*Edit: Nhược Vy*
*Beta; Quanh*
Đêm đông lạnh buốt như băng, nhưng mà giờ vẫn sớm, bóng đêm lạnh lẽo bị ánh đèn ấm áp chiếu sáng, tràn ngập nhưng không mãnh liệt. Hiếm khi có một ngày nghỉ, đám Chu Yểu tụ lại chơi với nhau cả một ngày, thời gian rãnh rỗi này vốn không có nhiều, buổi tối Chu Yểu bị Nghênh Niệm độc chiếm, hai cô gái đi dạo phố mua đồ, vô cùng vui vẻ.
Đôi mắt Nghênh Niệm bị một bộ trang phục mùa đông trong tủ kính hấp dẫn. Chu Yểu bị cô ấy kéo tay đi vào trong, đúng lúc này tầm mắt Chu Yểu lại chú ý đến bóng người đang ngồi xổm đối diện.
Cũng không tính là quá quen, nhưng người mà Chu Yểu đã từng gặp một lần, phần lớn sẽ có ấn tượng, huống gì lại có quan hệ “sâu sắc” như này.
“… Sao thế?” Không kéo được Chu Yểu, bước chân Nghênh Niệm dừng lại, quay đầu hỏi.
“Niệm Niệm, cậu… đi vào trước đi.” Chu Yểu mỉm cười, nói: “Mình muốn đến sạp bánh nướng đối diện mua bánh nướng ăn.”
“Cậu chưa no à?” Nghênh Niệm kinh ngạc: “Vừa rồi sao cậu không nói sớm! Biết vậy mình đã mua nhiều hơn chút rồi. Cậu xem cậu gầy như vậy, đói lả đi thì làm sao bây giờ? Đói bụng phải không? Đi thôi, chúng ta đi ăn trước đã…”
Nói xong, Nghênh Niệm ngay cả cửa tiệm quần áo cũng lười vào, kéo Chu Yểu đi ăn gì đó.
Chu Yểu ngăn cô ấy lại: “Không sao, mình mua cái bánh nướng thôi, đợi lát nữa cùng cậu chọn quần áo xong thì sẽ tùy tiện đi ăn gì đó, không phải quá đói bụng, chỉ thèm thôi, thật đó.”
Nghênh Niệm thấy cô kiên trì, đành phải miễn cưỡng đồng ý: “Vậy cậu mua xong nhớ vào đấy, mình đi thử bộ quần áo kia.”
Chu Yểu gật đầu. Hai người tách ra, một người đẩy cửa vào tiệm, một người đến ven đường, chờ dòng xe nườm nượp đi qua, cất bước đến sạp bánh nướng đối diện, không, phải là bên cạnh sạp bánh nướng mới đúng.
Chủ sạp bánh nướng là một ông cụ có chòm râu ngắn, đang hết sức chuyên chú làm bánh. Chu Yểu đi đến, không ngừng ở trước sạp ông ấy, ông ấy cũng không nhìn lên.
Cách sạp không xa, khoảng cách bảy tám bước, khi sửa đê người ta đã để lại một khối đá sớm bị mài mất góc cạnh, trơn nhẵn, rất thích hợp để ngồi. Cô Ngọc Quân ngồi trên tảng đá, trong tay là một cái bánh không có nhân [ ], nướng còn hơi cháy, chủ sạp bán rẻ năm mao [ ] cho cậu ta.
[ ] Mao: tên gọi khác của nhân dân tệ
Cậu ta ăn từng miếng, giống như nhai một cục tẩy dày nặng, vô cùng cố sức. Nhưng vẫn nhai từng miếng từng miếng, ăn thật sự nghiêm túc.
Bóng dáng Chu Yểu đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngăn lại chút ánh đèn mỏng manh hắt đến người cậu ta.
Cậu ta dừng lại động tác, ngẩng đầu, không có ý tốt trợn mắt nhìn Chu Yểu một cái, sau đó từ từ dời tầm mắt, tiếp tục động tác nhai nuốt chậm chạp của mình.
“Bữa tối à?” Chu Yểu hỏi.
Cô Ngọc Quân không quan tâm, cúi đầu ăn bánh của mình. Băng trên tay vẫn chưa tháo, nếu không nhìn mặt, chỉ nhìn quần áo dơ dáy của cậu ta, sợ là có thể ngồi cùng những ông cụ ăn xin, tất cả họ đều có dáng vẻ khắc khổ, trông không khác nhau là mấy.
Chu Yểu đi đến trước mặt chủ sạp, lấy tiền ra: “Năm cái bánh nướng nhân thịt [ ], bên ngoài giòn chút ạ.”
Bàn tay dính đầy bột của chủ sạp nhận tiền, lên tiếng trả lời: “Được rồi!” Sau đó lập tức bắt đầu làm.
Cô Ngọc Quân cho rằng Chu Yểu chỉ đến mua bánh ăn nên không để ý tới, ai ngờ sau khi chủ sạp làm xong năm cái bánh chiên rồi bỏ vào bao, cô xách túi nilon đến trước mặt cậu ta.
“Cho cậu.” Cô đưa cho cậu ta.
Cô Ngọc Quân dùng ánh mắt lạ lùng nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói: “Có bệnh à?”
“Cầm đi.” Chu Yểu lạnh nhạt nhíu mày: “Tôi không muốn lặp lại, lấy đi.”
Cô Ngọc Quân im lặng giằng co với cô, Chu Yểu mím môi, cúi người nhét toàn bộ cái túi nilon chứa bánh nướng vào túi áo bên trái của cậu ta.
Cô xoay người định đi, Cô Ngọc Quân đứng phắt dậy, lấy cái bao nilon ra, “Nóng như thế, cậu muốn bỏng chết tôi à?!”
Lúc này Chu Yểu mới xoay người nói chuyện với cậu ta: “Ăn no một chút, nơi này gió lớn, nhân lúc trời chưa mưa thì đi đi.”
Cô Ngọc Quân nhìn chằm chằm vào cô: “Cậu đang thương hại tôi?”
“Ai rảnh mà thương hại cậu.” Chu Yểu lười vô nghĩa, nhìn dòng xe cộ qua lại, thật sự chuẩn bị trở về tìm Nghênh Niệm. Còn không về, sợ Nghênh Niệm sẽ đợi đến nóng nảy.
Cô Ngọc Quân lại không muốn để cô đi.
“Này…”
Cậu ta hất cằm, nhìn Chu Yểu, đột nhiên hỏi một câu rất thiếu đòn, dường như là cố ý chọc giận cô.
“Cậu và Trần Hứa Trạch là một đôi phải không? Tôi thấy cậu ta đối với cậu lạnh nhạt chẳng ra gì, cậu còn một lòng đi theo. Sao, cậu không biết chuyện hư hỏng của nhà cậu ta? Tôi chắc là cậu cũng biết, không cảm thấy ghê tởm à?”
Chu Yểu im lặng không nói.
“Tôi nói này, Trần Hứa Trạch ngoại trừ bề ngoài thì có cái gì tốt?” Cô Ngọc Quân nhếch khóe môi, ra vẻ lưu manh: “Hai người hôn chưa? Hay là... lên giường chưa? Này, tôi nói cái này cho cậu, cái loại như Trần Hứa Trạch…”
“Tốt nhất là cậu đừng nói những lời này.” Chu Yểu lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tôi khuyên cậu, đừng lấy Trần Hứa Trạch làm trò đùa trước mặt tôi, nếu không cậu sẽ hối hận.”
Cô Ngọc Quân chỉ xem như cô đang ra vẻ: “Hối hận? Trong từ điển của Cô Ngọc Quân tôi không có hai chữ hối hận! Làm sao, tôi lấy cậu ta ra để nói giỡn, cậu có thể làm gì tôi? Đừng tưởng rằng cho tôi chút đồ thì tôi sẽ cho cậu sắc mặt tốt, thôi đi, các người căn bản không hiểu gì…”
“Người không hề hiểu gì là cậu.” Chu Yểu chen ngang: “Ấu trĩ, nhàm chán, Chuunibyou [ ], cho rằng chuyện mình đang làm là rất giỏi, cho rằng mình rất vĩ đại, đang đối đầu với cả thế giới, nhưng sự thật lại chỉ là một câu chuyện cười.”
[ ] Chuunibyou: là một hội chứng tâm lý, cũng là từ lóng bắt nguồn từ Nhật Bản, nói đến những thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành có tư tưởng luôn cho mình là đúng, kiêu căng, ngạo mạn, luôn cảm thấy mình bất hạnh
Gương mặt Cô Ngọc Quân lập tức thay đổi, cậu ta trừng mắt, khóe môi mím lại, trưng ra dáng vẻ hung dữ: “Được, cậu ghê gớm, tôi là một kẻ đáng cười. Tôi lấy Trần Hứa Trạch để làm trò đùa, người không phải là kẻ đáng cười như cậu có thể làm gì tôi bây giờ?”
Cậu ta nhìn cô từ trên cao: “Bề ngoài rất không tồi đấy, lên giường với Trần Hứa Trạch chưa? Cảm giác thế nào, Trần Hứa Trạch chắc là rất thích cậu đúng không?”
Chu Yểu yên lặng nhìn cậu ta ba giây.
Lúc Cô Ngọc Quân cho rằng cô không có lời nào để nói, liền nghe thấy cô mở miệng: “Cậu biết không, nếu giờ cậu nói thêm một câu chọc giận tôi, ngay bây giờ tôi có thể lập tức báo cảnh sát bắt cậu. Trong túi áo bên trái của cậu có năm mươi nguyên của tôi, tiền của tôi vì sao lại ở trong túi cậu, cậu cảm thấy cậu có thể giải thích được không?”
“Thứ hai, chờ cậu ra khỏi cục cảnh sát, đám bạn tôi sẽ tìm đến cậu. Giống như lần trước, cậu bị Trần Hứa Trạch đập vào tường. Một mình cậu ấy đã có thể đá cậu, cậu còn nhớ không?”
Giọng cô thong dong bình tĩnh, róc rách như nước chảy, nhưng mỗi một chữ nói ra đều trào phúng đến cực điểm, khiến người ta nghe xong liền tức giận. Cô Ngọc Quân bị cô nói mà sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần thì sờ túi áo bên trái, trong chỗ sâu nơi nhét túi bánh, có một tờ tiền không biết bị cô thuận tay nhét vào từ khi nào.
Cô Ngọc Quân trừng mắt với cô: “Cậu! Cậu…” Mặt cậu ta nghẹn đỏ, chỉ thốt ra được một câu: “Cậu không nói đạo lý!”
“Nói đạo lý với cậu, cậu có chịu tiếp thu không?” Chu Yểu chỉ trích: “Bảo cậu xin lỗi đương nhiên là không có khả năng, tôi cũng không chờ mong, mấy lời vừa rồi cậu nói tôi sẽ xem như không nghe thấy gì, nếu còn có lần nữa, tôi có rất nhiều biện pháp để trừng trị cậu.”
Chu Yểu liếc nhìn cánh tay đang băng bó của cậu ta: “Cảm giác bị bắt giữ lại để xử lý miệng vết thương cậu đã được thử, giờ cảm giác bị giữ chặt để nhét bánh nướng vào miệng, tôi đoán là cậu không muốn nếm thử đâu nhỉ?”
Cô Ngọc Quân thấy cô nói nghiêm túc, cúi đầu nhìn túi bánh trong tay, từng cái lớn đến dọa người, trên mặt không khỏi khỏi hiện lên chút lo sợ.
Chu Yểu xoay người, chờ xe đi qua.
Cô Ngọc Quân nhìn bóng dáng cô, thấp giọng kêu: “Này! Cậu cho tôi tiền là có ý gì, cần phải làm nhục tôi sao?!”
“Tôi không rảnh để làm nhục cậu.” Chu Yểu không quay đầu: “Cho cậu tiền chỉ để lát nữa cậu đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ nóng mà ăn, trời mưa, cảm giác tắm mưa không dễ chịu.”
Dừng một lát, giọng cô hơi nhẹ lại: “Ăn tô mì, lại uống chút nước, dạ dày sẽ thoải mái hơn.”
“Vì sao cậu lại đối xử với tôi tốt như vậy?” Cô Ngọc Quân đột nhiên hỏi.
“Tôi tốt với cậu sao?” Chu Yểu quay đầu lại, chiếc xe vận tải chạy qua, ánh sáng tiến vào khóe mắt cô, cô híp mắt, nhìn Cô Ngọc Quân cao hơn mình. Bóng dáng kia mơ hồ, trong mắt cô, khoảnh khắc đó trông như nhìn một người khác.
Chu Yểu không đáp, chỉ để lại một câu hỏi như vậy, sau đó liền đi, Cô Ngọc Quân muốn gọi cô, nhưng trong giây lát cô đã qua đường, tiến vào cửa hàng Nghênh Niệm đang thử quần áo.
________________
[ ] Bánh nướng không nhân
Video hướng dẫn cách làm bánh nướng không nhân
[ ] Bánh nướng nhân thịt
Video hướng dẫn cách làm bánh nướng nhân nhịt