Thánh Vương

Chương 32: Thu hoạch chiến quả

Lệnh Dương Kỳ vừa ban ra, lập tức tư binh Dương gia và đám tôi tớ ước chừng hơn một ngàn người, bắt đầu nhanh chóng tản ra tìm kiếm. Đầu tiên là giải tất cả tư binh, con em gia tộc, tôi tớ, nữ quyến toàn bộ đều tập trung ở giữa sân, giải trừ võ trang. Trường thương, kình nỏ nhắm những người chĩa vào, chỉ cần kẻ nào có bất kỳ dị động sẽ bị giết tại chỗ.

Ngay sau đó, từng rương tài bảo bị mang ra.

Bên trong các hào môn thế gia, tài bảo đều là các loại yêu thú yêu hạch, còn có yêu thú da lông, đan dược, quáng thạch trân quý,… vàng bạc cũng sớm đã xem như không phải tài bảo, bị loại bỏ làm trang sức, vách tường, chế tạo các tài liệu cho công cụ sử dụng trong nhà.

Nhìn từng đống yêu thú yêu hạch, đan dược được đem ra, Dương Kỳ âm thầm gật đầu, lần xét nhà này, có thể nói là toàn bộ thiệt thòi lần trước của Dương gia đã được đền bù.

Gia tài của toàn bộ Trần gia ít nhất cũng là mấy ngàn vạn, sau khi lục soát, Dương gia tựa như được nhận một cơn "Bão" tài phú.

Phốc!

Nhìn gia sản toàn bộ đều bị đưa ra, Trần gia gia chủ Trần Đại Lôi đau xé ruột gan, chấn thương nội tạng làm máu tươi tự trào ra khóe miệng liên tục.

"Trần Đại Lôi, ngươi chớ vội phun máu, ta biết Trần gia các ngươi khẳng định còn có mật thất."

Dương Kỳ nở nụ cười: "Tàng bảo mật thất mới là mấu chốt, mau khai ra, ta có thể lưu một cái mạng cho ngươi."

"Dương Kỳ, ngươi rất độc ác, ta thà chết cũng không nói. Lão phu sẽ không bao giờ khuất phục trong tay của đồ thỏ con như ngươi."

Xương cốt trong người Trần Đại Lôi vận chuyển phát ra âm thanh như sấm.

"Không nói, ngươi cứng miệng lắm. Trước tiên ta phế khí công của ngươi, để xem người Trần gia còn ai mạnh miệng nữa không"

Giọng Dương Kỳ trở nên đầy sát khí, một cỗ kình khí trào vào đan điền trong bụng Trần Đại lôi.

"Đừng..."

Trần Đại Lôi trên mặt hiện ra thần sắc sợ hãi kinh khủng, "Không cần phế võ công của ta, ta sẽ cho ngươi biết tàng bảo khố của gia tộc ở địa phương nào. Nó đang nằm trong thư phòng của ta, có một tấm bản đồ ghi lại toàn bộ mật đạo dưới lòng đất".

Gia tộc tài phú so với thực lực bản thân, Trần Đại Lôi tự nhiên biết chọn cái gì. Tại thế giới này là kẻ mạnh làm vua, có thực lực nơi nào đều có thể đạt được địa vị, nhưng không có thực lực thì có nhiều hơn nữa tài phú cùng địa vị cũng đều không bảo đảm, xem tình hình bản thân chỉ cần đợi thời khắc nguyên lão đoàn tới, xuất ra tiền chuộc, vẫn có thể bảo trụ mạng sống. Dù sao Dương gia lấy lại uy vọng, tài bảo cũng gom vào tay thì Trần gia nguyên lão cũng sẽ không ngồi yên, Dương gia nguyên lão chưa hẳn nguyện ý tử đấu.

Vừa nghe nói như thế, Dương Kỳ dừng tay lại, "Dương Lỗi! Lập tức đi thư phòng tìm xem."

"Vâng, Tam thiếu gia."

Một gã thống lĩnh tu vi tầng sáu mang binh lính đi lên trước mặt Dương Kỳ, cung kính quì một gối lĩnh mệnh. Đây là một đệ tử cấp thấp có thiên phú tu hành khí công của Dương gia, vì thế chậm rãi trở thành một thống lĩnh tư binh của gia tộc.

Trong thời gian qua, hắn đối với Dương Kỳ cảm giác vô cùng khinh thường, nhưng bây giờ Dương Kỳ là nhân vật làm cho hắn chỉ có thể nhìn lên. Chỉ chốc lát sau, Dương Lỗi đã đưa lên một tấm bản đồ, quả nhiên vẽ rất chi tiết nhiều địa đạo bí mật, đó chính là tàng bảo đồ.

"Án theo bản đồ thu toàn bộ bảo tàng!"

Dương Kỳ lớn tiếng phát lệnh, mấy trăm tư binh liên tục tiến vào sâu trong phủ đệ Trần gia. Sau khi vượt qua được nhiều cơ quan của các mật đạo, quả nhiên thấy vàng xanh rực rỡ, nguyên khí cường đại lóe lên.

"Tam thiếu gia, quả nhiên đã phát hiện một cái tàng bảo mật thất rất lớn"

Thống lĩnh Dương lỗi vội vội vàng vàng đi tới.

"Đi qua xem."

Dương Kỳ lập tức cùng đi vào phủ đệ Trần gia, tới một địa đạo to lớn, khắp nơi được khảm dạ minh châu rất quý báu. Một đường thẳng tắp xuống sâu trong lòng đất, có rất nhiều cơ quan đã bị vô hiệu, bất quá vẫn có thể nhìn ra được một đám bẫy rập cài răng lược: thủy lao, tường ép người, nhà giam, chông sắt...


Cũng may tìm được bản đồ nên vô hiệu được cơ quan tổng đầu mối then chốt, địa đạo liền an toàn như giẫm trên đất bằng.

"Tam thiếu gia, trong chỗ này của thông đạo chính là bảo khố. Chúng ta mở được cửa vào, bất quá còn chưa kiểm kê bảo tàng, phải đợi ngài đến xem xét. Ngoài ra, người của ta đã phát hiện ba tòa kho lương đựng đại lượng tụ khí đan, ít nhất hơn 10 triệu mai"

Dương Lỗi thống lĩnh hỉ khí đầy mặt, hắn cảm thấy Dương gia từ nay về sau tiền đồ thật sáng lạn.

Dương Kỳ nhàn nhã đi từng bước vào địa đạo, với tu vi hiện tại của hắn, xem như xảy ra biến cố gì, trời đất sụp đổ cũng có thể phá vỡ mặt đất thoát đi, lực lượng năm đầu viễn cổ cự tượng đã có thể so sánh với lực lượng của Khí Tông cảnh.

Đi đến cuối đường, Dương Kỳ gặp một cánh cửa lớn bằng cương thiết dày khoảng ba thước đã bị mở ra, trong đó châu quang bảo khí, toàn bộ đều là bảo bối!

Các loại tài liệu cần để chú tạo pháp bảo, yêu thú Yyu hạch đều là tinh phẩm. Ngoại trừ như vậy ra, một miếng đan dược tốt nhất đang đặt trong hộp bằng Hàn Ngọc có tác dụng đền bù khí huyết, gia tăng trí khôn, thiên tư.

Đan dược, bình thường nhất chính là tụ khí đan, cũng là lương thực của tu luyện khí công giả. Bất quá còn có một số đan dược thần kỳ có rất nhiều tính chất đặc thù.

Ví như Dương Kỳ tìm được "Cửu Chuyển Kim Đan" chính là đan dược đặc chủng.

Đan dược chia làm rất nhiều cấp độ, phẩm chất.

Dương Kỳ biết 3 loại cấp độ Thượng, Trung, Hạ tam phẩm, chưa từng thấy hay nghe nói qua những đan dược cao cấp khác, cửu Chuyển Kim Đan kia cũng chỉ là thượng phẩm đan dược, nhưng vô cùng khó luyện chế.

Mà tụ khí đan là hạ phẩm.

Hiện tại, đan dược trong tàng bảo khố này đều là trung phẩm, hoặc là trung thượng phẩm, thể hiện ra tài lực hùng hồn của Trần gia. Ngoài rất nhiều đan dược ra thì một ít yêu thú yêu hạch cũng đều là Thất cấp, Bát cấp, mỗi một mai đều giá trị mấy mươi vạn, hơn trăm vạn.

"Đây là cái gì? "

Dương Kỳ liếc mắt liền thấy tại chính giữa tàng bảo khố có thờ phụng một pho thần tượng, xung quanh xếp nhiều linh vị tổ tiên Trần gia, ở phía trên pho tượng treo một cái gương.

Tấm gương này tựa hồ làm bằng ngọc thạch, phía trên phát ra lưu quang, không ngừng có các loại mây mù bốc lên thành hình dáng vân lôi long hổ, tựa hồ trong kính ẩn chứa một thế giới khác.

"Đây là cái gì? "

Dương Kỳ đem tấm gương bên trên pho tượng gỡ xuống, sau đó bức bách Trần Đại Lôi đang kiềm chế ở trong tay.

"Đại Thiên Kính... Đại Thiên Kính..."

Lúc này, trong thân thể Trần Đại Lôi bị Dương Kỳ dùng chân khí hoàn toàn khống chế, sống không bằng chết. Nhìn pháp bảo trân quý nhất của tổ tông gia tộc để lại cũng bị đem xuống, cả người hắn run rẩy không thể kiềm chế lại được, bất quá lại không có cách nào, sinh tử đã bị nắm giữ ở trong tay địch nhân.

"Có công hiệu gì? "

"Đại Thiên Kính là Trần gia tổ truyền chí bảo, truyền thuyết kể rằng nó có thể suy đoán hết thảy những thiếu sót về võ học, hoàn thiện thêm cho một ít bộ võ học, ví như: Ngươi trong lúc học một bộ võ công diễn luyện trước mặt tấm gương, chiếc gương này sẽ hiện lên các loại sơ hở trong võ học của ngươi đã được đính chính lại..."

Trần Đại Lôi gian nan nói.

"Tốt quá, có khả năng đính chính sơ hở trong võ học..."

Dương Kỳ lập tức thu tấm gương vào túi, hắn dựa vào trực giác, thấy được công hiệu Đại Thiên Kính xa xa không chỉ dừng tại một điểm này, Trần Đại Lôi chưa khai hết sự thật, bất quá lúc này cũng không so đo, phất tay một cái: "Đem toàn bộ tài bảo ra khỏi nơi đây"

A!

Ngay khi hắn vừa mới hạ mệnh lệnh xuống, một tiếng kêu thảm thiết từ trên mặt đất truyền ra, mặc dù rất mỏng manh, nhưng trong lỗ tai của Dương Kỳ lại rõ ràng không gì sánh bằng, đây là thanh âm do một tên gia tộc tư binh bị thương phát ra.


"Chuyện gì xảy ra? "

Hắn đột nhiên thét dài một tiếng, lao ra khỏi địa đạo, tiến đến môn khẩu.

Quả nhiên, lập tức thấy ước chừng hơn mười tên tư binh Dương gia gác ở cửa ra vào đã bị người ta dùng kiếm chém đứt gân tay gân chân té nằm trên mặt đất. Gần đó có 5 người đứng dáng thẳng tắp, đều hết sức trẻ tuổi, ba nam hai nữ, một người nam tử trong số đó cầm trường kiếm trong tay, chỉ vào tim đội trưởng tư binh: "Phế vật, nhanh chóng gọi Tam thiếu gia các ngươi đi ra đây! Chúng ta có lời muốn hỏi hắn"

"Sư huynh, có người đến đây"

Một nữ tử nghe thấy tiếng thét dài của Dương Kỳ, vội vàng nói.

Năm người liền đưa ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới Dương Kỳ vừa xuất hiện..

"Ngươi chính là Dương Kỳ? Lần này tới xét nhà Trần gia?"

Một gã nam tử lạnh lùng thốt lên với kiểu cách như bậc đế vương đang nhìn xuống tới loại thần dân ti tiện nhất.

"Dương Kỳ là ta, các ngươi là ai? Tại sao làm bị thương thuộc hạ của ta?"

Dương Kỳ cũng phân tích đánh giá một chút những người này, không biết họ lai lịch thế nào.

"Hừ! Những tên này chỉ là phế vật đầy tớ thấp hèn mà lại dám ngăn trở chúng ta. Còn chưa trực tiếp đương trường giết chết cũng đã là cho Dương gia các ngươi một ít mặt mũi rồi. Chúng ta là đệ tử của Xuân Thu môn đ"

Gã nam tử kia vừa thu lại trường kiếm vào tay áo, vừa phủi phủi vết máu còn dính lại bên trên nói tiếp. "Chúng ta đi ngang qua Yến Đô thành, còn khuyết thiếu một chút tiền làm lộ phí, trông thấy các ngươi xét nhà thì cũng có một phần, như vậy đi, tất cả trọng yếu tài bảo Trần gia đem dâng lên đây, chúng ta viết cho ngươi một cái chứng nhận, từ nay về sau có phiền toái gì thì có thể báo ra tên tuổi Xuân Thu môn chúng ta. Chỉ cần chút tài bảo đã cùng Xuân Thu môn tạo nên một tia quan hệ, nói thật Dương gia các ngươi cũng kiếm lời rồi, ai bảo thái độ làm người của chúng ta quá chính trực, trượng nghĩa"

"Xuân Thu môn? "

Dương Kỳ nghe xong, trong lòng nghĩ thầm danh tiếng Xuân Thu môn này, cũng đã được nghe nói qua, là một môn phái vô cùng lớn trên Phong Nhiêu đại lục, mặc dù không được xưng là học viện, nhưng thực lực không kém, thậm chí viễn siêu hơn Ảnh Độc môn, Dương gia quả thật là không thể so sánh cùng loại này môn phái.

Mười Yên Đô thành, cũng không có thể so sánh cùng Xuân Thu môn.

Thấy Dương Kỳ trầm mặc, cả nhóm người đều cười đắc ý, đột nhiên một tên thanh niên nhìn thấy "Đại Thiên Kính"trong tay Dương Kỳ, trong lòng vừa động, "Dùng Cửu Thiên Thần Ngọc để chế tạo thành tấm gương? Tại sao có thể có loại bảo bối này, lấy ra đây cho ta"

"Cái gì? Cửu Thiên Thần Ngọc? "

"Phía trên Cửu Trọng Thiên là cái vật gì vậy"

"Thiên Thạch Thần Ngọc? Tại sao có thể xuất hiện loại tài liệu này?"

Năm vị thanh niên nam nữ đồng loạt đưa ánh mắt chiếu thẳng đến chiếc gương cổ ở trên tay Dương Kỳ, trong chốc lát đều tỏ vẻ khiếp sợ bức bách tiến về phía trước.

"Tiểu tử, mau kính dâng ra tấm gương cầm trong tay ngươi. "

Nam thanh niên cầm kiếm nói: "Loại vật này, không phải là người như ngươi có thể nắm giữ được đâu, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, chỉ có vào trong tay chúng ta Xuân Thu môn, mới tính là Thần vật có chủ tốt nhất. Ngươi không có đủ lực lượng và phẩm đức để có được nó."

"Không tệ, chức năng của Thần Ngọc, ngươi cũng còn xa không phát huy ra được"

Một nữ tử lắc đầu: "Dâng Thần Ngọc lên cho chúng ta, còn có toàn bộ Trần gia tài phú phải hảo hảo kiểm kê, chúng ta Xuân Thu môn xem như thu Dương gia ngươi làm thế gia phụ thuộc tôi tớ, về sau Xuân Thu môn sẽ che chở Dương gia các ngươi"

"Tiểu tử, ngươi còn chờ cái gì nữa? Xuân Thu môn ta đáp ứng thu Dương gia các ngươi làm nô tài, đây là các phúc khí do tổ tiên ngươi khéo tu để lại đó. Còn không dâng lên pháp bảo, dập đầu tạ ơn? Đúng rồi, phụ thân của ngươi vừa tu luyện đến Khí Tông cảnh, cũng lập tức gọi tới tạ ơn đi"

Lại một tên thanh niên tay không nhịn được phát ra giọng nói run run.

Trong mắt của bọn họ, Dương gia cũng chỉ là thế hào quê mùa thấp kém, danh tiếng Xuân Thu môn có thể hoàn toàn chấn nhiếp bọn họ sợ hãi không thể động đậy được.

"Phải không? Lại còn dập đầu tạ ơn? "

Dương Kỳ đột nhiên thân thể đứng thẳng lên: "Các ngươi là đệ tử Xuân Thu môn gì gì đó, dám tới đây gây sự, cũng tốt, ta sẽ tống các ngươi xuống địa ngục.

Hắn trả lời lại một câu đã làm cho toàn trường tựa hồ như hàn băng bị ngưng kết, tuy đang có nắng gắt chiếu trên cao, nhưng trong phủ đệ Trần gia mỗi người đều cảm giác sự rét lạnh dị thường, sát khí quấn chặt trên cơ thể mỗi người.

"Cái gì? "

Năm tên nam nữ đệ tử Xuân Thu môn cơ hồ không thể tin vào cái lỗ tai của mình, còn gã nam tử cầm kiếm kia tựa hồ không nghe rõ ràng: "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"

Nhưng, Dương Kỳ không nói gì thêm, trực tiếp dùng hành động nói cho bọn chúng biết câu trả lời của hắn.

Oanh!

Một quyền đánh ra, một đạo quyền phong phóng thẳng đến cổ họng nam tử này.