Thất Dạ Tuyết

Chương 06 - part 01

TUYẾT: ĐÊM THỨ SÁU
Hoắc Triển Bạch tung mình xuống ngựa ở Dương Châu nhị thập tứ kiều.
Lúc này vừa mới lập xuân, Giang Nam vẫn còn lành lạnh, nhưng so với cái lạnh tàn khốc nơi tái ngoại thì thật không biết thời tiết đã tốt hơn bao nhiêu lần.
Hoắc Triển Bạch toàn thân lấm lem bụi đường, gã vất vả kiêm trình ngày đêm cản ngàn dặm, cuối cùng cũng trở về Dương Châu ở ngày thứ mười chín. Nhìn thành thị thân quen dưới ánh chiều hôm, gã chợt thấy nhẹ bỗng cả người, rồi cuối cùng không chống lại được cảm giác mệt mỏi cực độ, quyết định ở lại nghỉ ngơi một đêm. Thông đường thuộc lối, gã đem theo Tuyết Diêu, dắt tuấn mã đi vào Hoa giới. Cưỡi ngựa bên cầu, tay áo phất phơ. Hòa mình trong đám thiếu niên công tử tầm hoan áo quần rực rỡ, sắc mặt ngời ngời ấy, Hoắc Triển Bạch trông rõ là nổi bật: bạch y rách bươm không biết bao nhiêu lỗ, đầu tóc bù xù, sắc mặt nhợt nhạt – nếu không phải con ngựa Đại Uyển của Tiết Tử Dạ tặng gã cũng tạm cho là oai phong thì có khi gã đã bị đám a hoàn của Linh Lung hoa giới này coi như ăn mày mà đánh đuổi đi rồi.
“Liễu Phi Phi, Liễu cô nương.” Gã đã mệt mỏi hết sức, chỉ lấy ra một túi hương đung đưa trước mặt. Mụ tú bà nhận ra đó chính là túi thơm Liễu hoa khôi tặng cho Hoắc thất công tử nửa năm trước, liền giật thót mình, vội vàng ngẩng đầu lên: “Thất công tử! Thì ra là ngài! Làm sao lại ra nông nỗi này vậy? Lâu lắm không thấy ngài đến rồi… mau mau, đến nhã tọa phía sau nghỉ ngơi đi.”
Hoắc Triển Bạch chẳng buồn để ý đến sự tiếp đón nhiệt tình của mụ, chỉ đưa ngựa cho tên tiểu nhị, lắc lư lảo đảo bước lên lầu, tự đi đến gian phòng quen thuộc, hắng giọng gọi: “Phi Phi, Phi Phi!”
“Thất công tử, thất công tử!” Mụ bà bà cuống cuồng chạy theo: “Liễu cô nương hôm nay…”
“Hôm nay có khách rồi à?” Gã dừng chân.
“Không sao, để thất công tử vào đi!” Trong phòng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, mỹ nhân áo xanh mở cửa, yểu điệu đứng đó: “Mẹ, mẹ xuống lầu chiêu đãi những khách nhân khác đi!”
“Nhưng… Tiền viên ngoại…” Mụ tú bà ngập ngừng do dự.
“Nhờ mẹ giúp con từ chối là được rồi.” Liễu Phi Phi che miệng cười. Đợi mụ tú bà đi khỏi, nàng mới khép cửa phòng lại, nhìn kẻ gục mặt xuống giường ngủ vùi kia, ánh mắt từ từ biến đổi: “Trở về rồi à?” Nàng ngồi xuống mép giường, ngắm gương mặt mệt mỏi nhợt nhạt của gã.
“Ừm.” Gã đáp một tiếng, cảm giác như vừa chạm lưng vào giường, mí mắt đã không cưỡng lại được mà cụp xuống.
“Chuyện đó… đã hoàn thành chưa?” Liễu Phi Phi vẫn không để gã ngủ yên, đưa tay vuốt vuốt hai hàng lông mày thẳng tắp của gã, lẩm bẩm nói: “Lần trước chàng nói, nếu lần này thành công, vậy là mọi chuyện đều kết thúc cả.”
Chân mày gã dãn ra, thở hắt ra một hơi dài: “Kết thúc rồi.”
Liễu Phi Phi ngẩn người, phảng phất như không tin bao năm bôn ba của gã cuối cùng cũng có điểm dừng, rồi chợt bật cười: “Vậy thì hay quá… còn nhớ trước đây hỏi chàng, lúc nào thì cho ta chuộc thân đi theo chàng? Chàng nói phải đợi “chuyện ấy” kết thúc rồi mới nói được. Lần này, coi như là ta đã đợi được rồi.”
Hoắc Triển Bạch đột nhiên giật bắn mình, mở bừng hai mắt: “Phi Phi… lần này ta trở về, là muốn nói với nàng…”
Nhưng không đợi gã nói dứt câu, Liễu Phi Phi đã cười lên khúc khích, đưa ngón tay bịt miệng gã lại. “Nhìn điệu bộ sợ hãi của chàng kìa,” nàng cười vui vẻ: “Gạt chàng thôi. Một kẻ lưu lạc giang hồ như chàng, lấy đâu ra tiền mà chuộc thân cho ta chứ? Trừ phi là đi cướp đi trộm… không phải chàng không có bản lĩnh ấy, nhưng… chàng có vì ta mà đi cướp đi trộm không?”
Gã khẽ nhíu mày lại, đột nhiên cảm thấy mới hơn nửa năm không gặp mà vị hoa khôi xinh đẹp này đã đổi thay không ít. Gã cũng quên mất bị đám bằng hữu vô lại nào kéo đến đây tiêu khiển rồi quen biết với vị Dương Châu Linh Lung Hoa giới đệ nhất mỹ nhân này. Nàng là loại nữ tử thông minh, hiểu rõ thế thái nhân tình, nói năng lại rất hài hước dễ nghe. Mới đầu gã không quen với những chuyện tầm hoan tác lạc này, nên đã ngồi riêng một góc uống rượu, không ngờ bị nàng phát hiện, ân cần hỏi han. Lần ấy hai người đã nói chuyện rất lâu, cuối cùng say khướt lảo đảo đỡ nhau về.
Nàng là nữ nhân đầu tiên của gã.
Từ đó, hầu như năm nào gã cũng đến đây một hoặc hai lần… mỗi lần đến, đều gọi nàng ra bồi tiếp. Quan hệ đó, cơ hồ cũng chỉ là giao tình của nữ tử chốn ăn chơi với khách quen mà thôi. Thỉnh thoảng khi đi đâu xa về, gã cũng mang cho nàng vài thứ đồ tâm kỳ mới lạ, nàng cũng vì chuyện ấy mà lấy làm cao hứng. Gã chưa bao giờ nó với nàng về quá khứ và hiện tại của bản thân. Khoảng cách giữa hai người gần như thế, nhưng cũng xa như thế đó.
Có một lần trước khi gã ra đi, nàng giúp gã chuẩn bị hành trang , đưa ra tận cửa, rồi nửa đùa nửa thật hỏi: có muốn nàng đi theo không? Gã chỉ điềm đạm thoái thác, nói đợi ngày sau hãy tính. Kể từ lần đó trở đi, nàng không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa… Kiếm khách phiêu bạt chân trời góc bể và hoa khôi tuyệt sắc chốn thanh lâu, nói cho cùng là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nàng là người thông minh, những lần hồ đồ như vậy tất nhiên cũng rất ít. Rồi sau đó, nàng cũng từ từ hiểu ra rằng, gã đến nơi đây, thực ra chỉ vì gã không còn nơi nào để đi nữa.
“Đêm nay, chỉ sợ không thể giữ chàng ở lại qua đêm được rồi.” Náng với tay lấy chiếc lược ngọc, chầm chậm chải tóc, soi mình trong gương, u uất nói: “Hai ngày trước, ta đã nhận lời làm vợ kế của một thương nhân người Hồ. Giờ cũng có thể coi như người đã hoàn lương rồi.” Gã nằm trên giường, thoáng ngẩn người: “Chúc mừng!”
“Hà… đa tạ.” Nàng cười cười, vấn tóc lên thành một búi: “Phải rồi, kết cục tốt nhất cho một cô gái thanh lâu chắc cũng không còn gì ngoài việc này… có lúc ta cũng cảm thấy mình khác với những tỷ muội khác, nói không chừng còn có được một kết thúc viên mãn. Nhưng cho dù ta cảm thấy mình khác người, thì làm được gì cơ chứ? Con người làm sao thắng được số mệnh?”
Hoắc Triển Bạch nhìn nàng chải tóc điểm trang, nhất thời không biết nên nói gì.
“Lần này chàng trở về, có phải là để từ biệt ta hay không?” Liễu Phi Phi nối lại chủ đề gã đang nói dang đở khi nãy, thông minh như nàng, hiển nhiên là đã đoán được nửa câu sau mà gã chưa kịp nói ra miệng.
Gã lặng im gật đầu, rồi chầm chậm lên tiếng: “Sau này, ta sẽ không đến đây nữa.”
“Có phải có nơi khác rồi không? Hay là trong lòng đã có người nào? Nhưng mà đằng nào thì ta cũng không ở đây nữa. Chàng có đến, cũng chẳng biết tìm ai đâu.” Liễu Phi Phi nở một nụ cười mệt mỏi, vừa quyến rũ lại vừa nồng nàn, đột nhiên cúi người thọc cho gã một cái, làm mặt giận trách móc: “Ôi, thật đúng là… ta sắp gả cho người ta, tốt xấu gì chàng cũng làm bộ hụt hẫng một chút đi chứ… lẽ nào Liễu Phi Phi này chẳng có chút quyến rũ nào hay sao?”
Gã liền cụp mắt xuống, làm bộ khổ sở: “Có thể bị Liễu hoa khôi bỏ rơi cũng là điều may mắn của ta rồi.”
Liễu Phi Phi bật cười khanh khách, đẩy khẽ lên ngực gã một cái: “Hứ, đã bị thương thế này rồi mà vẫn còn bẻm mép được.”
Rồi chỉ một khoảng khắc sau đó, nàng đột nhiên trở nên trầm mặc, cúi thấp người vuốt ve gương mặt phong sương của gã, chăm chú nhìn vào đôi mắt mệt mỏi ấy, thở ra khe khẽ: “Có điều… Triển Bạch, chàng cũng nên tính toán cho mình đi.” Nàng dịu dàng đặt lên trán gã một nụ cười từ biệt, sau đó quay người đi thẳng, không ngoảnh đầu lại nhìn gã thêm một lần.
Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, Hoắc Triển Bạch chợt cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Đúng vậy… không trở lại nữa… không trở lại nữa. Tất cả đều kết thúc. Tám năm rồi, những tháng năm điên cuồng đốt cháy tuổi xuân đó cũng sắp trở thành quá khứ. Đúng vậy… gã cũng phải tính toán cho mình rồi, đằng nào cũng không thể tiếp tục thế này mãi được… đang nghĩ vậy, trong đầu gã chợt hiện lên hình bóng của nữ tử áo tím kia.
Gã chìm sâu vào giấc ngủ trong tình trạng mệt mỏi tột cùng.
Hoắc Triển Bạch đã đi được hơn nửa tháng, mọi thứ ở Dược Sư cốc lại quay về vẻ yên tĩnh thường ngày.
U cốc ở nơi cực Bắc Mạc hà này tựa như chốn đào nguyên thế ngoại, chó gà thi nhau kêu sửa, việc canh tác rộn ràng tấp nập, chừng như những ân oán giang hồ, tranh bá võ lâm chẳng hề liên quan gì tới nơi đây vậy. Bên ngoài gió tuyết mịt mùng, lạnh cắt da cắt thịt, trong cốc lại trời trong nắng ấm. Mười bệnh nhân của năm nay đã chữa bệnh hết, đợt Hồi Thiên lệnh mới vừa được Sương Hồng mang ra khỏi cốc, đi về phương Nam, bí mật phát ra tại các nơi khác nhau trên giang hồ, sau đó đợi những người may mắn lấy được đem trả về - Tiết Tử Dạ được nhàn rỗi một thời gian, ngồi nhìn đám thị nữ đang hối hả thu hoạch và gieo hạt dược thảo trong vườn, đột nhiên lại thấy ngẩn ngơ.
Minh Giới đi rồi, Hoắc Triển Bạch cũng đi rồi. Bọn họ đều có con đường riêng của mình, chẳng liên quan gì tới nàng hết.
Thật như một giấc mộng… những người đó đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của nàng, vội vàng đến, rồi cũng vội vàng đi, kết quả là chẳng để lại gì đã tiếp tục đi con đường của mình. Giờ chỉ còn lại mình nàng là vẫn ở nơi bốn mùa không đổi này, hoang mang đợi chờ tuơng lai mờ mịt của bản thân.
Nàng vô thức đưa tay lên sờ mái tóc, rồi chợt nhận ra cây trâm ngọc tím đó mình đã đem tặng người ta mất rồi. Bỗng nhiên nàng thấy lạnh, lạnh tới thấu xương, bất giác ôm chặt lấy chiếc lò ấp vàng, không ngừng ho sù sụ.
“Cốc chủ!” Đột nhiên bên ngoài nhốn nháo hết cả lên, nàng nghe thấy Lục Nhi vừa chây vừa gọi mình: “Sao hả?” Tim nàng chợt đập mạnh, vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ - lẽ nào, y đã trở lại rồi?
“Cốc chủ! Cốc chủ!” Lục Nhi suýt chút nữa thì thở không ra hơi, chống tay xuống đầu gối hổn hển, lắp ba lắp bắp nói: “Không… không xong rồi… ngoài kia, ngoài kia có một quái nhân tóc xanh đòi gặp người…”
“Ồ?” Tiết Tử Dạ thất vọng, hờ hững nói: “Không có Hồi Thiên lệnh, không gặp.”
Hồi Thiên lệnh năm nay mới phát đi được mấy ngày, chắc cũng không có bệnh nhân tìm đến nhanh như vậy đâu – mỗi năm, Hồi Thiên lệnh được phát ra ở những địa điểm bí mật, sau đó lưu lạc giang hồ, trải qua vô số lượt tranh tranh đoạt đoạt, cuối cùng mới cho người cần nhất và có thực lực nhất đoạt được để tới Dược Sư cốc nhờ nàng giúp đỡ. Thông thường, ít nhiều cũng phải 3 tháng sau mới có bệnh nhân đầu tiên tới đây.
“Có! Có Hồi Thiên lệnh!” Lục Nhi thở dốc, ấp úng đáp: “Có nhiều lắm!”
“Cái gì?” Tiết Tử Dạ đứng bật dậy, kinh hãi thốt lên.
“Y, y mang theo mười tấm Hồi Thiên lệnh!” Lục Nhi khoa tay, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng: “Mười tấm!”
“…” Ánh mắt Tiết Tử Dạ ngưng tụ lại một điểm, chắp tay đi đi nhanh vài bước bên cửa sổ: “Sương Hồng đâu?”
“Bẩm cốc chủ,” Tiểu Tranh đứng bên cạnh thấp giọng bẩm báo: “Sương Hồng vẫn chưa trở về.”
Sương Hồng ra ngoài phát Hồi Thiên lệnh vẫn chưa trở về mà đối phương đã mang cả mười tấm Hồi Thiên lệnh tìm đến cửa! Tiết Tử Dạ thầm thở hắt ra một hơi – nàng ở Dược Sư cốc này mười mấy năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống kỳ lạ như vậy. Rốt cuộc đối phương là nhân vật thế nào, mà có thể thần xuất quỷ mạt như vậy?
“Dẫn ta ra xem thử.” Nàng dặn dò, ra hiệu cho Tiểu Tranh lấy chiếc áo lông khoác lên.
Ngoài cửa cốc gió thổi rất mạnh, làm những tảng đá lớn cũng lăn loạn xạ. Khi kiệu dừng lại, nàng vén màn lên, chỉ thấy bên kia thạch trận thấp thoáng một bóng áo trắng phấp phới. Vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ mặt mũi đối phương thế nào, chỉ thấy mái tóc dài màu xanh lam tung bay trên nền tuyết trắng, khiến người ta khó mà quên được. Lạ một điều là, gió tuyết tuy lớn, nhưng trên người y cả một bông tuyết cũng không thấy bám vào, phảng phất như thân thể y toả ra một sức mạnh ấm áp nhu hoà, làm tan đi sương tuyết lạnh buốt kia vậy.
“Tiết cốc chủ?” Nhìn thấy kiệu của Tiết Tử Dạ hạ xuống phía đối diện, người kia mỉm cười cúi đầu hành lễ, giọng y không lớn, nhưng vẫn vượt qua gió tuyết truyền tới rất rõ, dịu dàng mà rất dễ nghe: “Diệu Phong sứ của Đại Quang Minh cung ở Côn Luân sơn phụng mệnh đến Dược Sư cốc cầu y.”
Đại Quang Minh cung? Tiết Tử Dạ ngẩn người, bàn tay sững lại trên màn kiệu, nheo mắt nhìn bạch y nam tử đang mỉm cười kia.
Dưới trướng Giáo vương ở Đại Quang Minh cung có Tam Thánh Nữ, Ngũ Minh Tử và Tu La trường tam giới. Trong Ngũ Minh Tử, Phong, Hoả, Thuỷ, Không, Lực thì Diệu Thuỷ, Diệu Hoả, Diệu Không và Minh Lực đều là những nhân vật mà người trong võ lâm nghe tên là biến sắc, duy chỉ có Diệu Phong là thần bí nhất, nhiều năm nay trên giang hồ chưa từng có ai nhìn thấy mặt thật của y, nghe đồn người này là tâm phúc của Giáo vương, xưa nay đều luôn ở bên cạnh lão.
Vậy mà kẻ thần bí này giờ lại đột nhiên xuất hiện ở Dược Sư cốc!
Nhất thời nàng cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ giương mắt lên nhìn đối phương lấy ra một bọc Hồi Thiên lệnh, lần lượt bày cả mười tấm xuống đất.
Diệu Phong phẩy phẩy vạt áo, hành lễ rồi nói: “Tại hạ nghe nói Tiết cốc chủ ưa thanh tịnh, phải dựa vào vật này mới có thể vào cốc khám bệnh,” từ đầu đến giờ y vẫn mỉm cười, ngôn từ cũng vô cùng lễ độ, “vậy nên đã theo sau Sương Hồng cô nương, thu những tấm Hồi Thiên lệnh này lại.”
Tiết Tử Dạ nhìn mười tấm Hồi Thiên lệnh, lại lạnh lùng hỏi: “Có mười bệnh nhân cần chữa à?”
“Bệnh nhân thì chỉ có một.” Diệu Phong mỉm cười cúi mình, gương mặt như đang đeo một tấm mặt nạ vô hình: “Nhưng tại hạ sợ cốc chủ không nhận lời cứu chữa hoặc bị người khác đoạt mất, làm cản trở cốc chủ chữa bệnh giúp tại hạ, vậy nên dứt khoát lấy thêm vài tấm nữa… đằng nào cũng tiện tay.”
Tiết Tử Dạ ngấm ngầm tức giận, chau mày nói: “Rốt cuộc là ai muốn trị bệnh?” Diệu Phong cúi người thật thấp: “Là Giáo vương đại nhân của bản giáo.”
Đôi mắt Tiết Tử Dạ chợt sáng rực lên, bàn tay nắm chặt lại trong vô thức: “Giáo vương?”
“Giáo vương đại nhân trong lúc bế quan tu luyện vì bất cẩn đã tẩu hoả nhập ma,” Diệu Phong vẫn khom người, đứng bên kia thạch trận dùng truyền âm nhập mật đối thoại với nàng, giọng nói rõ ràng rành rọt như đang ở ngay bên cạnh vậy, “Người đã điều dưỡng nhiều ngày, nhưng vẫn chưa thấy khởi sắc… nghe nói Dược Sư cốc y thuật quán tuyệt thiên hạ, nên đã lệnh cho tại hạ vượt ngàn dặm đường tới đây cầu y.”
Tiết Tử Dạ ngây người: “Lệnh cho các hạ?” Cuối cùng cũng tìm được một lý do đường hoàng để cự tuyệt, nàng chợt nhoẻn miệng cười, vẫy tay ra lệnh cho Lục Nhi buông màn kiệu xuống lạnh lùng đáp: “Thứ lỗi, Dược Sư cốc xưa nay chưa từng có lệ ‘ra ngoài chữa bệnh’.”
“Dù là thế này cũng không được sao?” Sau lưng chợt vang lên một lời truy vấn, giọng nói vẫn êm dịu dễ nghe như thế, song đã mang theo ba phần áp lực, kế đó là một tiếng vỗ tay.
“Ôi da!” Lục Nhi và mấy ả thị nữ bên cạnh nàng đột nhiên buột miệng kêu lên một tiếng, đưa tay lên che mắt.
Tiết Tử Dạ giật mình, liền vén màn kiệu lên, rồi cũng bị chói mắt trong khoảnh khắc – trên mặt tuyết, đột nhiên loé lên sắc vàng chói lọi!
Mười hai tên Côn Luân Nô đặt chiếc rương lớn xuống đất, 24 rương vàng xếp đều tăm tắp bày hàng ngang trước cửa cốc.
“Nghe nói tiền trị bệnh của Tiết cốc chủ rất cao, 10 vạn lượng cứu một người,” Diệu Phong mỉm cười khom mình: “Giáo vương đặc biệt bảo thuộc hạ mang theo một chút quà nhỏ này tới, mong được trả gấp mười lần để cầu y.”
Lục Nhi nhìn mà trợn mắt le lưỡi, số vàng này nào chỉ đáng có 100 vạn lượng bạch ngân?
Ả biết rõ cốc chủ của mình xưa nay vốn rất coi trọng tiền tài, nay thấy hoàng kim chất đống trước mặt thế này, trong lòng cũng không khỏi thoáng động tâm, nghiêng đầu xem phản ứng chủ nhân thế nào. Không ngờ màn kiệu đã buông xuống từ lúc nào, chỉ nghe giọng nói của Tiết Tử Dạ lạnh lùng truyền ra: “Thiếp thân mang bệnh trong người, hành động bất tiện, chuyện ra ngoài khám bệnh đó, xin thứ cho… Diệu Phong sứ, mời ngài về đi!”
Ngưng một chút, rồi như không kiềm chế được, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Các hạ cũng nên chú ý đến bản thân… màu tóc xanh lam, chỉ e đã nhiễm Băng tằm hàn độc rất nặng.” Diệu Phong không ngờ Tiết Tử Dạ đứng tận bên kia thạch trận, chỉ dựa vào màu tóc mà đoán ra được căn nguyên bệnh của mình, cũng thoáng ngây người, nhưng nét mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tự tại: “Cốc chủ quả nhiên là bậc quốc thủ trong nghề y, xin người đem phần hảo ý này trị bệnh cho Giáo vương, tại hạ sẽ cảm kích bất tận!”
“Chuyện này, thứ cho ta không thể tuân mệnh,” Tiết Tử Dạ lạnh lùng buông màn kiệu xuống. Đúng lúc chiếc kiệu được nhất lên thì chợt nghe Diệu Phong cao giọng nói: “Trước khi tại hạ tới đây, cũng từng thăm dò qua… nhiều năm nay, Tiết cốc chủ không tiện xuất cốc là vì thân thể bị nhiễm lạnh, sợ gió tuyết bên ngoài, chẳng hay có đúng như vậy không?”
Tiết Tử Dạ không trả lời, chỉ ra lệnh cho Lục Nhi trở về. Nhưng giọng nói phía sau lại cất lên lần nữa: “Nếu là như vậy, Diệu Phong có thể giúp cốc chủ trừ đi hàn khí trong người.”
“Hứ,” Tiết Tử Dạ không nén nổi tiếng cười: “Xem ra y thuật của Diệu Phong sứ còn cao minh hơn cả thiếp thân rồi.”
“Cốc chủ y thuật thông thần, không biết đã từng nghe đến ‘Dục Xuân Phong’ (tắm gió xuân) bao giờ chưa?” Y mỉm cười, chầm chậm xoè hai tay ra, khẽ áp vào nhau – xung quanh như đột nhiên có một chiếc lồng vô hình từ từ khuếch trương, bất luận gió tuyết lớn thế nào, hễ cứ đến bên cạnh y là đều bị luồng khí ấm áp đó làm cho tan biến trong lặng lẽ.
Diệu Phong đứng trên mặt tuyết, vạt áo bay bay, nét mặt vẫn nở nụ cười ôn hoà, giọng nói cũng dịu dàng dễ nghe, cả người y như toát lên một thứ ấm áp từ trong ra ngoài. Nàng trầm ngâm ngước mắt nhìn, không khỏi thoáng ngẩn người – cảm giác ấm áp như mặt trời mùa xuân này hoàn toàn trái ngược với trời băng đất tuyết xung quanh y!
“Tại hạ từ nhỏ đã bị trúng độc Băng tằm, để kháng cự lại hàn độc đã tốn mất 20 năm, cuối cùng cũng luyện thành được bí thuật khắc trên Thánh Hoả lệnh.” Diệu Phong sứ nhẹ nhàng chập hẳn 2 tay lại, phảng phất như có một luồng khí ấm áp từ lòng bàn tay y chảy ra, dịu dàng nhưng cuồn cụôn, khuấy động hoà trộn với gió lạnh ngoài cửa cốc. Chỉ trong khoảng khắc, tuyết trắng trong không gian 3 trượng xung quanh y đã hoàn toàn biến mất!
Lục Nhi nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, kế đó thì mừng rỡ như phát cuồng – Không sai! Tâm pháp này với bệnh tình của tiểu thư quả là đúng thuốc đúng bệnh!
Diệu Phong mỉm cười buông thõng tay, hoa tuyết xung quanh lại tiếp tục rơi xuống, chỉ thấy y khom mình hỏi tiếp: “Cốc chủ y thuật tuyệt luân, nhưng so với nội công, kim châm diệu dược cũng có chỗ không bằng… chẳng hay tại hạ có may mắn đựơc trục xuất hàn khí giúp cốc chủ hay không vậy?”
“Tiểu thư… tiểu thư!” Lục Nhi vặn hai tay vào nhau, nhìn người khách tóc lam áo trắng kia, nét mặt kích động khôn cùng: “Y, y có thể trị bệnh cho người đó! Chi bằng…”
“Lục Nhi, câm miệng!” Tiết Tử Dạ cương quyết gắt giọng quát. Lục Nhi giậm chân, không cam tâm nói: “Tiểu thư! Người mang bệnh đã nhiều năm…”
“Sinh tử có số.” Tiết Tử Dạ cười lạnh với gió tuyết, hai hành lông mày thanh tú khẽ nhướng lên: “Đại phu không thể tự chữa cho mình, từ xưa đã vậy… Diệu Phong sứ, Tiết Tử Dạ này đâu phải kẻ tham sống sợ chết để cho người ta uy hiếp? Khởi kiệu!”
Đám thị nữ không có cách nào, đành nhấc kiệu lên lần nữ, đi vào trong cốc.
Diệu Phong đứng trên mặt đất tuyết phủ, nụ cười cuối cùng cũng ngưng kết lại – nữ nhân này quả thật là khó đối phó, mềm cứng đều không xong, thậm chí cả tính mạng bản thân cũng không màng tới! Y nhận lệnh tới đây, trên đường vốn đã nghĩ qua rất nhiều cách, cũng đã chuẩn bị khá đầy đủ, thật không ngờ liên tiếp đổi mấy cách rồi mà vẫn đụng phải đinh. “Tiết cốc chủ! Nếu cô vẫn chấp ý không chịu…” Giọng nói dịu dàng dễ nghe bỗng nhiên trở nên nghiêm lạnh, thấp thoáng ẩn hiện sát khí.
Tiết Tử Dạ cười lạnh: cuối cùng cũng lộ ra chân tướng rồi hả? Ma giáo hành sự, chẳng phải vẫn như vậy hay sao?
“Diệu Phong sứ, ngài nên biết rằng, nếu người hành y không cam tâm tình nguyện thì bệnh nhân sẽ vĩnh viễn không thể nào khỏi bệnh được.” Nàng lạnh lùng cất tiếng, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt: “ta không sợ chết, ngài không uy hiếp nổi ta, lại cũng không hiểu y thuật, làm sao có thể phân biệt được đơn thuốc của ta có chính xác hay không? Chỉ cần ta tuỳ tiện gia giảm một chút thành phần trong đơn, hoặc kê bừa một phương thuốc bậy bạ, Giáo vương của các vị sẽ càng chết nhanh hơn mà thôi.”
“Chuyện này lợi hại thế nào tại hạ tự nhiên hiểu rõ.” Giọng nói của Diệu Phong vẫn ung dung bình thản, nét mặt thoáng lộ nụ cười, chậm rãi nói từng chữ một: “Vì vậy, tại hạ quyết không có ý động võ mạo phạm. Nếu Tiết cốc chủ vẫn không chịu…” Y đột nhiên xoay người hướng về phía Tây quỳ xuống, một thanh đoản đao sắc như nước trượt khỏi tay áo, cổ tay khẽ lật nhẹ, kê vào trước bụng: “Diệu Phong không thể về Côn Luân phục mệnh, đành tự tận nơi đây vậy!”
Lời nói vừa dứt, 12 tên Côn Luân Nô sau lưng y đã cùng lúc rút trường đao ra, không hề do dự lật tay chém mạnh, máu tươi bắn vọt lên cao, 12 chiếc đầu lâu lần lượt lăn trên mặt tuyết, tựa như 12 đoá hoa lớn đỏ rực đang nở rộ.
“A!” Các nữ tử trong Dược Sư cốc chưa từng thấy cảnh tượng nào thảm khốc nhường ấy, nhất tề rú lên thất thanh, bịt chặt hai mắt lại. “Dừng tay!” Tiết Tử Dạ hét lớn, vạch màn kiệu ra: “Mau dừng tay!”
Lời vừa cất lên, Lục Nhi nhận được chỉ lệnh, lập tức động thân, chỉ nhấp nhô vài cái đã vượt qua thạch trận trong nháy mắt, lao tới bên cạnh Diệu Phong, đưa tay ngăn một đao tự đâm vào mình của y, nhưng chung quy vẫn chậm mất một bước, đoản đao đã cắt vào tiểu phúc (bụng dưới), máu bắn vọt ra.
“…” Tiết Tử Dạ cũng theo sau chạy tới, mắt thấy Diệu Phong gục xuống đất, nhất thời không nói được gì. Nàng cúi người, nhìn rõ gương mặt y: thì ra niên kỷ người này cũng tầm tầm như Minh Giới, mái tóc dài màu xanh lam kỳ dị, tướng mạo văn nhã thanh tú, hai mắt sáng ngời. Chỉ khác là, có lẽ vì tu luyện loại tâm pháp ấm áp điều hoà kia, nên y không có thứ khí chất cô độc lạnh lùng của Minh Giới, ngược lại từ trong ra ngoài đều toát lên cảm giác ấm áp, hoàn toàn không hề cảm nhận được chút khí chất yêu tà nào cả.
“Ư…” Đối phương ngẩng đầu lên, nhìn nàng mỉm cười, đưa cánh tay đầy máu ra, tiếng được tiếng mất: “Tiết cốc chủ… cô… cô… đã đi qua thạch trận… cũng có nghĩa là, đã đáp ứng ra ngoài trị bệnh rồi đúng không?”
Nàng để cho Diệu Phong nắm lấy tay mình, cảm nhận máu của y từ từ trở nên lạnh giá trong bàn tay, lòng không ngừng dậy sóng, chấn động đến nỗi không thể nói ra lời – kẻ đến từ Ma giáo này không ngờ cũng điên cuồng hệt như Minh Giới vậy! Cho dù từ nhỏ đã bị người ta dùng độc Băng tằm biến thành dược nhân để nuôi dưỡng, nàng có thể tưởng tượng được nhiều năm nay y phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn giày vò, thế nhưng… tại sao y vẫn bất chấp tất cả để bán mạng cho Giáo vương như vậy? Đám người Ma giáo này đều điên hết cả rồi hay sao?
Y vẫn kiên trì gắng gượng không để mình ngất đi, khăng khăng đợi câu trả lời cuối cùng của nàng. Tiết Tử Dạ không trả lời, chỉ cất tay bịt vết thương nơi bụng y lại. “Lục Nhi, Tiểu Tranh, Lam Lam,” nàng đứng dậy, gọi mấy ả thị nữ đang ngây người ra vì sợ kia lại, “Khiêng y vào cốc.” Lúc được nhấc lên khỏi mặt tuyết, Diệu Phong đã đau đến tưởng chừng ngất đi, ấy vậy nhưng khoé môi y vẫn hé nở một nụ cười: quả nhiên không sai… Dược Sư cốc Tiết cốc chủ là người chẳng sợ gì hết. Nhược điểm duy nhất của nàng ta, chính là sợ nhìn thấy cái chết xảy ra trước mắt mình. Y thắng rồi.