Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 113

Thân thể của Dương Tĩnh tuy rằng từ từ suy yếu, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của hắn, bao gồm cả chuyện phòng the.

Tiêu Thương Hải vốn mỗi thành còn có thời gian vài ngày được ở phía trên, nhưng từ khi biết thời gian của Dương Tĩnh không còn nhiều, y cũng không tính toán chuyện trên dưới nữa. Chỉ cần có thể khiến người âu yếm vui vẻ, còn có việc gì là y không muốn làm?

Màn giường hạ xuống, Hoàng đế và Hoàng hậu Đại Thịnh đang làm việc phu thê ân ái. Ánh nến trong tẩm điện vụt tắt, mọi người gác đêm ở bên ngoài đều biết nặng nhẹ mà đóng cửa điện lại.

Tiêu Thương Hải cười mắng:

“Đã nói ngươi đừng có liếm nữa, ngứa muốn chết.”

Bên hông y có một chỗ thịt ngứa, bình thường chọc một chút thì không sợ ngữa, nhưng Dương Tĩnh lúc ở trên giường lại thích liếm trêu chỗ đó của y, khiến y cười không ngừng, thân thể không ngừng run rẩy.

Dương Tĩnh nói:

“Chơi thế mới vui. Nhược điểm lớn nhất của ngươi nằm trong tay ta, còn không phải nghe lời sao?”

“Hoàng thượng, người ta nghe lời.”

Tiêu Thương Hải cười nhẹ, hai chân ôm lấy thắt lưng của hắn, cọ cọ nói:

“Hoàng thượng tinh thần phấn chấn, không bằng mau thúc ngựa chạy đi.”

Dương Tĩnh vỗ một cái lên đầu nhũ y giơ lên, nói:

“Trẫm đây thích chậm rãi đi từng bước, cho yêu nghiệt nhà ngươi chết!”


Tiêu Thương Hải cười thấp một tiếng:

“Không biết đến lúc đó là cho ai chết.”

A —— Đây là khiêu chiến trắng trợn!

“Dám hoài nghi kỹ thuật ‘cưỡi’ của trẫm, tội không thể tha!”

Dương Tĩnh tỏ vẻ giận dữ, muốn nhào lên, ai ngờ Tiêu Thương Hải lại khéo léo lách ra, áp đảo hắn lại.

Dương Tĩnh ngạc nhiên nói:

“Hôm nay ngươi muốn ở trên sao?”

Tiêu Thương Hải mỉm cười, cũng không nhiều lời, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa nắn phần ngực mạnh mẽ cường tráng của Dương Tĩnh, khơi lên một mảnh ấm áp.

“Ưm hừ…”

Dương Tĩnh rất là hưởng thụ, lưu manh nói:

“Vuốt ve xuống chút nữa.”

Tiêu Thương Hải quả thiên thuận theo đế ý, kéo tiết khố của Hoàng thượng xuống, phân thân trong bụi cỏ cũng nhếch lên cao cao, sưng đến phát tím.


“Có tinh thần như thế?”

Tiêu Thương Hải có chút kinh ngạc.

Dương Tĩnh nửa nhắm mắt, kiêu ngạo mà đỉnh lên, chợt thấy khoang miệng ấm áp bao lấy phân thân của hắn.

Thân thể Dương Tĩnh lập tức nóng rực lên.

Tiêu Thương Hải mút dục vọng đã sưng lên của Dương Tĩnh, đầu lưỡi linh hoạt liếm hút từ trên xuống dưới, giống như đang thưởng thức một món điểm tâm ngọt ngào, chuyển động từ trên xuống dưới từ trái sang phải.

Dương Tĩnh nhanh chóng chìm vào trong ***, bắt đầu phối hợp chuyển động thắt lưng của mình.

Hai người đã là phu phu nhiều năm, Tiêu Thương Hải vô cùng hiểu rõ sở thích của hắn. Ngón tay dịu dàng vuốt ve hai quả cầu nhỏ bên cạnh, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi hút mạnh một cái.

Dương Tĩnh phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn, sắc mặt hơi đỏ lên, hai mắt khép lại, khó nhịn đặt tay lên phía sau đầu Tiêu Thương Hải, lắc lư thân thể, dường như cảm thấy chưa đủ.

Đầu lưỡi của Tiêu Thương Hải khéo léo chuyển động, hai bờ môi đỏ mọng thỉnh thoảng khẽ cắn, đầu lưỡi càng linh hoạt, khiến đối phương thưởng thức được càng nhiều lạc thú hơn.

Cuối cùng, Dương Tĩnh gầm nhẹ một tiếng, phun ra dục vọng của mình.

Dịch thể màu trắng mang theo đàn tinh nhàn nhạt phun lên mặt Tiêu Thương Hải, nhưng y không hề bận tâm, đưa tay lên vuốt xuống, nâng thân thể lên, vòng eo nhẹ ưỡn thẳng, ngón tay dính dịch thể chậm rãi đưa vào hạ thể của mình.

Hai chân Tiêu Thương Hải mở lớn, ngồi trước mặt Dương Tĩnh, bí huyệt dưới thân nhìn thấy không sót chút gì. Ngón tay y nhẹ cắm rút, qua lại thẳng tiến vào huyệt sau của mình, dịch ruột non nhạt màu phân bố chảy ra, tiểu huyệt ướt sũng nhẹ nhàng co rút, tỏa ra ám chỉ mời gọi.


Cổ họng Dương Tĩnh căng ra, cảm thấy thân thể vừa phát tiết xong lại nóng rực lên.

Tiêu Thương Hải mị nhãn như tơ, một tay chống thân thể, một tay chuyển động trong thân thể của mình. Phân thân màu đỏ sậm ở giữa hai chân đứng thẳng giữa bụi cỏ nhạt màu.

Dương Tĩnh rất nhanh phát hiện ra phân thân của mình lại có phản ứng. Hắn nhổm dậy đang muốn nhào lên, lại bị Tiêu Thương Hải đẩy ngã xuống giường.

Tiêu Thương Hải mở hai chân ra ngồi khóa ở phía trên, cúi đầu cười, nói:

“Hôm nay để bệ hạ xem thử thuật cưỡi ngựa của ta!”

Nói rồi phần hông nhoáng lên, ngồi xuống ‘long khí’ đã thức tỉnh lần nữa của Hoàng đế.

Tiêu Thương Hải chủ động liền trở nên cực kỳ điên cuồng, Dương Tĩnh thiếu chút nữa bị y ép khô, một đêm này tự nhiên là cực kỳ tiêu hồn.

Sáng sớm hôm sau Dương Tĩnh không dậy nổi, cũng may hiện tại không cần lâm triều, phần lớn chính sự hắn đều đã giao cho Thái tử. Lâm triều cũng sửa thành ba ngày một lần.

Nhưng qua giờ Thìn một khắc, Dương Tĩnh đã thức dậy. Đi ra ngoài đánh một bộ quyền, quay lại nội điện, Tiêu Thương Hải tự mình đưa khăn vải ấm áp qua cho hắn lau mặt, hầu hạ hắn thay y phục.

Dương Tĩnh thấy sắc mặt Tiêu Thương Hải khá tốt, không thấy mệt mỏi rã rời, nhưng thật ra lại mừng vì thân thể y khỏe mạnh.

Hai người dùng xong tảo thiện, Dương Tĩnh phất tay cho mọi người lui ra, nói:

“Thương Hải, ta đã nghĩ rồi, qua Trung thu sẽ thoái vị, để Vinh nhi đăng cơ.”

Tay Tiêu Thương Hải run lên, nước chè xanh định uống cho thông cổ bắn ra mấy giọt.

“Ký Nô, sao ngươi đột nhiên là có suy nghĩ này trong đầu?”

“Sao lại đột nhiên, vài năm trước ta không phải đã nói qua quyết định này rồi à? Hiện tại Vinh nhi đã có thể nắm giữ chính sự, ta cũng nên thoái vị nhượng hiền, cùng ngươi trải qua những ngày an vui.”


Tiêu Thương Hải cúi đầu vuốt ve chén trà trong tay:

“Ngươi hiện tại còn đang chính trực tráng niên, Vinh nhi tuổi tác còn nhỏ, sao không đợi thêm vài năm nữa.”

Dương Tĩnh cười than:

“Làm Hoàng đế bốn mươi nắm, ta làm cũng thấy chán rồi, nghĩ muốn có những ngày của người bình thường. Sau khi thoái vị ta cùng ngươi lui về Hi Ninh cung, cẩn thận dạy dỗ Tranh nhi và Vĩnh Yên, cũng hưởng thụ niềm vui gia đình mỗi ngày.”

Tiêu Thương Hải nhẹ nhàng nói:

“Cũng nên suy nghĩ cẩn trọng một chút.”

Dương Tĩnh cười:

“Ý ta đã định. Qua mấy ngày nữa sẽ hạ chỉ.”

Tiêu Thương Hải không nói thêm nữa.

Chiếu thư thoái vị của Thịnh Huy đế vừa xuống, cả triều liền khiếp sợ. Ngoại trừ Lục Trạc, Tiêu Bá Nguyên và vài vị trọng thần sớm đã nghe được phong thanh, những người khác đều vô cùng hoảng loạn.

Từ xưa cũng có Hoàng đế thoái vị sớm, nhưng đại đa số là sau khi tuổi đã ngoài lục tuần, sức lực không còn tràn đầy, mất đi ham muốn với quyền thế, mới sinh ra ý niệm này trong đầu. Hoàng đế anh minh vô song lại đang chính trực tráng niên đã thoái vị giống như Thịnh Huy đế, quả thực là người đầu tiên.

Dương Quang Vinh lại đã sớm biết quyết định này của phụ hoàng. Hắn âm thầm hoài nghi liệu có phải là phụ hoàng đã biết bệnh tình của mình không. Tuy rằng hắn muốn làm Hoàng đế, nhưng dù sao tuổi cũng còn trẻ, vẫn có thể chờ được. Chủ yếu là muốn phụ hoàng sau khi thoái vị thì có thể an tâm điều dưỡng, có lẽ sẽ tốt cho thân thể, bởi vậy cũng không có từ chối, trong lòng là tương đối ủng hộ.

Bởi vì đã sớm có chuẩn bị, đại điển thoái vị cũng có tiền lệ, không khó để sắp xếp. Chỉ là khổ cho đám triều thần, sau này một nước hai chủ, hầu hạ người nào mới tốt đây? Thịnh Huy đế cũng không giống Hoàng đế bình thường, thiên hạ Đông Thịnh có thể nói là do hắn một tay giành được, nắm quyền vài chục năm, độc đoán càn khôn, uy chấn thiên hạ. Thái tử mặc dù có năng lực, có tài năng, nhưng dù sao tuổi cũng mới qua hai mươi, kế vị sớm như thế, trong lòng mọi người khó tránh khỏi thấp thỏm.

Vài người có tâm tư nhạy bén, liền hoài nghi có phải là thân thể của Thịnh Huy đế có bệnh gì? Tạ Như Thương là sư đệ của Hoàng hậu, tinh thông y thuật nội khí, hai năm này hầu như đều ở trong cung đình, cũng không phải là bí mật gì.