Thanh Triều Ngoại Sử 3

Chương 4: Suối tình

Khi nữ thần y tỉnh dậy, trời vẫn còn tối.  Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu.  Chuồi người ra khỏi tấm chăn, nàng cảm thấy đau, một nỗi đau dịu dàng.

Nữ thần y bước xuống giường, choàng chăn quanh mình rồi lặng lẽ bước lại gần cửa sổ.  Tiêu Phong đứng bất động nơi cửa sổ nhìn ra sân.  Chàng đang suy nghĩ gì đây, nữ thần y nhủ bụng, định mở miệng gọi thì tiếng bước chân của nàng khiến chàng quay đầu.

- Đúng ra, muội nên ở trên giường.

Tiêu Phong vừa nói vừa tiến lại gần nữ thần y.  Nửa thân trên để trần, đôi vai mở rộng, lực lưỡng, những vòng cơ bụng chuyển động khi chàng bước đi.  Thật đáng kinh ngạc.  Nữ thần y đứng lặng chiêm ngưỡng tướng mạo ấy.  Ôi! Chàng thật nóng bỏng.

- Lên giường đi - Tiêu Phong ra lệnh - Không thì muội sẽ vô cùng mệt mỏi vào sáng mai đấy.

Nữ thần y lắc đầu:

- Muội tỉnh dậy không thấy huynh, không ngủ lại được. 

Tiêu Phong vòng tay qua nữ thần y, nhẹ nhàng bế bổng nàng lên đưa trở về giường.

- Muội cảm thấy thế nào? 

Chàng hỏi khi đưa nàng về đến giường.

Bất giác nữ thần y liếc nhìn xuống giường, tấm trải đã khô đi nhưng vệt máu vẫn còn trên đấy.  Nàng ngước lên nhìn chàng, bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của chàng đang hướng xuống nàng.  

- Ổn ạ.

Nữ thần y đáp, sờ bàn tay lên ngực chàng, khẽ vuốt ve qua lại bờ ngực rắn rỏi để cảm nhận chúng.

Tiêu Phong đặt nữ thần y nằm xuống giường, nàng lập tức ngồi dậy níu lấy cổ tay chàng. 

- Nằm xuống đi. 

Tiêu Phong nhấn từng tiếng một, nữ thần y vẫn chưa chịu nằm xuống, giọng chàng dịu lại:

- Huynh khép cửa sổ rồi sẽ trở lại nằm bên muội.

Nữ thần y buông tay Tiêu Phong ra nhưng nàng vẫn nhìn lên chàng.

- Nằm. 

Tiêu Phong lặp lại mệnh lệnh.  Nữ thần y nằm trở lại giường.  Tiêu Phong đi khép cửa sổ rồi cũng lên theo, kéo nữ thần y vào vòng tay, choàng tay chàng quanh người nàng từ sau lưng, hôn nhẹ lên tóc rồi hít vào thật sâu.

- Huynh yêu muội, ngủ ngon.

Vài canh giờ sau ánh sáng tràn ngập căn nhà đánh thức nữ thần y khỏi giấc ngủ sâu.  Nàng trở người và mở mắt ra, thấy chàng vẫn còn nằm bên.  Chàng nằm đối mặt nàng, đây là cơ hội chưa từng có để ngắm nhìn chàng.  Vẫn khuôn mặt vô cùng điển trai nhưng thanh thản hơn trong giấc ngủ.  Từng đường nét trên mặt chàng thật đẹp, hoàn mỹ đến độ nàng cảm thấy không chính đáng.

Nữ thần y đưa tay sang, chạm vào một bên má Tiêu Phong.  Chàng khẽ dao động cặp chân mày rồi mở mắt ra.  

- Huynh thật đáng yêu khi ngủ.

Nữ thần y nói, vẫn vuốt ve má chàng.

- Muội có thể ngắm huynh ngủ cả ngày nhưng bây giờ muội cần tắm đã. 

Nàng nói đoạn trườn khỏi giường, bước xuống đất, hạ thể vẫn còn khá đau, thành thật mà nói không chỉ hạ thể mà tứ chi của nàng cũng rã rời như thể tối qua nàng đã leo qua một ngọn núi vậy.  Tiêu Phong thấy nữ thần y lảo đảo đứng không vững, ngồi bật dậy đỡ lấy nàng.

- Đi nào, cùng tắm nhé. 

Chàng nói, bước xuống giường.

Tiêu Phong bế nữ thần y ra con suối ngay phía sau nhà.  Cảnh đẹp mê hồn với thác nước từ trên cao đổ xuống tung bọt trắng xóa, hai bên bờ mọc đầy hoa nhài, mùi hương tỏa ra ngào ngạt, những phiến đá to nằm rải rác bên suối.  Tiêu Phong đặt nữ thần y đứng trên bờ suối rồi chàng bước xuống dòng nước mát mẻ.

Nữ thần y thầm ngưỡng mộ thân thể chàng từ phía sau, nhìn chăm chú vào những bắp chân rắn chắc, chàng thật đẹp, đẹp toàn diện.  Một cảm giác vô cùng hưng phấn nổi dậy khi nàng được ngắm nhìn chàng hoàn toàn khỏa thân.

- Cùng tắm nào.

Sau khi Tiêu Phong bước xuống suối chàng quay lại chìa tay ra.  Nữ thần y nắm tay chàng bước xuống suối.  Nàng nhanh chóng ngập mình vào làn nước.  Ối… đau, nữ thần y nhíu mày.  

Tiêu Phong ôm nữ thần y từ phía sau, mũi chuồi vào tóc nàng và hít vào thật sâu.  Bàn tay chàng vòng quanh cổ nàng, bắt đầu xoa bóp cổ và hai vai nàng bằng những ngón tay dài và mạnh mẽ.  

- Thoải mái không?

- Vâng.

Nữ thần y đáp, cảm giác tay chàng trên nàng thật tuyệt diệu.  Một lát sau hai bàn tay chàng trườn xuống hai bầu ngực nàng.  Nữ thần y hít thật sâu khi những ngón tay đó nắn bóp chầm chậm, cảm giác vô cùng đê mê, cơn trị liệu tinh tế cho nỗi đau nơi hạ thể chàng đã mang đến cho nàng đêm qua.  Người nữ thần y ưỡn lên đầy bản năng, đẩy sâu bờ ngực vào tay chàng, trong khi lưng cũng ưỡn xuống để mông nàng chạm vào sự cương cứng của chàng. 

- Ôi…

Nàng rên rỉ, trong đầu hiện lên hình ảnh chàng đến trong nàng từ phía sau...  Nàng thật sự muốn điều này...  

Trong khi nữ thần y vẫn còn thở dồn dập, Tiêu Phong đột nhiên bước lui một bước.  Khẽ cúi xuống, chàng dùng tay ve vuốt đôi bờ mông rồi tắm táp ở giữa hai chân nàng.  Nữ thần y tăng nhịp thở, những ngón tay đầy kinh nghiệm chà sát lên xuống khơi gợi giữa hai chân nàng, cực lạc là ở đây, nàng khẽ nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau.  Những thôi thúc đang tràn lên từ từ và không chịu lùi bước trong nàng…

Bất chợt Tiêu Phong lơi tay.

Không! Không! Không! Hơi thở nữ thần y tán loạn.

- Sao huynh dừng lại? 

Nàng nói.

- Bởi vì muội đã đủ sạch.

Nhưng… Nữ thần y mím môi…  nàng thật không muốn chàng dừng lại chút nào.

- Hơn nữa huynh cũng cần tắm nữa.

Tiêu Phong nói tiếp.

Nữ thần y xoay người lại đối mặt với chàng.  Nàng choáng váng thấy chàng đang nắm sự cương cứng của mình trong tay, thản nhiên tắm rửa.  Miệng nữ thần y há hốc.  Nó thật lớn và mạnh mẽ, nhiều hơn trong ánh sáng ban ngày.  Sự cương cứng của chàng lấp ló trên làn nước, ngả lên đùi chàng.  Nữ thần y nhìn vào nơi đó trân trối một lúc quét mắt lên nhìn vào mặt Tiêu Phong.  Chàng vẫn vô cùng thản nhiên trước phản ứng kinh ngạc của nàng. 

Nữ thần y nuốt ực.  Cái đó đã ở trong nàng?  Nàng có thể chứa chấp nổi ư?  Nữ thần y còn đang sửng sốt, Tiêu Phong đã quay người lại bước ra khỏi suối.  

Một lát sau chàng trở lại với chiếc khăn quấn ngang eo và một chiếc khăn khác trên tay.  Đỡ nàng ra khỏi suối, chàng choàng khăn cho nàng, quấn nàng trong chiếc khăn rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn.  Nữ thần y vẫn còn muốn được chàng mân mê… nàng cũng muốn chạm vào chàng… nhưng chàng đã khóa tay nàng trong chiếc khăn tắm. 

Nữ thần y bứt rứt trong nỗi ham muốn, ngay bây giờ chỉ muốn cùng chàng... dưới dòng suối... 

- Muội còn đang đau - Tiêu Phong lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nữ thần y, chàng cọ mũi mình vào mũi nàng nói - Hãy chờ vết thương lành lại đã.

Nữ thần y nhìn Tiêu Phong với vẻ mặt đầy đam mê, đắm đuối, nàng lắc đầu:

- Nhưng muội không muốn chờ.

- Không được.

Tiêu Phong lại dịu dàng đặt lên môi nữ thần y nụ hôn:

- Chỉ ba ngày thôi, sẽ không lâu đâu.

Ôi, nụ hôn của chàng khiến nàng ngây dại.  Nữ thần y tiếp tục lắc đầu:

- Ba ngày sao lại không lâu, một ngày, được không?

Tiêu Phong bật tiếng cười khẽ.


- Một ngày, xin huynh mà - Nữ thần y lại cất giọng khẩn thiết, mắt lấp lánh nhìn chàng. 

Tiêu Phong thấy nàng không rời khỏi chàng nổi nữa, chàng mỉm cười rồi chậm rãi gật đầu.

Đêm đó sau khi ăn tối xong hai người trải thảm trước nhà.  Tứ bề tĩnh lặng, trăng sáng vằng vặc làm bừng sáng khắp nơi.  Hai người bên nhau ngắm cảnh núi non về đêm và thưởng thức cảm giác yên tĩnh dưới trăng.  Tiêu Phong mang một mớ củi khô lại đốt lửa lên rồi đến ngồi trên thảm bên nữ thần y.

Mắt nữ thần y ánh lên ấm áp, nàng vươn người sang, hôn chàng dịu dàng lên hai bên khóe miệng trước khi hôn lên đôi môi chàng, Tiêu Phong cũng hôn đáp lại nàng.  Một bàn tay nữ thần y vuốt ve một bên má chàng, miên man lần xuống cổ, ngực, quẩn quanh bụng dưới chàng, tiến vào giữa đùi...

Tiêu Phong bắt lấy cổ tay nữ thần y, dừng hôn nàng.  Nữ thần y mở mắt ra, thấy chàng nhìn nàng tặc lưỡi ngăn cấm.

Nữ thần y cười, thu tay về, nàng xoay lưng lại ngồi trong lòng chàng, tựa lưng vào ngực chàng.  Tiêu Phong ôm lấy chiếc eo nữ thần y từ phía sau.  Đôi chân dài của chàng kẹp hai bên người nàng, hai đầu gối chàng hơi gập lại.

Nữ thần y vẫn còn cười nói:

- Muội có chuyện này muốn hỏi huynh từ lâu.

- Sao nào?

- Lúc trước khi còn ở tân giả khố, muội từng nghe nói huynh có rất nhiều nữ nhân, phải chăng?

Tiêu Phong im lặng, nữ thần y xoay người lại thấy chàng đang nhìn nàng, mặt chàng đanh lại, tái nhợt, thật sự tái nhợt.

Nữ thần y chờ một chút nàng nhếch một nụ cười ranh mãnh về phía chàng:

- Nói gì đi.

Tiêu Phong tiếp tục ngậm tăm, khả năng nói chuyện của chàng dường như biến đi đâu mất.

- Huynh đừng ngại, muội muốn nghe.

Nữ thần y lại cười nói, sau đó tiếp tục chờ.  Nhưng khả năng nói chuyện của Tiêu Phong vẫn tuyệt vô tăm tích.

- Muội năn nỉ, mà.

- Huynh cũng năn nỉ muội.

Ô kìa, cuối cùng chàng cũng mở miệng rồi.  Nhưng sao chàng căng thẳng thế này?  Nữ thần y nheo mắt nói:

- Huynh làm sao thế?  Đang hạ mình cầu khẩn muội đấy ư?

Nữ thần y nói rồi bưng miệng cười, không ngờ chàng gật đầu:

- Huynh cầu khẩn muội, cầu khẩn muội đừng làm khó huynh, huynh chỉ muốn tốt cho muội thôi.

- Nhưng muội không ngại thật mà.  

Rồi sực nhớ điều gì, môi nữ thần y mím lại:

- Không hiểu sao lúc trước mỗi lần hỏi đến chuyện riêng tư của huynh, Tân Nguyên cách cách và Tiểu Điệp luôn lảng tránh không nói cho muội nghe, lúc đó cảm giác của muội như là, hai người đó luôn sập cửa trước mặt muội vậy đó.

Tiêu Phong đưa tay nâng cằm nữ thần y lên, nhìn thẳng vào mắt nàng nói:

- Huynh nhắc lại lần nữa, muội đừng tò mò chuyện quá khứ của huynh, sẽ không tốt cho muội đâu!  

Nữ thần y thấy vẻ mặt chàng khi nói câu này đầy cương quyết, rồi bằng giọng trầm thấp, nàng nghe chàng nghiêm túc nói thêm:

- Hơn nữa huynh cũng không có thói quen kể lể về vấn đề… giường chiếu của mình cho người khác nghe.

Nữ thần y khẽ cau mày, cố hiểu những điều chàng vừa nói với nàng, nhưng cuối cùng nàng mở to mắt nhìn chàng, lắc đầu:

- Làm sao có thể không kể cho muội nghe vấn đề chăn gối của huynh được chứ?  Muội yêu huynh, nên tất cả những chuyện đời tư của huynh, muội đều muốn tìm hiểu và muốn nghe.

Tiêu Phong im lặng, buông chiếc cằm nữ thần y ra.  Bầu không khí giữa hai người tự nhiên trở nên căng thẳng.  Nàng vẫn còn đang mở to mắt chờ câu trả lời từ chàng.  Tiêu Phong không biết làm sao bây giờ.  Chàng khẽ quay mặt nhìn đống lửa, làm sao thoát ra khỏi tình huống này bây giờ?

- Thật không công bằng chút nào - Tiếng nữ thần y lại vang lên bên tai chàng - Sao huynh không cho muội quyền được tìm hiểu về đời sống của người muội yêu chứ?  Sao huynh lại có thể như Tân Nguyên cách cách và Tiểu Điệp, sập cửa trước mặt muội chứ?

Nữ thần y dứt lời dùng răng khẽ cắn vào làn môi dưới.

- Không.  

Tiêu Phong lắc đầu, chàng quay lại nhìn nàng: 

- Coi như huynh xin muội, được không?  Hãy nên thôi đi, dừng lại đi.  Muội không biết mình sắp bước vào con đường nào đâu.

Tiêu Phong nói như ra lệnh, tay chàng lại nắm lấy cằm nữ thần y, nhưng lần này chỉ nhẹ kéo ra để nàng nhả môi dưới khỏi răng.  Ánh mắt nữ thần y sáng lên như ánh bạc, Tiêu Phong nhìn vào mắt nàng chàng biết nàng càng thêm tò mò về đời sống riêng tư của chàng...  

- Huynh làm gì bí ẩn vậy chứ - Quả nhiên nữ thần y nói - Muội hiểu ai cũng có nhu cầu chăn gối hết cả mà, chuyện đó hoàn toàn tự nhiên thôi.

Tiêu Phong lại đưa mắt nhìn đống lửa, chàng cau mày một thoáng như thể đang đấu tranh nội tâm dữ dội.  Nữ thần y thấy một cuộc xung đột kịch liệt trong đôi mắt chàng.

- Muội sẽ hối hận - Tiêu Phong nói, không nhìn nữ thần y - Khi đó có thể muội sẽ ghét bỏ, thậm chí rời khỏi huynh.

- Đâu mà.

Nữ thần y vươn đôi tay nàng ra nắm lấy đôi bàn tay Tiêu Phong, đan những ngón tay nàng vào tay chàng, nói:

- Muội không bao giờ vì những chuyện trong quá khứ mà rời bỏ huynh, muội yêu huynh, hơn nữa, muội tin rằng chúng ta nên cố gắng chấp nhận quá khứ của đối phương để tình yêu được lâu dài, hạnh phúc hơn.  Phải không?

Tiêu Phong quay lại nhìn nữ thần y nhưng chàng giữ im lặng.  

- Nói muội biết đi mà, nói muội nghe đi.

Nữ thần y khẽ lay lay đôi bàn tay Tiêu Phong và nói.  Đối với nàng, trong đêm này, những khoảnh khắc chờ đợi chàng lên tiếng kể về những nữ nhân trong quá khứ của chàng như dài hàng thế kỷ.  Đột nhiên, nàng nghĩ ra một việc, chớp mắt nhìn chàng:  

- Chúng ta cần trung thực với nhau, nếu không, chuyện tình cảm giữa chúng ta không thể khởi động được đâu.

Huyệt thái dương của Tiêu Phong giật mạnh trước câu nói của nữ thần y.  Chàng mở to mắt nhìn nàng, nhưng nữ thần y cắm đôi mắt nàng xuống những ngón tay đan vào nhau của hai người.  

Tiêu Phong nhắm mắt lại, như thể đang đếm từ một đến mười.  Nàng vừa bảo giữa chàng và nàng chưa từng khởi động tình cảm! 

Mở mắt ra, Tiêu Phong nhìn nữ thần y nói bằng giọng trầm đục:

- Được rồi, muội có thể hỏi bất cứ điều gì, huynh sẽ trả lời.

Nữ thần y mím chặt môi nén nụ cười toàn thắng rồi ngẩng mặt lên, nhỏ nhẹ nói:

- Huynh đã từng làm việc đó với bao nhiêu nữ nhân?

- Không nhớ hết được.

- Ơ - Nữ thần y buột miệng - Nhiều đến như vậy ư?  

Lời thoát ra khỏi cửa miệng nàng, nữ thần y mới biết đó là một câu hỏi vô cùng dư thừa.

Quả thực nàng thấy Tiêu Phong nhìn nàng trừng trừng.  Nữ thần y cười giả lả trước lời bình phẩm vừa rồi của nàng về chàng, tiếp tục hỏi:

- Hằng đêm đều có một người vào phủ hầu huynh à?

Tiêu Phong lắc đầu.  

Cũng không vô độ cho lắm, nữ thần y nhủ thầm.  Nhưng khi nàng còn đang gật gù, Tiêu Phong nói:

- Không phải một người.

Nữ thần y há hốc miệng:

- Vậy bao nhiêu người?

- Ít nhất ba người.

Đầu óc nữ thần y đông cứng lại, đờ đẫn, quay cuồng trước sự thú nhận ấy của chàng.

- Còn nhiều nhất là bao nhiêu người?

- Năm.

Giọng Tiêu Phong trầm ấm như mọi khi, nhưng lần này, nữ thần y nghe như sấm nổ bên tai nàng, mặt mày nàng dáo dác vì sốc, nàng cũng rụt tay về.  Thật không ngờ chàng có nhu cầu cao đến thế!  Như vậy đêm qua... nàng đã không làm chàng thỏa mãn sao?  Khẽ cúi đầu, nữ thần y tự nhiên cảm thấy buồn với phát hiện này.

- Chúng ta chấm dứt cuộc tìm hiểu này được chưa? - Tiêu Phong nhại lại lời nữ thần y - Trời tối lắm rồi, vào nhà nào.

Tiếng Tiêu Phong vang lên kéo nữ thần y về với thực tại.  Tiếng nói của chàng, bao giờ cũng dịu dàng, bao giờ cũng chứa đầy quan tâm dành cho nàng, nhưng lúc này nữ thần y không còn tâm trí nào để đáp lại chàng, nàng ngồi yên lặng nhìn trân trối vào thảm.

Tiêu Phong nhổm dậy định đi tắt lửa, nhưng nữ thần y nắm lấy cổ tay chàng:

- Muội vẫn chưa buồn ngủ - Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng nói - Hơn nữa muội còn chưa tìm hiểu huynh xong.

Tiêu Phong liếc nhìn trời, miễn cưỡng ngồi lại thảm.

Nữ thần y buông cổ tay chàng ra, nàng hít sâu một hơi để lấy lại thăng bằng, sau đó nhìn chàng, nói:

- Thế trong một đêm, huynh đã từng làm chuyện đó với ai hơn một lần không?

- Rồi - Tiêu Phong nhìn nàng gật đầu.

- Hơn hai lần? 

- Rồi - Tiêu Phong lại gật đầu.

Ôi, nữ thần y rùng mình không giấu giếm.  Một người ba lần, như vậy vị chi ba người một đêm là… 

Nàng khẽ nhăn mặt hỏi:

- Có người nào bị huynh làm đến bị thương không? 

- Rồi.

- Sao huynh có thể...

Nữ thần y cau mặt hẳn lại.  Nàng chỉ thốt ra nổi những từ ấy.  Sao chàng lại... Tội nghiệp cô gái đó.  Nàng thấy phát ốm lên được.

Nữ thần y thở ra nặng nề:

- Nặng không?

Cái lắc đầu của Tiêu Phong không khiến nữ thần y dễ chịu chút nào, vẫn nhăn nhó nhìn chàng:

- Rồi sau đó cô gái đó xa lánh huynh à?

Tiêu Phong lại lắc đầu.  Nữ thần y tròn mắt:

- Nàng ấy vẫn còn chịu trở lại với huynh?

Tiêu Phong gật đầu.

Tâm trạng nữ thần y xoay như chong chóng, nàng không thể nào tưởng tượng nổi chàng đã làm gì đó khiến cô gái đó bị thương, và sau khi bị thương… còn trở về bên chàng, trên đời có người con gái dại dột đến như vậy?

Mắt nữ thần y chùng xuống, nàng nói:

- Và huynh đã tiếp tục làm cô ấy bị thương?

- Không - Tiêu Phong lắc đầu - Huynh không chạm vào nàng ấy nữa, sau đêm đó huynh đã không chọn tên nàng ấy nữa.

Là sao, là sao cơ, chàng nói thế là sao?  Nữ thần y giật mình.  Lúc trước chàng có cả một bản danh sách để tùy tiện chọn người đến hầu hạ chàng như Khang Hi lật thẻ bài của các phi tần à?

- Muội hiểu rồi - Nữ thần y suy nghĩ một chút tự trả lời - Vậy là hằng đêm, tuy cô ấy không được gọi đến hầu huynh nhưng vẫn đến phủ Viễn tìm huynh.

Tiêu Phong im lặng, nữ thần y chớp mắt thêm lời:

- Và gia đinh của huynh đã không để cô ấy vào gặp huynh.

Tiêu Phong tiếp tục giữ im lặng. 

- Mưa gió gì cô ấy cũng đến phủ Viễn.

Nữ thần y lại nói nhưng Tiêu Phong vẫn im lặng nặng nề.

- Huynh đã có thể vứt bỏ một cô gái yêu huynh tha thiết và thật lòng một cách dễ dàng đến thế?

Tiêu Phong nhắm mắt lại.  Khi đó chàng chỉ mười chín tuổi mà, chàng mở mắt ra, vẻ mặt nữ thần y vẫn không dịu lại chút nào.

- Sau đó thì sao?

Nàng hỏi.

Lần này Tiêu Phong không làm thinh nữa, chàng thở dài đáp:

- Một tháng sau người ta tìm thấy thi thể nàng ấy dưới chân Kim sơn. 

Tiêu Phong dứt lời, thời gian như đông cứng lại.  Cuộc nói chuyện gián đoạn mất một lúc vì nữ thần y nhìn chàng sửng sốt, không thốt nổi nên lời.  

Tiêu Phong thấy nàng nhìn chàng bằng ánh mắt tức giận vô cùng, trong nỗi tức giận đó xen kẽ sự hoang mang và u uất dành cho cô gái kia.  Chàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí tịch mịch đến đáng sợ:

- Muội có muốn huynh rời đi để muội được một mình yên tĩnh không?

Nữ thần y nhắm nghiền mắt lại.  Ôi, sự trung thực của chàng sao mà tê tái, phải chi chàng giấu nhẹm những lời vừa rồi...  Nàng mở mắt ra nhìn chàng, lắc đầu. 

- Muội không cảm thấy huynh như một con quái vật rất đáng kinh tởm à?

Nữ thần y áp một bàn tay nàng lên má chàng, khẽ khàng trả lời:

- Tuy hiện giờ muội vẫn còn rất buồn bởi những điều huynh đã làm cho người con gái kia nhưng muội đã nói, muội yêu huynh, muội không muốn huynh rời khỏi đây, rời khỏi muội.  Trừ phi huynh muốn thế?

- Tất nhiên là huynh không muốn - Tiêu Phong nắm lấy bàn tay nữ thần y, nói.  Chàng hôn lên lưng bàn tay nàng dịu dàng và âu yếm nhìn nàng - Huynh muốn mãi mãi ở bên muội.

Nữ thần y mỉm cười, chồm tới vòng hai tay ôm lấy eo chàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng nói: 

- Huynh là cả một trời bí hiểm.  Không giống bất kỳ ai muội từng gặp.  Muội thấy mừng vì huynh đã nói cho muội nghe những điều muội muốn biết.  Chuyện tình cảm chỉ có thể tiến triển nếu chúng ta thành thật với nhau.

Tiêu Phong đặt một nụ hôn lên chóp mũi nàng:

- Huynh sẽ luôn cố gắng thành thật với muội.

Nữ thần y vẫn giữ nguyên nét cười, chợt, nàng nhớ đến gương mặt một người…

- Muội nghe các cung nữ trong tân giả khố bảo… – Nàng ngập ngừng - Chỉ có Hà tiểu thư là người duy nhất ở bên huynh trong một thời gian dài.

Tiêu Phong gật đầu.  

- Tại sao?

- Vì trong những ngày tháng ấy Tử Lăng có thể làm tất cả những gì huynh muốn, huynh cần.

Nữ thần y chớp mắt, người con gái đó chỉ một mình lại có thể làm được việc của ba bốn thậm chí năm người con gái đã làm cho chàng?  Và nhất là đã khiến chàng vừa lòng?  Nàng thần người, bất động trong sự ngưỡng mộ dành cho Hà Tử Lăng!

Tiêu Phong nhìn xuống nữ thần y, cặp mắt chàng chứa đầy những tia cảnh giác dành cho nàng.  Chàng im lặng một thoáng bảo nhỏ nhẹ:

- Muội còn hỏi thêm điều gì nữa không?  Nếu không, chúng ta chấm dứt đề tài này đi, từ nay về sau muội đừng nhắc đến những chuyện trong quá khứ của huynh.

Nữ thần y áp một bên má nàng vào ngực chàng: 

- Vâng, muội sẽ không thắc mắc về quá khứ của huynh nữa đâu. 

Tiêu Phong đặt cằm chàng lên đỉnh đầu nữ thần y, vuốt ve lên xuống lưng nàng.  Nét căng thẳng trên khuôn mặt chàng dãn ra, chàng vừa nhắm mắt lại vừa khe khẽ thở ra, nhưng trước khi chàng kịp đóng sập đôi mi, nữ thần y thì thào làm chàng giật nẩy mình: 

- Ngày mai muội cũng sẽ như Hà tiểu thư hết lòng hầu hạ huynh.

- Không!

Tiêu Phong buông nữ thần y ra, nói gần như quát, tim chàng như rớt khỏi lồng ngực của chàng vậy.

- Tại sao lại không được? – Nữ thần y nói - Tuy rằng muội không có kinh nghiệm trong vấn đề chăn gối như Hà tiểu thư nhưng muội có thể học những cách chiều chuộng huynh, chỉ cần huynh dạy muội, phải làm như nào, được chăng?

Nữ thần y vừa nói vừa nhìn chàng chăm chăm, mắt nàng rực lên.  Sau khi nàng nói xong, và thấy chàng chậm rãi trả lời câu hỏi của mình, nàng nhìn chàng bằng ánh mắt thúc hối.

Tiêu Phong nhìn nữ thần y bằng ánh mắt lo ngại, liên tục lắc đầu.  Nữ thần y nói:

- Muội sẽ làm được, chỉ cần huynh dạy muội như đã dạy Hà tiểu thư...

Cặp chân mày của Tiêu Phong chau lại thành một đường thẳng, chàng suy nghĩ rất nhanh, sau đó mỉm cười cắt lời nàng:

- Muội đừng lo, huynh không phải một con quái thú, cũng không còn là một tên… cuồng dâm không thể cưỡng lại tình dục với phụ nữ, không làm việc đó nhiều lần trong một đêm, huynh vẫn ổn.

Nữ thần y định mở miệng nói gì đó, Tiêu Phong vuốt má nàng, nhanh chóng thêm lời:  

- Khi đó huynh chỉ có mười chín tuổi, bây giờ đã khác.  Hơn nữa chẳng phải sau khi gặp muội trên Thiên sơn huynh đã không còn quan hệ thân xác với bất kì cô gái nào nữa hay sao, huynh vẫn sống ổn thỏa đến bây giờ.

Nữ thần y liếc Tiêu Phong, buông eo chàng ra, nàng xoay mình ngồi quay lưng về phía chàng.  Tiêu Phong thu nụ cười, dùng đôi tay chàng, xoa bóp trên vai nữ thần y, rồi mơn man lần xuống lưng nàng, hạ giọng bảo nàng:

- Tại sao chứ?  Muội vốn không cần so sánh bản thân mình với những nữ nhân trong quá khứ của huynh.

- Vì muội cũng muốn là người hợp với huynh, khiến huynh vừa lòng.

Tiếng nữ thần y nho nhỏ, lanh canh vang lên trong bóng đêm.

Tiêu Phong túm đôi vai nữ thần y, xoay lại, buộc nàng đối diện chàng.  Chàng hôn lên trán nàng dịu dàng nói:

- Huynh yêu muội, bất kỳ biểu hiện gì của muội trên giường cũng đều làm huynh vừa lòng.

- Nhưng huynh không thật sự thỏa mãn, phải không nào?

Nữ thần y nói.  Hình ảnh đêm qua chàng đứng trông ra ngoài cửa sổ hiện lên trong đầu nàng, thì ra chàng đã không ngủ được, vì chàng chưa thỏa mãn khi bên nàng, bây giờ nàng đã hiểu rồi...

- Huynh im lặng – Nữ thần y nói - Nghĩa là muội đã nói đúng rồi phải chăng? 

Nữ thần y nói và nàng nhìn chàng chằm chằm:

- Huynh thành thật trả lời muội đi.

Tiêu Phong không trả lời nữ thần y, chàng hôn lên môi nàng nồng nàn rồi nói:

- Huynh nhắc lại lần sau cuối, huynh yêu muội, nên huynh không muốn đối đãi muội như những nữ nhân trong quá khứ của huynh.  Huynh không muốn biến muội thành những người kia, chỉ là nơi để huynh mặc tình giải tỏa những thèm khát của dục vọng, muội hiểu không?

Tiêu Phong thì thầm trên môi nữ thần y.  Những lời chàng nói ra chứa đầy những yêu thương, nhưng nữ thần y cúi đầu, giọng nàng u buồn:

- Đêm qua huynh không muốn muội lần nữa, vì muội không đủ gợi cảm như Hà tiểu thư…

Tiêu Phong bưng hai má nữ thần y lên, cướp lời nàng:

- Không phải!  Không đúng!  Muội rất gợi cảm!

Chàng nói và thấy mắt nàng ươn ướt, hiển nhiên là nàng không tin lời chàng.  Tiêu Phong không biết làm gì bây giờ, chàng buông đôi má nữ thần y ra, cau mày nhăn mặt một hồi rồi chàng bưng hai tay lên ôm lấy đầu mình.

- Phải nói thế nào với muội bây giờ? – Tiêu Phong nói - Huynh thỏa mãn chính là mối nguy hại cho sức khỏe của muội! 

Chàng nói đến đây dừng lại một chút để lấy lại bình tĩnh, nhưng sau đó, chàng tiếp tục nói trong sự căng thẳng tột độ: 

- Muội có biết để huynh được thỏa mãn, thứ nhất, huynh làm gì không?  Huynh không làm tình.  Huynh... giao cấu, mạnh!

Bây giờ đến lượt nữ thần y cau mày, nàng cũng há hốc mồm.  Giao cấu mạnh!  Thật sao?  Nàng cũng nhớ nguyên văn lời chàng, vừa nãy chàng nói điều thứ nhất khiến chàng thỏa mãn trong người, như vậy điều thứ hai là...

- Còn điều thứ hai là gì?

Nữ thần y hỏi rồi hít một hơi thật sâu, hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

Tiêu Phong bỏ tay xuống, nhìn nàng, giọng chàng chứa đầy sự đe dọa:

- Muội thật sự muốn biết à?

- Vâng.

Nữ thần y gật đầu.

Tiêu Phong nhìn nữ thần y một chút, vẻ mặt chàng nghiêm trọng, khuôn mặt cũng nhợt nhạt.  Chàng lại tiếp tục bưng đôi tay lên vùi đầu vào lòng bàn tay.  Chàng có nên nói điều mà chàng chưa nói với nàng không?  Rồi nàng sẽ nghĩ gì về chàng?  Sẽ phản ứng ra sao?  Nàng sẽ nhìn chàng bằng ánh mắt ghê tởm, chứa đầy sự kinh dị, hay khóc sưng cặp mắt, sau đó rời chàng mà đi?  

Tiêu Phong im lặng một chốc chàng bỏ tay ra, lại nhìn nữ thần y, một tia u ám ánh lên trong đáy mắt chàng hiện ra khi chàng trả lời nàng:

- Điều thứ hai là… sự thống trị!  Tuyệt đối trong lúc quan hệ!

Tiêu Phong dứt lời chàng thấy nữ thần y không còn cau mày nhìn chàng nữa nhưng thay vào đó là ánh mắt nàng nhìn chàng chăm chú, chàng biết nàng cố hiểu câu nói vừa rồi của chàng.  Thế là, trước khi nàng tiếp tục tra hỏi chàng nữa, Tiêu Phong quyết định chi bằng mang cả sự thật nói ra.  Những hình ảnh của một gian phòng trong căn phủ với mái ngói màu vàng cam, kể toàn bộ ra cho nàng nghe, thành thật, hoàn toàn, không giấu giếm chút gì.  Một gian phòng với một dãy ngăn kéo bằng gỗ vững chãi, mỗi ngăn chứa đủ các kiểu dây thừng, xích sáng loáng, đủ kiểu roi dẹp, roi mềm, roi thuần ngựa...  Giữa phòng đặt hai trụ cao, bóng ngời, chạm khắc tinh xảo, một thanh chắn treo ngang hai trụ cột đó.  Từ thanh ngang ấy là những loại móc gắn rải rác...   Trong phòng không có chăn gối giường chiếu, bên dưới thanh chắn chỉ lót một tấm nệm…  

Tiêu Phong dứt lời, chàng biết nữ thần y bị sốc, gương mặt nàng trắng nhợt, toàn thân nàng như bị tê liệt, hoặc nói đơn giản hơn, hình ảnh của chàng trong nàng đang dần dần sụp xuống, đổ tan tành!

Tiêu Phong nắm lấy tay nữ thần y, quả nhiên bàn tay nàng lạnh cóng.  Chàng không trách nàng chút nào, bỗng dưng một cô gái đơn thuần như nàng, khám phá ra rằng người tình trong mộng của mình là một kẻ bạo dâm!  Kinh hoàng?  Phải!  Điều này là quá sức tưởng tượng của nàng.  Chàng đã nhận ra trong ánh mắt nàng.

Thật lâu sau, nữ thần y mới hoàn hồn, nàng lắp bắp:

- Huynh...huynh... thích thú khi khiến nữ nhân của mình đau hay sao? 

Lời vừa nói ra, ý nghĩ về chính nàng trong những sợi dây xích đó làm nàng rùng mình không giấu giếm.

- Sẽ không làm thế nếu họ không đồng ý – Tiêu Phong nói.

Nữ thần y chau mày:

- Nghĩa là thế nào?

Tiêu Phong chớp mắt vài ba lần, sau khi cân nhắc câu trả lời chàng đáp lời nàng: 

- Huynh chỉ làm điều đó với những nữ nhân muốn huynh làm như thế.

- Muội không hiểu – Nữ thần y trợn tròn - Tại sao có người lại tự nguyện để huynh làm họ đau?

- Để huynh được hài lòng.


Nữ thần y tưởng cằm nàng đang rơi xuống chân nàng.  Làm chàng hài lòng?  Làm chàng vui lòng?  Tại sao họ lại dại như vậy?  Nàng nhủ bụng và thốt nhiên nàng nhận ra, đúng khoảnh khắc ấy, phải, chính xác đó cũng là điều nàng muốn làm.  Chàng là một người đàn ông hoàn mỹ, vô cùng hoàn mỹ, không thể không yêu, không thể không lấy lòng chàng được, nên những cô gái ấy muốn làm tất cả để khiến chàng hài lòng, đó là điều thiên kinh địa nghĩa và dễ hiểu vô cùng.  Ở chàng, có điều gì đó khiến nữ nhân không thể dứt ra khỏi chàng được, nàng cũng như bọn họ vậy, như những con thiêu thân lao vào đống lửa cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện vì chàng.  

- Tại sao huynh thích làm đau những người con gái đó? - Nữ thần y run giọng nói - Không lẽ huynh thích nhìn làn da màu sứ tuyệt đẹp của họ chuyển sang hồng và bỏng rát lên dưới những ngọn đòn roi của huynh sao?  Điều đó khiến huynh kích thích hay sao?

- Làm đau người khác không phải lý do chính - Tiêu Phong lắc đầu nói - Mà chính là việc họ là của huynh, để huynh có thể làm bất cứ điều gì huynh thấy phù hợp, sự kiểm soát tuyệt đối đối với một người trong tay mình, điều đó khiến huynh cảm thấy kích thích.  

Đoạn chàng hạ giọng nói tiếp, vẻ có lỗi với nàng: 

- Huynh diễn đạt không tốt lắm, vì trước đây huynh chưa từng bị ai tra hỏi, phải nói thành

lời những việc này.

Nữ thần y không tin nổi vào tai nàng, nàng đưa tay lên bịt chặt đôi tai mình lại, chàng thật độc đoán, nàng cảm thấy ớn lạnh toàn thân. 

- Vậy còn Mẫn Mẫn cách cách - Nữ thần y bất chợt nhớ đến Mẫn Mẫn, bỏ tay xuống nói - Trước khi cách cách thành hôn với huynh có biết về… à… sở thích đặc biệt của huynh không?

Tiêu Phong gật đầu.

Nội tạng nữ thần y quặn lên, nàng thật không ngờ, Mẫn Mẫn biết rõ chàng… như thế mà vẫn sống chết ép hôn chàng cho bằng được!  

Nữ thần y mím chặt môi, lòng nàng ngổn ngang.  Làm thế nào dung hòa được hai hình ảnh đây?  Chàng, một nam nhân đẹp phát cuồng lên được, lại oai vệ, giỏi giang, tử tế, ân cần, đã che chở cho nàng dưới những ngọn đòn roi của Yên Hồng, khi nàng còn ở tân giả khố.  Chàng đã dịu dàng mang chiếc hài vào chân cho nàng, và cũng chàng, một quái vật tay cầm roi, tay cầm xích trong một gian phòng lạnh căm căm.

- Muội vẫn còn muốn huynh ở lại không?

Tiêu Phong hỏi và chàng nghe nữ thần y đáp bằng giọng tràn trề thất vọng không che giấu:

- Muội muốn được một mình.

Tiêu Phong gật đầu rồi chàng đứng lên, xoay mình định rời đi, nhưng chợt nhớ ra một việc chàng quay lại nhìn nàng:

- Ở ngoài này ban đêm sương xuống rất lạnh, muội nên vào trong nhà, huynh ở ngoài này.

Nữ thần y không đợi chàng nhắc lần thứ hai, nàng bật đứng lên, vòng qua chàng đi nhanh vào nhà, sập cửa lại.  Nàng đứng tựa lưng vào cánh cửa một lúc, chậm chạp đi về phía giường, chậm chạp trèo lên giường, từ từ trượt người nằm xuống dưới chăn, nước mắt nàng tuôn rơi.

Khoảng cuối canh hai, Tiêu Phong nằm khoanh đôi tay trên tấm thảm ngoài sân, mắt mở trao tráo, chàng ngửa mặt nhìn trăng nhìn sao không tày nào ngủ được.  Chợt chàng nghe tiếng cửa mở cọt kẹt, rồi tiếng bước chân đều đều, một chiếc bóng phủ lên người chàng rồi đầu nữ thần y tựa lên ngực chàng, cánh tay nàng choàng qua eo chàng, ôm chặt, còn một chân thì vắt qua, quấn lấy cả hai chân chàng.  Tiêu Phong chớp mắt, phải mất vài giây định thần để tin rằng đó không phải cơn mơ.

- Muội nằm sang bên kia - Chàng thì thầm - Nằm cạnh đống lửa nguy hiểm lắm.

Nữ thần y vâng lời, ngồi dậy trèo sang phía bên kia chàng, nàng nằm nghiêng xuống thảm, gối đầu trên khuỷu tay nhìn chàng.

- Huynh nằm nghiêng sang muội này.

Nữ thần y thì thầm.

Tiêu Phong thận trọng nghiêng người sang nàng.  Nữ thần y nhích người sát vào chàng, nắm cánh tay chàng kéo choàng quanh người nàng.  Tiêu Phong cảm nhận được mũi nữ thần y đang vùi trong ngực chàng và hít thật sâu.  Không tin nổi!  Nàng quay trở lại ngủ bên chàng! Tiêu Phong lại chớp mắt rồi dùng tay vuốt lên xuống lưng nữ thần y, nhẹ nhàng, êm ái, hy vọng có thể giúp nàng dạt trôi vào giấc mộng bình an.

Trời tờ mờ sáng Tiêu Phong đã tỉnh dậy, chàng nhìn vào gương mặt ngủ mê mệt của nữ thần y một lúc thật lâu, thật lâu, sau đó chàng nhẹ nhàng ngồi lên, đi vào nhà nấu một bình nước nóng dùng để pha trà và một nồi cháo, rồi ra con suối phía sau nhà hái lê, mang vào nhà cắt sẵn một dĩa lê, xấp tất cả lên bàn trước khi dẫn ngựa đi săn.  Khi chàng trở về nữ thần y vẫn còn ngủ, chàng lẳng lặng mang con nai vào nhà.

Trời sáng dần, cả một chân trời phía đông ửng đỏ, nữ thần y từ từ mở mắt.  Tứ bề yên lặng, nàng nhìn sang không thấy Tiêu Phong bên cạnh, thần sắc như người mất hồn, nàng tức thì ngồi phắt dậy, cảm giác lo sợ cuộn lên như sóng trong lòng nàng, nữ thần y bật đứng dậy chạy vào nhà.

Tiêu Phong đang đứng bên bàn, trên tay cầm hai cái chén và hai cái dĩa, trên bàn là đồ ăn sáng đã chuẩn bị sẵn.

Nữ thần y lao đến ôm chầm lấy chàng, vùi đầu vào ngực chàng, hít thật sâu rồi nàng ngẩng lên nhìn chàng trân trân, không một nháy mắt.

- Muội thức dậy không thấy huynh, muội thật sự rất lo, muội tưởng huynh chán muội bỏ muội mà đi!

Nữ thần y nói một hơi, nước mắt đã tràn ra mi, không làm sao ngăn được, những giọt nước mắt đã chảy xuống má.  Tiêu Phong đặt nhanh chén dĩa lên bàn, dùng tay lau nước mắt cho nàng nói:

- Muội đừng khóc, không bao giờ có chuyện đó, huynh sẽ không bao giờ bỏ muội lại một mình.

Nữ thần y vẫn tiếp tục nhìn chàng, không chớp mắt, không di động, giọng nói nàng u uất:

- Huynh đã làm muội rất lo!

- Xin lỗi.

Tiêu Phong nói.

Nữ thần y cầm một bàn tay chàng, đưa lên môi nàng hôn dịu dàng.

- Muội đã suy nghĩ kỹ rồi - Nàng nói - Muội yêu huynh, nên bất kỳ việc gì của huynh muội cũng đều chấp nhận cũng yêu, nếu việc đó khiến huynh hài lòng, muội sẽ bước vào thế giới của huynh.

- Không! - Tiêu Phong kêu lên không hề suy nghĩ - Huynh sẽ không để muội dấn thân vào thế giới của huynh!  Muội nói thế vì muội không mảy may biết gì về nó, nó là một thế giới khủng khiếp!  

Hai từ cuối cùng chàng nhấn mạnh, giọng đầy đe dọa, nhưng nữ thần y nhìn chàng lắc đầu kiểu không tin lời chàng:

- Hà tiểu thư làm được, muội cũng làm được.

- Không được!

Tiêu Phong kêu lên bằng một giọng thống khổ, toàn thân chàng cũng run lên.

- Được!

Nữ thần y trả lời chắc nịch, đoạn nàng mỉm cười, giọng chuyển sang nhỏ nhẹ dịu dàng:

- Huynh đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn mà.

Nàng chờ một thoáng không nghe chàng trả lời, bèn quàng đôi tay quanh cổ chàng, kéo xuống, miệng nàng đã tìm thấy miệng chàng.  Lưỡi nàng trong miệng chàng.

Một lúc sau nữ thần y rời môi Tiêu Phong, cười nhẹ nói:

- Thử nhé.

Tiếng cười của nàng như thách đố, như cá cược, bàn tay cũng lần xuống vùng bụng chàng.  Tiêu Phong bắt lấy cổ tay nữ thần y, giọng chàng khàn đục, tâm tình kích động:

- Muội thật sự muốn thế sao? – Chàng nói - Đó sẽ vượt khỏi ngưỡng chịu đựng của muội.  Vì huynh sẽ làm bất kỳ điều gì huynh muốn với muội, không nhân nhượng, và muội chỉ có thể tuân phục.

Nữ thần y gật đầu:  

- Muội sẽ tuân phục.

Toàn thân Tiêu Phong vẫn rúng động, siết lấy cổ tay nàng, chàng một mực lắc đầu:

- Thế muội còn nhớ đêm qua huynh đã nói gì với muội không?  Huynh từng làm một cô gái bị thương, muội biết huynh làm nàng ấy bị thương thế nào không?  Huynh treo nàng ấy lên trần nhà, và dây thừng siết quá chặt...

Nữ thần y nhón chân hôn lên môi chàng, ngăn lời chàng lại.  Ánh mắt nàng sâu hút, nữ thần y thì thầm: 

- Muội sẽ không sao.

Tiêu Phong cắn chặt hai hàm răng, chàng không biết phải nói thêm lời gì với nàng, không biết nói gì nữa, nên đành phải im lặng.  Nữ thần y thấy chàng nín lặng và bất động, một phút dài như vô tận trôi qua, nàng lại nói:

- Bây giờ thử nhé?

- Trông muội mệt rồi, ăn chút gì đã.

Tiêu Phong trầm ngâm một hồi cuối cùng cũng mở miệng.  Nữ thần y lắc đầu.  Ăn?  Làm sao nàng ăn cho vô?  Nàng ăn không nổi.  Miệng nàng giờ đã đắng ngắt, bụng vẫn còn nhóc nhách vì những điều mà đêm qua chàng thú nhận với nàng...  

- Muội không đói một chút nào.

Nàng nói.

- Muội sẽ ăn.

Tiêu Phong nói gọn, buông cổ tay nàng ra.  Đoạn chàng nhận ra lời nói của mình có chút áp đặt, không phải, là quá áp đặt, chàng dịu giọng thêm lời:

- Muội phải ăn, muội cần có sức bền bỉ và khỏe mạnh cho một lát nữa đây.

Nói rồi chàng kéo chiếc ghế ra dìu nữ thần y ngồi vào bàn ăn, chàng cũng ngồi xuống bên nàng, gắp thịt nai vào dĩa cho nàng.

Nữ thần y ăn một miếng thịt nai do chàng đã nướng cho nàng, sau đó múc một muỗng cháo, rất ngon, chàng còn có thêm ưu điểm là có tài nấu ăn.

- Thêm một chén cháo nữa chứ? – Tiêu Phong hỏi.

- Vâng.

Nữ thần y gật đầu, đáp lời chàng.  Chàng nói phải, nàng không muốn chút nữa đây… bất tỉnh trên người chàng.  Chàng nói đúng, nàng không có một chút võ công như Hà Tử Lăng, cho nên để cho hai người cùng hòa hợp với nhau, nàng cần có một thể lực khỏe mạnh và lâu bền.  Nữ thần y vừa ăn vừa nhìn Tiêu Phong.  Chàng, một nam nhân cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ đàn ông, lại sở hữu rất nhiều ưu điểm hơn hẳn những người đàn ông nàng đã gặp qua, thế mà bỗng dưng tối qua, chàng đập tan tành hình ảnh tuyệt mỹ của mình trong tâm trí nàng. 

(còn tiếp)