Thất Dạ Tuyết

Chương 11 - part 01

TRÙNG PHÙNG
Rốt cuộc Đồng ra sao rồi?
Tiết Tử Dạ đi theo Diệu Phong bên dưới điện ngọc cung vàng, lòng như lửa đốt. Những cây ngọc hoa quỳnh, lầu son gác tía đó nhanh chóng lui lại đằng sau.
Nàng đặt chân lên cây cầu Bạch Ngọc nối liền hai bờ sông băng, nhìn màn sương mờ vấn vít và dòng sông băng ngưng kết bên dưới, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác như đang trong mộng – trên tuyệt đỉnh giữa vùng đất tuyết này, không ngờ lại ẩn tàng một thế giới riêng rộng lớn nhường ấy!
Bên trong thế giới này, chính là thế lực xưa nay luôn đối kháng với Đỉnh Kiếm các ở Trung Nguyên sao?
“Ừm,” bỗng nhiên, nàng nghe thấy một giọng nói dịu dàng đến mê người: “Diệu Phong sứ trở về đấy à?”
Diệu Phong dừng bước, nhìn bóng áo lam đang chầm chậm lướt tới bên kia cầu Bạch Ngọc: “Diệu Thuỷ sứ?” Vừa nói, y vừa bước lên trước một bước chắn trước mặt Tiết Tử Dạ theo bản năng, tay để ở chỗ chỉ cách đốc kiếm chưa đầy một thước – nữ nhân này quả thực không rõ là địch hay bạn, cho dù gặp mặt trong cung cũng không thể sơ ý chút nào.
Diệu Thuỷ để một thị nữ cầm ô che, uyển chuyển bước ra giữa cầu, nhoẻn miệng cười tươi như trăm hoa đua nở với 2 người.
Tiết Tử Dạ vừa liếc mắt nhìn đã ngẩn người ra: nữ tử dị tộc này có suối tóc dài màu vàng kim sẫm, da trắng hơn tuyết, sống mũi cao thẳng, bờ môi dày mềm mại, đôi mắt tựa hờn dỗi tựa không ngó quanh ngó quất, tình ý dạt dào – vẻ đẹp lấn lướt chúng nhân ấy, so với Trung Nguyên đệ nhất mỹ nhân Thu Thuỷ Âm không ngờ cũng không thua kém là bao.
“Coi như là đã về rồi,” Diệu Thuỷ che miệng cười khúc khích, đôi mắt đẹp đảo tròn: “Giáo vương đợi ngài lâu lắm rồi đó.”
Diệu Phong không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Trên đường gặp phải Bát Tuấn của Tu La trường nên bị đình trễ mất một chút.”
“Ồ? Vậy Diệu Phong sứ không bị thương chứ?” Diệu Thuỷ liếc một cái, gật đầu hàm ý: “Chẳng trách mấy hôm nay ta đếm đi đếm lại mấy lần, trong đám sát thủ Tu La trường đó chỉ thiếu có Bát Tuấn và Thập Nhị Ngân Dực.”
Ánh mắt Diệu Phong thoáng biến đổi: lẽ nào chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi sau khi Đồng tạo phản, Tu La trường đã được Diệu Thuỷ tiếp quản rồi?
“Đồng sao rồi?” Tiết Tử Dạ không còn nhẫn nại được nữa, tranh lên phía trước truy vấn.
Diệu Thuỷ hơi ngẩn ra, nhìn nữ tử áo tím cuộn mình trong tấm áo choàng lông ly miêu sắc vàng óng ánh, trong khoảng khắc từ đôi mắt thoáng như vươn ra một xúc tu vô hình nhè nhẹ vuốt ve thăm dò đối phương. Nhưng xúc tu vô hình ấy chỉ thoáng hiện lên rồi lập tức biến mất trong nháy mắt, thị đưa tay che miệng cười khẽ, quay sang nói với Diệu Phong: “Ôi cha, Diệu Phong sứ, vị này chính là Tiết cốc chủ của Dược Sư cốc sao? Vậy thì bệnh tình của Giáo vương coi không đáng lo nữa rồi.”
Diệu Phong liếc nhìn Diệu Thuỷ một cái, ánh mắt như điện chớp – Giáo vương còn nói cả bí mật mình bị trọng thương cho Diệu Thuỷ nữa sao?
Nữ nhân Ba Tư lai lịch bất minh này, xưa nay chẳng qua chỉ là dược đỉnh để Giáo vương tu luyện, là cái bình hoa di động chỉ có vẻ ngoài, tại sao bỗng nhiên lại được tín nhiệm như thế - nhưng rồi y lập tức giải được mối nghi vấn trong lòng: lần này trong giáo đại loạn liên tiếp, bản thân y lại đi xa bên ngoài, Minh Lực đã chết trong trận chiến với Đồng, còn Diệu Thuỷ thì trợ giúp Giáo vương trong lúc lâm nguy, cũng khó tránh Giáo vương không nhìn thị bằng con mắt khác.
“Tiết cốc chủ yên tâm, Đồng chưa chết – chẳng những chưa chết, mà còn khôi phục được trí nhớ nữa đó.” Ánh mắt Diệu Thuỷ quét qua hai người, nhoẻn miệng cười yểu điệu, giắt cây sáo ngắn vào thắt lưng: “Diệu Phong sứ mau dẫn khách quý đến Đại Quang Minh điện đi, Giáo vương đang đợi ngài đó. Thiếp thân được lệnh tạm thời tiếp quản Tu La trường, giờ phải đến đó xem xét đây.”
Diệu Phong khẽ gật đầu: “Diệu Thuỷ sứ, mời.”
Diệu Thuỷ dẫn theo thị nữ ung dung bước đi, khoảng khắc hai người lướt qua nhau, thị khẽ cúi đầu, mỉm cười buông một câu nói thầm: “Diệu Phong sứ, thật là lạ đó… nụ cười trên mặt ngài bị kẻ nào đoạt mất rồi vậy?” Thị từ từ ngước nhìn y một cái: “Làm nô gia thấy mà đau lòng quá!”
Không đợi Diệu Phong trả lời, thị đã nhẹ nhàng lướt khỏi Bạch Ngọc kiều trong tiếng cười khúc khích, tuyết trắng dưới chân vẫn hoàn hảo như chưa từng có người bước qua.
Diệu Phong đứng trên cầu, gương mặt không chút cảm giác, nhìn chằm chằm xuống sông băng bên dưới, trầm mặc.
Nữ nhân này làm “dược đỉnh” cùng Giáo vương song tu thuật Hợp Hoan đã nhiều năm, giờ đây phảng phất như từ tronng ra ngoài đều toát lên một mùi hương ngọt ngào mềm mại. Nhưng cũng chính mùi hương mê hoặc này, pha lẫn với vẻ thần bí khiến người ta không thể nào đoán biết, khiến người ta phải kinh sợ.
Hai người bọn y đều là một rong Ngũ Minh Tử, nhưng thường ngày chẳng có giao tình gì, kỳ quái nhất là, mỗi lần nhìn thấy thị, không hiểu tại sao y đếu ngấm ngầm có cảm giác không được tự nhiên lắm.
Còn lần gặp mặt này, thị còn nhìn thấu được y đang có điều gì đó khác thường – chuyện thuật Dục Xuân Phong đang yếu dần đi xem ra khó mà che giấu nổi.
“Mau đi thôi!” Tiết Tử Dạ lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của y: “Ta muốn gặp Giáo vương của ngươi!”
Đồng đã khôi phục ký ức? Có phải Giáo vương đã giải khai kim châm phong não cho đệ ấy? Vậy lúc này đệ ấy ra sao rồi? Tiết Tử Dạ như có lửa đốt trong lòng, gạt Diệu Phong sang một bên, chạy như bay trên tuyết, bàn tay nắm chặt miếng Thánh Hỏa lệnh.
Diệu Phong giật mình – nữ tử này, muốn lấy miếng Thánh Hỏa lệnh đó để đổi lấy lời hứa gì của Giáo vương?
Lẽ nào… là tính mạng của Đồng? Nghĩ tới đây, y chợt thấy lạnh buốt cả người. Giáo vương là người thế nào, làm sao lão có thể chấp nhận để một kẻ phản bội sống được chứ? Thứ nhân vật như Đồng, nếu mà không giết, sau này ắt hẳn sẽ để lại hậu họa vô cùng, nói tình nói lý, Giáo vương cũng quyết không thể bỏ qua cho hắn được.
Nếu Tiết Tử Dạ đưa ra yêu cầu như vậy, cho dù Giáo vương có đáp ứng, thì yêu cầu ấy cũng sẽ thành nguồn gốc của hoạ sát thân đổ lên đầu nàng sau này!
Nhưng chỉ trong một thoáng y ngần ngừ ấy, Tiết Tử Dạ đã chạy lên bậc cấp, xông vào tòa Đại Quang Minh thánh điện hung vĩ nguy nga. Dọc đường cũng có vô số giáo đồ định bước ra ngăn cản, nhưng khi thấy miếng Thánh Hỏa lệnh trong tay nàng thì đều nhất loạt lùi xuống như nước thủy triều.
“Đợi đã!” Diệu Phong phục hồi ý thức, điểm chân lên cầu, lao vút lên rồi hạ xuống bên ngoài đại điện, đưa tay cản nữ tử đang xồng xộc chạy vào ấy lại, nhưng y đã muộn mất một bươc - Tiết Tử Dạ đã bước qua bậc cửa, chạy thẳng tới trước ngọc tọa!
Bên trong đại điện toàn là một màu đỏ khiến người ta nhìn mà không khỏi giật mình, khắp nơi đều là hoa văn hình lửa, tựa hồ như một biển lửa khổng lồ.
Vô số màn trướng đang bay bay trong gió nhẹ, chuông ngọc đính viền kêu khe khẽ - ở nơi cao nhất của toà đại điện rực lửa này, một lão nhân đội mũ cao đang nghiêng nguời dựa vào ngọc tọa, có vẻ như đang nhàn rỗi buồn chán, vung vẩy cây kim trượng trong tay đùa cợt với con chó ngao xích bên dưới.
Con ác khuyển như con bê đột nhiên đứng lên, lông trên lưng dựng đứng, phát ra những tiếng gừ gừ khe khẽ.
Lão nhân hơi giật mình, quay ngoắt đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc vào nữ tử lạ mặt vừa chạy xộc vào đại điện.
Nàng chạy đến trước ngọc toạ, hơi thở vừa điều hoà đã ngẩng mặt lên nhìn bậc vương giả phía trên, giơ tay phải ra hiệu.
“Tiết cốc chủ à?” Nhìn thấy miếng Thánh Hoả lệnh trên tay nàng, ánh mắt Giáo vương dịu dần đi, từ từ đứng dậy.
Giọng nói Giáo vương hết sức kỳ quái, nghe có vẻ điềm tĩnh, nhưng lại mang theo ba phần dồn dập cấp bách. Công phu vọng văn vấn thiết (Nhìn, nghe, hỏi và bắt mạch) của người hành y cực kỳ cao thâm, Tiết Tử Dạ vừa nghe đã hiểu vị vương giả ngồi trên ngọc toạ kia đã hư nhược thế nào – nhưng dù là thế, ở người này vẫn toát lên một thứ áp lực cực kỳ lớn, chỉ mới liếc mắt nhìn qua một cái đã khiến nàng phải sững người dừng bước lại!
“Giáo vương…” Nàng do dự lên tiếng.
Con chó ngao bên dưới ngọc toạ đột nhiên tru lên, cong người lại, sợi xích vàng trên tay Giáo vương căng ra, cảnh giác nhìn vị khách không mời bỗng nhiên chạy xộc vào ấy. Con ác khuyển bị dây xích vàng xích vào tấm thảm Ba Tư bên dưới ngọc toạ, nhìn như một con bê màu xám.
“Á!” Nàng vừa ngước lên nhìn, bỗng nhiên thất thanh hét lên một tiếng - ở đó, xích chung với con chó ngao ấy, không ngờ còn có cả một người nữa!
Con người toàn thây nhuốm đầy máu ấy cũng bị dây xích vàng xích chặt vào cổ, vòng sắt ghìm chặt lấy gáy, không thể nào ngẩng đầu lên nổi. Hai tay hai chân y còn bị khóa sắt nặng nề khoá chặt xuống đất, bị ép phải áp người xuống mặt đá băng lạnh, khắp người chỗ nào cũng là dấu vết của những cực hình thảm khốc. Y đeo trên mặt một tấm mặt nạ bạch ngọc, nằm yên bất động tựa hồ đã chết.
Nhưng khi Tiết Tử Dạ vừa bước vào, kẻ ấy như chạm phải điện, lập tức xoay mặt đi né tránh ánh mắt nàng.
Dù không thấy rõ mặt, nhưng nàng vừa nhìn đã nhận ra ngay.
“Minh Giới!” Tiết Tử Dạ bất chấp tất cả lao lên: “Minh Giới!”
Nàng đã thấy đôi mắt ảm đạm không ánh sáng đằng sau tấm mặt nạ ngọc, thấy những vết máu loang lổ khắp người – vừa nhìn, nàng đã biết hắn phải chịu đựng những cực hình tàn nhẫn tới nhường nào.
Tiết Tử Dạ cơ hồ không dám tin vào mắt mình: chưa đầy một tháng trước, ở Dược Sư cốc, Minh Giới vẫn còn lãnh khốc cao ngạo, ra tay tàn độc như thế, ấy vậy mà chỉ mới hai mươi mấy hôm sau, không ngờ hắn đã trở nên tàn tạ thế này!
Là ai… là ai đã hại đệ ấy? Ai đã hại đệ ấy?
Khoảnh khắc ấy, cảm giác đau nhói tim cơ hồ như khiến nàng tắc thở, Tiết Tử Dạ bỏ mặc mọi thứ trên đời, chạy như bay tới.
Còn chưa đến gần ngọc toạ được 1 trượng, con chó ngao kia đã bổ tới. Con ma thú vùng đất tuyết phả ra hơi thở tanh lòm, nhe hàm rắng trắng ơn ởn, nhảy xồ vào nữ tử tay trói gà không chặt. Nhưng nàng căn bản không hề tránh né, vẫn chẳng hề đếm xỉa mà lao tới bên người bị xích dưới đất kia.
Con chó ngao bổ vào vai Tiết Tử Dạ, hung tợn đè nàng té ngửa ra sau, nhe hàm răng sắc cắn vào cổ họng nàng.
“A!” Thấy nàng gặp nguy hiểm, kẻ từ đầu tới cuối vẫn lặng lẽ như người chết kia cuối cùng cũng có phản ứng buột miệng kêu lên khe khẽ, giãy giụa như muốn đứng lên, nhưng dây xích nơi cổ và tay chân đã giằng hắn trở lại sát nền đất, không thể di chuyển chút nào.
Đúng vào khoảng khắc trước khi con ác khuyển cắn vào cổ họng mình, Tiết Tử Dạ chỉ thấy sau lưng giật mạnh một luồng lực đạo bất ngờ kéo giật nàng ra.
“Cách cách!” Con chó ngao cắn trượt, hai hàm răng trắng sắc nhọn kẹp vào nhau, phát ra thứ âm thanh khiến người ta phải sởn cả gai ốc.
Nàng bị luồng sức mạnh ôn nhu ấy kéo ra hơn ba thước, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Bỗng thấy sau lưng tê tê, hai chân đột nhiên không thể cử động nổi nữa.
“Tiết cốc chủ, chớ lại gần thần thú.” Giọng nói ấy nhẹ nhàng cất lên, phong toả huyệt đạo rồi mới đặt nàng xuống.
“Phong,” Giáo vương liếc nhìn người vừa mới lặng lẽ bước vào, nét mặt hiện lên một nụ cười, chìa tay ra nói: “Hài tử của ta, về rồi hả? Mau qua đây.”
Diệu Phong bước tới, cúi đầu quỳ một châ trước ngọc tọa: “Tham kiến Giáo vương.”
“Đúng là một đứa trẻ giỏi giang, quả nhiên đã đưa được Tiết Cốc chủ về đây đúng hẹn.” Giáo vương mỉm cười tán thưởng, bàn tay đặt lên đỉnh đầu Diệu Phong xoa nhè nhẹ: “Phong, ta đúng là không nuôi dưỡng nhầm người – ngươi vừa hiểu chuyện, lại vừa tài giỏi. Không giống con rắn độc Đồng kia, lúc nào cũng muốn trở mặt cắn ân nhân cũng là chủ nhân của hắn.”
Diệu Phong thoáng ngây ra, nhưng chỉ trầm mặc không nói.
“Thả Minh Giới ra!” Tiết Tử Dạ bị điểm huyệt đạo nhưng vẫn gào lên the thé: “Lập tức thả nó ra!”
Minh Giới? Giáo vương thoáng ngẩn người, hai mắt bỗng nhiên sáng rực lên, tựa như đang bắn ra từng thanh kiếm sắc lạnh buốt, nhưng nét mặt lại chẳng hề thay đổi, chỉ thấy lão chầm chậm đứng lên, mỉm cười ôn hòa nói: “Tiết cốc chủ, cô nói gì vậy?”
“Lập tức thả nó ra!” Nàng không thể chuyển động hai chân, chỉ biết phẫn nộ ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi mà trừng mắt nhìn thẳng vào Giáo vương, nắm chặt miếng Thánh Hỏa lệnh trong tay: “Nếu còn muốn sống, thì thả nó ra! Bằng không ông cũng đừng hòng sống nổi!”
Giáo vương lặng lẽ hít sâu vào một hơi, không trả lời ngay, ánh mắt dò hỏi dừng lại trên người Diệu Phong. Nhưng Diệu Phong lại cúi gằm mặt xuống để tránh ánh mắt của lão.
Nếu nói ra chân tướng, với tính cách của Giáo vương, nhất định sẽ không buông tha cho con cá lọt lưới của trận đồ sát thôn năm xưa. Thời gian chỉ ngắn ngủi như một cái nháy mắt, mà trong lòng Diệu Phong như có vô số trận chiến xảy ra, lần đầu tiên trong đời y không dám nhìn thẳng vào mắt Giáo vương.
“Không! Đừng trị bệnh cho lão!” Đồng đang bị xích vàng giữ chặt chẳng ngời lại bỗng nhiên hét lớn, ngẩng mặt lên nhìn Tiết Tử Dạ: “Con ác quỷ này! Lão là…”
“Bốp!” Một trận gió trắng lướt qua đại điện, bàn tay khép lại thành đao tàn nhẫn chém xuống lưng hắn – tuyệt đối không thể để Đồng nói ra chân tướng sự thật lúc này được! Bằng không, Tiết Tử Dạ rất có thể sẽ bất chấp tất cả mà báo thù, chẳng những bản thân y bị ép phải động thủ, mà cả Giáo vương cũng không còn cách nào cứu trị nữa.
“Dừng tay!” Tiết Tử Dạ gào lên, nhìn thân thể đầy máu của Đồng gục xuống, ánh mắt nàng tràn ngập lửa phẫn nộ. Nhưng y chỉ hờ hững quay lại đón lấy ánh mắt nàng, bàn tay vẫn hạ xuống.
“Phong, động thủ trước mắt khách quý, thật là mạo phạm quá.” Mơ hồ hiểu ra điều gì đó, đôi mắt Giáo vương chợt lóe lên như yêu tinh, cất tiếng trách móc tên thuộc hạ lão tín nhiệm nhất – chưa được lệnh của lão mà đã bất ngờ động thủ, chắc chắn Diệu Phong phải vì một chuyện gì đó cực kỳ quan trọng đây!
Giáo vương cười lạnh: “Người đâu, giải tên phản đồ này đi cho ta!”
“Không được giết!” Thấy tên giáo đồ bưới lên tháo xích lôi kẻ đang hôn mê bất tỉnh kia đi, Tiết Tử Dạ lại cao giọng hét lên lần nữa.
“Tiết cốc chủ quả nhiên là lương y như từ mẫu.” Giáo vương ngoảnh đầu lại mỉm cười, nhìn từ bi như một vị thánh: “Tên phản đồ Đồng này có âm mưu hành thích bản tọa, bản tọa thanh lý môn hộ, cũng là chuyện hết sức bình thường…”
Tiết Tử Dạ bỗng giật bắn mình, hiểu ra mọi chuywện: Minh Giới tốn hết tâm tư đoạt lấy Long huyết châu, thì ra lại là để đối phó với Giáo vương! Nó… nó vì mưu phản bất thành nên mới rơi vào cảnh ngộ này sao?
“Nếu Tiết cốc chủ đã cầu xin cho hắn, ta cũng không ngại tạm thời giữ mạng chó của hắn lại.” Giáo vương hờ hững chấp thuận.
Không ngờ vị Giáo vương của Ma giáo mà cả thiên hạ đều khiếp sợ này lại dễ nói chuyện đến thế, Tiết Tử Dạ thoáng ngẩn người, thở ra một hơi nhè nhẹ, rồi cất tiếng: “Giáo vương nhân từ, sau này nhất định sẽ được hồi báo.”
“Phong,” Giáo vương khẽ chau mày: “Thất lễ quá rồi đó, còn không mau giải huyệt đạo cho Tiết cốc chủ đi!”
“Tiết cốc chủ, cô dùng Thánh hỏa lệnh đến yêu cầu ta tha mạng cho một tên phản đồ - được rồi, cô sẽ được như ý.” Giáo vương mỉm cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo tàn khốc, gằn giọng nói từng chữ một: “Kể từ bây giờ tính mạng của Đồng thuộc về cô. Nhưng, chỉ khi nào cô chữa khỏi bệnh cho bản tọa, mới có thể đưa hắn đi.”
Là uy hiếp, hay là trao đổi?
Khóe môi Tiết Tử Dạ khẽ nhếch lên, ngạo mạn trả lời: “Quyết định vậy đi!”
“Cốc chủ thật khí khái,” Giáo vương khẽ cười: “Cũng không cần chuẩn đoán bệnh tình của bản tọa trước hay sao?”
“Tử Dạ tự tin làm được.” Ánh mắt nàng đầy vẻ kiêu hãnh.
“Vậy thì, giờ hãy đến đến Lạc Viên trên đỉnh núi nghỉ ngơi trước đã, ngày mai sẽ phiền cốc chủ khám chữa.” Giáo vương cười cười, ra lệnh cho tên thị tùng bên cạnh dẫn khách quý đi.
Nàng vừa bước ra khỏi đại điện, lão nhân đã không thể nào kìm nén nổi mà bật ho sù sụ, cảm giác như trong miệng lại ộc ra một bụm máu lớn – xem ra, dùng hết nội lực cũng không đè nén được vết thương này xuống rồi. Nếu nữ nhân này mà không xuất thủ tương cứu, quá nửa là bản thân ta sẽ chết trước tên tiểu tử Đồng kia một bước cũng nên?
Vì vậy, bất luận thế nào, trước mắt tuyệt đối không thể trái ý bất cứ yêu cần nào của thị.
Hừ… có điều 7 ngày sau, độc chất Thất Tinh Hải Đường sẽ từ mắt ăn sâu vào não bộ, dần dần xâm thực thần trí của hắn, đến lúc ấy thì thần y như ngươi cứ dẫn tên ngu độn thiên hạ không ai có thể cứu trị này mà đi…
Ta xin thề với Minh tôn, hai người các ngươi, quyết không thể sống mà rời khỏi ngọn Côn Luân sơn này đâu!
Sau khi tên thị tùng đưa Tiết Tử Dạ đi khỏi, Đại Quang Minh điện lại chìm vào trong im lặng lần nữa.
“Phong, ngẩng đầu lên,” Giáo vương ngồi xuống ngọc tọa giữ chặt kim trượng không ngừng thở dốc, lạnh lùng lên tiếng: “Cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì? Nữ nhân ấy có quan hệ thế nào với Đồng?”
Diệu Phong bỗng giật bắn mình, bờ vai run lên nhè nhạ, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“Nhìn ta đây!” Lần đầu tiên thấy tên thuộc hạ tâm phúc trầm mặc phản kháng lại mệnh lệnh, ánh mắt Giáo vương bỗng trở nên sắc bén như dao, giậm mạnh cây kim trượng xuống: “Tại sao thị lại biết tên thật của Đồng? Tại sao vừa rồi ngươi lại ra tay ngăn hắn lại? Ngươi biết được gì rồi?”
Trầm mặc hồi lâu, Diệu Phong bỗng nhiên quỳ một chân xuống: “Xin Giáo vương khoan dung!”
“Ngươi nói đi, ta sẽ khoan dung.” Giáo vương nắm chặt kim trượng, nhìn chằm chặp vào gã thanh niên áo trắng đang quỳ trước mặt.
“Tiết Tử Dạ… nàng ta… nàng ta là kẻ sống sót ở thôn Ma Già năm xưa!” Ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng Diệu Phong mới buông một câu như vậy, sắc mặt dần dần trở nên nhợt nhạt: “Thuộc hạ sợ Đồng tiết lộ chân tướng việc chúng ta diệt tộc diệt thôn năm xưa cho nàng ta, nên mới mạo muội động thủ. Mong Giáo vương thứ tội!”
“Thôn trại Ma Già? Cố hương của Đồng à?” Giáo vương trầm ngâm, từ từ nhớ lại vụ huyết án ấy, rồi bật cười lạnh lẽo: “Quả nhiên… lại là một con cá lọt lưới. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc…”
Lão chống cây kim trượng xuống đất, sát khí từ từ hiện lên trong ánh mắt: “Nói như vậy thì hiện giờ thị vẫn chưa biết chân tướng?”
“Vâng.” Diệu Phong cúi đầu.
“Thế thì trước khi thị chết hãy cho thị biết.” Khóe miệng Giáo vương nhếch lên nở một nụ cười tàn khốc: “Trước đó, thị vẫn còn giá trị lợi dụng.”
Ngữ điệu của lão nhẹ nhàng mà lạnh lùng, phảng phất như một thanh đao đang chầm chậm rút ra, phản xạ những tia sáng lạnh lẽo.
Biết rõ tính tình Giáo vương thế nào, Diệu Phong khẽ giật mình, vộ khấu đầu nói: “Giáo vương… xin người tha cho nàng ấy một mạng!”
Trên ngọc tọa, bàn tay đang xoay chuyển cây kim trượng bỗng dừng lại: “Phong,” ánh mắt Giáo vương ngưng tụ lại, nhìn chăm chăm vào tên đệ tử đang quỳ dưới bậc cấp, cơ hồ không thể tưởng tượng nổi: “Ngươi nói gì hả?”
“Thuộc hạ to gan, xin Giáo vương tha cho nàng một con đường sống!” Y thấp người, vầng trán chạm xuống bậc cấp bằng ngọc cứng rắn.
Kim trượng vươn ra như điện chớp, điểm vào cằm dưới ngăn cản Diệu Phong tiếp tục khấu đầu. Giáo vương ngồi trên ngọc tọa nheo nheo mắt nhìn y thật kỹ, không biết là hỉ hay nộ: “Phong, ngươi làm gì vậy? Ngươi lại cầu xin cho một kẻ bất lợi với ta sao? Từ lúc ngươi bước vào đây ta đã nhận ra rồi – nụ cười trên mặt ngươi, bị kẻ nào đoạt đi mất vậy?”
Diệu Phong im lặng, chỉ khe khẽ cúi đầu. Cỗ chân khí ấm áp trong nội thể mà y có thể thao túng dễ dàng đã dần dần ngưng trệ, đến trước ngực thì dường như bị thứ gì đó chặn lại, không có cách nào đi lên được nữa – thuật Dục Xuân Phong đã mất, giờ y chỉ còn lại ba bốn phần công lực, một thân tuyệt học cũng bị phế đi quá nửa.
Giáo vương nhìn thẳng vào gương mặt xanh xao của Diệu Phong, nghiến răng kèn kẹt: “Có phải nữ nhân ấy đã phá thuật Dục Xuân Phong của ngươi không?”
“Trên đường tới đây, nàng… nàng đã nhiều lần cứu thuộc hạ.” Nghe ra được nộ ý trong ngữ điệu của Giáo vương, Diệu Phong cuối cùng cũng không nén được mà mở miệng biện hộ cho Tiết Tử Dạ, cơ hồ như không biết phải diễn đạt thế nào, lại có chút bất an, hai tay y nắm chặt lại: “Từ trước đến giờ, ngoài Giáo vương ra, xưa nay chưa có ai, chưa có một ai… thuộc hạ chỉ là không muốn nhìn thấy nàng phải chết.”
“Ta hiểu rồi.” Không để Diệu Phong nói tiếp, Giáo vương hạ kim trượng xuống, trong chớp mắt đã khôi phục lại được bình tĩnh: “Phong, 20 năm rồi, đây là lần đầu tiên ngươi để ý đến tính mạng của người khác đấy.”
Diệu Phong không nói gì, hình như cũng không biết phải trả lời thế nào, gương mặt trắng bệch không thấy nụ cười.