Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 16

Nô Mã Vương nghe nói Tiêu Thương Hải gần đây không còn một lòng muốn chết, trong lòng lấy làm kỳ quái, bảo Tô Hợi đi hỏi thăm, nhưng tâm sự của Tiêu Thương Hải sao có thể nói cho một người Hồ biết được?

Bất quá việc này cũng rất có lợi cho kế hoạch của Nô Mã Vương.

Trong hoàng cung Đại Tịnh có một loại bí dược có thể khiến nam nhân sinh con. Tiêu Thương Hải trải qua vài lần điều trị, hơn một tháng trước cuối cùng cũng sinh hạ Hoàng Trưởng tử của Đại Thịnh. Nói như vậy, nếu thể chất đã thay đổi, từng sinh một hài tử, như vậy sau này còn khả năng có thể sinh con.

Nhưng nam tử mang thai dù sao cũng không phải chuyện dễ dàng như thế, nếu như muốn mau chóng mang thai lần thứ hai, liền tiếp tục dùng bí dược như trước, tăng mạnh hiệu quả.

Người Hồ chiếm lĩnh Trường Kinh vài chục năm, tất nhiên cũng có được phương thuốc kia.

Nô Mã Vương cho người pha bí dược vào trong thuốc của Tiêu Thương Hải. Nhưng Tiêu Thương Hải tinh thông y thuật, khi tỉnh táo cầm lấy chén thuốc, lập tức ngửi ra sự khác biệt kỳ lạ trong thuốc.

Y dùng bí dược trong Thịnh cung đã vài năm, cực kỳ quen thuộc với vị của loại dược liệu này, lập tức liền đoán ra được, không khỏi đột nhiên biến sắc.

Y lật đổ chén thuốc, kiên quyết không chịu uống thuốc.


Tô Hợi đưa mắt ra hiệu, mấy tên người Hồ tráng kiện liền xông lên, đè y xuống, lại bưng một chén thuốc khác mạnh mẽ rót vào miệng y.

Tiêu Thương Hải võ nghệ cao siêu, kiếm thuật hơn người. Nhưng bất đắc dĩ hiện tại y trọng thương chưa lành, không có sức phản kháng. Mấy lần y ở trên giường phản kháng, chọc giận Nô Mã Vương, bị gã hạ cho một loại thuốc khiến cho cơ thể mềm nhũn của người Hồ, cả ngày đều có vẻ bệnh tật, càng thêm không có sức lực.

Sau khi rót thuốc vào, Tô Hợi sai người bịt miệng y lại rồi nâng người y lên, cho đến nửa canh giờ sau, xác nhận chén thuốc đã hoàn toàn bị tiêu hóa, cũng không nôn ra được nữa, mới buông y ra.

Tiêu Thương Hải mềm nhũn ngã xuống giường.

Tô Hợi nhìn qua, thấy y đã ngất xỉu, không khỏi lắc đầu.

Ai có thể ngờ được, nam hậu của Đại Thịnh đoạn thời gian trước còn đang anh dũng giết địch trên chiến trường, bất quá chỉ hơn một tháng, lại suy yếu đến mức này.

Đương nhiên buổi tối Nô Mã Vương đến trướng bồng.

Tiêu Thương Hải bị cố ý thay trang phục, tắm rửa xong, trên người phủ y phục của người Hồ, mái tóc đen dày cũng dựa theo tập quán của người Hồ được buộc chặt lại.


Y xiêu vẹo nằm trên giường, đầu rũ xuống, không biết là tỉnh hay hôn mê.

Khi y thanh tỉnh thì, ở trên giường chưa từng khuất phục. Cho dù không có một chút khí lực nào, nhưng thân thể luôn cứng ngắc, không rên một tiếng, không chịu phối hợp chút nào.

Nô Mã Vương vốn không thích nam nhân, đối với y càng không có chút thương tiếc nào, thấy bộ dạng y giống như cá chết, càng không có hứng thú, còn không bằng y ra sức giãy dụa, hoặc là hôn mê bất tỉnh thì còn có thể khiến mình thấy thú vị. Bởi vậy sau khi quay lại Vương đình, Nô Mã Vương không có quay lại tìm y.

Nhưng tối nay để thực hiện kế hoạch khiến gã hưng phấn kia, Nô Mã Vương lần thứ hai bước vào trướng bồng nhốt Tiêu Thương Hải.

Gã kéo đầu Tiêu Thương Hải lên, thấy y nhắm chặt hai mắt, dường như đang hôn mê, không khỏi không thú vị bĩu môi.

Tiêu Thương Hải bộ dáng dù đẹp đến mấy, cũng là một nam nhân. Huống chi còn gầy đến mức chỉ còn lại một nắm xương, ‘biểu hiện’ trên giường cũng vô cùng kém cỏi, Nô Mã Vương cũng không có ý lãng phí thời gian trên người y.

Gã quơ vài cái đã cởi hết y phục trên người Tiêu Thương Hải, cởi quần mình ra, trực tiếp vào việc chính.


Tiêu Thương Hải đang chìm trong hôn mê rên rỉ một tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Nô Mã Vương mắt lạnh nhìn y, một bên thô lỗ cắm rút, một bên mắng Thịnh Huy Đế.

Đây là lạc thú gần đây gã có được trên người Tiêu Thương Hải.

Nô Mã Vương xong việc, lập tức kéo quần bỏ đi, tìm đến trướng bồng của một mỹ nhân khác.

Người Hồ Tô Hợi phụ trách trông chừng Tiêu Thương Hải, là một gia khỏa vô cùng khôn khéo. Hắn biết khoảng thời gian trước Tiêu Thương Hải một lòng muốn chết, gần đây mới tiêu tan một chút. Mắt thấy Đại Vương lại có suy tính mới, mà Tiêu Thương Hải cũng phát hiện ra, hắn sợ Tiêu Thương Hải nghĩ lẩn quẩn trong lòng lại muốn tự sát, liền hạ mê dược cho y, khiến y mê man bất tỉnh.

Đợi sau khi Nô Mã Vương rời đi, hắn liền lập tức sai người khiêng Tiêu Thương Hải vào dục dũng tắm rửa, lại tự mình bôi thuốc cho y.

Khi bôi thuốc thì, Tô Hợi nhìn thấy hậu huyệt của Tiêu Thương Hải bị xé rách chảy máu, cúc hoa vô cùng thê thảm, không khỏi lắc đầu.

Đại Vương nhà hắn cái gì cũng tốt, nhưng có chút dũng mãnh, người bình thường khó chịu đựng nổi. Nhưng Hoàng hậu Đại Thịnh vừa sinh xong nhi tử liền lên chiến trường, sau khi bị bắt lại bị chịu hình, còn bị Đại Vương ‘sủng hạnh’, để lại vết thương như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.

Người Hồ tuy rằng bị đuổi ra khỏi Trung Nguyên, nhưng vẫn mang đi rất nhiều tài vật cùng nhân khẩu. Trong đó dược liệu quý giá cũng nhiều vô số. Tô Hợi đều dùng cho Tiêu Thương Hải, kể cả những loại thuốc chữa trị vết thương cực kỳ quý giá trên thảo nguyên. Mà Nô Mã Vương cũng không có ý tốt như thế. Gã cho Tiêu Thương Hải cùng loại thuốc này, cũng chỉ là vì muốn bảo tồn ‘chiến lợi phẩm’ thật tốt.


Tiêu Thương Hải vẫn hôn mê đến buối trưa hôm sau, sau khi tỉnh lại bị người rót vào miệng một chén cháo, buổi chiều lại rót thuốc cho y, buổi tối tiếp tục chờ Nô Mã Vương đến ‘lâm hạnh’. Quả thực là cầu sống không được, cầu chết không xong.

Tiêu Thương Hải không biết vì sao mình lại chịu được như vậy.

Hiện tại Nô Mã Vương càng phái thêm nhiều người đến trông coi y, đừng nói muốn chết, kể cả nghĩ muốn ăn một vài thứ khác cũng không được.

Y nghĩ những ngày như vậy quả thực là địa ngục. Y đã rơi xuống tầng cuối cùng của địa ngục, có thể cứu chuộc y, chỉ có ái nhân y luôn tâm tâm niệm niệm, Hoàng đế của Đại Thịnh —— Dương Tĩnh.

Ký Nô…

Sự nhớ mong của Tiêu Thương Hải với nhi tử không mạnh mẽ bằng đối với Dương Tiễn. Mấy ngày nay y kiên trì chịu đựng tiếp, cũng là vì phần tình với Dương Tĩnh, phần yêu với nhi tử.

Ykhông biết mình cũng sẽ trở nên suy yếu vô lực như vậy. Nhưng tuyệt sẽ không buông tha hy vọng sống.

Y tin tưởng, một ngày nào đó, y sẽ có thể quay lại Đại Thịnh.

Một tháng sau, y mang thai.