Thanh Xuân Cho Anh

Chương 22: Hoảng sợ

-"Bà chủ mời dùng trà..mời hai cô dùng trà "

Sau khi ba người phụ nữ  yên vị trên so pha....

Huệ Minh nhẹ nhàng nhận lấy, từ tốn uống  trà...rồi thong thả đề ly trà sang một bên..nhướng mày nhìn Thím Vương...

-" Thím Vương....Trên lầu có ai không?"

Thím Vương...há hốc miệng....mặt biến sắc, bàn tay run lên  nắm chặt vào nhau....không biết mở lời làm sao...

Lãnh Thiên Vy nhìn xung quanh...ánh mắt  quan sát hướng trên lầu....Thái độ Thím Vương chậm chạp trả lời làm cô ta bực mình...quát nhẹ...

-" Thím không nghe dì tôi hỏi gì à? "

-" Tiểu Vy..."

Huệ Minh nhíu mày..nhắc nhở cháu gái không được kích động....

Lãnh Thiên Vy chu môi...qua ngồi bên chỗ Huệ Minh...ôm cánh tay bà làm nũng....

-" Dì...dì không được mềm lòng với những loại người này...Dì phải nghỉ đến Anh Hải chứ "

Huệ Minh ngẫm nghĩ...thở dài trong lòng...

Triệu Vân ánh mắt nhìn xuống...mang nhẹ ý cười bên môi....vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Huệ Minh....

-" Dì....hay chúng ta về thôi...đừng làm anh Hải khó xử "

Giọng nói ngọt ngào...nghèn nghẹn nỗi khổ khó xử...

Huệ Minh nhìn Triệu Vân...ánh mắt không giấu nỗi vẻ đau lòng...bà vỗ vỗ lên bàn tay trắng muốt của cô ta....

-" Tiểu Vân...Dù chuyện gì đi nữa...hôm nay dì cũng muốn gặp cô ta..."

Triệu Vân im lặng không nói gì nữa...chỉ trở tay nắm bàn tay của Huệ Minh...nhẹ gật đầu....

Huệ Minh thấy cô càng ngoan ngoãn...lại  hiểu chuyện...bà lại càng thấy giận đứa con trai của mình....Một người con gái tốt đẹp như Triệu Vân....thế mà không đặt vào mắt...bảy năm con bé điều một lòng một da hướng về nó...Vậy mà bên này là qua lại với một đứa chẳng ra gì....Đúng là quả báo nhãn tiền thật mà....

-" Thím Vương cô ta đâu....?"

Huệ Minh không còn mềm mỏng như lúc đầu...lời nói cũng trở nên lạnh nhạt...ánh mắt sắc bén dò hỏi Thím Vương....

-" Bà chủ...Tiểu Bình.... đang nghỉ ở trên phòng.."

Thím Vương căng thẳng nuốt nước bọt trả lời....

-" Sung sướng quá nhỉ....đúng là loại người chẳng ra gì..."

Lãnh Thiên Vy nghiến răng đứng dậy...bước về hướng trên lầu....

-" Cô Vy....cô Vy...cô muốn làm gì...."

Thím Vương hốt hoảng đuổi theo...

-" Tiểu Vy...cháu bình tĩnh lại đã.."

Huệ Minh cũng lên tiếng can ngăn...

-" Dì...với loại người đó...chúng ta không cần nhẹ nhàng...Hôm nay cháu phải lấy lại công bằng cho anh họ...."

Nói rồi...đẩy thím Vương sang một bên...tiến về phía lầu....

-" Ây..Tiểu Vân...cái con bé này sao lại nóng nảy như thế..."

Ngăn cảng không được Huệ Minh quay sang cầu cứu Triệu Vân...

-" Dì...dì  đừng lo...để cháu lên xem sao "

Huệ Minh day day trán....mệt mỏi...

Triệu Vân xoay lưng môi nhếch lên...ánh mắt hiền lành trở nên hung ác....

Thím Vương hoảng sợ đuổi theo ngăn cảng... không ngừng bị Lãnh Thiên Vy đẩy ra...cô ta lật tung từng phòng...nhưng vẫn không thấy bóng dáng Giản Bình....

Đến căn phòng cuối cùng...Lãnh Thiên Vy đẩy mạnh ra....Khuôn mặt càng thêm tức giận khi tận mắt thấy...Gỉan Bình đang ôm chăn ngủ say trên giường....

Trong đời Thím Vương đây là lần đầu rơi vào trường hợp khó xử như vậy...

Nhưng dù có già cả..mu mụi đến đâu bà cũng biết trước mắt phải bảo vệ cho Giản Bình vì bà biết rõ vị trí của Giản Bình trong lòng Trương Hải quan trọng như thế nào.....

Thím Vương lấy hết can đảm  xông vào, chắn trước mặt Lãnh Thiên Vy

-" Cô Vy...cô Vy...để tôi...á...."

-" Tránh ra cho tôi..."

Lãnh Thiên Vy không nói nhiều lời đẩy mạnh Thím Vương ngã vào chiếc tủ cạnh giường...Thím Vương chống hai tay lên tủ mới gượng gạo chống đỡ cho đầu không va vào tường...bà thở hỗn hển....Nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động của Giản Bình để trên tủ...bà ngẫm nghĩ...cú ngã này cũng rất xứng đáng....

-" Đúng là đồ không biết liêm sỉ...dậy cho tôi...."

Lãnh Thiên Vy giựt phanh chiếc chăn ra...kéo tay Giản Bình...cố ý kéo ngã Giản Bình xuống thảm....

Giản Bình nghe tiếng ồn ào vừa mở mắt đã chứng kiến cảnh Thím Vương bị Lãnh Thiên Vy đẩy ngã...Tình thần chưa kịp tỉnh táo...đã thấy  cả người hơi lạnh bao trùm...kế tiếp một lực mạnh kéo cô dậy....té nhào trên thảm....

-" Á "

-" Ôi...Tiểu Bình...Tiểu Bình...cháu không sao chứ.."

Lúc này Giản Bình không cảm nhận cơn đau dù sao cũng có thảm..

Cô hoàn toàn tỉnh táo...cô ngã ngồi trên thảm...bộ dáng không thể thảm hại hơn được....trên người cô mặc chiếc đầm ngủ hai dây màu trắng....mái tóc đen suông mượt hơi rối buông xõa...

Khuôn mặt ngây thơ ngơ ngác....đôi mắt to tròn hoảng sợ....chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra...ánh mắt hoảng hốt nhìn những người đang xuất hiện trong phòng mình....

Người con gái vừa lôi cô từ trên giường xuống còn đang   nhìn cô đầy tức giận...hận như không thể bóp cổ cô ngay lập tức..

Người này là ai...cô lại  không quen biết cô ta...Nhưng khi nhìn phía sau cô ta là Triệu Vân...Giản Bình cảm thấy sống lưng lạnh toát...vì nụ cười Triệu Vân đang hiện trên môi nhìn cô đầy mỉa mai...tại sao bọn họ  lại xuất hiện ở đây...?

Vừa bước vào căn phòng này...Triệu Vân luôn nghĩ mình là người kìm chế tâm trạng rất tốt...Bây giờ cô ta mới hiểu....nghe là một chuyện nhưng khi chứng kiến tận mắt thấy lại là chuyện khác...

Cô biết Trương Hải và Giản Bình sống chung...nhưng khi thấy bằng chính mắt mình..cô mới biết cảm giác đau lòng là như thế nào...

Trong phòng.....hai chiếc áo khoác ngủ của hai người treo trên móc đồ...trước cửa phòng là hai đôi dép cùng màu có hình chú chó snoopy....màu hồng...chỉ là kích thước  hai đôi dép khác nhau mà thôi...

Triệu Vân cười lạnh trong lòng...Khi nào Trương Hải lại trở nên ấu trĩ đến như vậy là vì đứa con gái đó hay sao?

Nhìn trên bàn trang điểm...là nước hoa của anh...để cùng vật dụng của Giản Bình....

Chuyển mắt lên chiếc giường...hai cái gối nằm trên đó...trong đầu cô ta không ngừng hiện lên hình ảnh hai người bọn họ quấn quýt thân mật mỗi đêm trên chiếc giương đó....càng nhìn như có ai đấy dùng dao sắc đâm thẳng vào mắt cô ta...vừa đau vừa xót...hàm răng cắn chặt...vào nhau...môi nhếch lên...

-" Sao cô ta có thể hằng đêm nằm trên giường cùng anh Hải...nhưng lại...."

Triệu Vân lẫm bẫm một mình, lời nói mập mờ đứt khúc....như thể hiện sự đau lòng cho người đàn ông mà mình yêu..

Sự than thở ấy càng làm máu Lãnh Thiên Vy sôi lên...nỗi căm ghét Giản Bình càng thêm tăng cao..với Lãnh Thiên Vy ghét một người rất đơn giản...chỉ cần nghèo đã là cái tội...

còn dám đu bám Trương Hải lừa gạt tình cảm anh họ của cô ta..Chia cắt quan hệ của Triệu Vân cùng Trương Hải nhưng vấn đề cô ta ghét nhất ở Giản Bình là chị em tốt với đám người Tần Lam...Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến cho Lãnh Thiên Vy muốn tống cổ Giản Bình rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.....

Lãnh Thiên Vy  bước lại gần  Giản Bình... nắm tay Giản Bình kéo đi....

-" Đứng dậy...đồ đàn bà không biết liêm sỉ này.. đi...đi theo tôi..."

-"Á đau quá...cô thả tôi ra...tôi...tôi...sẽ tự đi "

Sức khỏe Giản Bình chỉ mới hồi phục...

không có sức khán cự lại Lãnh Thiên Vy.... vừa sợ, vừa đau....Tuổi đời quá nhỏ...lại non nớt...Giản Bình  không biết làm gì ngoài sợ hãi...

-" Cô Vy...cô để Tiểu Bình tự đi được không...con bé còn bệnh...sức khỏe không được tốt cho lắm...."

-" Bà tránh ra...bà im ngay...hôm nay bà cũng không thoát tội đâu...cùng một duộc với cô ta... lừa gạt anh họ tôi đúng không...tránh ra..."

Thím Vương ngăn cảng không được...bà cúi đầu lặng im nghe Lãnh Thiên Vy mắng chửi..cam chịu nhìn Giản Bình bị cô ta lôi xềnh xệch xuống lầu....Triệu Vân không có ý ngăn cảng... miệng nhếch nhẹ....cũng nối bước theo sau để xem kịch vui...

Bàn tay già nua...run rẩy...cầm lấy điện thoại Giản Bình trong túi...lúc vừa rồi bà lén bỏ vào...Thím Vương mở máy...nhìn thấy số Trương Hải bà chỉ vội nhấn nút gọi đi...chẳng kịp nói gì rồi bỏ điện thoại vô túi...đuổi theo xuống lầu.....