ẩn Cuồng Đao.- Nếu ngươi đã một lòng muốn giết ta, thế thì ta để cho ngươi được như ý. Nhưng ta nói cho ngươi biết, những chuyện hôm nay ngươi làm, sau này trong đời ngươi sẽ hối hận, từ nay sống trong bóng tối sợ hãi.Bật cười khinh thường, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đáp lại:- Uy hiếp ta chăng, ngươi không thấy thật đáng cười sao?Giang Thanh Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói:- Có đáng buồn cười hay không, tương lai ngươi tự biết.Dứt lời, Giang Thanh Tuyết thu thế chuẩn bị, trường kiếm trong tay tự động bay lên xoay tròn trên đỉnh đầu của nàng, phát ra ánh sáng đỏ rực hình thành một lưới sáng trong suốt phủ kín hết nàng. Tuyết Ẩn Cuồng Đao thấy vậy, vẫn không thừa dịp đánh luôn mà lại có hứng thú nhìn nàng, muốn coi thử nàng trước khi chết đánh ra một chiêu có uy lực mạnh mẽ đến cỡ nào. Dường như hiểu rõ tâm lý tự phụ của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Giang Thanh Tuyết nắm lấy thời cơ, hai tay bắt quyết trước ngực bắt đầu toàn lực thúc động Phượng Hoàng pháp quyết. Rất nhanh, toàn thân Giang Thanh Tuyết hiện lên lửa đỏ hừng hực, sóng khí nóng bỏng nhanh chóng khuếch tán hình thành một đám mây đỏ quanh người nàng, chỉ chớp mắt đám mây đã bành trướng ra phương viên vài dặm.Đến lúc này, cảnh tượng phía sau lưng của Giang Thanh Tuyết bị đám mây đỏ che phủ, hoa tuyết rơi xuống tự động hóa thành hơi sương bị cuốn nhập vào trong, khiến phạm vi của đám mây đỏ khuếch tán thêm một bước. Trên đỉnh đầu của Giang Thanh Tuyết, Ảo Vân thần kiếm vốn là xoay tròn song song với mặt đất, lúc này lại đột nhiên dựng đứng xoay tròn, thân kiếm ánh sáng lạ lấp lánh, phát xuất một chùm hào quang đỉ rực thẳng lên trời, hòa lẫn ánh sáng với làn đao của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, chỉ có màu sắc có thua kém một chút. Hoàn thành những điều này rồi, Giang Thanh Tuyết miệng rống to một tiếng, thân thể mảnh mai xoay tròn tại chỗ, cả người chớp mắt đã hóa thành ánh sáng, nàng đem nguyên thần nhập vào trong Ảo Vân thần kiếm, phát ra một chiêu liều mạng. Lập tức, đám mây đỏ trên bầu trời trôi đi, tự động hình thành một con phượng hoàng lửa to lớn bay theo phía sau Ảo Vân thần kiếm chém thẳng về phía Tuyết Ẩn Cuồng Đao.Hai mắt híp lại, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi cảnh giác, miệng rống nhỏ một tiếng, Lạc Nhạn đao trong tay xoay chuyển một phen, trong chốc lát đã chém ra cùng với ánh đao dài đến vài trăm trượng đón lấy một chiêu mãnh liệt đang bay tới của Giang Thanh Tuyết. Liền sau đó, cột kiếm và làn đao gặp nhau, sức mạnh ẩn chứa bên trong cả hai đều mạnh mẽ vô cùng, khi giao với nhau, ai cũng không hề lùi lại. Lập tức, ánh sáng mãnh liệt lóe lên, tiếng sấm điếc tai. Kiếm khí và ánh đao chớp mắt đã kích hóa, từ đó phát nổ có tính hủy diệt, giữa không trung từ từ lan tràn ra khắp nơi.Bình tâm mà nói, một chiêu liều mạng của Giang Thanh Tuyết uy lực vô cùng kinh người, nhưng so với Tuyết Ẩn Cuồng Đao lại còn yếu một chút. May mà Giang Thanh Tuyết rất thông minh, công kích của nàng chia thành hai phần, phần thứ nhất là cột kiếm, tiếp ngay sau đó là phần phượng hoàng lửa. Khi cột kiếm và ánh đao của Tuyết Ẩn Cuồng Đao gặp nhau, cả hai phát nổ. Lúc đó, uy lực của cột kiếm không vượt qua được sự mạnh mẽ của ánh đao, bị ép phải lùi lại. Tiếp theo đó, vừa hay phượng hoàng lửa xông đến gần, liền hệt như một cánh tay vô hình ở phía sau lưng Giang Thanh Tuyết đẩy tới, khiến nàng tiến tới trước.Như vậy, ánh đao của Tuyết Ẩn Cuồng Đao đột nhiên dừng lại, hai bên giao kích lần thứ hai khiến phát nổ càng đáng sợ hơn nữa. Một lần nữa, Giang Thanh Tuyết đứng mũi chịu sào, thiếu chút nữa đã bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác. May mà Ảo Vân thần kiếm chia bớt một phần sức nổ, như vậy mới khiến cho Giang Thanh Tuyết tạm thời thoát qua tử kiếp.Bên này, Tuyết Ẩn Cuồng Đao chịu đả kích cực lớn, thân thể cao to run rẩy không ngừng, phun ra mấy ngụm máu tươi. Chung quanh, ánh sáng bay lượn, dòng khí thổi sắc như dao. Những vụ nổ liên miên không ngừng tạo ra sức phá hủy liên tục khiến Tuyết Ẩn Cuồng Đao cũng bị hất bắn tại chỗ, thương thế cũng không nhẹ.Giữa chiến trường, ánh sáng tung tóe, chớp điện không ngừng. Dòng khí hỗn loạn gào thét chói tai, thổi tới lui trong sương mù cuồn cuộn. Ảo Vân kiếm ánh sáng tán loạn, thân kiếm chập chờn trong gió, không còn chút thần lực nào cứ rơi xuống xa xa. Lúc này, Giang Thanh Tuyết tự trong thần kiếm thoát ra, thân thể yếu ớt hệt như lá rụng trong gió, khuôn mặt không nhìn thấy chút máu nào.Trên mặt đất, Tiết Phong, Cơ Tuyết Ny, Sở Văn Tân vẻ mặt thê lương, trong lòng tuy có chờ đợi vô cùng nhưng cũng hiểu rất rõ thực lực của hai bên. Giang Thanh Tuyết có kết quả như vậy cũng là chuyện phù hợp thực sự. Giữa không trung, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đảo người lùi lại, miệng gào thét không ngừng. Trận chiến này lão tuy thắng lợi nhưng kết quả như vậy cũng không được hài lòng, trong lòng hận Giang Thanh Tuyết đến muốn giết nàng đi. Ổn định được thân thể rồi, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tung mình bay lên truy đuổi theo Giang Thanh Tuyết đang rơi như lá vàng trong gió, dự tính tiêu diệt nàng cả hồn lẫn xác. Thấy vậy, khóe miệng Giang Thanh Tuyết hơi động, nở nụ cười tang thương, nàng đã hoàn toàn không còn sức phản kháng.Cự ly vài chục trượng chốc lát đã đến.Mắt thấy Tuyết Ẩn Cuồng Đao đang truy đuổi theo thân thể rơi xuống của Giang Thanh Tuyết, thì phía sau lưng Giang Thanh Tuyết đột nhiên từ hư không xuất hiện một bóng người, thở dài u oán.- Nha đầu ngốc, quả thật là không biết quý trọng bản thân.Thanh âm rất nhẹ, chỉ có Giang Thanh Tuyết nghe được, khiến nàng đang yếu ớt vô cùng lại đột nhiên dâng lên niềm vui vô bờ bến trong lòng. Lúc này, Ảo Vân kiếm đang bay tự động thay đổi quỹ đạo, xuất hiện trong tay của người đến, sau đó cánh tay người đó múa lên, vài trăm ngàn làn kiếm tự động dung hợp lại, chớp mắt đã hội tụ thành một cột kiếm sáng lấp lánh xuất hiện trong tầm mắt của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.Đối mặt với công kích bất ngờ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao trong lòng chấn động mạnh mẽ, hết sức dừng thân thể lại, Lạc Nhạn đao trong tay dựng lên chém xuống, phát xuất một luồng hào quang chói mắt. Lúc này, cột kiếm và làn đao gặp nhau, sức mạnh hai bên lập tức kích hóa hình thành một cơn lốc mạnh mẽ, lập tức hất bay Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Rên lên một tiếng, thân thể Tuyết Ẩn Cuồng Đao liên tục quay cuồng mấy vòng giữa không trung, sau đó lùi lại vài chục trượng mới miễn cưỡng ổn định được.Trên mặt đất, ba người trọng thương vui mừng đưa mắt nhìn Giang Thanh Tuyết, phát hiện nàng đang được một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp ôm trong lòng. Người phụ nữ thì cả ba người đều chưa từng gặp qua, không biết lai lịch bà ta thế nào.Nhưng Giang Thanh Tuyết biết ngay lập tức, miệng yếu ớt nói:- Đa tạ tiền bối.Lắc đầu khe khẽ, Điệp Mộng khẽ nói:- Sau này nhớ kỹ bớt dùng chiêu này, nó sẽ tạo nên thương tổn rất lớn cho thân thể của con.Giang Thanh Tuyết khổ sở nói:- Nếu như không bất đắc dĩ thì vãn bối cũng không làm như vậy.Hừ giận một tiếng, Tuyết Ẩn Cuồng Đao trừng Điệp Mộng, rống lên:- Ngươi là ai, dám nhúng tay vào chuyện này?Điệp Mộng nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao, ánh mắt tóe tia lạnh, nhạt nhẽo nói:- Nghe nói con ta thiếu chút nữa chết trong tay của ngươi. Ta dự tính tìm cơ hội để kết thúc món thù riêng này.Tuyết Ẩn Cuồng Đao trừng Điệp Mộng hừ giọng nói:- Thù riêng nào?