Cảnh trong mơ vẫn còn tiếp tục, nhưng từ đầu đến cuối đều tràn ngập một loại không khí nặng nề cùng bi thương.
Anh cùng người kia si ngốc nhìn nhau, nhưng thế nào cũng không nhìn rõ được gương mặt người ấy, chỉ thấy người kia vô cùng tiều tụy, đôi mắt vốn ảm đạm không còn chút tia sáng, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh lại đột nhiên lóe sáng, giống một bãi nước tù đọng đột nhiên biến thành dòng suối tiên xinh đẹp.
Anh ngây ra một lát, vươn hai tay, muốn ôm người trước mặt. Nhưng đúng lúc đó, tấm màn ở phía sau người kia bỗng nhiên hơi lay động.
Trong lòng anh hơi căng thẳng, nhanh chóng nắm lấy tay người kia, đang muốn kéo y ra phía sau, đã thấy tấm màn bị xốc lên lộ ra một người, một cái đầu nhỏ có vẻ như đang sợ hãi.
Anh chỉ thấy ‘Ầm’ một tiếng, trời đất xoay chuyển, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.
Anh gạt người ở phía trước ra, xông lên kéo người ở trên giường ra. Người kia vội nhảy đến, kéo tay anh khẩn cấp nói cái gì đó, nhưng chỉ khiến anh càng thêm phẫn nộ.
Anh nghĩ trong ngực mình đang có một ngọn lửa thiêu đốt, đốt đến mức anh không thể thở nổi, đốt sạch lý trí của anh.
Anh nổi giận rống lớn một tiếng, trong giây lát sau…
“A –“
Lư Tỉnh Trần hét lớn một tiếng, giật mình tỉnh dậy từ trong mơ.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là mùa hè, nhưng lại khiến anh rét run cả người.
Hai mắt anh ngơ ngác nhìn thẳng lên trần nhà, cảm thấy tất cả những cảnh trong mơ vẫn đang rõ ràng trước mắt, chân thực đến mức khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Giấc mơ này càng lúc càng kỳ lạ rồi.
Không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ bảy tám tuổi, có lẽ là từ sớm hơn. Giấc mơ của anh lúc đó chỉ là bản thân đi về thời cổ đại, cuộc sống giống như một vầng trăng được đàn sao vây quanh. Nhưng giấc mơ này khi tỉnh lại vào sáng sớm sẽ quên ngay, chỉ để lại ấn tượng mơ hồ.
Từ sau khi trưởng thành, những giấc mơ như thế này dần dần ít đi. Nhưng thỉnh thoảng vẫn mơ thấy, trong đó luôn có một thân ảnh dường như đã từng quen biết.
Thẳng đến khoảng chừng một năm trước, anh bắt đầu mơ đến cảnh ở chiến trường.
Giết chóc đầy máu tanh, quá mức chân thực. Sự phẫn nộ trong lòng, cũng quá rõ ràng.
Thế nhưng những giấc mơ gần đây, dường như lại biến thành những đoạn ngắn liên tiếp, muốn biểu đạt điều gì đó với anh.
Vì sao? Vì sao ở trong mơ mình lại tàn nhẫn như vậy? Lại ngoan cố ngang ngạnh như vậy?
Lư Tỉnh Trần nhìn hai tay mình, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không cách nào hình dung được.
Dường như là hổ thẹn, dường như là tiếc nuối, dường như còn….là hối hận vô tận.
Những tình cảm này hòa chung một chỗ, giày vò đến mức trái tim anh hầu như không thể thừa nhận nổi.
Anh đưa hai tay lên che mặt.
Nghĩ đến ánh mắt trong giấc mơ, khiếp sợ như vậy, tuyệt vọng như vậy mà nhìn anh, bi thương nồng đậm kia, dần dần trở nên lạnh lùng, trở nên trống rỗng. Con ngươi vốn sáng rực như ngọc, lại không bao giờ…tỏa sáng nữa, u ám giống hệt như một viên đá bị vùi trong cát.
Hôm nay Lư Tỉnh Trần dậy sớm rời khỏi giường, đúng bảy giờ xuống lầu ăn sáng, khiến cả Lư Tỉnh Thế lẫn bác Trần đều kinh ngạc.
Lư Tỉnh Thế nhìn anh, hỏi:
“Tối hôm qua ngủ không ngon?”
“Không phải.”
Lư Tỉnh Trần cúi đầu chọc bữa sáng trên bàn, thản nhiên nói:
“Chỉ là gặp phải một cơn ác mộng thôi.”
Lư Tỉnh Thế ngừng lại một chút, cúi đầu tiếp tục xem báo:
“Ác mộng ai cũng có. Quên đi là được rồi.”
Quên đi là được rồi?
Lư Tỉnh Trần có chút mê mang.
Trong cuộc đời có một vài việc, thật sự là khó có thể quên. Cho dù là cảnh trong mơ, cùng giống như vậy.
Gần đây Lư Tỉnh Trần bận rộn nhiều việc. Bận rộn tiếp nhận công ty Anh Thiên, bận rộn giải quyết sự vụ của công ty, càng bận rộn xã giao không ngừng.
Anh không có bạn gái cố định, nhưng oanh oanh yến yến bên người cũng không thể thiếu. Chỉ có điều anh cũng rất ít khi đi hẹn hò với mấy người đẹp kia.
Trong lòng nặng nề tích tụ, giấc mơ liên tục không ngừng kia vẫn luôn quấy rầy anh, làm cuộc sống bình thường của anh rối loạn. Anh chỉ có cách không ngừng làm việc, mới có thể quên đi ảnh hưởng mà cảnh trong mơ gây ra cho anh.
Thậm chí có khi anh không dám ngủ. Chỉ sợ lúc đang ngủ, sẽ quay lại cảnh trong mơ kia.
“Chậc, nhị thiếu gia, biết không, lão Tạ lần này về nước là vì thất tình đấy.”
“Thất tình?”
Lư Tỉnh Trần thờ ơ uống rượu:
“Là ai chướng mắt Tạ thiếu gia của chúng ta vậy. Trước giờ không phải luôn là cậu ta vứt bỏ người khác sao, bây giờ cũng bị người vứt bỏ rồi? Là cô nàng nào kiêu ngạo như thế?”
Trình Thiếu Hoa khoác vai anh, thấp giọng cười cười thần bí nói:
“Nói cho cậu biết, không phải là cô nàng đâu. Là một người đàn ông.”
“Đàn ông?”
Lư Tỉnh Trần thiếu chút nữa thì bị sặc. Tạ Thiệu Minh là một thẳng nam tiêu chuẩn, tuyệt đối không giống kẻ có thể cắm hai chỗ. Bởi vậy Lư Tỉnh Trần kinh ngạc mở to mắt.
Trình Thiếu Hoa là con trai của cậu hai anh, là anh họ của anh.
Nhà họ Trình hiện nay từ hắc chuyển sang bạch, Trình Thiếu Hoa đương nhiên là cùng Lư Tỉnh Trần trở về từ nước Mỹ. Tin tức của anh ta luôn rất nhanh nhạy, lời nói ra cũng rất đáng tin. Tuy rằng loại việc nhiều chuyện này không phải là chuyên môn của đàn ông, nhưng bạn thân trên bàn rượu không có chuyện gì là không thể nói. Hơn nữa Trình Thiếu Hoa không ngại nam nữ, thủ đoạn trực tiếp, đã từng bắt được không ít nam nữ xinh đẹp.
“Biết người lão Tạ nhìn trúng là ai không? Hì hì, là minh tinhmáu lai nổi tiếng nhất hiện nay, Iris Minc.”
“Này, có chút quen tai.”
Lư Tỉnh Trần không có hứng thú với đàn ông, cũng không đặc biệt quan tâm đến minh tinh nước ngoài, từng nghe cái tên này là bởi gần đây tiếp nhận công ty Anh Thiên, vì vậy mới có chút ấn tượng.
Trình Thiếu Hoa lắc lắc ly rượu trong tay, say mê nói:
“Đó quả thực là một mỹ nhân. Chỉ có điều không phải minh tinh nào cũng giống nhau, phía sau còn có gia thế nữa. Lão Tạ ở nước Anh trong một bữa tiệc rượu vừa nhìn thấy người ta đã chung tình, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, quấn lấy người ta nửa năm thì bị bỏ rơi.”
Lư Tỉnh Trần ừ một tiếng, không nói gì.
Trình Thiếu Hoa nói nửa ngày, thấy Lư Tỉnh Trần vẫn không có phản ứng, không khỏi mất hứng nói:
“Này, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Nói chuyện với cậu thì một chút phản ứng cũng không có, đang nghĩ cái gì thế?”
Lư Tỉnh Trần ngập ngừng trong một thoáng, nói:
“Tôi đang suy nghĩ, lão Tạ vốn không phải là gay mà, sao lại yêu đàn ông được chứ?”
Trình Thiếu Hoa cười ha ha:
“Thời đại bây giờ, thích thì cứ thích, còn phân biệt gay với không gay cái gì.”
Tiếp đó lại thần bí ôm lấy vai anh, nói:
“Tôi nói cho cậu, cùng với đàn ông cũng rất thú vị nhé, có muốn anh trai giới thiệu cho cậu một người không? Thực sự là chơi được lắm.”
Lư Tỉnh Trần đẩy anh ta ra, thản nhiên nói:
“Đừng có đùa, tôi không có hứng thú.”
Trình Thiếu Hoa chậc một tiếng, trở mình xem thường:
“Cậu có thể không thẳng như thế được không.”
Năm đó khi còn ở nước Mỹ thì, anh ta đã từng giật dây Lư Tỉnh Trần, còn dẫn anh đi gay bar, nhưng Lư Tỉnh Trần tuy rằng không ghê sợ cái này, nhưng quả thực là không có hứng thú.
Trình Thiếu Hoa không chắc đến chuyện này nữa, ngược lại còn cùng anh nói sang chuyện khác.
Lư Tỉnh Trần vẫn không tập trung, chỉ ra sức uống rượu. Chờ đến khi hai người tạm biệt thì, anh đã uống đến say như chết.
Trình Thiếu Hoa thấy thế thì bất đắc dĩ, cầm điện thoại gọi tài xế đến, hai người khiêng anh tống vào trong xe.
Tài xế đi mở cửa, Trình Thiếu Hoa nghe được Lư Tỉnh Trần thì thào trong lúc hôn mê:
“Thương Hải…”