Thánh Vương

Chương 8: Đại hiển thần uy

“Kỳ nhi! Võ công của con không có bị phế bỏ?”

Trên khuôn mặt Dương Chiến rốt cục cũng đã khôi phục lại một chút huyết sắc, trong ánh mắt đều là kinh hỷ, cái hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng, tình hình vốn đã lâm vào tuyệt cảnh, vậy mà bây giờ như hồi phong chuyển lộ.

“Phụ thân, khí hải của con đúng là bị phá, nhưng do ngày đó bị sét đánh trúng, ngược lại thân thể đã biến hóa lột xác, kinh mạch khí hải đều đã được chữa trị, mà thân thể của con cũng được cường hóa, khí công đột nhiên tăng mạnh, đạt tới tầng năm cảnh giới Bạo Khí.

Dương Kỳ rất cung kính nói. Hiện tại đại ca, nhị ca đều đã bị trọng thương, trúng Ảnh độc, nên hắn buộc phải làm vậy, hoàn hảo một quyền mới vừa rồi chân chính không có thi triển “Thần Tượng Trấn Ngục Kính”, mà chỉ là quyền pháp của Dương gia, hơn nữa còn là ở trong gia tộc, vậy cũng sẽ không truyền đi ra ngoài.

Nếu như vừa rồi thi triển “Thần Tượng Trấn Ngục Kính” vậy Dương Phong kia sớm đã bị một quyền này đánh cho tứ phân ngũ liệt.

“Kỳ nhi! Tu vi của Dương Phong kia sớm đã đạt tới cảnh giới Bạo Khí. Còn ngươi vừa mới tiến nhập mà đã đánh bại hắn một cách nhẹ nhàng, vậy phải nói rằng thực lực chân chính không phải đơn giản như bây giờ a”

Dương Chiến vui mừng nói.

“Đúng vậy, bởi vì thân thể trải qua lôi điện tôi luyện, nên một quyền của con tăng lên rất nhiều, mạnh hơn cao thủ Bạo Khí bình thường rất nhiều”

Dương Kỳ biết, hiện tại muốn cho phụ thân an tâm, buộc chính mình không tiếc phải bộc lộ ra thực lực: “Cho dù là cao thủ tầng sáu cảnh giới Binh Khí, con cũng có thể chống lại”

“Ha ha ha … Trời không tuyệt nhất mạch Dương Chiến ta”

Nghe xong những lời này, Dương Chiến liền cười lên ha hả, thập phần vui sướng, đại ca và nhị ca của ngươi đã trúng Ảnh độc, ta sẽ tìm mọi biện pháp để khu trừ nó”

“Được… được, tiểu súc sinh!”

Dương Thạch khi đang còn kiểm tra thân thể của nhi tử mình đột nhiên ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn Dương Kỳ, “Đều là người Dương gia, ngươi cư nhiên lại hạ độc thủ như vậy”

Dương Kỳ vỗ vỗ tay: “Chư vị đều thấy được, chính hắn đã hướng ta ra tay trước, học nghệ không tinh nên chẳng trách người khác được. Mới vừa rồi các ngươi còn nói phải giáo huấn ta, bị ta giáo huấn lại nên tự mình rước lấy nhục. Như thế nào hả? Dương Thạch? Ngươi muốn thay nhi tử của mình xuất trận hay sao?”

Ngươi!!

Dương Thạch tức giận không thể kiềm chế nổi, bất quá lấy thân phận của hắn hướng Dương Kỳ xuất thủ, đúng là không ổn chút nào, còn Dương Chiến kia lại như hổ rình mồi, lúc nãy vị gia chủ này vừa mới biểu hiện thủ đoạn chính là bản lãnh “Nhân hình chân khí” đã là một chân bước vào Khí Tông cảnh, khiến cho bản thân hắn thật sâu kiêng kị.

“Tiểu tử, Dương Thạch là người có bối phận thúc thúc của ngươi, ngươi sao có cách nói chuyện như vậy đối với trưởng bối? Đã đánh cho đường ca ngươi bị thương, rồi còn lý sự nữa?”

Đột nhiên, một cao thủ có bối phận thúc thúc đứng bật dậy.

Lúc này đây, người có bối phận thúc thúc của Dương Kỳ có khoảng hơn ba mươi người, Dương Thạch, Dương Chân, Dương Húc … là ba vị có tu vi cao nhất, khí công đã đạt tới tầng tám.

Số còn lại đều là tầng sáu, tầng bảy, thậm chí còn có người ở tầng năm. Bất quá, nếu đi ra ngoài cũng được xem là cường giả. Trên đại lục Phong Nhiêu, tu vi khí công đạt tới tầng năm, đều được xem là cường giả, có thể lấy một địch trăm.

Dương gia có một quy củ, người đạt được tầng năm trở lên là có thể đi ra bên ngoài phát triển làm ăn, bản thân thành gia lập nghiệp.

Mà cao thủ chỉ trích Dương Kỳ tên gọi là Dương Khôi, tu vi đạt tới tầng sáu, là cao thủ trong gia tộc – ngưng khí thành binh, một mình đảm đương một phương, là người chủ quản tại Hồng Diệp thành ở phía Đông.

“Như thế nào? Đây là giao thủ công bằng, ta phải còn đố kỵ điều gì nữa sao? Vả lại, ai muốn cướp lấy vị trí gia chủ của cha ta, ta sẽ đối với hắn không có nửa điểm khách khí, Dương Khôi thúc, thúc nói có đúng không? Thúc đứng ra như vậy chẳng lẽ cũng muốn động thủ cùng với với con hay sao? Được … tốt, con rất tha thiết hoan nghênh Dương Khôi thúc, hy vọng thúc có thể chỉ điểm cho ta một chiêu hai thức a”


Dương Kỳ hời hợt nói, cái giọng ôn hòa khiến cho Dương Khối tức giận đến nổi sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Ngươi!

Dương Khôi thân thể vừa động, thanh âm vang vọng khắp đại sảnh, “Cũng tốt, ta đây liền giáo huấn tên tiểu tử ngươi không biết tôn ti chút nào cả”

“Xin cứ tự nhiên”

Thân hình Dương Kỳ vẫn đứng nghiêm, cư nhiên là muốn động thủ với Dương Khôi.

Dương Chiến lông mi khẽ nháy, muốn lên tiếng, nhưng lại thôi, chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến. Hắn muốn nhìn xem, hôm nay đứa con “bất hiếu” sẽ mang đến cho hắn chuyện mừng đến cỡ nào.

“Tên Dương Kỳ này dĩ nhiên muốn cùng động thủ với cường giả “Binh Khí” cảnh.

“Hắn dựa vào cái gì vậy? Phải biết rằng, cao thủ tầng năm so với tầng sáu kém hơn nhiều lắm, cho dù mười tên tầng năm cộng lại cũng không cách nào chiến thắng được cường giả tầng sáu, hay là hắn muốn chết cho nhanh?”

“Đã có được kỳ ngộ sao, rõ ràng võ công đã phế bỏ, với lại bị sét đánh nữa, ngược lại nhân họa đắc phúc, khí công tiến nhanh. Dù là thế nhưng quá cuồng vọng, dám vượt cấp khiêu chiến”

Một số cao thủ Dương gia tiếp tục bàn luận ầm ĩ, trong số đó có vài tên thanh niên tài tuấn mắt lộ ra kỳ quang, đối với Dương Kỳ hứng thú tăng lên không ít.

Cao thủ đệ nhất Dương gia của thế hệ chính là Dương Chiến.

Ở lớp tuổi trẻ, ba huynh đệ Dương Kỳ chỉ đạt hạng trung mà thôi, trong mấy năm nay ở tại các chi nhánh Dương gia đều xuất hiện rất nhiều lớp thanh niên thiên tài.

“Dương Chiến – con của ngươi muốn cùng ta động thủ, sao ngươi không lên tiếng?”

Dương Khôi với ánh mắt bức bách nhìn về phía Dương Chiến.

“Ngươi chỉ điểm cho hắn một chút chiêu thức cũng tốt mà”

Dương Chiến tùy ý nói, hiển nhiên là đã chấp nhận.

“Được, quyền cước không có mắt, con ngươi bị ta đả thương cũng đừng đau lòng đó”

Dương Khôi hai tay nắm chặt, thúc dục khí công, một chưởng bổ tới, nhất thời một luồng chi khí phong nhận hiện lên, ngưng tụ thành một thanh trường đao hư ảnh, phá không, hướng Dương Kỳ chém xuống tới.

“Phong Ma Khí Đao”

Dương Khôi tu luyện chính là “Phong Ma Khí Công” của Dương gia, rất uy mãnh, hung hãn. Phong Ma Khí Đao một khi được thi triển ra, giống như một pho tượng Đao Ma cuồng điên, chém giết lung tung, hơi thở trên đao phong có thể đoạt nhân đoạt thần, tâm cảnh của tu hành giả không tốt khi nhìn thấy liền sợ mất mật.

Nhưng, Dương Kỳ ngược lại rất tĩnh táo.

Bàn chân nhích bước, né tránh! Thân thể uốn lượn như xà, xuyên qua lại như cá gặp nước, hắn thi triển đúng là võ học chính tông của Dương gia “Ngư Long Bách Biến”

Võ học Dương gia có rất nhiều chủng loại, mỗi một môn đều có huyền ảo riêng của nó, tu luyện đạt tới cấp bậc tinh thâm, đều có thể biến hóa từ cũ rích thành thần kỳ.


Dương Kỳ lấy khí công vô thượng “Thần Tượng Trấn Ngục Kính” để thúc dục võ học Dương gia đến lô hỏa thuần thanh, thoát khỏi nguy hiểm, bản thân là một thanh niên tài tuấn, chứ không phải là phường giá áo túi cơm, tu vi cũng có chút thành đạt, chỉ tu hành trong mấy ngày, tâm trí thành thục cũng khiến cho tu vi võ học tiến bộ rất nhiều.

Phanh!

Dương Khối cư nhiên thấy thân hình Dương Kỳ chớp nhoáng qua Phong Ma Khí Đao, một lần nữa, năm ngón tay bắn ra kình khí kéo dài đến ba thước, như từng đạo phi kiếm, sắc bén dị thường, loại khí binh này chém sắt như chém bùn, người chịu một kích sẽ bị chém thành hai đoạn.

Mọi người cũng biết, lần này Dương Kỳ xong rồi, chiêu thức đó của Dương Khôi gọi là “Ngũ Biện Mai Khai” là đòn sát thủ của hắn, năm ngón tay phóng ra như năm thanh khí binh, cực kỳ tiêu hao chân khí của bản thân, nhưng cũng quỷ khí âm trầm, khó có thể trốn tránh.

"Bách bộ thần quyền!"

Dương Kỳ gầm nhẹ lên một tiếng, thân thể liên tiếp lui về phía sau, oanh kích liên tục mấy mươi quyền, trên mỗi một quyền đều mang theo khí lãng vòng xoắn, va chạm vào năm thanh chân khí kia.

Vốn, giữa “Bạo Khí” cảnh cùng “Binh Khí” cảnh đều có sự khác biệt rất lớn, trình độ cô đọng khí công như trời với đất, nhưng mãnh hổ không chống đỡ được đàn sói, tốc độ Dương Kỳ quá nhanh, chỉ trong nháy mắt mà đánh ra hơn bách bộ thần quyền, từng đạo khí lãng vòng xoắn oanh kích lên trên thân chân khí, bắn phá liên hồi, rốt cục khí binh kia liền bị ngăn cản ở giữa không trung, ông một tiếng bắt đầu tan rã.

Dĩ nhiên là bị bách bộ thần quyền đánh bay.

“Cái gì? Hắn tại sao chỉ trong nháy mắt mà có thể đánh ra nhiều quyền như vậy? Cảnh giới Bạo Khí thì không có khả năng duy trì chân khí lâu như vậy được”

Nhìn một màn này, ánh mắt của ba đại cao thủ Dương Thạch, Dương Chân, Dương Húc đều thiếu chút nữa muốn rớt ra ngoài, Dương Kỳ này tu luyện quả thực trái với lẽ thường tình, chân khí hùng hậu một cách kỳ cục.

Mặc dù, lượng chân khí của hắn xa xa không bằng binh khí của Dương Khôi, nhưng cũng quá nhiều, hơn mười lần bách bộ thần quyền được liên tục đánh ra, căn bản khí binh đó không thể chịu nổi.

Hà huống chi, bách bộ thần quyền của Dương Kỳ so với cao thủ Bạo Khí cảnh thì hung hãn gấp 10 lần.

“Chân khí thật hùng hồn a”

Khí binh của Dương Khôi bị đánh cho tan tành, sắc mặt biến đổi, thân thể liên tục run rẩy, nhất thời một luồng khí thuẫn hiện ra tại trước mặt của mình.

Phanh phanh phanh bang bang...

Khí thuẫn của hắn vừa mới dựng lên, bách bộ thần quyền giống như bão tố nện thẳng lên khí thuẫn, đánh cho toàn bộ khí thuẫn liên tục dao động, phát ra thanh âm chói tai.

Dương Kỳ vững vàng, cách không ra quyền, khí lãng mãnh liệt, liên tục công kích tới Dương Khôi, trong một hơi đã oanh kích hơn trăm quyền.

Mỗi một quyền đều mang theo khí lãng, khiến cho không khí chung quanh hắn không ngừng dao động, toàn bộ trong đại sảnh, kình phong nổi lên kêu vù vù, khắp nơi đều là hơi thở cuồng bạo, mỗi một người đều cảm giác được, hắn giống như một mãnh thú thái cổ đang nổi điên.

“Cái này … hắn chính là một tên quái vật mà không phải nhân loại, cho dù chân khí trong cơ thể có đầy đủ đi nữa thì kinh mạch cũng không có khả năng duy trì bạo khí tốc độ cao như vậy, hay là hắn không sợ kinh mạch sẽ vỡ tan sao?”

“Đây không phải là kinh mạch của nhân loại, một hơi đánh ra hơn trăm quyền, từng quyền đều là bạo khí, cho dù là yêu thú cũng không làm được”

“Dù kinh mạch cứng cõi nào đi nữa, khí hải có thể chấp chứa sao? Dù cho thân xác hắn là tinh cương cũng không chịu nổi, hay là do bị sét đánh mới cường đại như vậy?”

Rốt cục, có người nhịn không được thân thể run lên, vừa rồi Dương Kỳ liên tục ra bách quyền bạo khí, nghe xong thật sự rợn người, dù cho đã tận mắt chứng kiến nhưng cũng cho rằng đó là giả.

Dương Khôi liên tục lui về phía sau.

Dưới tốc độ của hắn, căn bản không thể nào rảnh tay mà phản kích lại, chỉ có thể không ngừng đưa chân khí duy trì khí thuẫn, sợ rằng khi bị Dương Kỳ oanh phá, thì chân khí trong cơ thể tiêu hao cạn kiệt.

“Tên tiểu tử này là người hay là quỷ vậy? Bạo khí mãnh liệt như thế, người bình thường sớm đã chết rồi, sao hắn lại giống như mãnh hổ long tinh, ta đều xa xa không bằng hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chân khí của ta tiêu hao hết, bị hắn đánh bại”

Dương Khôi vận chuyển khí thuẫn, bản thân hắn cũng đã trải qua trăm trận chiến, đâu có bị đánh bại dễ dàng như thế được, ánh mắt quét toàn trường.

Phong Ma bạo!

Đột nhiên, hắn buộc phải được ăn cả ngả về không, toàn bộ chân khí quán nhập vào khí thuẫn, trong nháy mắt khí thuẫn này liền bành trướng lên, biến thành một khối cầu cự đại, nổ tung trên không, đánh tan tất cả quyền kình của Dương Kỳ.

Thân thể Dương Kỳ bị chấn động, nhịn không được liên tiếp lui về phía sau, Phong Ma Bạo phát ra khí lãng khiến cho hắn vô pháp đứng vững, chớ đừng nói là thi triển bách bộ thần quyền để công kích.

“Tiểu tử, nằm xuống đi”

Thân thể Dương Khôi như chim ưng vụt bay đi, nâng lên hạ xuống, năm ngón tay như móc câu, khí mang xẹt ra, trảo như hùng ưng, vồ như thương lang.