Thánh Vương

Chương 18: Hắc Thi sơn mạch

Ồ, đây là Hắc Thi Sơn mạch à”

Giữa trưa của ngày hôm sau, ánh nắng gắt gao chiếu rọi, tiếng ve kêu âm ỉ từ trong rừng cây phát ra khiến cho không khí nóng bức như có phần nóng hơn.

Con sông Yến từ trong một cái sơn mạch khổng lồ cuộn cuộn chảy ra. Nơi dãy núi âm u sâu thẳm này, khắp nơi đều là những ngọn núi hiểm trở, còn xung quanh thì bao bọc bởi những tầng lớp cổ thụ mọc kín mít che khuất luôn cả ánh sáng mặt trời. Đôi lúc, có những tiếng mãnh thú gầm rú truyền ra từ trong khu rừng rậm kia làm cho người nghe phải run lên vì sợ hãi.

Ào, ào, ào, từng đợt gió lạnh buốt từ bên trong dãy núi thổi ra, lúc chạm vào cơ thể làm da gà da vịt nổi hết cả lên.

Ở đầu nguồn con sông Yến kia, trong dòng nước xoáy kia có thể nhìn thấy thủy quái khổng lồ lúc lặn lúc nổi, như ẩn như hiện, mơ hồ có thể thấy vẩy và móng của chúng. Sát khí lẩn quẩn trên không, dòng nước chảy xiết trong hồ sâu kia có thể cuốn lấy một tu hành giả khí công thâm hậu vào trong đó mà không thể thoát khỏi kiếp họa.

Dương Kỳ đứng ở lối ra vào Hắc Thi Sơn mạch, nhìn dãy núi hung hiểm trùng điệp đó, trong lòng cảm giác được sự kỳ diệu của tạo hóa thiên nhiên.

Hắc Thi sơn mạch cách Yên Đô thành hơn hai ngàn dặm, ngăn trở bởi những vùng khỉ ho cò gáy. Với sức thường dân phải gian nan bôn ba hết mười ngày nửa tháng mới miễn cưỡng tới nơi, nhưng với khí công tu vi bây giờ của Dương Kỳ thì chỉ cần chạy một ngày đêm là sẽ đến được.

Hắn khoanh chân ngồi ngay ngắn, nghỉ ngơi chốc lát rồi móc ra từ trong lồng ngực một cái túi, bên trong đựng một viên Tụ Khí đan màu xanh óng ánh trong suốt, vị thuốc tỏa ra, chỉ cần ngửi một chút cũng khiến cho tinh thần đầy đủ trở lại.

Tụ Khí đan có từ thuở xa xưa, do một vị Thánh giả ở trên đại lục Phong Nhiêu chế ra, có thể giúp người dùng đan dược cường thân kiện thể, hoạt thông kinh mạch, bồi dưỡng nguyên khí và chỉ dùng một lần là có thể trong một ngày không cần ăn cơm.

Vì kết hợp với rất nhiều loại dược liệu lẫn tinh hoa của nhật nguyệt, linh khí của thiên địa, dần dà Tụ Khí đan trở thành đồng tiền có giá trị nhất trên đại lục và thay thế Kim Ngân tệ của trước kia.

Mọi người lúc mua các thứ đồ dùng như binh khí, khôi giáp, tơ lụa, thậm chí cả đầy tớ hay bảo bối, đều đem Tụ Khí đan ra mà tính.

Loại đan dược này cũng trở nên tiện lợi khi mang theo bên mình. Như lần này, Dương Kỳ đi vào trong Hắc Thi sơn mạch để tu hành, săn giết yêu thú, căn bản không mang theo lương khô gì hết, bớt đi ít nhiều phiền phức.

Dùng mấy viên Tụ Khí đan, Dương Kỳ vận chuyển khí công khắp toàn thân, da thịt gân cốt kêu răng rắc như tiếng pháo nổ, quanh thân nảy sinh những luồng khí lốc xoáy thổi trúng vào cỏ cây chung quanh, khiến tất cả đều đổ ngã.

“Chỉ còn thời gian mười ngày liền trở về tham gia yến hội, để coi vị thành chủ Yên Cô Phong kia sẽ nghĩ ra kế sách gì để đối phó ta? Bất kể như thế nào, quan trọng nhất là phải chấn hưng gia tộc, báo thù rửa hận, tìm Vân Hải Lam, Tống Hải Sơn khiêu chiến để rửa sạch sỉ nhục lúc trước, và muốn làm được điều này, nhất định phải có thực lực mạnh mẽ. Hy vọng trong thời gian mười ngày này, ta có thể đột phá cảnh giới Tượng Khí tầng bảy”

Vèo!

Hắn lập tức chui vào trong Hắc Thi Sơn mạch nguy hiểm trùng trùng, vận chuyển khí công hộ thân, di chuyển giữa cây cối, và trong cái chớp mắt đã tiến sâu vào trong khu rừng rậm.

Hắn muốn sớm tu luyện tới cảnh giới Tượng Khí, như vậy lực chiến đấu sẽ tăng lên gấp mười lần, không chỉ có thể ngưng khí tượng hình, ít ra còn có thể thi triển các khí công như “Ác Ma Chi Dực”, “Minh Thần Thủ Hộ”… vậy thì các cao thủ khí công tầng tám đều không thể làm gì được hắn.

Một khi ngưng tụ thành “Ác Ma Chi Dực”, hắn có thể tùy ý lướt đi ở trên không, ít nhất tránh bị người đuổi giết. Nhớ lại “Bạch Hạc Chi Dực” của Yến Phi Hà, bay bổng xông lên trời, linh hoạt tránh né các mũi tên, hắn khao khát mong mỏi không ngơi.

Uy lực và sự linh hoạt của “Ác Ma Chi Dực” so với “Bạch Hạc Chi Dực” nhất định là cao hơn nhiều. Bởi vì Thần Tượng Trấn Ngục Kính là công pháp phi thường của khí công cao cấp, trước mắt hắn chưa có cách nào xác định cấp độ phẩm chất của nó.

Luyện thêm sẽ thành khí công phòng hộ của Minh Thần Thủ Hộ, lúc thi triển ra là có thể đứng ở vị trí bất bại, vượt cấp khiêu chiến.


Ngoại trừ như vậy ra, tầng bảy cảnh giới Tượng Khí một khi thăng lên là sẽ có được nhiều loại kỹ năng như “Lăng không nhiếp vật”, … lúc thi triển ra, có thể nói cả người đều là thủ đoạn công kích, và có thể thay đổi hay lựa chọn bất cứ phương thức chiến đấu.

Trong khu rừng rậm rạp, cổ thụ cao chót vót che khuất cả bầu trời lên đến hơn mười trượng, trên mặt đất toàn bộ đều bị phủ đầy bởi những cành khô, lá héo. Còn xung quanh như bao bọc bởi đủ loại hơi thở dữ tợn, và loáng thoáng có thể nhìn thấy ma thú cực kỳ mạnh mẽ quanh quẩn ở đâu đó.

Cho dù Dương Kỳ di chuyển trên những tàng cây cũng chưa hẳn là an toàn.

Hắn liên tiếp vượt qua hơn một ngàn cây cổ thụ, tiến sâu vào bên trong dãy núi, sau đó dừng lại trên một cây to điều tức. Ngay lúc hắn vừa mới dừng lại, đột nhiên có một luồng gió tanh từ phía sau lưng đập thẳng vào mặt.

Quay phắt đầu lại, hắn nhìn thấy ngay một con cự mãng có thân hình thô dầy, há cái miệng rộng như cái chậu máu đớp tới. Mùi tanh hôi trong miệng của nó xông ra, rang nanh lấp lóe màu xanh lam, điều này cho biết hiển nhiên là có độc.

“Khá lắm.”

Dương Kỳ thân thể chợt di động, lập tức nhảy sang một cây đại thụ khác, tránh bị mãng xà ngoặm nuốt.

Vảy trên toàn thân của con cự mãng hung ác này hiện lên màu xanh đen, sáng bóng nhẵn nhụi, tựa hồ đao thương không thể xâm phạm, mà trong đôi mắt tam giác đang nhìn Dương Kỳ có vẻ giảo hoạt, lanh lẹ. Nhìn thấy Dương Kỳ tránh né một kích kia, cự mãng lại há miệng thật lớn để lộ một luồng khí vận chuyển ở trong miệng.

Phốc!

Luồng khí ngưng tụ thành một mảng độc khí to bằng đầu người, như cung tên bắn về hướng Dương Kỳ với tốc độ cực nhanh, làm cho bốn phía chung quanh đều chịu ảnh hưởng.

Lại là một loại khí công dị chủng ẩn chứa đầy kịch độc. Con cự mãng này muốn thông linh, trở thành ma thú, cho nên khí công hung hồn vượt xa trình độ tầng năm “Bạo Khí” cảnh của một cao thủ bình thường.

Ma thú, bởi vì có hình thể khổng lồ và trải qua lột xác, cho nên có thể tu hành đủ loại khí công. Có loại khí công của ma thú còn thâm hậu hơn nhiều so với con người, có được trí nhớ truyền thừa từ thời viễn cổ.

Trong truyền thuyết, vào thời kỳ xa xưa, toàn bộ trên đại lục đều do ma thú hoành hành, con người thực ra chỉ là đầy tớ của bọn yêu ma. Mỗi yêu ma khôn ngoan mạnh mẽ đều có uy năng chuyển núi dời sông, khí công tu hành đều do bọn hắn chế tạo ra.

Sau đó, vô số Thánh nhân trong Nhân tộc quật khởi, lấy lại sự cân bằng, rồi dần dần đem bọn yêu ma tiêu trừ, trấn áp nên mới có cục diện như bây giờ.

Bất quá, bên trong dãy núi hiện nay còn có quá nhiều huyết mạch của dị thú viễn cổ có được truyền thừa ký ức, một khi bọn chúng thức tỉnh thì hiển nhiên là tự mình sẽ tìm hiểu và tu luyện các loại khí công đó.

Mà, con đại mãng xà này cũng là ma thú của thượng cổ, hơn nữa ký ức đã được thức tỉnh.

“Súc sinh!”

Đối mặt với độc khí bắn tới, Dương Kỳ rống lớn một tiếng, tùy ý phất lên một trảo, một luồng khí đem độc khí đó đánh tan đi.

Cự mãng lấy làm kinh hãi, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, khi nhìn thấy đối thủ vượt xa bản thân, nó lập tức cuộn lại thân thể bò dưới tàng cây trốn đi. Nghiễm nhiên trí khôn của nó không thấp, tương đương với một tiểu hài tử tám chín tuổi.


Nhưng, ngay lúc nó muốn chạy trốn thì một cây trường mâu bằng chân khí chớp nhoáng xuyên thân xác của nó và găm nó vào trên thân cây, nó chết không kịp ngáp.

Vốn, cự mãng rất khổng lồ, lực sinh mệnh ngoan cường như vậy, bỗng chốc bị đóng cọc thì cũng chưa chết hẳn, có thể chỉ bị khốn đốn. Bất quá “Minh Thần Chi Mâu” quá ư mãnh liệt, chỉ cần trầy da tróc vảy một tí đều dẫn tới cái chết. Không giống độc khí đại mãng phun ra, bên trong ẩn chứa tính sát thương vô biên, có thể trực tiếp đánh tan, phá hủy linh hồn của sinh linh.

Chỉ trong nháy mắt bị “Minh Thần Chi Mâu” đánh trúng, linh hồn của cự mãng này liền tiêu tán.

Khi cự mãng đã chết, chân khí của Minh Thần Chi Mâu liền dần dần tan biến, tiêu tan giữa trời đất, khiến cho thân thể của cự mãng rơi nặng nề xuống trên mặt đất, làm cho đống cành khô lá úa văng tung tóe khắp nơi.

Dương Kỳ thoáng một cái nhảy xuống, nhìn nhìn thân thể cự mãng một chốc rồi ngưng tụ chân khí trên bàn tay, chân khí biến thành một lưỡi dao sắc bén cắt xuống trên thân thể cự mãng.

Chỉ chốc lát sau, lớp da của cự mãng đã bị lột xuống, rồi chế thành một cái túi thật lớn.

Tiếp đó, Dương Kỳ chuyển hướng con dao, từ trong túi mật của cự mãng khoét ra một viên tinh thể màu xanh nhạt giống như một loại bảo thạch. Đây chính là “Yêu hạch” sao.

Phàm là yêu ma, khi tu luyệt đạt tới tầng năm cảnh giới Bạo Khí, thì trong cơ thể sẽ sản sinh ra một quả “Yêu hạch” và trong quả đó sở hữu tinh hoa của khí công tu luyện.

Một quả yêu yạch, căn cứ theo cấp bậc, bán trên chợ đen đều có giá trị xa xỉ Tụ Khí đan.

Sở dĩ, rất nhiều người chạy vào bên trong sơn mạch này để săn giết yêu thú, thu hoạch “Yêu hạch” là để kiếm món tiền kếch sù. Mùa săn bắn của nhà họ Dương cũng đều có mục đích như vậy, các đệ tử trẻ tuổi thi đua với nhau, ai săn giết được nhiều yêu thú và đoạt được yêu hạch sẽ được gia tộc trọng thưởng.

Mỗi lần, Dương phủ tại mùa săn thú cũng có thể đạt được hơn trăm vạn yêu hạch, vừa có được một tài phú khổng lồ, vừa có thể khảo khiệm vũ lực của đệ tử trong gia tộc.

Lúc này đây, đối với việc săn thú, Dương Kỳ như là ngựa quen đường cũ. Hiện giờ ở nhà không có tiền, săn giết thêm vài yêu thú để kiếm tiền cũng là chính đáng. Lúc trước, giết một đầu cự mãng như vậy thì cần rất nhiều đệ tử trong gia tộc liên thủ, thậm chí một số lớn ra về đều mang theo thương tích trầm trọng. Bất quá, bây giờ một mình hắn toàn lực ra tay, lại không có cố kỵ, chỉ một kích Thần Tượng Trấn Ngục Kính là giết ngay.

Dương Kỳ phát hiện ra, môn thần công này tựa hồ như có một sự khắc chế đối với yêu thú.

Với tình huống như vậy, việc Dương Kỳ săn giết yêu thú có phần nhanh hơn so với một số cường giả tầng tám.

Đánh chết xong mấy đầu cự mãng này và thu lấy yêu hạch, hắn trực tiếp đón nhận, vận dụng khí công hộ thể, phóng lên một cây đại cổ thụ, toàn lực triển khai thính giác, thị giác quan sát đến những vùng sâu thẳm hơn.

Thoáng chốc, đủ các loại âm thanh truyền lại rồi đi vào trong đầu của hắn, dường như nối kết lại thành một hình ảnh lập thể.

“Ân, cách đây không xa có vài chục con ngân bối ma lang* (sói lưng bạc)! Có mùi máu tươi?”

Cái mũi của hắn giật giật.

Hắn từ trên thân đại thụ nhảy xuống, nhanh chóng phóng đến một mảnh đất trống trải nằm sâu bên trong khu rừng rậm, liền nhìn thấy ước chừng hơn mười con cự lang, toàn thân đều ánh màu bạc, đang ngấu nghiến mấy cổ thi thể.

Mấy thi thể kia đúng là nhân loại, loáng thoáng có thể nhìn thấy khôi giáp và binh khi tán lạc ở một bên gần đó.

Những mạo hiểm giả này tiến nhập vào trong này với mục đích cũng giống như Dương Kỳ, nhưng lại gặp phải độc thủ của cự lang màu bạc.

Đám cự lang màu bạc đó so với cự mãng (mãng xà) thì lợi hại hơn nhiều. Chúng là yêu thú có tiếng tăm vang dội, hợp đàn kết đội, có tổ chức kỷ luật, đi lại trong rừng như gió, mà mỗi một con sau khi trưởng thành đều có khí công tu hành khai mở, kinh khủng hơn nữa là da và lông của chúng gần như không sợ đao thương bình thường, giá trị lại xa xỉ.

Nếu như không may gặp phải đám ngân cự lang màu bạc này trong rừng rậm, thì bi kịch lập tức sẽ bắt đầu, chẳng khác nào đắc tội với một thế gia hào môn tại hiện thế.

Trí khôn của loài lang sói này không có thua kém gì với loài người.

Trong truyền thuyết, tổ tiên của loại lang sói này là một vị Yêu Thánh thượng cổ tiếng tăm lừng lẫy, ký ức trong huyết mạch cũng không phải là chuyện đùa.

Ngay lúc Dương Kỳ vừa chạm mặt đất, những đôi tai của hơn mười con cự lang đang ăn thi thể liền khẽ động, lập tức quay đầu lại.