Thánh Vương

Chương 174: Nghĩa bạc vân thiên

"Huynh đệ tốt!"

Dương Kỳ nhìn thấy đám huynh đệ của mình không thiếu
một ai đều bước ra, muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử, trong lòng vô cùng
kích động, nhiệt huyết sôi trào nói:

"Dương Kỳ ta có thể kết huynh đệ với các người đúng là tam sinh hữu hạnh, có chết không hối tiếc."

Thanh âm của hắn chấn động vòm trời, lan tỏa ra ngoài, bốn đại học viện và nhiều môn phái đều nghe rõ.

Quả nhiên là hào khí tận mây, nhiệt huyết như sóng vỗ.

Lúc này, tiếng nghị luận bên ngoài đà im lặng, trong Thái Tử hội có nhiều
cao thủ như mây, nhưng thể lực của Dương Kỳ cũng đâu có yểu, hơn nữa
nghĩa tình còn nặng trịch.

Thái Tử hội tuy ràng thành viên đông đảo,
quy định nghiêm ngặt, tổ chức nghiêm mật, thể nhưng trong nội bộ mâu
thuẩn với nhau nghiêm trọng, tuyệt đối sẽ không vì một người gặp đại
địch mà cùng đứng ra bênh vực.

Họ toàn là những người lấy lớn hiếp nhỏ, lấy ác bức thiện, nếu thấy người ta thế mạnh là lẩn trốn, cúi đầu khuất phục.

Thế nhưng hiện giờ có 19 người ở cường giả Đoạt Mệnh đứng ra chống đối lại
Thái tử, đúng là làm cho thành viên Thái Tử hội kinh ngạc vô cùng, trong lòng sinh ra sợ hãi, không phải sợ hãi lực lượng của đám người này, mà
sợ hãi tính đoàn kết của họ, sợ hãi sự nhiệt huyết và hai chữ huynh đệ.

Phải biết ràng, cho dù có 10 nhân vật cảnh giới Truyền Kỳ cũng không thể
chống lại Thái tử, đám người này ở trong mắt hắn chỉ là kiến hôi, hắn
chính là tồn tại vô địch, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn, tương lai có thể thống nhất toàn bộ đại lục Phong Nhiêu, trở thành thiên tử.

"Tại sao cái tên Dương Kỳ này lại có nhiều huynh đệ tới như vậy?"

Thấy cảnh tượng này, rất nhiều đại trưởng lão Truyền Kỳ đều kinh ngạc:

"Kia chẳng phải là Hỏa Thanh Tuyền, con của giáo chủ Bái Hỏa thần giáo hay
sao? Tại sao lại là huynh đệ cùng sống cùng chết với Dương Kỳ? Lại dám
chống lại Thái tử?"

"Còn nữa, kia chẳng phải người con thứ 9 của môn chủ Xuân Thu môn hay sao?"

"Đó là ba huynh đệ của Đằng gia, một thượng cổ thánh nhân thế gia. Ba người này là con cưng trong gia tộc, sao họ lại kết bái huynh đệ với Dương
Kỳ?"

"Cái này tính là gì? Ngươi nhìn Hoa Phượng Phượng mà xem, phụ
thân của nàng là Hoa Thiên Hùng của học viện Nhật Nguyệt, nghe đồn là sư đệ Lành tụ của học viện Nhật Nguyệt, đang tỉm hiểu tạo hóa, đà đạt tới
biến thứ 9 Bất Tử biến của cảnh giới Truyền Kỳ, rất có thể tấn chức đạt
tới cảnh giới thượng cổ đại thánh."

"Thảo nào, vừa rồi Hoa Phiêu Miễu lại tự động bỏ cuộc, hóa ra có một tầng duyên phận này."

"Ngươi có nhìn thấy Mạnh Thanh Sơn, Triệu Võ Hồn không, phía sau hắn chính là
Thánh Võ môn, một đại môn phái không kém không Xuân Thu môn và Bái Hỏa
thần giáo đâu."

"Phụ thân, mẫu thân của Kỷ Tiểu Mạn, Kỷ Tiểu Dung đều là đại trưởng lão Truyền Kỳ trong học viện Nhật Nguyệt."

"Quân Thiên Cừu, Lý Chính Đạo của Học viện Hải Thần cũng đều không phải chuyên đùa."

Có rất nhiều người biết thân phận những người đứng bên cạnh Dương Kỳ, tuy
ràng họ chỉ là cường giả Đoạt Mệnh, thế nhưng bối cảnh sau lưng họ lại
lớn.

Trong đó bối cảnh lớn nhất là phụ thân của Hoa Phượng Phượng, sư đệ Lãnh tụ của học viện Nhật Nguyệt, bản thân đă đạt tới biến thứ 9 Bất Tử biến cảnh giới Truyền Kỳ, có hy vọng rất lớn tấn chức thành thượng
cổ đại thánh, mặc dù không có danh tiếng hiển hách như Thái tử, thế
nhưng thủ đoạn cũng cao thâm vô cùng.

Những người này tập trung lại một chỗ tạo thành một lực lượng cực lớn.


Rất nhiều người đều đang nghi hoặc, Dương Kỳ chẳng qua chỉ là một đệ tử nơi thâm sơn cùng cốc của thành Yến Đô, vì sao lại được nhiều người ủng hộ
như

vậy?

"Chỉ là một đám ô hợp mà cũng dám chống lại ta, có phải muốn chết hay không?"

Thái tử lên tiếng, nhìn 19 người đứng trong lôi đài, bao gồm của Dương Kỳ,
ánh mắt của hắn đảo qua ai đều giống như kim khí cắt phá hư không, khiến cho lôi đài biến thành một mảnh đất nguy hiê,r, Dương Kỳ cảm thấy không gian ba động kịch liệt.

"Bản nhạc lúc hoàng hôn..."

Kiểm thuật của Dương Kỳ một lần nữa biến thành một màn sáng, bảo vệ đám huynh đệ của mình ở trong đó.

Thế nhưng, ánh mắt kia chỉ chớp mắt đă phá tan vòng sáng bảo hộ kia, tràn
vào trong cơ thể hắn, khiển cho đám người Hoa Phượng Phượng không kịp
phản ứng, lực lượng của Thái tử quá cường đại, chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể tiêu diệt bọn họ.

"Ngươi cho ràng dựa vào đám huynh đệ này là có thể chống lại ta? Chỉ phí công vô ích mà thôi."

Thái tử tới không xuất thủ, chỉ dùng ánh mắt đã đánh cho Dương Kỳ bay lên không trung:

"Nếu như ngươi không chịu tự phế võ công, vậy ta sẽ giúp ngươi một tay, đám người này không có tư cách khiển ta phải xuất thủ."

Bùm bùm!

Dương Kỳ cảm nhận trong ánh mắt của Thái tử ẩn chứa một lực lượng khiến cho
không gian ba động cực kỳ cường đại, dường như muốn phá hủy kinh mạch
toàn thân mình, khiển cho chân khí trong xá lợi đều biến mất, đan điền
khí hải hóa thành tro tàn.

Trước mặt Thái tử, giống như đứng trước mặt Diêm Ma quỷ đế, Dương Kỳ không cách nào chống lại.

"Liều mạng!"

Dương Kỳ đang muốn thi triển tuyệt thế khí công Thần Tượng Trấn Ngục Kình,
giải Thần Ma Phong Ấn, Minh Thần Chi Khải, Minh Thần Chi Mâu, Địa Ngục
Dung Lô đem ra sử dụng, lúc này chính là thời khắc sinh tử tồn vong,
không thể giữ lại gì cả.

Thế nhưng, cũng đúng vào lúc này, hình người màu vàng Chư Thần Ắn Ký trong mi tâm của hắn đã khẽ động.

Trong một sát na, lực lượng vô cùng vô tận từ mi tâm hắn truyền ra, nó di
chuyên cực nhanh, phá tan toàn bộ cô lực lượng của Thái tử đang tràn
ngập trong kinh mạch, tăng cường lực lượng cho Dương Kỳ.

Trong u minh, Dương Kỳ nghe thấy một thanh âm.

"Người được chư thần chúc phúc, khắc Chư Thần Ấn Ký lên người không thể bị tổn thương..."

Thanh âm này chỉ vang vọng trong đầu Dương Kỳ, người ngoài không hề hay biết.

Ầm ầm, ùng ùng!

Chân khí bốn phía Dương Kỳ nổ tung, làn sóng khí bốc lên khiến cho lôi đài nổ tung.

Vốn Thái tử đã dùng ánh mắt tạo thành một vòng sáng bọc lấy Dương Kỳ, thế
nhưng không biết vì sao vòng sáng kia đột nhiên nổ tung, Dương Kỳ một
lần nữa hạ xuống.

"Huynh đệ, ngươi không có chuyện gì chứ."

Mọi người đều tiến lên vây Dương Kỳ vào giữa. Hỏa Thanh Tuyền quay sang nhìn Thái tử nói:

"Thái tử, ngươi muốn đối phó huynh đệ của ta, phải bước qua xác ta."

"Ta không có chuyên gì!"


Dương Kỳ hét lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể bốc lên, ánh mắt của Thái
tử bị hình người màu vàng hòa tan, chuyển thành chân khí cho hắn, tiến
vào trong Địa Ngục Dung Lô, khiển cho chân khí của hắn tăng lên, lúc nào cũng có khả năng đột phá tới Đoạt Mệnh lần 7.

"A?"

Thái tử tiến
lên một bước, hắn không ngờ ràng ánh mắt của hắn có thể đánh bại một
Truyền Kỳ vậy mà không thể phế bỏ khí công của Dương Kỳ.

"Cũng hắn liều mạng?"

Triệu Võ Hồn ánh mắt sắc bén, hắn chợt quát lớn:

"Các huynh đệ, chúng ta tuy ràng bé nhỏ không đáng kể, nhưng tuyệt đối không thể chịu nhục, làm nhục huynh đệ của ta phải chết, đối thủ không chết
thì chúng ta vong!"

"Giết!"

"Làm nhục huynh đệ của ta phải chết!"

Đám người Hỏa Thanh Tuyền giơ cao binh khí trong tay, ngay cả Hoa Phượng
Phượng cũng xuất hiện một đạo chân khí ngưng tụ thành một con phượng
hoàng, con phượng hoàng này đỏ như máu, cất tiếng hát vang.

"Phượng Hoàng Tuyệt Xướng! Bắt đầu thiêu đốt lực lượng sinh mệnh!"

Có người chợt quát lớn.

"Một đám đám ô hợp, các ngươi cho rằng vì thế lực đàng sau lưng các ngươi mà ta không dám giết ngươi? Trên trời dưới đất không một ai cản được Thái
tử ta!"

Thái tử một lần nữa tiến lên một bước, trước mi tâm của hắn đột nhiên xuất hiện một cái con mắt dựng đứng.

"Nộ Nhãn!"

"Không tốt!"

Đột nhiên, hai đạo ánh sáng mãnh liệt hạ xuống trước mặt đám người Dương
Kỳ, đúng lúc này ánh mắt Thái tử cũng bắn ra, trong tia sáng kia ẩn chứa lửa giận vô cùng vô tận, muốn đốt cháy đám người Dương Kỳ.

Hắn thực sự dám động thủ đốt cháy đám người ở đây.

Đám huynh đệ phía sau Dương Kỳ đều có thế lực cường đại, thế nhưng Thái tử lại chẳng thèm kiêng nể, muốn thiêu chết bọn họ.

Sau khi Nộ Nhãn mở ra, lửa cháu hừng hực, Dương Kỳ chỉ biết không tốt, thân thể khẽ động đứng chắn trước mặt đám huynh đệ của mình, hắn biết chỉ
bằng vào lực lượng của bản thân thỉ không thể ngăn cản được công kích
của Thái tử.

Thế nhưng có hai thân ảnh hạ xuống còn nhanh hơn hắn, tiếp lấy ánh mắt kia.

"Thiên Thu!"

"Thánh Hỏa!"

Hai người này có vóc người khôi ngô, có khí tức cường đại, một người trong
đó ăn mặc giống như nho sinh, một người mặc trường bào lửa cháy.

Trung niên nho sinh kia vung tay, tất cả chân khí đều ngưng kết thành một
quyển sách, trong cuốn sách tỏa ra khí tức văn minh, chống đỡ một phần
của ngọn lửa.

Mà người mặc trường bào màu lửa kia cũng ngưng tụ chân khí thành một ngọn lửa, lấy lửa khắc lửa, đối kháng địch nhân.

Hai đại cao thủ vừa ra tay, nhất thời chân khí đánh thẳng vào Nộ Nhăn, vô
số chân khí phóng lên cao phát ra những thanh âm đinh tai nhức óc, không gian bên ngoài chấn động, giống như muốn tan vỡ.

Năng lực của một kích này rất mạnh.

"Thái tử, bọn họ đều là tiểu hài tử, tại sao ngươi muốn dùng Nộ Nhăn để đuổi tận giết tuyẹt?"

Trung niên nho sinh kia nói.

"Đúng vậy, Thái tử ngươi tính toán với bọn họ thì đúng là mất thân phận."

Người mặc trường bào màu lửa kia nói.

"Xuân Thu môn chủ, Bái Hỏa Giáo chủ!"

"Nộ Nhãn" trên mi tâm của Thái tử nhắm lại, làn da xung quanh mi tâm tỏa sáng, giống chưa con mắt kia chưa từng sử dụng:

"Ở đây có hai người con của các ngươi cho nên các ngươi mới ra tay đúng
không? Nhưng mà, tiểu tử Dương Kỳ này phá hỏng quy định của ta, ta không giết hắn thì uy nghiêm của ta còn đâu. Chẳng lẽ các ngươi cho ràng,
Xuân Thu môn, Bái Hỏa thần giáo là có thể cản dược ta?"

"Nói như vậy thì Thái tử nhất định muốn tính toán với con của ta rồi?"

Xuân Thu môn chủ thản nhiên nói:

"Ngươi là Thành Đồ của học viện Thiên Vị, hơn nữa Dương Kỳ đâu có phá hỏng quy định của đại hội luận võ lần này, ngươi tự dưng xuất hiện gây náo loạn, đúng là khiến cho bốn đại học viện coi thường!"