Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 119

“Nếu như… cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi còn làm như thế không?”

Một giọng nói ung dung vang lên bên tai.

Dương Tĩnh rơi lệ đầy mặt, vẻ mặt mờ mịt, nghe vậy lẩm bẩm:

“Ta không biết…”

Qua một lát sau, hắn đột nhiên bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn lai, phát hiện ra cũng không phải là thần tiên áo tím, mà là thanh niên bị thần tiên áo tím gọi là ‘Cục cưng’ kia.

Thanh niên kia không biết là đã quay lại từ lúc nào, từ chỗ hắn tựa vào thần kính thông thế đi một vòng xung quanh xem xét, giống như đã nhìn thấy tất cả những việc mà hắn thấy.

“Ngươi tâm thần dao động, hồn bay phách lạc, giống như đã hối hận. Vừa rồi ngươi đã hối hận sao?”

Dương Tĩnh suy nghĩ một chút, buồn bã nói:

“Ta hối hận không nên để lại một mình Thương Hải, khiến y một mình trong cuộc đời phải chịu nhiều thống khổ như vậy.”

Thanh niên cười nhạt một tiếng, nói:

“Ngươi sai rồi. Đây không phải là ngươi khiến y phải chịu khổ trong cuộc sống, mà là mỗi người từ nhỏ đều có những khổ mà tự bản thân phải chịu. Không phải do ai, mà là ý trời.”

Dương Tĩnh im lặng không nói gì. Không sai, cho dù là… cho hắn một cơ hội nữa, cũng không thể đảm bảo Dương Quang Vinh sẽ không mất sớm, Dương Tranh sẽ không soán vị.

Thanh niên không chút bận tâm nói:

“Nếu như hắn sau khi ngươi chết lại tự tử theo ngươi, chỉ sợ sẽ càng có thêm nhiều mối họa khó lường. Huống chi việc đã đến nước này, hối hận thì có tác dụng cái rắm gì!”

Dương Tĩnh thở dài, đờ ra nhìn thần kính thông thế.

Thanh niên bỗng nhiên ghé sát vào hắn, tò mò nói:

“Bằng hữu, thật đúng là si tình mà. Phụ thân ta đã cho ngươi cơ hội một lần để sống lại, còn chưa đủ sao?”


Dương Tĩnh nói:

“Trăm triệu không dám. Lòng người phải biết cảm thấy đủ. Ta đã thấy đủ.”

Đây là lời nói thật lòng. Hắn luân hồi mười thế, cầu xin chỉ là có thể nối lại tiền duyên với Tiêu Thương Hải mà thôi. Tâm nguyện này hiện tại, thực sự là đã viên mãn. Thêm nữa, chính là lòng tham không đáy.

Thanh niên kia cười khẽ một tiếng, nói:

“Được rồi. Cái gương này ngươi giữ cũng đủ lâu, nên tặng lại cho ta. Ngươi quay về đi.”

Dương Tĩnh ngẩn người, mờ mịt hỏi:

“Đi đâu?”

Thanh niên nói:

“Dài dòng! Phụ thân ta không phải đã nói là muốn đưa ngươi quay lại sao? Tự nhiên là đến từ đâu, thì về lại nơi đó.”

“Thế nhưng…”

Dương Tĩnh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, ai ngờ thanh niên kia không nói nhiều thêm, một cước đá vào mông hắn.

Dương Tĩnh còn chưa kịp phản ứng, thân thể nhào lên, rơi vào trong thần kính thông thế.

Chờ một chút mà! Ta còn có chuyện muốn hỏi thần tiên áo tím!

Dương Tĩnh trong lòng lo sợ không thôi rống to, nhưng đã biến mất ở trong thần kính thông thế.

Thanh niên kia vỗ vỗ tay nói:

“Con người thật quá phiền phức! Thật không hiểu vì sao phụ thân thích họ nữa, nhất định là ở đây quá buồn chán.”

“Chuyện của ta còn chưa cần con quản.”

Thần tiên áo tím không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở phía sau thanh niên, thần tình trên mặt lạnh nhạt.

Thanh niên cứng người lại một thoáng, lập tức vẻ mặt chân chó mà lấy lòng nói:

“Phụ thân, con giúp ngài đưa gia khỏa kia về rồi.”

Thần tiên áo tím cười như không cười nói:


“Vốn đang muốn chỉ điểm cho hắn vài câu, không ngờ động tác của con quá nhanh. Mà thôi, thực ra thì việc này cũng đã chấm dứt, vi phụ cũng nên đặt nhiều tâm tư một chút lên người cục cưng đi.”

Nói rồi không biết là dùng thủ đoạn gì, xách thắt lưng của thanh niên lên lơ lửng giữa không trung.

“Ôi, phụ thân, ngài thả con xuống đi, con có thể tự đi mà.”

Thần tiên áo tím coi như bịt tai không nghe thấy, chậm rãi đi ở phía trước. Thanh niên bĩu môi quẫy chân ở giữa không trung một chút, vẻ mặt buồn khổ, lưu luyến liếc mắt nhìn thần kính.

Kháo! Lão tử còn muốn đi qua thần kính kia để chạy về, ai ngờ chỉ vô công!

……

Dương Tĩnh cảm thấy thân thể đang nhẹ nhàng bay bổng đột nhiên nặng trĩu xuống, giống như bị giam vào một cỗ nhỏ hẹp chật chội, tiếp đó dường như khôi phục cảm giác nào đấy… Hình như là…. Cảm giác của thân thể.

Hắn nỗ lực mở mí mắt cay xót ra, trước mắt lóe lên một luồng sáng trắng bén nhọn, đường nhìn không rõ, đâm thẳng vào khiến hắn chảy cả nước mắt.

“Tiểu Trần, con tỉnh rồi!”

Một giọng nữ cao sắc nhọn vang lên bên tai, hoàn toàn không còn vẻ ưu nhã ung dung trước kia.

Dương Tĩnh cố gắng mở to mắt nhìn, cuối cùng chậm rãi khôi phục đường nhìn, không khỏi ngạc nhiên trong chốc lát, lẩm bẩm:

“…. Mẹ?”

Trình Quảng Lâm kinh ngạc vui vẻ nói:

“Con trai, con nhận ra được mẹ à?”

Một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi ở bên cạnh chen qua, vui vẻ nói:

“Tiểu Trần, có nhận ra được cha không?”

Dương Tĩnh có chút choáng váng, vô thức muốn day day trán, nhưng phát hiện chân tay không có sức, tay trái vẫn còn đang được truyền nước biển.

Đây là… Trong bệnh viện?

Anh có chút không xác định được.

Lư Anh Thành thấy con trai không nói lời nào, vội kêu lên:

“Tiểu Trần, sao lại không nói lời nào? Con không nhận ra cha à?”

Dương Tĩnh nghĩ đây quả thực là một trò trêu đùa lớn, lát sau khàn giọng nói:


“Cha, cổ họng con khô…”

“Ai da, nhanh uống nước. Anh Thành!”

Trình Quảng Lâm rống to hơn, cha Lư nhanh chóng xoay người đi tìm nước khoáng và khăn bông.

Dương Tĩnh cuối cùng cũng hiểu rõ, anh đây là đã về tới hiện đại, về đến thế thứ mười của mình. Anh không còn là Dương Tĩnh, anh là Lư Tỉnh Trần.

Vì sao? Vì sao anh lại quay về? Anh không phải là đã chết sao? Anh còn nhớ rõ mình ở chỗ thần kính thông thế trong cốc luân hồi đã trông thấy tất cả.

A, đúng rồi, là thần tiên nói đưa mình về…

Thì ra không phải là đến địa ngục, không phải đến Minh phủ, mà là quay lại đời này một lần nữa.

Lư Tỉnh Trần ngây người, uống nước xong liền ngủ.

Lần thứ hai tỉnh lại, đối mặt với tất cả những gì đã từng quen thuộc, Lư Tỉnh Trần cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Anh nằm ở trên giường bệnh nghe cha mẹ nói, mới biết được mình là người bị thương nhẹ nhất trong ba người ngồi ở ghế sau, chỉ bị chấn động não, nhưng không hiểu sao lại hôn mê lâu nhất, tròn nửa tháng.

Tài xế là người toàn vẹn nhất, túi an toàn bung ra cứu mạng ông. An Sâm bị thương nặng nhất, đưa vào phòng bệnh nặng, vừa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, còn đang phải ở lại bệnh viện quan sát. Còn Iris Minc… Có lẽ nên gọi là Dương Tĩnh An, cậu ta bị gãy một chân, hiện đang ở phòng bệnh bên cạnh. Có người nói tinh thần rất tốt, sáng sớm còn đẩy xe lăn sang đây thăm anh.

Lư Tỉnh Trần nghe những cái tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, giống như là đang mộng du. Sau đó… anh lại ngủ.

Mấy ngày nay anh giống hệt như heo. Tỉnh lại thì đờ ra, ngây ngóc ăn xong thứ gì đó lại ngủ tiếp.

Trình Quảng Lâm lo lắng nói với con trai lớn:

“Tiểu Trần chắc không phải là bị đâm xe đến ngu chứ?”

Lư Tỉnh Thế:

“Không cần lo lắng. Tai họa di ngàn năm.”

“…”

Trình Quảng Lâm tức giận:

“Đó là em trai ruột của con!”

Lư Tỉnh Thế:


“Cho nên mới mong nó có thể di hại ngàn năm, còn tốt hơn là bị người khác hại.”

Trình Quảng Lâm:

“…”

Lư Tỉnh Trần mấy ngày nay ngủ nhiều, buổi chiều tỉnh lại, tia sáng trong phòng có chút mờ tối, đồng hồ treo trên bức tường đối diện biểu thị hiện tại là ba giờ một phút chiều.

Anh đờ ra nhìn thẳng. Người ngồi ở trên sofa trong phòng bệnh đứng dậy, đi tới bên giường bệnh từ trên cao nhìn xuống anh.

“Tỉnh rồi? Muốn đi WC không?”

“Anh…”

Lư Tỉnh Trần chớp mắt mấy cái.

“Ngày hôm nay thức dậy thật sớm mà. Mấy ngày hôm trước lúc này em còn đang ngủ, mẹ vẫn chưa tới đau.”

“A…”

Là đang khinh thường em đấy hả? Đừng cho là em nhìn không ra anh đang mắng em là heo.

Lư Tỉnh Thế:

“Có muốn đi WC không? Đứng lên, anh đỡ em.”

Lư Tỉnh Trần vội vàng xua tay, vươn thẳng cổ (não chấn động nên vẫn còn mang theo vòng bột) ngồi xuống:

“Em tự đi.”

“Không cần xấu hổ, khi em còn bé anh còn giúp em thay tã nữa mà.”

“…”

Anh à xin cảm ơn anh! Đó là chuyện từ bé được không? Đừng có lấy ra nói nữa đi?

Khi Lư Tỉnh Trần đi ra khỏi toilet, Lư Tỉnh Thế đã chuẩn bị xong cháo dinh dưỡng và một ít đồ ăn sáng nhẹ.

“Có muốn anh bón cho em không?”

Thực ra Lư Tỉnh Thế rất vui mừng khi thấy em trai tỉnh lại. Dù sao không rõ nguyên nhân mà hôn mê nửa tháng, bác sĩ đều cảm thấy không bình thường, trong lòng anh cũng rất lo lắng.

Lư Tỉnh Trần đối với sự quan tâm yêu thương của anh trai anh thì cẩn thận cảm ơn, vội nói:


“Em tự làm.”

Anh ở trong phòng bệnh VIP, có y tác chăm sóc đặc biệt, nhưng anh trai anh vốn trăm công nghìn việc vội vàng đến đây ‘chăm sóc’ anh, tuy rằng cả người không được tự nhiên, nhưng vẫn biểu thị sự cảm kích.

Lư Tỉnh Thế chờ anh ăn xong mấy thứ này rồi, vỗ vỗ mông chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn dặn dò:

“Bác sĩ nói em không còn vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi cẩn thận đi. An Sâm ở phòng bệnh VIP sát bên cạnh, vết thương của cậu ấy tương đối nặng, nếu em đỡ hơn rồi thì đi thăm cậu ấy. Còn có Tĩnh An lúc đó cũng bảo vệ em, nhưng cậu ấy đã xuất viện rồi, chờ em khỏe lại thì đừng quên cảm ơn người ta một chút.”

“Đã biết.”