Thập Tam Yêu

Chương 17: Ước nguyện

*Edit: Nhược Vy*
*Beta: Quanh*
Sau khi học xong lớp ba tiểu học, lên lớp bốn, chân Chu Yểu cũng không còn khiến người ta chú ý nữa. Cô ít đi lại, chỉ ngồi ở một chỗ, lúc đi cũng rất nỗ lực để học tập cách đi bình thường.


Lực chú ý của trẻ con thường khó có thể tập trung được như vậy, nếu như sinh lực chưa được phóng thích hết, một cục đá ven đường cũng có thể trở thành tinh cầu nghiên cứu nửa giờ.


Nhưng giấu thì cũng không giấu được, cho dù có cố gắng giấu thế nào, Chu Yểu cũng không có cách để hoàn toàn che dấu. Lúc đó chuyện này cũng không trở thành đề tài mà đám học sinh thường lấy ra đùa giỡn. Cho đến sau này, khi Chu Yểu kết thân với “người bạn” kia.


Lần đầu tiên gặp nhau, đó là trong phòng học ngập ánh chiều tà, Chu Yểu vừa đi vứt rác về, đối phương liền cười nói cảm ơn với cô. Sau khi quét hai hàng bàn ghế, đối phương bỗng nhiên nói: “Này, Chu Yểu, cậu đi không tiện lắm phải không?”


Chu Yểu sửng sốt. Quay đầu thì lại không thấy ác ý trên mặt cô bé đó. Trái lại cô bé đó còn thân thiết đến gần cô, ôm eo cô nói: “Không sao đâu, mình cảm thấy cậu rất tốt, chúng ta có thể cùng nhau chơi nha, đá cầu gì đó… Hoặc là, nhảy dây… À, làm thủ công cũng được nè, gấp giấy gấp sao gì đó cũng rất thú vị, chúng ta có thể chơi cùng nhau.”


Lúc ấy trong mắt cô bé đó là sự chân thành tha thiết, bình thản ung dung. Cứ như vậy, Chu Yểu chơi cùng cô bé đó, lúc mấy cô bé khác đá cầu, Chu Yểu sẽ đứng bên cạnh đếm giúp, lúc các cô bé đó nhảy dây, Chu Yểu không tham gia, nhưng lại là “cọc gỗ” duy nhất không thay phiên, ván nào cũng là một trong hai người giữ dây.


Không tính là vô cùng vui vẻ, nhưng cũng có chút, đôi khi, các cô bé đó lại hỏi cô về Trần Hứa Trạch, đầu óc cậu thông minh, nhưng lại không thích nói chuyện, chỉ có lúc nào cũng cùng Chu Yểu đi học rồi tan học.


Chu Yểu cũng không hay nói, những lúc này, mấy cô bé đó sẽ mất hứng mà “à” một tiếng, cảm thấy cô kiểu cách không phối hợp, phiền chán xua tay: “Chao ôi, không nói thì thôi, ai mà không biết các cậu là hàng xóm, cậu ấy có cái gì mà cậu không biết chứ.”


Chu Yểu khó mà nói lại, bị thua thiệt thì thôi, cô thật sự không muốn lấy chuyện của Trần Hứa Trạch để làm đề tài nói chuyện với người khác.


Tình bạn này không duy trì được lâu, khi phát hiện nữ sinh kia nhại lại động tác luyện tập đi trước gương của cô cho mấy cô bé khác xem, cũng chê cười cô, cái gọi là “tình bạn” giờ khắc đó đã không còn gì, trong lòng cô hiểu nhưng cũng không nói ra.


Chu Yểu trốn vào nhà vệ sinh, muốn khóc, nhưng rất kỳ lạ, nước mắt làm sao cũng không chảy xuống được. Cô vốc nước lạnh hất lên mặt, đôi mắt bị nước làm hồng hồng, giống như là tơ máu, cô thì từ đầu đến cuối không rơi nổi một giọt nước mắt.


Có lẽ, giây phút khi cô tiếp nhận việc chân mình có vấn đề kia, cô cũng đã bắt đầu tiếp nhận, đối với lúc ấy mà nói, bao gồm tất cả thuộc về “tương lai”.


Chuyện này Chu Yểu không nói cho Trần Hứa Trạch, nhưng cậu vẫn xông đến lớp cô, đen mặt, không nói hai lời đá ghế nữ sinh kia. Nữ sinh kia sợ hãi run bần bật, một đám người chen vào, ánh mắt ngoài sợ hãi còn có lên án, tố cáo cậu “bắt nạt người yếu hơn”.


Trần Hứa Trạch chọc khóc cô bé đó, bị cô giáo phạt đứng, từ đây Chu Yểu cũng bị những người đó cô lập.


Ngày thường gặp nhau, đám nữ sinh đó sẽ liếc nhìn cô, hoặc là đứng không xa khe khẽ nói nhỏ. Lúc học thể dục, lúc chạy bộ, mấy cô bé đó vừa chạy vừa cười chỉ vào cô đang ngồi dưới tán cây, cô không nghe được, nhưng tuyệt đối không phải là lời gì tốt đẹp.


Chạy bộ, tập thể dục xong, sau khi giải tán, đám nữ sinh sẽ tụm ba tụm năm chơi trò chơi, không ai bảo Chu Yểu, cô luôn luôn lạc đàn, lẻ loi một mình.


So với mấy đứa nhóc béo ú là hàng xóm trong ngõ nhỏ, lúc thì ném đá, lúc thì hát đồng dao, thì đến tuổi tiểu học, phương thức biểu đạt sự chán ghét rất đơn giản trực tiếp - “Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm, không bao giờ chơi với cậu”.
Ai cũng không quan tâm ai.


Vốn cho rằng cuộc sống tiểu học mâu thuẫn rồi cũng dần tan đi, cho dù không có người khác, nhưng mỗi ngày ngược xuôi đi học cùng Trần Hứa Trạch, vậy cũng đã đủ để Chu Yểu nói những lời muốn nói, cậu sẽ lắng nghe.
Hôm nay hoa nở rất đẹp.


Sao hoa nhài lại trồng gần nhà vệ sinh chứ, thơm như vậy nhưng lại không muốn đến ngửi.
Chủ nhiệm hôm nay mắng rất hung dữ, bạn học đọc bằng tiếng phổ thông kia hoảng sợ đến mức cắn lưỡi…


Ngày ngày trôi qua, thời gian thuộc về hai người họ, lúc mặt trời mọc, lúc mặt trời lặn, hai người càng dính lấy nhau, ai cũng không tách ra được.


Cho đến một lần trường học tổ chức hoạt động ngoài trường, lớp hai người họ được đưa đến công viên gần khu xây dựng, lúc đó cũng có học sinh trường khác, bốn lớp tập trung ở sân cũng đủ, mọi người không ngại ngùng gì, chiếm chỗ làm chuyện mình thích.


Chu Yểu vẫn không để ý như cũ, khi người khác tụ lại một chỗ ăn đồ ăn vặt mình mang đến, đám học sinh trường khác thấy cô sẽ tò mò đến nói chuyện, chỉ là thường thì cô còn chưa mở miệng, một trong đám nữ sinh lúc trước sẽ đến giật tay áo đối phương, kéo đến chỗ khác rồi khẽ nói: “Con nhỏ kia bị thọt đó, đừng chơi với nó! Chúng ta chơi nhảy dây đi.”


Chu Yểu giống như không nghe được vậy, người đến rồi người đi.
Thế giới vội vàng, người qua đường tầm thường, cô chạm vào mấy đóa hoa trong cỏ dại, nghĩ: Đều là mấy người râu ria, vì sao phải để ý?
Sự thật lại không chấp nhận được việc cô không thèm để ý.


Nữ sinh và nam sinh phải tách ra hoạt động, Chu Yểu ngồi một mình ở khu nữ sinh cũng tốt, xuất phát từ sự thương tiếc, mấy thầy cô giáo đôi khi sẽ đến nói chuyện với cô vài câu. Nhưng cô bé này không thích nói chuyện, không hề nhiệt tình nên cũng từ bỏ.


Cô đang chơi với một đóa hoa nhỏ màu tím thì đột nhiên có nữ sinh sốt ruột chạy đến.
“Chu Yểu! Chu Yểu!”
“Chu Yểu, không xong rồi! Chu Yểu.”


Cô đang ngồi trên đất, nghi ngờ quay đầu lại, một cô bé lạ mặt nôn nóng chạy đến báo tin dữ với cô: “Nam sinh ở gần hồ, hình như Trần Hứa Trạch rơi xuống nước, chưa kéo lên được, sắp chết đuối rồi, cậu mau đến xem đi…!”
Cô bé kia còn chưa dứt lời, Chu Yểu đã xoay người chạy sang phía hồ.


Tư thế chạy của cô giống như làm trò cười cho mọi người, cả một đường hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của học sinh cả hai trường, cả nam lẫn nữ.


Người biết cô bị thọt thì nhìn chằm chằm, bằng một ánh mắt có sự chán ghét, không phải xuất phát từ ác ý gì, cũng chỉ vì cô không giống người bình thường, sự khác biệt này tự nhiên khiến trong tâm người ta sinh ra sự ngăn cách. Mà trong lòng những đứa trẻ, loại cảm xúc này thật sự rất khó khống chế.


Còn những người không biết cô bị thọt thì mở to mắt, bàn tán với nhau: “Nữ sinh kia chạy trông khó coi quá…”
“Ôi, có phải nó bị thọt không!”
Cô giáo đã một bó tuổi cũng không quản được một vài cậu bé đang vỗ tay cười to: “Người thọt, ha ha! Người thọt đang chạy kìa…”


Những âm thanh đó theo gió chui vào tai cô, rồi lại biến mất không thấy. Trong mắt Chu Yểu không có cái gì khác, chỉ có cái hồ ở trung tâm công viên, gần trong gang tấc nhưng lại phảng phất như xa tận chân trời.


Trần Hứa Trạch nghe được tiếng động, cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, lúc cậu nhìn sang phía Chu Yểu, cô đã chạy tới trước mặt cậu.
“Cậu…”
Cô đứng yên trước mặt cậu, không ngừng thở dốc, trong tiếng hô hấp dường như còn có sự nghẹn ngào.
“Trần Hứa Trạch?”


“… Ừ?” Cậu không hiểu, đưa tay chạm vào cánh tay cô: “Cậu sao thế?”
“Trần Hứa Trạch!”
“Ừ? Chu Yểu cậu…”
Cô òa khóc, đứng ngay trước mặt cậu, gương mặt nhăn lại, nghẹn đến mức đỏ bừng, nước mắt nước mũi chảy xuống, vô cùng khó coi.


“Mấy người họ nói cậu rơi xuống nước.”
“Mấy người họ nói cậu chết đuối…”
“Mình cho rằng cậu thật sự chết rồi…”
“Cậu không rơi xuống nước chứ?”
“Cậu không ngã?”
“Cậu không sao chứ?”


Cô vừa khóc vừa hỏi, quần áo sạch sẽ trên người Trần Hứa Trạch phảng phất như không tồn tại trong mắt cô.


Trần Hứa Trạch lẳng lặng nhìn cô sụp đổ, tầm mắt đảo qua bốn phía, tất cả mọi người đang xem náo nhiệt, mấy nữ sinh từng xảy ra chuyện với cô cũng chạy đến bên hồ xem kịch vui, đưa tay che miệng cười vui vẻ. Trong đó còn có mấy người là học sinh trường bên cạnh.


Trần Hứa Trạch vừa thấy đã biết, Chu Yểu bị người ta đùa bỡn. Chân cô cứ như vậy bại lộ trước mắt bao người, lần nữa trở thành tiêu điểm của toàn trường. Sau khi quay về trường học, ngay cả những học sinh không biết mặt cô, từ đây cũng biết chuyện, lớp kia có một nữ sinh bị thọt, chạy rất khó coi.


Chu Yểu vẫn cứ như mọi ngày, không có bất luận thay đổi gì.
...
Đây là lần thứ hai Trần Hứa Trạch thấy Chu Yểu khóc, lúc cô cho rằng cậu rơi xuống nước thì đã chạy cả một đường, phơi bày khuyết điểm lớn nhất của mình trước mắt mọi người, không hề cố kỵ, chạy thẳng đến chỗ cậu.


Khi đó cậu đưa tay, chạm đến một giọt nước mắt của cô, lần đầu tiên Trần Hứa Trạch biết được, thì ra nước mắt của con gái rơi xuống tay lại nóng như vậy.


Chưa tốt nghiệp tiểu học, Chu Yểu đã chuyển đi khỏi ngôi trường đó, tách ra với Trần Hứa Trạch, không còn là bạn học nữa, sau đó sơ trung cũng thi vào trường khác, cho đến năm ba cao trung, cô được tiến cử, trở thành học sinh Thất Trung.


Nhưng trong khoảng thời gian rất dài này, ngày nào hai người họ cũng cùng nhau đi học, đợi nhau ở trạm xe buýt, tan học cùng đi về nhà, vẫn giống như thuở ban đầu, đi cùng một con đường, thấy phong cảnh giống nhau, chưa từng tách ra.


Mỗi năm sinh nhật Trần Hứa Trạch đều phải ước nguyện, trong mắt cậu, chuyện ước nguyện này chỉ là râu ria, thi thoảng Chu Yểu sẽ hỏi đùa: “Cậu ước gì thế?”
Ngay cả tạm dừng cũng không, cậu lập tức nói cho cô.
Cô nhíu mày dạy dỗ: “Nguyện vọng nói ra sẽ không linh.”


Cậu liền bĩu môi: “Tùy đi.”
Mặc kệ chúng nó linh hay không linh, cậu cũng không để ý.
Chỉ có một lần duy nhất, vào năm Chu Yểu chuyển trường, rời khỏi ngôi trường tiểu học đó, sinh nhật Trần Hứa Trạch, cậu lại ước nguyện như cũ. Chu Yểu khẽ hỏi cậu: “Năm nay cậu ước gì?”


Cậu mím môi, im lặng vài giây, lần đầu tiên nói: “Không nói cho cậu.”
“Vì sao?”
“…”
Bởi vì nói ra sẽ không linh.
Một năm đó...
Trước ánh nến, vào ngày sinh nhật của mình, trong lòng cậu là rất nhiều tình cảm không thể diễn tả được.


Trần Hứa Trạch đứng trước chiếc bánh sinh nhật vô cùng lớn, lần đầu tiên nghiêm túc ước nguyện.
“Tôi muốn trở nên thật mạnh mẽ.
Sau đó, bảo vệ cậu ấy.”