Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 107

Thái tử phi có thai, đây là việc lớn. Ở một mức độ nào đó thì, càng quan trọng hơn so với Hoàng hậu có thai. Dù sao Hoàng hậu sinh thêm một hài tử nữa, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Mà Thái tử phi sinh hạ tôn tử, lại có ý nghĩa là huyết thống chính thống của Đại Thịnh được kéo dài.

Tiêu Thương Hải tuy rằng không có tâm tình gì, nhưng vẫn hạ lệnh để Đức phi tiếp quản cung vụ, để Thái tử phi cẩn thận an thai tĩnh dưỡng, cũng theo đó ban cho con dâu một đống đồ bổ thân.

Dươn Tĩnh vô cùng vui sướng, cười ha ha:

“Trẫm thật là có phúc. Thương Hải, xem ra năm nay trẫm không chỉ có thể ẵm con nhỏ, còn có thể ôm tôn tử mà.”

Thái tử phi đã có thai khoảng hơn hai tháng, tính toán một hồi thì khoảng cuối năm sẽ sinh hạ.

Tiêu Thương Hải cười nhạt, nói:

“Cũng không biết là nam hay nữ đâu, xem dáng vẻ vui mừng của ngươi kìa.”

“Nói cũng phải. Nhưng cho dù là tôn nữ trẫm cũng vui mừng. Thương Hải, thai này của ngươi không biết là nam hài hay nữ hài đây. Nếu hai đứa đều là nam hài, tuy rằng là thúc chất, tương lai ở trong cung cũng có thể làm bạn. Nếu là nữ nhi cũng tốt, Nguyên An nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Hắn nói rồi liền cảm khái:

“Không ngờ trẫm sinh thời còn có thể ôm tôn tử mà.”

Sắc mặt Tiêu Thương Hải khẽ biến nói:

“Này này này. Ngày đại hỉ sao có thể nói những lời mang điềm xấu như vậy chứ. Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, ngày lành còn dài lâu, đừng nói tôn tử tôn nữ, có lẽ tằng tôn cũng sẽ được ôm.”

Dương Tĩnh cũng phát hiện mình lỡ miệng, nói:

“Nói phải. Nhưng chờ được ôm tằng tôn, chúng ta cũng thành lão nhân. Được rồi, ngày mai bắt đầu để Thái y viện mỗi ngày đến bắt mạch cho Thái tử phi đi, ngàn vạn lần không được sơ sẩy.”

Hắn trải qua mười thế luân hồi, mỗi một thế đều là tráng niên mất sớm, đừng nói tôn tử, ngay cả nhi tử cũng không có thì đã kết thúc.


Tiếc nuối hối hận trong mười thế, dường như đều được thỏa mãn trong một đời này. Vừa nghĩ như vậy, tuy rằng tuổi thọ của đời này vẫn ngắn như trước, nhưng vị thần luân hồi này ở một mức độ nào đó, cuối cùng cũng khiến cho mọi tâm nguyện của mình đều được đền bù đúng như mong muốn.

Tiêu Thương Hải nói:

“Yên tâm đi. Ta tự có sắp xếp.”

Nhìn Dương Tĩnh mỉm cười hài lòng, trong lòng Tiêu Thương Hải lại tràn đầy chua xót khôn kể. Lời của Tạ Như Thương dường như còn đang quanh quẩn bên tai:

“Hoàng thượng tuy rằng nhìn thì mạnh khỏe, nhưng sức sống trong cơ thể đã dần dần héo rũ. Hoàng thượng vẫn còn chính trực tráng niên, lẽ ra không nên như vậy, nhưng thế sự vô thường, cũng không phải không có người còn trẻ tuổi mạnh khỏe đã mắc phải loại bệnh này. Chứng bệnh này dược vật không thể chữa được, nhưng đệ có thể dùng phương pháp châm cứu rồi phụ thêm nguyên khí nội tức để điều hòa, có lẽ còn có thể kéo dài tuổi thọ của Hoàng thượng thêm vài năm.”

“Có thể kéo dài bao lâu?”

“Cái này… Tối đa chỉ có ba năm.”

Tiêu Thương Hải cũng là người tinh thông y thuật, sau khi tự mình chẩn mạch của Dương Tĩnh xong, quả nhiên như lời Tạ Như Thương nói, đáy lòng không khỏi lạnh lẽo.

Ba năm… Đến lúc đó, Dương Tĩnh cùng lắm mới chỉ bốn mươi lăm tuổi mà thôi.

Tầm tuổi ấy, ở thời đại này cũng là tuổi qua đời bình thường. Nhưng với Tiêu Thương Hải mà nói, lại thực sự khó có thể tiếp nhận.

“Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của ngươi không được tốt lắm?”

Dương Tĩnh phát hiện sắc mặt Tiêu Thương Hải trắng bệch, không khỏi vô cùng lo lắng.

Tiêu Thương Hải ôm bụng, cúi đầu nói:

“Bụng có chút khó chịu.”


Dương Tình vô cùng khẩn trương, vội vã triệu Hoàng Tử Quy đến.

Sau khi Hoàng Tử Quy bắt mạch liền nói:

“Thai khí của Hoàng hậu có chút bất ổn. Vi thần sẽ kê đơn an thai cho điện hạ, vài ngày tới vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi.”

“Nhanh đi nhanh đi!”

Hoàng Tử Quy kê đơn, tâm tình có chút nặng nề. Năm đó là Thịnh Huy đế đưa hắn rời khỏi thảo nguyên, còn cho hắn một đường bước lên mây xanh, bởi vậy hắn luôn trung thành và tận tâm với phu phu Hoàng đế.

Hắn hiểu rõ vì sao Hoàng hậu vẫn luôn bảo dưỡng vô cùng tốt lại bất ngờ động thai khí. Dù sao chuyện của Thịnh Huy đế cũng quá mức ngoài ý muốn, hiện tại toàn bộ những người biết chuyện đều bị bịt miệng, hắn và Trần ngư y lập tức ngày đêm ở lại trong cung, không được tùy ý ra khỏi cung.

Thân thể Tiêu Thương Hải vô cùng tròn nặng. Dương Tĩnh tự mình đỡ y nằm lên giường, nói:

“Đều là mấy ngày nay trẫm làm ngươi mệt rồi.”

Tiêu Thương Hải cười cười, nói:

“Có một việc vui vẫn chưa nói cho Hoàng thượng biết. Ngự y nói, thai lần này có thể là song bào thai đấy.”

Dương Tĩnh sửng sốt:

“Cái gì?”

Tiêu Thương Hải mỉm cười nói:

“Vốn không dự định nói cho ngươi biết sớm như thế, muốn chờ đến lúc sinh hài tử ra thì cho ngươi một niềm vui bất ngờ. Nhưng nhìn ngươi khẩn trương như thế, cũng không muốn giấu diếm nữa, miễn cho ngươi lo lắng. Là song bào thai, thai khí vững vàng, Hoàng ngự y và Tạ sư đệ đều đã chẩn mạch qua giúp ta.”


Dương Tĩnh vui mừng quá đỗi, có chút kính nể nhìn bụng của y:

“Hẳn nào lần này lại lớn như thế. Ta còn lo lắng giống như lúc sinh Nguyên An thì thai béo quá mức, làm cho ngươi phải chịu tội mà.”

Tiêu Thương Hải cười:

“Ta tuổi đã cao, có chút không chịu nổi. Thuật châm cứu của sư đệ cực kỳ cao minh, vài ngày nữa sẽ vào cung châm cứu an thai cho ta. Vừa lúc thân thể ngươi gần đây cũng không được tốt, có chút suy yếu, liền để sư đệ cũng giúp ngươi châm cứu điều dưỡng một thời gian đi.”

Dương Tĩnh nghĩ thân thể mình vẫn tốt, lần trước bất ngờ hôn mê, còn nghĩ là do tâm tình kích động nên huyết áp có chút cao.

Cao huyết áp ở thời hiện đại là loại bệnh thông thường, dựa vào dược vật trị liệu có thể khống chế rất tốt, thế nhưng ở thời cổ đại không thuận tiện được như thế, thời đại này còn chưa có những khái niệm cao huyết áp, xuất huyết não gì gì đó. Nhưng Dương Tĩnh không hiểu y thuật, cũng không biết châm cứu có giúp ích được gì cho việc chữa trị cao huyết áp, nhưng nếu Thương Hải đã nói như thế, hắn cũng không muốn gạt bỏ ý tốt, liền mỉm cười nhận lời.

Qua mấy ngày sau quả nhiên Tạ Như Thương tiến cung, mang theo một bộ kim, còn có một vài loại dược liệu.

Hắn vào sáng sớm mỗi ngày sẽ thi châm cho Tiêu Thương Hải trong Phượng Nghi cung, đến giữa trưa Dương Tĩnh hạ triều, liền thi châm cho hắn.

Như vậy qua hơn một tháng, ngày hôm đó Dương Tĩnh nằm ở trên giường, để Tạ Như Thương cắm mấy cái kim lên lưng hắn. Sau khi kết thúc, khi Tạ Như Thương đang thu dọn đồ đạc, Dương Tĩnh đột nhiên hỏi:

“Vĩ sao mỗi lần ngươi thi châm xong, đầu luôn đầm đìa mồ hôi như thế?”

Tạ Như Thương nói:

“Đại khái là vì trời quá nóng, trong cung lại muốn giữ ấm, quá nóng đi.”

“Thế nhưng mỗi lần ngươi thi châm thì, trẫm đều cảm thấy trong cơ thể dào dạt hơi ấm, có nhiệt khí chảy qua. Là nội lực của ngươi?”

Tạ Như Thương nói:

“Phương pháp châm cứu phối hợp vận hành nội lực, là điều kiện để đạt được hiệu quả tốt nhất. Đây là tuyệt kỹ độc môn của nhất phái Nga Sơn lão nhân ta.”

Dương Tĩnh cười, nói:


“Tiêu hao không ít nội lực của ngươi đi? Trẫm còn bao nhiêu thời gian nữa?”

Tay Tạ Như Thương run lên, thiếu chút nữa làm rơi hộp thuốc đang cầm trong tay xuống đất. Hắn bình tĩnh nói:

“Bệ hạ nói gì vậy? Thần không rõ.”

Dương Tĩnh vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói chuyện về thời tiết hôm nay thế nào, lạnh nhạt nói:

“Thời gian của trẫm không còn nhiều lắm đi, khó có được ngươi tận sức như vậy. Có một số việc sức người là không thể cứu vãn, làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời là được rồi.”

Tạ Như Thương vẻ mặt khiếp sợ, thất thố một chút, mới thấp giọng nói:

“Bệ hạ là thiên tử của Đại Thịnh, là người mang trọng trách của thiên hạ, há có thể…”

Hắn còn chưa dứt lời, Dương Tĩnh đã phất tay chặn lời hắn:

“Thương Hải đã biết?”

Tạ Như Thương dừng lại một chút, gật đầu.

“Còn ai biết nữa?”

“Thái tử, Hoàng ngự y, Chu ngự y và vi thần.”

Dương Tĩnh gật đầu, nói:

“Nói cho ta biết còn được bao nhiêu thời gian?”

Tạ Như Thương thấy sắc mặt của Hoàng thượng bình tĩnh, biết không giấu diếm được nữa, thấp giọng nói:

“Với nội lực và thuật châm cứu của vi thần, có thể kéo dài được khoảng ba năm.”

Bệnh của Thịnh Huy đế vốn là không có thuốc nào chữa được, mặc kệ là dùng bao nhiêu linh đan diệu dược bổ dưỡng, cũng chỉ là cho một con suối sắp khô cạn một giọt nước mưa, mà thuật châm cứu phối hợp với nội lực của Tạ Như Thương, chỉ là kéo dài thời gian con suối hoàn toàn khô cạn thêm một chút mà thôi.