Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 29

Khi chúng ta đến cửa tây, trời đã chuyển hết thành màu đen.

Sương mù xanh xám, rộng lớn dày đặc. Tại nơi tối đen như mực này, sương mù dày đặc ẩn hiện mấy nhà tranh tiểu quán hoặc chữ viết. Sau đó, bốn phía đều là vách núi, gió thổi như rít, cái lạnh thấm vào, thẳng đến tận bên trong.

Lúc còn nhỏ thường xuyên trốn ra chơi, nhưng chưa bao giờ phát hiện cửa thôn âm trầm như thế.

Xe ngựa chạy rất lâu, mới nhìn thấy có người.

Hai nam nhân đứng ven đường, một người khoảng ba mươi tuổi dáng nhỏ, một nam tử khác cường tráng nhưng nhỏ tuổi hơn. Hai người bọn họ đều thổi thổi hơi vào hai tay, tay một người đầy nếp nhằn, tay người kia lại trắng như tuyết.

“Mấy vị khách quý, đến mua đặc sản của Loạn Táng thôn sao?” Vóc dáng cao cao kia đứng đó hô.

Xe ngựa dừng lại. Ta duỗi đầu ra.

“Tiểu ca, vừa rồi ngươi có thấy ai đi qua không?”

“Không có.” Người dáng nhỏ nói.

“Có.” Người dáng cao nói.

“Ai nha, ta không có nhìn thấy.”

“Công tử, ta có thấy. Nhưng người nọ thân pháp rất nhanh, nhoáng cái liền không thấy đâu.”

“Đi hướng nào?”

“Trong thôn.”

“Trong thôn?”

“Đúng vậy. Người nọ đi từ phía đó qua.” Gã chỉ chỉ phía tây.

“Nghe ta nói này lão đệ, ngươi có nhất thiết chuyện gì cũng phải ganh đua với ta không? Giống như ngươi cứ ương bướng nói Trọng Liên không phải con Trọng Chân, ta cảm thấy thật vô lý.” Người vóc dáng nhỏ nói.


“Sao lại vô lý? Ngươi biết nữ nhân Tiết Hồng kia được bao nhiêu? Vừa mới ở cùng Trọng Chân chưa tới một năm, đã có con với hắn? Chuyện này quá bậy bạ.”

Ta quay đầu lại nhìn Trọng Liên. Trọng Liên cũng đang nhìn ta.

“Sống với nhau một năm rồi có con thì có gì lạ? Huống hồ trước kia, kẻ câu dẫn trước là nam nhân đó.”

“Ngươi sao lại nói giúp cho họ? Ngươi coi trọng Tiết Hồng?”

“Tiết Hồng ta chưa gặp qua, chết cũng được mấy năm rồi.”

Trọng Liên kéo ta vào bên trong, nói với xe phu: “Đi.”

“Đi luôn sao?”

“Chuyện này nghe nhiều cũng vô ích.”

Vốn là định nhiều lời thêm chút nữa, vẫn nhịn xuống. Xe ngựa vẫn chưa chạy, người dáng cao bên kia nói: “Mua đặc sản của Loạn Táng thôn đi? Cam đoan công tử sẽ hài lòng, ngươi không hài lòng ta tặng không ngươi.”

Việc này thì lạ. Ta sống ở Loạn Táng thôn mười bảy mười tám thôn, lần đầu tiên nghe nói thôn này có đặc sản, trừ bỏ mấy thứ dở hơi bên ngoài. Song hơn phân nửa là đồ dỏm.

“Công tử, xem đi. Nếu không hài lòng với Loạn Táng thôn, chúng ta còn có đặc sản của Trọng Hỏa Cảnh.”

Ta lập tức chui đầu ra:

“Cái gì? Lấy ta xem.”

Người dáng cao kia ném cái gói to duy nhất trên mặt đất tới tay ta:

“Chỉ có thế này thôi.”

Túi to không nhẹ. Ta xách lại nhìn, thấy bên trong dường như có thứ gì đó trắng trắng. Đếm đếm, đại khái có sáu. Nhưng tia sáng quá tối, thấy không rõ, đành phải đưa tay vào. Kéo lên vật cứng lạnh như băng, nhìn kỹ, mới phát hiện đó là một đầu lâu.

Xương đầu lâu của người.

Chỉ có vài điểm *** quang. Trên đầu lâu trắng, có hai lỗ đen to, càng nhìn càng thấm xương.

Ta lập tức đem đầu lâu ném đi.

“Vị công tử à ngươi nhìn đi, Bắc Đẩu Thất Tinh hôm nay chỉ còn sáu. Công tử, ngài cùng vị công tử trong xe kia, ai nguyện ý đi làm sao thứ bảy?”

Ta ném cái túi ra, quay đầu liếc Trọng Liên.

Xe ngựa chạy như bay về phía trước.


Hai người phía sau cười ha hả, tiếng cười quanh quẩn trong vách núi.

Ta không ngừng nhìn lại xem Trọng Liên, hắn lại không hề có phản ứng. Giống như những lời vừa rồi không phải nói với chúng ta, và hắn cũng chỉ đang tiếp tục lữ trình của mình.

Sương mù ngoài cửa càng ngày càng dày, tứ đại hộ pháp cùng các trưởng lão từng người từng người biến mất.

Khi ta kịp phản ứng, người cuối cùng cũng không thấy đâu nữa.

“Chuyện gì đây?”

“Chúng ta bị vây trong sương mù trận.” Trọng Liên nói. “Hôm nay chạy không được rồi.”

Bốn phía chỉ còn là sương trắng.

Ngay sau đó, xe ngựa đột nhiên chậm lại.

Ta nói: “Xa phu, phiền ngươi nhanh lên được không?”

“Hắn đã chết.”

Ta sửng sốt, vén rèm lên. Xa phu nằm ngang trên chỗ ngồi, thất khiếu chảy máu.

Trong núi truyền đến tiếng chim hót bi thương.

Van vật trở nên yên tĩnh.

Ta ôm chặt di vật của Lâm Hiên Phượng, cầm tay Trọng Liên: “Không kịp rồi, ta lái xe, ngươi thừa lúc ta lái xe nhảy ra, trốn đi. Ta sẽ quay lại đón ngươi.”

“Không. Bọn họ nhiều người lắm, ngươi sẽ chết.”

“Sẽ không đâu, nói gì thì thân thủ bây giờ của ta cũng không quá tệ —-“

Ngay sau đó, hai thanh âm đồng thời vang lên.

Một ở phía trước. Là thanh âm xé vải, bẻ xương.

Một ở ngay lòng bàn chân.

Cái túi lớn kia lại được ném dưới chân chúng ta.

Hai cái đầu lâu lăn ra.

Bên trong xe tĩnh mịch.


Gió lạnh thổi tới, thi thể phu xa kia đã tan thành mảnh nhỏ, máu thịt bay tứ tung.

Bánh xe ngựa kêu ròng rọc. Cánh tay của xa phu cùng đầu theo đà rơi xuống trên mặt đất, hai mắt hai đường máu dài, hoảng sợ trợn to, nhìn về chúng ta.

“Thiên… Thiên Sơn.” Ta lớn tiếng. “Mẹ nó, chết kiểu này thật không anh hùng khí khái, ta không thèm! Thiếu gia đi ra ngoài quyết đấu với họ!”

Vừa muốn nhảy ra cửa xe, Trọng Liên bỗng ôm lấy ta: “Đừng sợ. Ta ở cùng ngươi.”

“Liên, cái mạng nhỏ của hai ta sắp không còn đó!”

“Trong Thiên Sơn, chỉ Bạch Linh có thân pháp nhanh hơn ngươi. Hoàng nhi, ngươi vẫn có thể chạy trốn.”

“Được, ta đi, ngươi chết ở chỗ này đi.”

Trọng Liên không nói hai lời đẩy ta ra ngoài.

“Ngươi đừng có phát bệnh được không?” Ta ương bướng quay lại. “Chạy nhanh rồi nghĩ biện pháp đối phó họ đi.”

“Trong sáu cái đầu lâu bên trong, ba cái là sư phụ ngươi.”

“Bọn hắn đào mộ?”

“Phải, bọn họ giết Nam Cung. Hai cái khác, hẳn là của Trọng Hỏa cung, chỉ là không biết của ai.”

“Nam Cung? Nam Cung trưởng lão?”

“Ừ. Bọn họ làm thế chỉ vì muốn lấy mạng ta, ngươi muốn chạy trốn, bọn họ cũng sẽ không đuổi giết quá gắt gao.”

“Nghĩ ra biện pháp khác được không?”

“Mang theo một người không có võ công, dù là người cao cường, cũng không thể chạy thoát.”

Ta đang muốn cãi lại, một đôi mắt hơi hơi đỏ xuất hiện ở cửa sổ.

“Liên cung chủ, cùng ta, đi, được không?”

Đôi mắt kia đang cười. Mắt loan loan, trông thật giống trăng khuyết. Nữ tử này, từng xuất hiện ở đại hội anh hùng.

Ta lập tức bỏ Trọng Liên ra, ngón tay hướng muốn chọc mắt nàng. Nàng thân hình khẽ động, tránh đi. Lập tức không thấy tăm hơi.

Ta đổi vị trí với Trọng Liên.

“Ha hả, quả nhiên già rồi, ngay cả một tiểu nha đầu cũng không đuổi kịp. Trọng Liên, cầm tim gan của ngươi ra, bồi bổ cho lão nhân gia, được không?”


Đầu của Vệ Lưu Không lại xuất hiện bên người Trọng Liên. Trọng Liên không phản ứng nhiều, nhưng ta sốt ruột tới độ cả người đầy mồ hôi. Đợi tới lúc ta đổi qua rồi, mới phát hiện y phục mà Vệ lão đang mặc, chính là của người dáng cao kia.

Vậy thì người dáng thấp kia, tám phần là Vọng Thực.

Chung quanh chỗ này, rốt cuộc ẩn núp bao nhiêu người?

Ta vừa qua, liền cầm đao chém Vệ Lưu Không. Vệ Lưu Không cũng không tránh, còn rút ra quải trượng (gậy chống) ngăn cản. Hai người đối đầu một lúc, lão không bằng ta, bên cạnh Trọng Liên lại xuất hiện thêm một người.

Là tên Bách Lý Tú cầm quạt kia.

Cây quạt trong tay hắn tuy nhỏ, nhưng dưới bàn tay lớn của hắn mà xoay tròn cực nhanh.

Trọng Liên nói đúng, nếu một mình ta đối phó, hoàn toàn không có vấn đề. Chỉ là muốn bảo vệ Trọng Liên, quả thực khó như lên trời.

Ta đối phó không xuể, còn bị cái quạt kia tặng cho một vết thương trên tay.

Cuối cùng, chỉ còn nước chống đỡ trên ghế, đao đối phó Vệ Lưu Không, tay đối phó Bách Lý Tú.

Dần dần, thể lực không chống đỡ nổi, tay cũng bắt đầu run lên. Ta nghĩ biểu tình của ta thực sự rất khó coi, bằng không Trọng Liên sẽ không nhăn mặt cau mày thành như vậy.

Nhưng đúng lúc này, lại có người vọt đến, thanh trường kiếm hướng tới trước ngực Trọng Liên.

Phản ứng thứ nhất của ta chính là bổ nhào lên người Trọng Liên.

Trọng Liên kinh ngạc, vội vàng đẩy ta ra.

Cơ Khang rút kiếm trên lưng, chuẩn bị tấn công lần thứ hai. Một thanh âm của nữ nhân vang lên:

“Dừng tay!”

Thanh âm nghe qua không già, nhưng uy nghiêm trong ngữ điệu, thật sự không giống một cô gái hai mấy tuổi.

Ta vội vàng nhảy lên phía trước, đẩy thi thể xa phu, giục ngựa lên đường.

Sương mù thật dày, núi non trùng trùng điệp điệp.

Trong thời khắc tối đen, một thân ảnh trắng như tuyết bay xuống, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp (Aki: Parabol???) giống như bạch điểu giương cánh. Ta chưa kịp định thần, một mực tiến lên.

Ngay sau đó, một vật màu trắng từ trong xe bay ra, rơi xuống sơn cốc.

Trong nháy mắt giống như mất hồn, ta quay đầu lại, không kìm được kêu to. Kêu cái gì, ngay cả chính mình cũng không biết.

Đó là di vật của Hiên Phượng ca.


Còn có di thư của huynh ấy.

Một đôi tay đặt lên vai ta:

“Hoàng nhi, đừng quá đau buồn, trốn khỏi cái chết quan trọng hơn.”

Ta cơ hồ không thể bình tĩnh. Nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên hai chữ —— di thư.

Trước khi chết, Đản Đản nói một chữ: Nghi.