Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 50

Một nén hương qua đi. Hoa khôi của Dã Môn từ sau triếm lương đi ra, hơi thở có chút loạn, còn xoa xoa môi.

Ta bắt chéo hai chân mà ngồi, huýt sáo.

“Tiểu Hoàng điểu, khúc ngươi thổi là 《 lai nghi 》?”

“Đúng.”

“Sao lại thổi một khúc bi thảm với điệu nhạc đó?”

“Kỳ thật trong lòng con vô cùng bi thương, người không hiểu.”

Quỷ Mẫu ném thứ gì đó lên bàn. Ta quay đầu nhìn, tiểu bọ cạp, cũng màu tím. Cũng không biết lôi ra từ đâu nữa. Ta lập tức đứng lên:

“Chuẩn bị xuất phát.” Nghĩ nghĩ lại nói. “Mẹ nuôi, con muốn hỏi, vì sao Diễm Tửu kiểm tra nữ nhân mà Bạch Linh lại kiểm tra nam nhân? Vì sao không có người làm?”

“Cái này ngươi hỏi Diễm Tửu, sao ta biết?”

“Diễm Tửu với Bạch Linh, ai giống nữ nhân?”

“Đều không giống.”

“Bạch Linh hẳn giống một chút.”

“Ngươi đã lúc nào gặp qua nữ nhân giết người như thế? Bạch Linh bề ngoài thanh tú, tính tình tàn nhẫn.”

“Thanh tú? Y không bị hủy dung?”

“Ngươi nghe ai nói y hủy dung?”

“Nếu y đẹp, vì sao phải che mặt không cho người xem?”

“Y nói y không muốn một người biết mình còn sống.”


“Là kẻ thù của y?”

“Ngươi nói nhiều lời vô nghĩa làm gì? Đi nhanh.” Quỷ Mẫu đẩy ta, đúng lúc người chủ trì gọi hoa khôi Diễm môn lên.

Ta cầm một vỏ dưa hấu lên, ném lên trời, lại cầm đũa, lăng không đánh nát. Chộp lại tay, rồi nhảy lên.

Nhị thiếu gia ta quấn cùng nam nhân nhiều năm, thật sự mẫn cảm với đoạn tụ. Bạch Linh này tuyệt đối là một tên đoạn tụ nguyên chết, nếu vận khí tốt hơn, có khi ta còn gặp được một tên thích nằm dưới.

Ta đứng trước trướng liêm sửa lại tóc dài, gõ lên vách tường.

“Đại tôn chủ, ta có thể vào không?”

Trong phòng đốt nến đỏ, trướng liêm dưới ánh nến lắc lắc nhè nhẹ, cực giống lau sậy mùa thu. Bóng người nghiêng nghiêng, vải trên đấu lạp của người nọ cũng khẽ lay động. Xa vời như hư ảo, chuyện cũ mênh mông, hương hoa nhuộm hồng cả lục bình.

Gương mặt nghiêng lúc ẩn lúc hiện, vẫn nhìn hướng ta, nhưng thanh âm giống như lắng đọng lại qua năm tháng. Rất lâu sau đó, mới truyền ra:

“Vào đi.”

Ta đẩy trướng liêm. Bạch Linh cổ áo mở ra, tựa trên vách tường.

Ánh nến như đứa trẻ cố ý vui đàu, lập lòe trên vải mỏng. Ta dường như thấy rõ mặt y, nhưng vẫn nhìn không ra.

Ánh nến sáng sáng tối tối thực sự khiến người ta chán ghét.

Bạch Linh khẽ quay đầu, xuyên thấu qua tầng lớp ngăn cách mà nhìn ta. Trong nháy mắt, ta lại nhớ tới chuyện khiến người khác khổ sở.

Vẫn là ta thời niên thiếu, vẫn là Hiên Phượng ca thời niên thiếu.

Mưa to rơi trong rừng trúc, lá trúc bị nước hắt lên óng ánh óng ánh. Tiếng sấm nổ vang, ta cùng y ngồi trong phòng nhỏ. Mọi thứ yên tĩnh tới đáng sợ.

Y lấy ống sáo trong tay, đầu ngón tay ton dài, trắng nõn như ngọc.

Đều là ánh nến, chiếu lên mặt y, chiếu lên mắt y.


Mắt y rất sáng, giống như minh châu biển cả. Đại khái là phát hiện ta đang nhìn y, y bỗng dưng ngẩng đầu nhìn ta.

Mưa châu bay trong gió trở thành yên lặng.

Y buông cây sáo, đi ngồi xuống cạnh ta.

Ta nằm trên đệm, phá phá đám bông trong gối.

Mũi tên suy nghĩ sớm không biết bay về phương trời nào.

Mưa hòa với vạn vật trên đại địa, cửa trúc bị gió thổi lên tường, va chạm không tiết tấu. Ta chỉ nhớ rõ tay y rất lạnh. Cùng y mười ngón đan vào, quấn quít lấy nhau, ai cũng không thoát được ai, ai cũng không quên được ai.

Ánh mắt y ôn nhu tĩnh lặng, ồn ào của thiên nhiên đột ngột dừng lại.

Bên trong yên tĩnh, chỉ có tiếng y hô hấp.

Y cố hết sức duy trì hô hấp.

Ngay cả thứ nhẹ nhàng đến nỗi người ta không thể phát hiện ấy, đều đã được khắc sâu cùng y, ngấm vào tận xương tủy.

Cho nên, cho dù tận mắt nhìn thấy di thư y viết, di vật y lưu lại, cũng không tin tưởng y đã rời đi.

Bởi vì, ta có thể cảm nhận được hơi thở đã từ lâu ngấm vào xương cốt.

“Ngươi gọi Trọng Liên?” Bạch Linh đột nhiên nói.

Ta giờ mới phản ứng được, cười nói:

“Đúng vậy.”

Đôi môi dưới đấu lạp khẽ nhếch, y không nói nữa.


Điều chỉnh tâm tình, ta bóp nát vỏ dưa hấu ở trên đầu ngón tay, bắn ra. Nến đỏ trong đó vụt tắt.

Bốn phía tối đen.

Bạch Linh đột nhiên đứng lên. Ta tiến lên, ấn y ngồi xuống: “Đại tôn chủ võ công trác tuyệt, ta đương nhiên không dám mạo phạm, nhưng mà ta từ xưa luôn có sở thích — nói chuyện thích cùng người mặt đối mặt, ngài bỏ cái mặt nạ kia ra đi, thật sự gây trở ngại cho chúng ta trao đổi.”

Bạch Linh tháo đấu lạp.

Y tựa hồ có một mái tóc mềm mại, khuôn mặt cũng đặc biệt gầy. Y không đáp lời.

Ta trực tiếp túm lấy cổ y, mạnh mẽ hôn tới.

Thân thể y khẽ run, cũng không có phản ứng kịch liệt gì.

Ta nắm lấy cằm y, buộc y ngẩng đầu, trong lòng mừng rõ: tiểu từ này đúng là cam chịu. Vì thế càng thêm làm càn, ngón tay bắt đầu không chịu nhàn rỗi mà sờ soạng thân thể y, lưng của y, lại sờ đến phía trước, khi mạnh khi nhẹ vuốt ve nơi mẫn cảm của y.

Y khẽ thở, tựa hồ có chút chịu không được.

Ta bắt đầu nghi ngờ tên này là giả, sao dễ đối phó như vậy? Lại muốn khoa trương, ta muốn thượng y.

Ta nắm lấy cằm y, ôm chặt y, thổi khí vào miệng y:

“Chọn ta, biết không.”

“Được.”

Ta sửng sốt, tên này đồng ý cũng quá nhanh.

Tay y dường như chạm tới khuôn mặt ta. Ta lại cả kinh, đột nhiên nhớ tới trước khi ngọn nến tắt — y đã nhìn thấy mặt ta.

Nói không chừng, y đang suy nghĩ biện pháp giết ta.

Ta căng thẳng tới nỗi cứng người, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào, sau đó bỏ trốn mất dạng.

Ai ngờ, y chỉ sờ mặt của ta thôi. Từ giữa trán tới khóe mắt, đến mũi, đến môi, đến cằm… giống như một đứa nhỏ đui mù chưa bao giờ gặp qua ánh mặt trời, tò mò vuốt ve thứ đồ mà nó chỉ có thể thấy một lần, muốn ghi tạc thật sâu trong lòng.

Rõ ràng là không có ánh sáng.


Nhưng ta cảm nhận được y đang nhìn ta, ánh mắt chưa từng rời đi.

Căn bản không biết y định làm gì, ta thấp thỏm không yên, lại nghe y khẽ thốt lên:

“Lâm Vũ Hoàng.”

Trong nháy mắt, tim ta như ngừng đập. Ngay từ ban đầu đã ngu rồi, Bạch Linh này trí nhớ cũng quá tốt, mới gặp ta một lần, đã nhớ rõ như thế.

Nhưng mà, sau tiếng kêu này, y không nói gì nữa.

Tiếng y khàn khàn, sau khi thốt lên từ này, y liến tựa vai ta mà ho khan. Ho đến kịch liệt, ngay cả ta ngồi bên cạnh cũng thấy đau tim.

Đã bị nhận ra rồi, nhìn dáng vẻ này của y thì khả năng giết ta là không lớn. Ta dứt khoát hỏi:

“Chuyện gì?”

Y ôm ngực, cố nén lại, cố hết sức để thở, run rẩy, cố đè xuống.

Như đã qua mấy canh giờ, y mới khe khẽ nói:

“Vũ Hoàng.”

Ta không nói gì, y giống như không nghe được lời ta nói.

“Vũ Hoàng.”

Ta cũng không còn nghe lời y nói. Không biết vì sao, cùng một chỗ với người này, ta liền trở nên đặc biệt đa sầu đa cảm, giống nữ nhân. Hơn nữa, ta còn dễ nhớ tới Lâm Hiên Phượng. Bộ dáng Lâm Hiên Phượng đứng ở cạnh bờ sông cửa thôn phía tây, phất tay với ta.

Gió mát lạnh, trong làn sương mỏng, lá trúc khẽ phe phẩy, hương thơm ngát.

Thời gian một đi không trở lại.

Thiếu niên hào khí, vui vẻ đa tình.

Nhưng Lâm Hiên Phượng chưa từng dùng giọng điệu này gọi tên ta. Y nắm chặt tay ta, ngăn chặn tiếng ho, một lần nữa gọi:

Vũ Hoàng.