Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 5

Buổi tối phượng giá giá lâm biên thành, ở đây nghỉ ngơi, Đồng Chiếu tướng đóng ở thành trì thỉnh an Tiêu Tể.

“Tử Thành không cần đa lễ, nhanh nhanh đứng lên!”

Tiêu Tể thân thể bất tiện, không ngăn được hắn, Đồng Chấn sau khi hành lễ mới đứng dậy.

Đồng Chấn tự Tử Thành, là nhân sĩ Giang Tả, thuở nhỏ đã thiện binh mã, năm đó đi theo Thịnh Huy đế, liền cùng Tiêu Tể giúp người kề vai chiến đấu, Bắc phạt Trường Kinh.

Bởi vì hai người có tình đồng đội, đều là nhân sĩ Giang Nam tự nhiên tình nghĩa sẽ thâm sâu hơn người bình thường. Chỉ là Tiêu Tể quý vi ‘Quốc mẫu’, Đồng Chấn cũng biết Thịnh Huy đế ở mặt này……cũng không phải là một người rộng lượng, vì vậy luôn giữ chặt lễ nghĩ, nơi chốn cẩn thận, không dám quá mức thân cận với Tiêu Tể.

Tiêu Tể làm sao lại không hiểu rõ chứ. Thịnh Huy đế Dương Tĩnh anh minh thần võ, tuấn lãng tiêu sái, chỗ nào cũng tốt, nhưng có một điểm, đó là đối với chữ tình lòng dạ có chút hẹp hòi. Từ sau khi hạ được Trường Kinh, đoạt lại được dải đất phía Bắc Trường Giang, Đại Thịnh triều lại một lần nữa thống nhất, uy vọng của Dương Tĩnh càng tăng cao đến mức trước giờ không có người nào vượt qua được, thánh tâm độc tài, thiên uy khó dò, ngay cả lời của Thừa tướng Úy Liêu cũng có chút nghe không lọt tai.

Tiêu Tể lo lắng ngày sau hắn sẽ trở nên bảo thủ, nhưng việc này cho dù là y cũng khó có thể mở miệng.

Đồng Chấn tuy chỉ là một võ tướng, nhưng tâm tư kín đáo, mẫn cảm nhiều ý. Hắn không đáp lại lời hỏi han của Hoàng hậu, liền nói thẳng:

“Hoàng hậu điện hạ cũng biết, thánh thượng hôm nay sau khi tiễn đưa Hoàng hậu, liền suất quân đến bờ Trường Giang, cùng người Hồ Nô hai bên đối chọi. Sau khi binh mã Hồ Nô lui bước, thánh thượng suất quân thẳng tiến, đã vượt qua Trường Giang, đến dưới chân núi Cao Mật.”

Tiêu Tể cả kinh, nhất thời cảm thấy không thích hợp, nói:

“Sao động tác của bệ hạ lại nhanh như vậy? Người Hồ Nô sao lại có thể lui bước đơn giản như thế được?”

“Thánh thượng phái Phong Chiếu tướng từ hạ du Trường Giang vượt sông, đánh bất ngờ từ bên trái, người Hồ Nô không đỡ được, Đại Tướng quân Hồ Nô là Cáp Nham lo đánh mất tinh kỵ, vừa đánh vừa lui, trốn vào núi Cao Mật.”

Bởi vì phượng giá của Tiêu Tể trùng trùng điệp điệp, người đi theo rất đông, tốc độ di chuyển rất chậm, đi được một ngày, cũng chỉ bằng thời gian một người một ngựa đi mà thôi.

Biên thành cách chiến trường chủ chiến bên bờ Trường Giang không xa, Đồng Chấn vẫn luôn phái binh sĩ truyền tin tức từ bên kia về, vì vậy cuộc đại chiến bên bờ Trường Giang kết thúc không được hai canh giờ, hắn ở bên này đã biết được tin tức.


Tiêu Tể nghe xong lời của Đồng Chấn, thần tình nghiêm túc, trán nhăn chặt. Y vẫy lui Uyển Nương cùng cung nhân, nói:

“Tử Thành, ngươi cảm nhận được có cái gì sai sao?”

Đồng Chấn cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói:

“Quá thuận lợi rồi…”

Không cần nhiều lời thêm nữa. Hai người cùng nhau chinh chiến cực kỳ ăn ý trên sa trường trong lòng đều bật lên một suy nghĩ.

Dụ địch thâm nhập!

Tiêu Tể căng thẳng trong lòng, lẩm bẩm:

“Bệ hạ chinh chiến dài ngày, cũng không phải là lần đầu tiên xuất chinh, nếu như thật sự có âm mưu, chắc sẽ có thể nhìn ra được.”

Đồng Chấn thầm nghĩ, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Sự nóng lòng muốn trả thù người Hồ Nô bên trong Hoàng thượng đã lấn át lý trí của hắn, nên mới có thể ở một cửa cuối cùng mất đi sự lãnh tĩnh.

Thế nhưng lời này hắn không có cách nào nói ra miệng được.

Tiêu Tể là một người cực kỳ thông minh, thực ra trong lòng cũng đã sớm âm thầm lo lắng.

“Mang địa đồ đến đây!”

Y phải xác nhận đây không phải là âm mưu của người Hồ Nô.

Trước đây có y ở bên cạnh, mọi việc đều có thể tùy thời nhắc nhở Thịnh Huy đế. Nhưng lần này bởi vì vừa sinh sản, y phải mang theo nhi tử quay lại kinh thành. Mất đi sự nhắc nhở của y, những vị tướng lĩnh khác tuy rằng không có kẻ nào không minh bạch, nhưng bọn họ đều không có khả năng thuyết phục Thịnh Huy đế luôn độc đoán chuyên chế.


Đồng Chấn sai người mang địa đồ đến, trải lên mặt bàn.

Tiêu Tể nhìn kỹ, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng trượt theo những đường cong của địa đồ.

“Đây là Trường Giang….Đây là núi Cao Mật….Ở đây….Chờ đã, nơi này có một khe sâu?”

Đồng Chấn nhìn lướt qua:

“Đúng.”

Tiêu Tể hơi nhíu:

“Khe sâu này kéo từ phía Bắc vắt ngang qua, đằng sau là thảo nguyên…”

“Điện hạ, người hoài nghi?”

“Nếu như muốn mai phục, ở đây không thể nghi ngờ là địa điểm tốt nhất.”

“Thế nhưng sơ hở rõ ràng như vậy, thánh thượng không thể nào không phát hiện ra.”

“Bệ hạ nhất định đã phát hiện ra. Nhưng ta nghĩ đây là Nô Mã Vương, chắc hẳn sẽ không đơn giản như thế.”

Trong lòng Tiêu Tể có dự cảm không tốt. Vương sư của Nô Mã Vương này là đại nho tử Bạch tiên sinh đến từ Thông Sơn Vương thị, từ thời niên thiếu đã tiếp thu sự hun đúc của văn hóa Trung Nguyên, dã tâm bừng bừng, tâm cơ sâu đậm. Nếu như muốn hạ bẫy rập, cũng sẽ không dễ bị người nhìn thấu như vậy.

Loại dự cảm này khiến cho y có chút lo lắng, sau khi tùy tiện dùng xong vãn thiện, cũng khó có thể dẹp yên.


Nửa đêm binh sĩ phi ngựa truyền tin đến, thánh thượng đại thắng ở núi Cao Mật. Phá tan âm mưu của Nô Mã Vương, đem binh tướng Cáp Nham hầu như một lưới bắt hết.

Tin tức tốt này khiến cho tâm tình vốn lo lắng của Đồng Chấn trầm tĩnh lại.

Thế nhưng Tiêu Tể lại ngược lại, thần sắc càng thêm ngưng trọng.

“Vị trí hiện tại của bệ hạ ở đâu?”

Đồng Chấn chỉ vào địa đồ nói:

“Sau khi đánh một trận ở núi Cao Mật, thánh thượng để lại một nghìn người thu dọn trong sơn cốc, mang theo số binh mã còn lại chạy theo phía tây núi Cao Mật, tiếp tục truy kích Nô Mã Vương.”

Không thể đuổi theo nữa.

Vào thảo nguyên, chính là thiên hạ của người Hồ Nô. Hành động này của Thịnh Huy đế quá khinh suất.

Sắc mặt của Tiêu Tể càng trầm ngưng, Đồng Chấn phát hiện có chỗ không đúng, không lên tiếng nữa.

“Chuẩn bị ngựa….Ta muốn đuổi theo bệ hạ!”

“Cái gì?”

Đồng Chấn cho rằng mình nghe lầm, đã thấy Tiêu Tể đứng dậy, phượng bào rộng thùng thình tung bay trong không trung, người đi vào nội điện, thanh âm trong vắt kiên định truyền đến:

“Chuẩn bị khôi giáp chiến mã, ta muốn dẫn người suốt đêm quay lại!”

Bởi vì mới sinh sản xong không lâu, thân thể Tiêu Tể chưa thu gọn, bụng nhỏ vẫn hơi gồ lên lỏng ra.

Y bảo Uyển Nương mang vải trắng thật dài tới, buộc chặt phần bụng, quấn quanh thắt lưng, sau đó mặc vào chiến giáp đã năm năm chưa nhìn thấy máu của mình.

Uyển Nương kinh hồn bạt vía nói:


“Điện hạ, ngài đi quá nguy hiểm, nên để Đồng Chiếu tướng phái người đi thôi.”

Tiêu Tể thản nhiên nói:

“Ngoại trừ ta, ai còn có thể thuyết phục được bệ hạ thu binh?”

Uyển Nương á khẩu không trả lời được, dừng một chút lo lắng nói:

“Thế nhưng ba ngày ngài trước vừa mới sinh sản xong, còn chưa qua tháng cữ, e rằng sẽ lưu lại bệnh căn cho thân thể a.”

Tiêu Tể nhìn nàng một cái, thoải mái nói:

“Không sợ. Công tử nhà ngươi cũng không phải nữ nhân, không có yếu đuối như vậy. Thân thể ta mạnh khỏe, lại có nội lực hộ thể, hơn nữa hiện tại đã qua giờ Tý, là ngày thứ tư sau sinh rồi.”

Uyển Nương hai mắt hồng lên, nói:

“Ngài có thể nào tự yêu quý bản thân mình không….tiểu điện hạ phải làm sao bây giờ?”

Nàng biết Tiêu Tể ý chí kiên định, chuyện gì đã quyết rồi thì ai cũng không thể khuyên được, so với Thịnh Huy đế còn cố chấp hơn…..ít nhất….Thịnh Huy đế còn nghe lời y khuyên bảo, nhưng quyết định của y, ngay cả Thịnh Huy đế cũng không ngăn cản được.

Tiêu Tể mặc khôi giáp, đi tới bên giường nhỏ, nhìn nhi tử đang ngủ say trong nôi, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của bé.

Hài tử mới sinh ra mặt mày còn chưa có nảy nở, thực sự nhìn không ra là lớn lên giống ai, thậm chí ngay cả con mắt cũng chưa từng mở ra.

Tiêu Tể cúi người hôn nhi tử, nhưng y vì giáp trụ trên người, không có cách nào khom lưng, không thể làm gì khác hơn là dùng tay thay môi, điểm nhẹ một cái lên khuôn mặt nhi tử, nhẹ giọng nói:

“Vinh nhi ngoan, ngủ ngon nhé, cha rất nhanh sẽ quay lại.”

Tiểu hài tử khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, ngọt ngào ngủ say,

Tiêu Tể nhìn lướt qua một lần cuối cùng, xoay người phủ thêm áo choàng lông màu đỏ tươi, trong sắc hồng tung bay cuốn quanh, bước vào bóng đêm đen kịt.